
[PN] Ở Gintama thế giới theo đuổi bạch nguyệt quang (5)
"Nói chung, nhớ chú ý an toàn. Ta đi đón Elizabeth, nó nói muốn xếp hàng mua vé xem phim vào đêm hội, chỗ đó đông quá, ta không có thời gian xếp hàng đợi cùng nó." Katsura đứng lên.
"..." Mọi người.
Shinpachi nói: "Sao nhìn anh ta chẳng có chút nào quan tâm vậy? Rõ ràng đến tận đây nói cho chúng ta! Là đến đẩy trách nhiệm cho chúng ta đúng không?! Anh tính phủi đít bỏ đi chứ gì! Còn mua sẵn vé xem phim kia kìa! Có coi chuyện đất nước ra cái ôn gì đâu!"
Gintoki cũng thấy Zura mang đến phiền phức cho hắn, không khách khí nói: "Sao lúc ấy không chém chết tên đó đi?! Các ngươi thảo luận việc đất nước ăn hành như chuyện nhà ấy! Nếu đã có thời gian tán dóc, hắn cũng nói kế hoạch của mình cho ngươi rồi, thì sao không tự giải quyết đi!"
"Hừ, ai mà thèm quan tâm tên đó. Hắn muốn làm gì tuỳ hắn." Katsura lạnh giọng, đóng cửa cái rầm, rời khỏi đây.
"..." Giang Trừng/Gintoki.
Gintoki sờ cằm, nhàm chán nói: "Nếu Zura chịu áp dụng mỹ nhân kế, chưa chắc không thành công. Không phải đã thành công một lần rồi sao?"
Mà không, lúc đó thế giới cũng ăn hành thôi, từ một thằng khác ra tay. Mặc dù không biết thằng đó đang làm gì, ở đâu, nhưng xuất hiện là chuyện sớm muộn.
...
Quả nhiên đêm đó Gintoki gặp Takasugi.
Tên đó không tiếng động đứng phía sau hắn, gã như quý tộc công tử đi du ngoạn trăng hoa, trầm tĩnh ôn lại chút chuyện cũ, "Nhớ không Gintoki? Ngày xưa ta chỉ huy một đội quân tình nguyện, có một gã tên Saburou, hắn ta chẳng biết gì về đao kiếm nhưng rất giỏi về súng ống. Gã lập dị ấy cứ lảm nhảm suốt ngày về ông già hắn, nhưng cuối cùng hắn không thể trở về gặp bố mình. Một câu chuyện buồn, dù cho hắn đã chiến đấu anh dũng để bảo vệ đất nước, Mạc phủ cao quý của chúng ta đã nhanh chóng đầu hàng, để xu nịnh bọn Amanto chúng phế bỏ các võ sĩ, đội quân tình nguyện trở thành vật hy sinh cho chúng. Lão già đó, a, nhìn thủ cấp con mình trên sông, cũng không khó đoán ra lão nghĩ gì."
"Takasugi, chính ngươi là người đã kích động lão ấy?"
"Kích động? Ta chỉ bảo hắn mài sắc những chiếc nanh của mình. Vì ta hiểu gã, nỗi đau đớn khôn cùng của ông ta, nó như một con hắc thú vẫn không ngừng gầm thét giết, giết. Ngươi có nghe thấy nó không?"
Gintoki cảm nhận được sát khí của hắn, vẫn bình thản ung dung nói chuyện, "Takasugi, ngươi gặp lại Zura rồi, không thấy hắn khác gì sao? Hắn có chồng rồi đấy, nghe không sai đâu, là "chồng", nam nhân đấy hiểu không?"
"..." Takasugi.
Vì kinh ngạc, Gintoki giơ nắm tay đấm vào mặt hắn mới khiến hắn tỉnh lại, nhưng né không kịp.
Takasugi quỳ xuống một gối, một tay chống đỡ đứng lên, chẳng hề để ý nói: "Kệ hắn ta."
"Tên đó cũng nói mặc kệ ngươi."
"... Hừ."
Gintoki nhìn lên bầu trời đêm nay, nói: "Takasugi, chúng ta đã trở về."
Mặc kệ Takasugi có hiểu hay không, Gintoki vẫn tiếp tục nói: "Tên đó dù miệng nói như vậy, nhưng chưa bao giờ mặc kệ ngươi, thằng có vấn đề nhất lớp."
"Ta đến đây không phải để cùng ngươi ôn lại chuyện cũ, Gintoki."
Gintoki móc mũi nói: "Gì gì? Vừa rồi là thằng nào nhắc mãi chuyện quá khứ đấy?! Còn nói cái gì hắc thú bạch thú, Gin nghe mà xấu hổ quá, không vạch trần ngươi thôi, tránh để ngươi vì xấu hổ mà mổ bụng tự sát ở đây. Gin chính là có lòng tốt nối tiếp câu chuyện của ngươi a, không để ngươi nói chuyện một mình như thằng tự kỷ không có bạn chơi cùng a Takasugi đồng học."
"... Ngươi vẫn đáng ghét như cũ, Gintoki."
"Ngươi cũng vậy, chúng ta đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành, vẫn thích phá làng phá xóm mà thôi."
Bầu trời đột nhiên bừng sáng hoa lửa.
Con robot cồng kềnh của Hiraga Gengai bắn thẳng lên bầu trời, nở rộ những đoá hoa màu rực rỡ.
Khói lửa ở trên đỉnh đầu bọn họ nở rộ, Gintoki cười toe toét nói: "Kế hoạch thất bại rồi, thằng bạn bốc đồng."
Bọn họ là từ một thế giới khác trở về, làm ăn nó phải khác.
Takasugi cười khúc khích, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa nơi lễ hội, ánh sáng lập loè chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, rách nát lại hoang dại điên cuồng mỹ cảm.
"Thật hoành tráng làm sao... Thật chờ mong lần tới gặp lại các ngươi."
Hắn xoay lưng, tím đế kim điệp lẫn vào trong đám người, như cùng thế giới náo loạn này tách biệt.
Katsura cùng Giang Trừng từ xa tiến lại đây, Giang Trừng nhìn thoáng qua hắn, "Không sao chứ?"
Gintoki khinh thường móc mũi nói: "Gin sao mà thua thằng đĩ đấy được! Lúc nào cũng là Gin này thắng!"
Giang Trừng khoanh tay lại, liếc hắn, "Vậy thì cũng đừng mặc áo giáp bên trong."
"... Cái này gọi là có sự chuẩn bị trước, đúng không Zura?"
"Không phải Zura, là Katsura. Lúc nãy tám nhảm gì đó?"
"... Không liên quan gì đến ngươi đâu."
Nhìn vẻ mặt tên đó bất ngờ rất hài hước là được, ai mà ngờ được cao lãnh chi hoa, giáo hoa năm ấy đã lập gia đình, ngươi vẫn còn là cái độc thân cẩu.
Trúc mã năm đó bên cạnh ngươi đã ở bên người khác, bất ngờ không? Kinh hỉ không?
...
Sáng hôm sau.
Takasugi gặp lại Katsura.
Không, nói đúng hơn là Katsura cố ý đến tìm hắn.
"Zura, ngươi đúng là thay đổi rất nhiều, ta cũng có chút kinh ngạc." Takasugi ngậm tẩu thuốc, nhàn hạ nhìn tấm bảng lão già Hiraga để lại cho hắn: 【 Nhớ cái mặt này 】
Rõ ràng cách đây không lâu, y cũng giống hắn, cũng căm giận chẳng kém ai, nhớ không rõ lắm, hay đoạn đường này, vốn luôn chỉ là một mình hắn rảo bước? Cũng đúng, người ta là con ngoan trò giỏi mà, là võ sĩ thực thụ sẽ vung kiếm bảo vệ cái quốc gia thối nát này.
"Không phải Zura, là Katsura. Hừ! Chỉ chuyện gì? Nếu là chuyện ta nhúng tay vào việc của ngươi, không đứng nhìn các ngươi cãi nhau chí choé, đánh đấm nhau như ngày xưa nữa thì thật có lỗi." Katsura kéo xuống nón tre, không nhìn ra tâm tình, "Ta thu thập đống rác các ngươi thải ra đã đủ rồi, lần này ta sẽ đi theo, các ngươi rải tới đâu ta dọn tới đó, vậy sẽ đỡ lộn xộn."
"..." Takasugi: Đó không phải chuyện ngươi luôn làm sao?
Phun ra khói thuốc, Takasugi... nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngươi có chồng? Thảo nào ngươi giống đàn bà hơn trước."
Katsura trên trán xuất hiện gân xanh, chống pháp trượng đẩy lên nón trên đầu, nhìn cái thằng bên cạnh, "Một thằng lùn thì có tư cách gì nói ai khác đàn bà? Ngươi đứng bên cạnh Huyền Nhất Lang chẳng khác gì cổ thụ và nấm độc."
"... Tên gã đó?"
"Không nói cho ngươi!"
"..."
Takasugi cười khúc khích một lát, tính rời đi.
Katsura nhìn theo bóng lưng hắn, mở miệng: "Takasugi, Gintoki hắn cũng có người hắn thương rồi."
"..." Takasugi bước chân dừng một chút, vì quay lưng lại mà không ai nhìn thấy, trong mắt hắn chứa đầy khiếp sợ.
Katsura hắn còn có thể hiểu được, tên đó vốn đẹp như nữ nhân.
Còn gã kia?!
Nhưng Katsura sẽ không nói dối.
Takasugi trầm mặc một đường trở về Binh Đoàn Quỷ, Bansai đi tới bên cạnh hắn, nói: "Chúng ta chuẩn bị tiến đến gặp Harusame."
Harusame, hải tặc không gian, một tổ chức tội phạm lớn nhất dải ngân hà, có cơ hội hợp tác với chúng càng dễ bề lật đổ Mạc phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro