phiendiem 4567
Thông thường một thái giám sau khi bị yểm hoạn thì chưa đến nửa ngày sẽ phải chịu đựng một cơn đau gào xé tâm can, kêu gào thảm thiết, Còn tình cảnh lúc này cua Lí Liên Anh lại hoàn toàn ngược lại làm Lí Thuận cảm thấy rất kì quái. Hắn ngoại trừ việc người ngẩn ngơ một lúc, thỉnh thoàng hừ vài cái thì một tiếng kêu đau cũng không có nghe qua, lại còn ung dung nhàn tản nằm trên giường đọc sách. Hỏi qua thì hắn trả lời trước kia hắn co tập luyện qua chút công phu quyền cước nên thân thể khỏe mạnh, sức chịu đựng dẻo dai không biết đau đơn là gì. Lí Thuận cũng từng được nghe nói qua đám hiệp khách giang hồ là những người thường đi đó đây thỏa chí tang bồng, hành hiệp trượng nghĩa, một chút đau đớn nhỏ tự nhiên không xem ra gì, nên đối với Lí Liên Anh ngày càng kính phục.
Hai bên tả hữu căn phòng này từ sáng đến tối đều là thực hiện việc giết gà mổ lợn, những âm thanh tru lên sau cùng của các con vật liên miên không dứt, Lí Thuận thường thường bị mất ngủ cả đêm, nhưng Lí Liên Anh tuy mới đến nhưng dường như là một kẻ điếc, hầu như không nghe thấy gì, hắn ngày ngày đắm chìm toàn tâm toàn ý vào trong sự ảo diệu của Cửu Dương thần công, chỉ nằm ườn trên giường không hề quan tâm đến thời gian xung quanh.
Cửu Dương thần công phân làm ba quyển. Dù sao cũng chỉ được nằm trên giường không được đi lại, Lí Liên Anh vô tư vô lự không suy nghĩ đến việc khác, theo đúng khẩu quyết mà tu luyện. Bất tri bất giác chỉ qua hơn một tháng đã luyện thành thần công quyển thứ nhất. Lúc này Lí Liên Anh đã cảm giác được trong cơ thể mình có một luồng chân khí chậm rãi lưu chuyển, toàn thân thư thái, tràn ngập sức lực. Mà chân khí toàn thân sau khi tiếp xúc với kiếm hồn chân khí ở chân trái tựa hồ như tương hỗ lẫn nhau làm kiếm hồn chân khí càng thêm cường đại
Ba tháng trôi qua, Lí Liên Anh đã đạt được tầng thứ hai của Cửu Dương thần công, chân khí tự động luân phiên lưu chuyển trong cơ thể, uy lực lớn vô cùng. Thỉnh thoảng có lúc không cẩn thận, chén đồng cầm trong thay bị bóp méo thành mảnh dẹt, nhưng cũng có khí cố ý phát công lại phát không ra.
Một hôm, Lí Thuận tất tả trên khuôn mặt còn hiện vẻ ấm ức, chạy đến tìm hắn thông báo ba thàng tĩnh dưỡng của hắn đã qua, phải nhanh chóng chuẩn bị đến nội thị tỉnh báo danh.
Lí Liên Anh thấy hắn tức giận phừng phừng, liền hỏi: "tiểu Thuận ngươi sao vậy?"
Lí Thuận cả giận: "Không hiểu là loại người gì? Không, đúng là loại thấy tiền là sáng mắt, cậy thế bức người..tên Cát Âu đáng chết"
"Cát Âu? Có phải là tên tiểu thái giám hầu cận của Cao tổng quản không?"
"Đúng"
"Hắn sao lại đắc tội với đệ chứ?"
"Cao tổng quản muốn lấy mười tân thái giám mới vào lập thành một đoàn kiếm vũ vì Hoàng thượng mà múa kiếm. Đệ đi đưa bạc cho hắn, nhờ hắn trước mặt Cao tổng quản nói giúp huynh vài câu. Ai biết đâu được hắn lại như một con sư tử Hà Đông mở mồn là quát mắng người, đệ thân phận thấp bé sao thể chống đỡ được? Hắn lại còn gọi người đánh đệ, đây huynh xem." Nói rồi vấn tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay có những vệt tím bầm, xem ra đối phương hạ thủ không hề nương tay.
Lí Liên Anh tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "hừ cái tên nô tài đáng chết này. Ta đi giết chết hắn"
Lí Thuận vôi vàng nắm lấy tay hắn kéo xuống: "Đại ca, huynh đừng quá xúc động"
Lí Liên Anh vốn đúng là trong lúc quá xúc động, lửa giận bốc lên tận đầu che lấp trí khôn, nay được Lí Thuận ngăn cản cũng dần tỉnh táo. Nằm trên giường ba tháng nay, hắn đã sớm vạch ra phương hướng của đời mình, tiền thế tuy không phải là thái giám nhưng cũng không khác gì nhiều, chưa từng được hưởng qua hương vị của đàn bà. Nay được hưởng thêm một lần cuộc đời nữa tuy bây giờ phải đóng vai thái giám nhưng hắn quyết không vội tìm cách trốn ra ngoài. Hắc..hắc..trong cung mỹ nữ đều được tuyển chọn qua ngàn vạn lần, nếu được tiến cung tất phải xinh đẹp hơn người. Cho nên hắn lập trí phải ở lại hậu cung xông pha một phen, từ tử mà thưởng thức tư vị của đàn bà. Có một điều duy nhất mà hắn phải cẩn thận chính là hắn không thể cho người ta biết bí mật hắn được trùng sanh và đặc biệt là hắn là một giả thái giám.
"tiểu Thuận, vì ta mà đệ chịu ủy khuất rồi"
"Đại ca ngàn vạn lần đừng nói vậy, chúng ta không phải huynh đệ sao? Chỉ là thật sự đệ cũng không thể chịu được cái tên Cát Âu tiểu nhân kia. Hắn không phẩm cũng không giai, chỉ là một con chó cậy chủ hiếp người mà thôi. Ngay cả ta cũng bị hắn đánh ra nông nỗi này, đại ca nếu huynh đi tìm hắn nhất định sẽ bị hắn đánh chết cho coi. Thôi nhẫn nhịn một chút cũng được mà"
Lí Liên Anh gật đầu: "Yên tâm. Sau này đại ca nhất định sẽ lôi cổ con chó đấy về đây quỳ trước mặt đệ cho đệ xả hết những tức khí lâu nay"
"Cảm ơn đại ca"
"tiểu tử ngốc, chúng ta không phải huynh đệ sao? Từ nay về sau có phúc cũng hưởng có nạn cùng chia"
"Dạ! Đại ca, chúng ta vĩnh viễn là hảo huynh đệ"
Lí Liên Anh biết Lí Thuận từ nhỏ mất cả cha mẹ, là một cô nhi, tuổi nhỏ đã phải lưu lạc khắp nơi lấy việc xin ăn là kế sinh nhai. Đến năm mươi năm tuổi bị người ta bắt đem bán vào trong cung làm thái giám. Nghĩ đến đó trong lòng không khỏi cảm khái thở dài một tiếng.
Lí Thuận đột nhiên hỏi: "Đại ca bề ngoài anh tuấn, phong tư tiêu sái, nhìn bên ngoài chắc hản trước kia là một thư sinh có đọc qua sách thánh hiền, nói không chừng có khi là một tài tử ý chứ. Hơn nữa lại từng luyên qua công phu, thân thể tráng kiện, kì thật chỉ cần tên tiểu nhân kia ở trước mặt Cao tổng quản nói tốt vài câu, đề bạt huynh thì chắc chắn huynh sẽ có cơ hội được tuyển chọn vào trong kiếm vũ đoàn.
"Kiếm vũ đoàn? là múa kiếm sao? "
"Không sai. Cao tổng quản vì muốn lấy lòng Hòang thượng nên nghĩ ra các loại danh mục. Như cái gì..tái mã đoàn, xúc cúc đại tái, Tây vực ca kĩ đoàn...tóm lại là mỗi khi lập ra một cái đoàn gì, đội gì thì chỉ cần chăm chỉ luyện tập, không cần phải lao động cật lực đã có thể trở thành tâm phúc của Cao tổng quản. Nếu trong khi biểu diễn được Hoàng thường ưng ý có khi trong phút chốc đã trở thành một hồng thân thái giám. Cho nên mỗi khi lập đoàn là mọi nguời đều tranh nhau gia nhập. Bây giờ nghe nói kiếm vũ đoàn này, Cao tổng quản muốn tuyển chọ toàn bộ mười người ở khu vực tân thái giám."
"Kiếm vũ đoàn kìa rốt cục là cái gì nhỉ"
"Tên là kiếm vũ hiển nhiên là vì mua vui cho Hoàng thượng mà múa kiếm theo tiếng nhạc. Nếu hoàng thượng cao hứng hoặc tức giận, thì phải bồi tiếp hoàng thượng luyện kiếm. nói là luyện kiếm chứ mấy ai dám cùng hoàng thượng luyện thật đâu? Chỉ là nơi để hoàng thượng xuất khí mà thôi."
"A' thì ra là vậy, chẳng phải triều Thanh cũng có kiểu biểu diễn như thế này sao nhưng cũng không ít thái giám sống chết cũng không dám cùng hoàng thượng luyện chiêu. Hơn nưa múa kiếm rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút thủng một lỗ thì tiêu. Vì cái gì mà phải tranh đoạt nhau ra nhập chứ?"
"Một khi được nhập tuyển, một tháng lương bổng là năm mươi hai. Nếu trọng thương còn được chữa trị, tẩm bổ không cần phải làm việc nặng
"A.. thật vậy sao? Lương tháng năm mươi hai? không phải là so với luơng ngươi bây giờ là gấp đôi ư? Bị thương còn được chăm sóc tịnh dưỡng và tiền trợ cấp, xem ra phúc lợi của thái giám quả không hề nhỏ nha" Lí Liên Anh khẽ lầu bầu cảm thán.
"Đại ca, huynh nói gì vậy?"
"A..không có gì Đúng rồi, ngươi tiết kiệm trong người được bao nhiêu rồi?"
"Ba trăm hai"
"Có thể cho ta mượn truớc chi dùng được không?"
Lí Thuận từ dưới giường lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở nắp lấy ra một túi bạc đưa cho Lí Liên Anh: "đại ca cần dùng thì cứ lấy, sao cứ nói mượn mượn cái gì. Đệ bây giờ tốt xấu gì cũng là một viên quan nhỏ, tiền để đây cũng chưa cần dùng đến ngay"
"Huynh đệ, đa tạ"
"Đại ca người còn nói những lời khách khí vậy sao?"
Sau cùng hai huynh đệ khoát vai nhau tiếp tục luận đàm. Đêm xuống Lí Thuận ngủ luôn tại phòng của Lí Liên Anh.
Lí Liên Anh từ khi tu luyện Cửu Dương thần công, tinh thần thư sướng, thường thì ba bốn đêm không ngủ cũng không thành vẫn đề gì. Đợi khi Lí Thuận thuận ngủ say, hắn bí mật đưa chân khí truyền vào chữa thương. Căn bản Lí Thuận chỉ bị một vài vết ngoại thương nên khi được chân khí truyền qua vài vòng là không có gì đáng ngại nữa.
Sau đó Lí Liên Anh cầm lấy số một trăm hai mươi lượng của mình và ba trăm hai mươi lượng của Lí Thuận, lợi dụng lúc đêm tối lẻn bước ra khỏi phòng, thẳng hướng phòng của tiểu thái giám Cát Âu bên ti lễ giam tiến đến.
Tối hôm nay không có việc gì cần gấp nên Cát Âu đi ngủ từ rất sớm
Lí Liên Anh gõ cửa cả nửa buổi, mới thấy Cát Âu giọng còn ngái ngủ ú ớ vài tiếng rồi mới ra mở cửa. Cửa phòng vừa mở Lí Liên Anh thấy một tiểu thái giám khuôn mặt bất thiện, the thé quát hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gì?"
"Tại hạ là Lí Liên Anh, đến gặp Cát công công là có chút lễ vật cầu kiến" Lí Liên Anh cúi đầu dâng một trăm hai mươi lượng bạc trong lòng bàn tay đưa xuống cho Cát Âu, ánh mắt âm thầm quan sát. Người này trán rô, mồm nhọn, mặt mày vàng võ, tham lam đói khát, tướng xấu vô cùng, nhất là đôi mắt cá chết chuyển động không ngừng, vừa nhìn biết ngay là một kẻ âm độc tàn nhẫn, ném đá giấu tay, một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi.
Cát Âu khẽ nâng túi bạc trên tay xem xét trọng lượng, khinh khỉnh: "nguyên ngươi là Lí Liên Anh! Ngươi không biết rằng khi đêm xuống, các thái giám không được tùy tiện ra ngoài sao?"
Lí Liên Anh cưỡi nịnh: "Dạ không phải không biết mà do tại hạ biết đêm nay công công không có việc lớn nên muốn nhân tiện đưa chút quà ra mắt công công. Lí Thuận tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng công công không chấp nhặt chuyện hắn vô lễ với ngài hồi chiều"
Cát Âu khẽ nhếch môi: "Biết chuyện..biết chuyện đó. Nhìn ngươi không ngờ cũng hiểu chuyện, cũng không phải là chuyện gì lớn, đại nhân ta cũng không có gì phải chấp nhặt với kẻ dưới,. Ngươi có chuyện gì nữa không mau nói đi"
"Ấy công công hiểu lầm rồi, kì thật tại hạ đến đây chỉ là muốn bái thỉnh cùng dâng một ít lễ vật ra mắt lên đại nhân chứ không có ý gì khác. Nếu đại nhân không có việc gì sai bảo, tại hạ xin phép cáo lui không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa"
Lí Liên Anh vừa quay người muốn đi thì bị Cát Âu gọi giật lại.
"Lí Liên Anh đứng lại"
"Dạ, công công có điều gì phân phó?"
Cát Âu trong tay tung tung túi bạc, khóe miệng khẽ nhếch: "Ngươi đang đêm tự dưng chạy đến đây biếu ta không ít ngân lượng sao? Có việc gì cứ nói ra đi?"
"Công công nói vậy thì thật là tội cho tại hạ. Nghe nói công công chính thuộc hạ thân tín, là hồng nhân bên người của Cao tổng quản trong lòng đã sớm muốn đến bái kiến công công nhưng chỉ là chưa tìm được cơ hội. Bây giờ coi như đã hoàn thành được tâm nguyện, tại nơi này được gặp công công quả là một vinh hạnh lớn lao, làm sao lại dám có yêu cầu gì chứ ? Bây giờ không còn sớm nữa, tại hạ xin phép cáo từ, kẻo làm phiền công công nghỉ ngơi!"
"Vậy được rồi, ngươi hãy về trước đi" Cát Âu đứng trong cửa phòng, tay tung tung túi bạc, lắc đầu cười: "Chưa từng thấy qua kẻ nào ngu như vậy. Trong cung việc lớn bé gì đều phải cần tiền, hắn lại vô duyên vô cớ cung tặng ta một túi thế này. Sáng nay, tên tiểu tử Lí Thuận kia muốn ta tiến cử hắn, ta nói là năm mươi lượng mà hắn bây giớ lại đưa nhiều hơn..Hắc..ngu thật"
Ra khỏi khu vực của thái giám ti lễ giam, Lí Liên Anh không quay về ngay mà thẳng hướng cửa tây tiến vào khu vực nội quan giam.
Thái giám canh giữ khu vực nội quan giam chưa từng thấy qua Lí Liên Anh liền ngăn cản hắn lại.
Lí Liên Anh thấy vậy liền nói: "đại ca, phiền ngài một thông báo một chút, tân thái giám Lí Liên Anh cầu khiến Lí tổng quản"
Tên thái giám canh cổng tức giận: "Lí phó tổng quản đang trong Hàm nguyên điện hầu giá! Ngươi chỉ là một tiểu thái giám, nhanh trở về đi, ngươi không biết rằng khi đêm xuống thái giám không được tự tiện đi ra ngoài sao?"
Lí Liên Anh lấy trong người một thỏi bạc khẽ dúi vào tay hắn: "Mong đại ca linh động, cho tại hạ biết Lí tổng quản đang ở đâu, bao giờ mới về?"
Tên thái giám nhanh chóng nhét thỏi bạc vào trong người rồi thấp giọng: "không phải ta không muốn giúp ngươi mà chỉ là thứ nhất ta cũng không biết Lí tổng quản khi nào thì trở về, thứ hai nếu để cho người khác biết ta cho ngươi vào thì ta không tránh khỏi liên lụy"
"Thôi vậy, hay là thế này, ta cũng khồng vào nữa, mà ở luôn đây. Nếu có người nào hỏi thì đại ca cứ nói là có tân thái giám mới được điều đến canh phòng. Ban đêm buồn bã, gió thu se lạnh, có người nói chuyện không phải là tốt hơn sao? Đại ca ngài nói có phải không?"
"Ngươi nếu nguyện ý lưu lại giúp ta đưong nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là Lí tổng quản cũng không biết khi nào mới về đến, trời rét sương lạnh ngươi hà tất phải chịu khổ thế chứ?"
"Không có gì! Coi như cùng đại ca nói chuyện một đêm kết thành hảo bằng hữu cũng tốt mà. Đúng rồi, tại hạ là Lí Liên Anh không biết đại ca xưng hô thế nào?" Vừa nói Lí Liên Anh vừa chỉnh đốn lại y quan, đứng song vai cùng thái giám.
Tên thái giám thấy Lí Liên Anh thành tâm cùng mình đứng canh gác. Đêm thì dài, có người đứng nói chuyện cũng sẽ trồi nhanh hơn, nên thái độ lúc này hòa hoãn vô cùng: "nguyên là Lí Liên Anh huynh đệ, ta là Đoạn vũ là tùy tùy bên cạnh của Lí tổng quản"
Lí Liên Anh nhích lại gần hắn, cẩn thận quan sát thì thấy trên thân hắn mặc bộ giám phục màu xanh biếc: "nguyên Đoạn đại ca là một vị đại quan nhân"
"A! Lí huynh đệ ngươi biết gì mà nói vậy?"
"Đoạn đại ca, sắc phục huynh mà xanh đen, nên chắc chắn cấp bậc phải là đại nhân chứ sao?" Triều Đường cấp bậc hoạn quan cũng thể hiện qua y phục, ngũ phẩm y phuc chu sắc (màu đỏ), lục phẩm y phục lục sắc (xanh lá cây), thất phẩm là thanh sắc (xanh), không có phẩm hàm thì là hoàng phục (màu vàng).
"Lí huynh đệ nhãn quang quả là sắc bén. hảo nhãn lực"
"Chỉ là đệ thấy đại ca anh vũ bất phàm, cho nên để tâm quan sát. Quả nhiên may mắn đoán trúng. Chẳng hay Đoạn đại ca đang quản lý khu vực nào?"
"Ai! Ta vẫn thường đi theo hầu cận Lí tổng quản nhưng vài ngày trước do phạm lỗi nên ta bị Lí tổng quản phạt đứng canh phòng làm thủ vệ một tháng"
"Một tháng trôi qua rất nhanh thôi mà, nếu đại ca thấy buồn chán chỉ cần nói một câu, đệ từ nay về sau đêm đêm sẽ đến đây bồi tiếp đại ca"
"Ta và ngươi không quen không biết, hơn nữa ta chỉ là một tên quan lục phẩm nhỏ bé, ngươi có lấy lòng ta cũng chẳng ích gì"
"Nếu Đoạn đại ca cho rằng ta ở đây là để lấy lòng huynh thì sai rồi. Đoạn đại ca thân là quan lục phẩm, chỉ vì làm lỗi một chuyện bị Lí tổng quản phạt tại nơi đây làm thủ vệ, Tất đại ca là người chánh trực cho nên đã đắc tội với Lí tổng quản. Điều đó cho thấy rằng Đoạn đại ca là một nam tử hán không vì quyền cao mà luồn cúi, dù Lí Liên Anh ta vô duyên không được làm bằng hữu với huynh nhưng hôm nay được cùng huynh tại đây tuần đêm cũng là một vinh hạnh lớn rồi"
Đoạn Vũ tuyệt không phải là một hán tử chính trực, trung thành, Việc phạm lỗi chỉ là do hắn bày ra để che mắt người khác, tránh nói đến việc hắn đắc tội với Lí An Đức mà thôi. Bất quá đã là người thì phần lớn đều thích nghe những lời ca tụng, khen ngợi. Vừa nghe những lời này của Lí Liên Anh mà Đoạn Vũ thân thể như bồng bềnh tận trời cao, hắn thực sự tưởng rằng mình là một anh hùng hảo hán...Hắn nghĩ trên đời này không ai hiểu hắn bằng Lí Liên Anh, hắn thực sự coi Lí Liên Anh là một người bạn sanh tử tri giao, sau này trước mặt Lí An Đức đã không ít lần nói tốt cho Lí Liên Anh.
Đoạn Vũ vừa tiếp tục định nói chuyện đã thấy xa xa đó ánh đèn lồng đi tới liền vội nói: "Lí huynh đệ, bốn ngọn đèn lồng, hiển nhiên là Lí tổng quản đã về. Ngươi thật may mắn, Mau ra tiếp kiến đại nhân."
"Đa tạ đại ca"
Bốn tiểu thái giám tay cầm bốn ngọn đèn lồng lớn màu đỏ đi ở phía trước dần đường, phía sau là chiếc kiệu nhỏ, người trong kiệu không phải ai khác là Nội thị giam, phó tổng quản Lí An Đức. Lí Liên Anh thấy Lí An Đức vội vàng tiến về phía trước kiều quỳ xuống hô lớn: "Lí Liên Anh khấu kiến tổng quản đại nhân"
Kiệu bị cản lại, Lí An Đức cả giận hét lớn: "Người phương nào dám cản trở kiệu của ta?"
Đoạn Vũ ở bên cạnh thấy vậy vội quỳ xuống giải thích: "Bẩm tổng quản đại nhân là người mới tiến cung, tiểu thái giám ll. Hắn đến cầu kiến đại nhân, đã đứng ở đây rất lâu rồi"
"Là Lí Liên Anh?"
"Dạ, đúng là thuộc hạ. Chẳng hay đại nhân vẫn nhớ thuộc hạ ?"
Đột nhiên Lí An Đức quát lớn: "Lí Liên Anh to gan. Dám xông vào hoàng cung, người đâu bắt hắn lại cho ta"
Lí An Đức quát gọi thị vệ bắt trói Lí Liên Anh nhưng lại không hạ lệnh giam vào đại lao của nội thị tỉnh mà lại mang về phòng riêng của lão.
"Các ngươi lui xuống hết đi" Lí An Đức phất nhẹ ống tay áo quát khẽ. Đám thị vệ và bọn thái giám đồng thanh dạ rang một tiếng rồi cung người đi lùi ra cửa. Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Lí Liên Anh đang quỳ trên mặt đất.
"Ngươi nói, ngươi là Lí Liên Anh?"
"Dạ! Đúng vậy"
"Ngươi xuất thân từ đâu?"
"Đại nhân thứ tội! Cũng bởi thời gian trước đây hạ nhân bị lâm trọng bệnh, do sốt cao mà ảnh hưởng đến thần kinh, trí nhớ, nên cũng không còn nhớ rõ những chuyện trước kia của cuộc đời mình nữa rồi"
"Tất cả đều không nhớ chút gì sao?"
"Cũng không phải là hoàn toàn quên hết. Hạ nhân có nhớ rằng mình đã từng được đi học chút ít, vì là hạ nhân có thể đọc, ngâm được một ít thi thư nhưng chỉ là không phải cao siêu gì cho lắm.
"A! Nói như vậy thì ngươi chỉ quên rằng mình xuất xứ từ đâu thôi sao? Những mối quan hệ trước kia của mình với những ai đều quên hết và chỉ nhớ mình đã từng được học hành thôi, đúng không?"
"Dạ, đúng là như vậy !"
"Ngươi đứng lên, bước qua đây"
"Dạ!" Lí Liên Anh đứng lên, vỗ nhẹ hai cái phủi sạch đất bụi bám trên người.
Lí An Đức ngồi phía trước ngắm nhìn rò xét toàn thân Lí Liên Anh, mười đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế thái sư, ánh mắt nheo lại, không hề nói một câu nào.
Lí Liên Anh thấy thế, biết hắn đang có ý khảo nghiệm sự kiên nhẫn của mình, thì cũng đứng im không hề nhuc nhích, cũng không hề mở miệng nói một câu. Cứ như vậy một kẻ chú tâm quan sát, một kẻ đứng im như gỗ, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, sau khoảng một canh giờ Lí An Đức rốt cuộc cũng không chịu được đành mở miệng hỏi: "Ngươi sao không nói gì?"
"Bẩm đại nhân. Không có sự ra lệnh của đại nhân, hạ nhân không dám mở miệng"
"Ngươi...ngươi quả là người nhanh nhẹn, khéo léo. Được rồi..ngươi nói ngươi có việc tìm ta, là chuyện gì?"
Lí Liên Anh hai tay dâng lên hộp bạc, cung kinh nói: "Hạ nhân có chút thành ý nho nhỏ, kính mong đại nhân tiếp nhận"
Lí An Đức khinh thị nhếch môi, tiếp lấy hộp bạc, tiện tay đặt lên mặt bàn: "Ngươi làm vậy là có ý tứ gì?"
"Hạ nhân mới nhập hoàng cung, còn rất nhiều điều chưa hiểu hết, từ nay về sau kính mong đại nhân có thể chỉ dạy cho hạ nhân"
"Chúng ta làm việc luôn luôn đặt sự công chánh nghiêm minh lên hàng đầu, chỉ cần ngươi khéo léo nhanh nhẹn, biết nghe lời, ta sẽ cho ngươi cơ hội. Được rồi, không có việc gì nữa, ngươi về trước đi"
"Tạ đại nhân"
Lí Liên Anh vội vái ba vái, rồi đứng dậy khom mình lùi ra cửa. Trên đường đi ra ngoài, tại môn khẩu gặp Đoạn Vũ đang đứng canh gác, hắn đến bên cạnh rồi ân cần nói: "Trời lạnh, đại ca nế không chê tấm áo rách nát này của Lí Liên Anh đệ, thì hãy lấy nó khoác vào để tránh gió lạnh nha!"
Đoạn Vũ nghe vậy cực kì cảm động, muốn rơi nước mắt, chỉ hận là mình không được găp Lí Liên Anh sớm hơn. Trong lòng cực kì cảm thán, mình sống trên đời hơn ba mươi năm quả cũng không uổng, cuối cùng cũng gặp được một vị bằng hữu có tình có nghĩa. Chỉ với một tấm áo ân tình mà về sau Đoạn Vũ toàn tâm toàn ý đi theo Lí Liên Anh, trở thành một cánh tay đắc lực của hắn sau này.
Tất cả việc này đều không thoát khỏi cặp mắt của Lí An Đức, trong lòng lão lúc này không khỏi có chút suy nghĩ: " tên tiểu tử Lí Liên Anh này vốn là một thư sinh yếu đuối nhưng tính tình lại rất quật cuờng, sau một thời giam lâm trọng bệnh lại trở nên nhạnh nhẹn, linh động vậy sao? Hắn khuôn mặt tuấn tú, đọc qua thi thư, bây giờ chân tay lại nhanh nhẹn, hoạt bát,..Ài.... rồi cũng có ngày hậu cung này sẽ trở thành thiên hạ của hắn, xem ra cần phải nhanh chóng thu nhận hắn làm việc mới được.
Hôm nay, bị mất đi bốn trăm hai mươi bạc nhưng thu được quả không ít giá trị, đặc biệt là chỉ bằng một tấm áo thôi mà đã có thể thu phục được Đoạn vũ. Lí Liên Anh sở hữu Cửu Dương thần công hộ thể tất nhiên là chỉ cần một tấm áo mỏng cũng không hề sợ gió lạnh. Hắn thừa lúc bóng đêm dày đặc nhằm hướng Đại Minh cung nơi sinh hoạt của các phi tử mà tiến đến dò xét, không biết mệt mỏi. Lí Liên Anh vận dụng Cửu Dương thần công huy động chân khí, chân bước như bay. Đi khắp cả Dịch Đình cung, nơi đây, mỗi con đường, cánh cổng, cây cầu đều ghi nhớ rõ kĩ càng trong đầu rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Cửu Dương thần công quả nhiên lợi hại phi thường, Lí Liên Anh hoạt động cả đêm chẳng những không thấy mệt mỏi mà ngược lại còn cảm thấy tinh lực sung mãn vô cùng, cố gắng lắm mới đi vào giấc ngủ. Trong mơ, hắn thấy rằng vào một ngày không xa, hắn một tay ôm gọn tất cả cung tần mĩ nữ ở hậu cung. Hậu cung của Đừờng Huyền tông có khoảng ba ngàn giai lệ, hơn nữa riêng số cung nữ cung lên khoảng một vạn ba ngàn, đông không kể xiết. Nếu một đêm cung hưởng một nàng thì quả là không biết cần đến bao nhiêu năm mới có thể cung hưởng hết số giai nhân mỹ nữ này nữa?
Buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh của tiểu Thuận
Lí Liên Anh bị tiếng kêu làm giật mình tỉnh giấc, hướng về phía Lí Thuận giọng còn ngái ngủ: "Mới sáng sớm đệ bị cái gì mà kêu to vậy?"
Lí Thuận nhảy dựng lên: "ha..ha. thương thế của đệ bình phục cả rồi, không còn một vết tích gì nữa. Quả nhiên là thần tiên hiển linh, thần tiên hiển linh.."
"Cái gì mà thần tiên. Ta mới là hoạt thần tiên này."
"Huynh nói cái gì?"
"A..Không có gì! Ta nói ngươi hét to quá làm mất cả giấc ngủ của ta rồi biết không?" Lí Liên Anh uể oải ngồi dậy.
Lí Thuận sớm đã chỉnh đốn y quan, thấy thương thế mình hầu như đã hoàn toàn bình phục, cực kì hưng phấn, khẽ vỗ vào bả vai Lí Liên Anh: "Đệ đi trực ban đã. Huynh nhanh nhanh rửa mặt, thay đồ, ăn điểm tâm rồi đến nội thị tỉnh bắc ti đại viện báo danh, tuyệt đối không thể đến muộn nha"
Lí Thuận vui vẻ đội mũ giám quan, rồi thẳng hướng trực ban mà đi. Lí Liên Anh lúc này đầu óc còn mơ màng ngái ngủ, chỉ muốn nằm lăn ra giường tiếp tục vào giấc mộng vu sơn, tìm kiếm tuyệt sắc mĩ nhân, thì đột nhiên cảm thấy đáy quần hơi lành lạnh.
Quá kinh hãi, Lí Liên Anh vội vàng cởi thắt lưng kéo nhanh quần xuống.
Chỉ thấy phía trên mệnh căn tử loang lổ một loại dịch thể màu trắng bạc, ngay cả đám cỏ đen cũng có một mảng lớn.
"Mẹ nó! Nếu để người khác biết thái giám cũng có thể di tinh thì thật có khác gì gà mái biết gáy đâu chứ!"
Sau cùng Lí Liên Anh cũng không còn tâm tư để tiếp tục ngủ được nữa. Hắn suy nghĩ một lúc rốt cục cũng hiểu rằng do mình đêm qua nằm mơ tới đàn bà cho nên mới xảy ra hiện tượng di tinh như vậy. Lí Liên Anh thầm nhủ từ nay về sau khi ngủ phải tuyệt đối không được nghĩ tới đàn bà nữa kẻo không khéo chưa được hưởng thụ đã bay đầu. Nếu không được ôm tất cả những quý phi, tài nhân trong cung hoan hỉ mà đã chết thì thật là không cam tâm mà!..
Thái giám trong cung việc ăn uống được phân về thiện đường tại môn bộ của mình. Lí Liên Anh là một người mới, tạm thời được phân vào ấu thụ giám, tự nhiên là cùng nơi với Lí Thuận. Ấu thị giam từ trước đến nay quản lí rất nhiều lĩnh vực, từ việc quản lí kho sách đến quản lí văn tự, bố cáo, ấn tín, đồ thư, xem xét văn tự, thẻ bài, vân vân nói chung là quản lí mọi mặt về văn tự, bút sách.
Lí Liên Anh hiểu rõ trong hoàng cung người được ăn nhiều của ngon vật là nhất không phải là thái hậu, không phải Hoàng thượng mà chính là thái giám chưởng quản Thượng Thiện phòng. Hoàng cung kẻ có sẵn tiền nhất cũng không phải là Hoàng thượng và thái hậu mà là chưởng quản việc chi tiêu của hoàng đế là tổng quản thái giám Nội Quan giam, hơn nữa lại còn phụ trách cả việc mua bán khí vật đồ dùng trong hoàng cung. Mà trong cung quyền lực lớn nhất đưong nhiên cũng không phải thái hậu và hoàng đế mà lại là tổng quản Ti Lễ giam quản lí việc phê duyệt tấu chương, truyền chỉ dụ, quản lý tất cả mọi việc tại nội cung. Cho nên rất nhiều triều đại Trung Hoa, những tên hoạn quan nắm quyền khuynh triều đều xuất thân là đại thái giám tại Ti Lễ giam mà ra.
Khi sang ngày thứ hai sau khi Lí Liên Anh bị "Tịnh thân" Lí Thuận đã đích thân sang Thượng thiện giam gặp một tiểu thủ lĩnh thái giám, sau một vài lần đưa bạc đút lót thì con đường vào Thượng thiện giam đã hoàn toàn rộng mở chào đón Lí Liên Anh. Do không biết mà đêm qua Lí Liên Anh đã đến đưa lễ vật cầu cạnh đại thái giám tổng quản Nội quan giam Lí An Đức và hồng nhân bên cạnh tổng quản Ti lễ giam - Cao lực sĩ, tiểu thái giám Cát Âu.
Đang lúc thưởng thức những món mĩ thực của Thượng thiên giam, đặc biệt mang đến thì nhác thấy Lí Thuận khuôn mặt bừng bừng tức giận bước vào phòng
Lí Liên Anh ngước nhìn lên thì thấy Lí Thuận hôm nay lại bị thương, xem ra thương thế còn nặng hơn ngày hôm qua, liền hỏi: "tiểu Thuận, đệ sao vậy?"
Lí Thuận cả giận nói:" làm sao ư? hừ! Ta vẫn luôn coi ngươi là hảo huynh đệ, không ngờ rằng ngươi lại lại là ke không có khí khái"
"Làm sao vây?"
"Đừng có giả bộ nữa! Buổi tối hôm qua có phải ngươi lén đem số bạc kia đi biếu cho tên tiểu nhân thô bỉ đó không?"
"Cát Âu?"
"Ngươi còn giả vờ không biết sao? Là ngươi không có khí khái, hại ta hôm nay ở trước mặt mọi người bị hắn sỉ nhục lại còn bị hắn đánh cho ra nông nỗi này. Ngươi còn không biết sao? Hắn cười nhạo ta, nói ta bị đánh như một con chó, sợ quá mà phải cho người biếu hắn một trăm hai mươi lượng để làm hòa! Ta thật không thể ngờ rằng chính huynh đệ thân cận nhât bên mình lại bán đứng ta!"
Lí Liên Anh nắm chặt lấy bàn tay hắn, chân thành nói: "tiểu Thuận, đệ có tin huynh hay không?"
"Bây giờ ta lấy gì mà tin ngươi? Ngươi nhìn đi, nhìn kỹ những vết thương trên mặt, trên tay chân ta đây này!" Lí Thuận vén hai ống tay áo và ống quần lên cao, chỉ thây trên hai cánh tay và chân đều có những vết thâm tím xưng phồng lên, xem ra thương thế không nhẹ chút nào.
Lí Liên Anh vội kéo Lí Thuận qua, điểm vội huyệt đạo trên người hắn rồi nhanh chóng đóng cửa phòng vào rồi vận công điều trị các vết thương trên người Lí Thuận.
Lí Thuận toàn thân không thể nhúc nhích nhưng vẫn còn có thể mở miệng, king hãi kếu lên: "Ngươi...ngươi muốn làm cái gì?"
"Đệ trước hết hãy im lặng. Ta giúp đệ chữa thương"
Lí Thuận chợt cảm giác hai có hai luồng khí lưu ấm áp từ chưởng tâm của Lí Liên Anh truyền vào thân thể mình, Hai cỗ khí lưu di chuyển toàn thân, đặc biệt là mỗi khí luồng khí lưu đi qua những chỗ bị thương thì cảm giác đau đớn lập tức giảm đi rất nhiều, liền vội ngậm chặp miệng, để tùy ý Lí Liên Anh vận công trị thương cho mình.
Hành công xong, Lí Thuận đã cảm giác toàn thân không còn chút cảm giác đau đớn, những vết sưng đỏ trên người cũng đã biến mất. Lí Thuận liền nhớ đến câu chuyện buổi sáng sớm, liền quay lại hỏi: "nguyên là những vết thương hôm qua cũng do ngươi chữa khỏi cho ta"
Lí Liên Anh khẽ gật đầu: "Huynh có luyện qua võ công, cho nên có khả năng trị liệu những vết ngoại thương. Đệ trước hết hãy nghe ta nói, Cát Âu là một tên tiểu nhân thô bỉ, hắn lại còn dám đắc tội với đệ, huynh nhất định sẽ không buông tha cho hắn.."
"nhưng...ngươi..."
"Bây giờ ta mới đến, không quyền không thế, làm sao có thể đấu lại với hắn cơ chứ? Hơn nữa hắn lại là hồng nhân bên người, thuộc hạ thân tín của Cao tổng quản cho nên bây giờ chúng ta nhất thiết không nên gây sự với hắn, chờ ta có chỗ đứng rồi nhất định sẽ tính sổ với hắn"
Lí Thuận cúi đầu khẽ nói: "xin lỗi đại ca, là đệ hiểu lầm huynh"
Lí Liên Anh thấy vậy mỉm cười: "ta biết đệ là một tiểu tử khờ mà. Đúng rồi, việc ta có võ công ngàn vạn lần tuyệt đối không được lộ ra cho người ngoài biết. Vì sợ người khác nhìn ra sơ hở nên ta không chữa trị những vết thương trên mặt đệ, dù sao thì cứ để thế cũng không ảnh hưởng gì nhiều."
"Đại ca, huynh cứ yên tâm, ta biết rõ phải làm như thế nào mà. Đại ca, huynh định đối phó với Cát Âu như thế nào ?"
"Chúng ta là huynh đê,. Ta cũng không có gì phải giấu nhau. Mục tiêu của ta không phải là Cát Âu, hắn chỉ là một tên tiểu thái giám nhỏ bé, sao có thể có trong mắt ta chứ? Cái ta muốn là cả hoàng cung này, khi nào chúng ta nắm quyền thế trong tay, thì sẽ từ từ mà trị tội tên tiểu nhân đó.
Lí Thuận há hốc mồn, kinh ngạc: "Cả hoàng cung? Trừ phi đại ca trở thành đại tổng quản? Những lời này tuyệt đối không nên để Cao tổng quản nghe thấy nha!"
Vốn Lí Liên Anh cũng chưa về suy tính cẩn thận về mục tiêu của mình, hắn chỉ là thuận miệng nói là muốn cả hoàng cung, ý là muốn nói tới việc được ôm ấp thỏa thê những cung tần mỹ nữ, mặc từ thâu hương khiết ngọc. Nhưng khi nghe Lí Thuận nói những lời này, hắn chợt tỉnh ra và bắt đầu tính toàn một cách cẩn thận.
Lúc này Cửu Dương thần công hắn đã luyện được tới tầng thứ hai đã bắt đầu cảm thấy toàn thân chứa đầy sức mạnh. Nếu luyện thành toàn bộ "Tam Bổn bí tịch" tất cả Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm, Cửu Dương thần công thì cho dù không phải là thiên hạ vô địch thì cũng không phải sợ sệt bất cứ điều gì nữa. Chẳng lẽ cả đời này cứ ở trong cung làm thái giám sao? Cho dù hắn tranh quyền đoạt lợi, leo lên được cái ghế đại tổng quản đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên nô tài, cũng chỉ là chó cho nguời ta sai khiến. Nếu luyện thành thần công thì có thể cam tâm làm một tổng quản thái giám mãi sao?
Phải là đàn bà, với khuôn mặt anh tuấn phi phàm này thì ta sẽ có thể có bao nhiêu? Mỹ nữ tất nhiên là sẽ rất thích. Nếu sống mà không được gần gũi phụ nữ thì làm nam nhân mà làm gì chứ?
Lí Liên Anh nhìn Lí Thuận khuôn mặt trầm ngâm nặng nề mà thiếu chút nữa bật cười. Lí Thuận vì hắn mà phải chịu khổ đầu không ít, nay còn bị những lời cuồng vọng của hắn dọa đến phát khiếp, vào giờ phút này trong lòng Lí Liên Anh - hắn đã xác định được mục đích sống của mình. Lí Liên Anh ngàn vạn lần cũng không thể nghĩ rằng chỉ vì những quyết định trong lúc xúc động này của mình đã gây ra biết bao thay đổi lớn lao trong thiên hạ.
"tiểu Thuận, ta bây giờ muốn đi báo danh ở nội thị tỉnh, chắc rằng từ nay về sau ta và đệ sẽ không thường xuyên được gặp nhau nữa rồi. Đệ tuyệt đối phải nhớ kĩ, trong khoảng thời gian này không được đến tìm ta, nếu gặp cứ coi như không quen biết ta"
"Vì sao vậy?"
"Ta cược với đệ, nếu trong vòng ba tháng ta không bắt tên tiểu nhân Cát Âu cam tâm tình nguyện đến quỳ xuống trước mặt đệ nhận tội, đệ có tin không?"
"Nếu đúng như vậy, thì mạng của đệ từ nay về sau sẽ tùy đại ca quyết định"
"Được. Cứ như vậy đi. Bất quá trong vòng ba tháng, đệ nhớ kĩ khồn được đến tìm ta. Nếu vạn nhất ta có việc gì không tốt sẽ liên lụy đến đệ. Đệ đừng hỏi gì. Nếu tin ta thì cứ làm theo lời ta là được. Ta cam đoan trong ba tháng sẽ để cho đệ được thỏa mãn hành hạ Cát Âu" Lí Liên Anh mặc dù lời nói cực kì hùng hồn nhưng trong lòng hắn cũng không có gì nắm chắc.
Nói rồi Lí Liên Anh sửa soạn một chút, thay đổi quần áo, ra khỏi phòng thẳng hướng bắc ti nội thị tỉnh. Nhìn bề ngoài đại viện bắc ti nội thị tỉnh trông giống như một cái nha môn. Tuy nói bắc ti viện nội thị tỉnh chủ quản toàn bộ việc điều độ nhân sự của mười hai giam trong nội thị tỉnh, nhưng chỉ là các cấp quan viên của đô tri giam mà thôi.
Ra khỏi Ấu thụ giam, dọc theo đường đi đều là những hành lang, xuyên qua một hoa viên, Lí Liên Anh mới tới được bắc ti bộ trong khi lúc này hầu hết mọi người đã tụ tập đông đủ. Lí Liên Anh nhìn quanh thấy hầu hếu là những khuôn mặt quen thuộc trong lần tịnh thân cùng mình, chỉ có điều số lượng còn rất ít, chỉ khoảng năm mươi người mà thôi.
Lúc này, các tân thái giám đã đứng thành từng hàng trên tay cầm những thẻ bài báo danh.
Bên trong đình viện dựng một lều trướng, có hai lục phẩm thái giám trông giống như là quan chủ trì trong hai nguời thì có một người là Đoạn Vũ. Một một tân thái giám trước khi được phân công công việc đều phải thông qua sự kiểm tra của chủ trì quan, nếu thân thể cường tráng khỏe mạnh sé được phân về Trực điện giam, nếu nhanh nhẹn tuấn tú thì phân về Ti lễ giam hoặc là Nội quan giam....Tóm lại, phải đúng theo nguyên tắc xem tài mà phân việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro