Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LTCN x NVS]: Chương 13

Bất đồng với những nơi khác, dựa theo lời Liên Thành Cô Nguyệt nói, ôn tuyền là nằm dưới một vách núi, phía bên trên thác nước là tuyết đọng trắng xóa được đóng thành băng, bên trong sơn cốc cỏ dại mọc um tùm hoa nở khắp nơi. Từng con bướm màu sắc rực rỡ nhẹ nhàng bay lượn, phía trên dòng suối trắng đục, khí nóng lượn lờ phả ra ngoài, trong không khí có nhàn nhạt vị ngọt thản nhiên, so với cảnh trong mơ còn đẹp hơn.

“Nơi này rất yên tĩnh.” Liên Thành Cô Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn, cằm nhẹ nhàng đặt ở đầu vai, “Không có người sẽ quấy rầy chúng ta.”

Bên tai truyền đến hơi thở nóng ướt, Ngâm Vô Sương tránh thoát khỏi tay của hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt siết chặt cánh tay an ủi, “Đừng sợ.”

Ngâm Vô Sương quay đầu, hơi nhướng mày nói, “Sợ?”

Liên Thành Cô Nguyệt cười nhẹ hỏi lại, “Chẳng lẽ ngươi không sợ?”

Thấy đáy mắt hắn rõ ràng là trêu tức, Ngâm Vô Sương nâng tay đánh qua một chưởng, ánh mắt sắc bén, nhưng hiển nhiên chỉ là giả vờ mà thôi, cổ tay cũng liền bị hắn dễ dàng nắm chặt.

“Chạy nhiều ngày như vậy, ta cũng không đành lòng.” Liên Thành Cô Nguyệt giúp hắn cởi ngoại bào, ôm vào trong ôn tuyền, “Ngâm xong thì hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Dậy sớm làm gì?” Ngâm Vô Sương quay đầu, “Lại là quy củ nhà của ngươi?”

“Liên Thành gia đối với ngươi không có bất cứ quy củ nào.” Liên Thành Cô Nguyệt xoa bóp mũi hắn, “Dậy sớm là vì ăn hoa cao. Ngày mai là ngày hỉ thần, người một nhà thảo may mắn mà thôi.”

Ngâm Vô Sương 'Ân' một tiếng, tiếp tục dựa trở về trong lòng hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Độ ấm của nước vừa vặn, bốn phía tỏa ra mùi hoa cũng rất có hiệu quả an thần, cho nên Ngâm Vô Sương toàn thân cũng liền biếng nhác, không muốn động cũng không muốn nói, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lười mở ra -- Cho nên dù là cảm giác được tay người nọ ở phía sau không thành thật, cũng chỉ là nhíu mày oán giận một chút mà thôi, cũng liền tiếp tục ở trong lòng hắn lần nữa tìm tư thế thoải mái.

Y phục đã sớm rớt xuống hơn một nửa, lòng bàn tay tiếp xúc đến da thịt nhẵn nhụi không tì vết, như là gấm vóc tốt nhất khiến cho người ta say mê. Liên Thành Cô Nguyệt tay chậm rãi trượt dọc xuống theo thắt lưng của hắn, xúc cảm càng phát ra mềm mại, dục niệm ẩn hiện dưới đáy mắt cũng phát ra rõ ràng hơn.

Ngâm Vô Sương tựa vào trước ngực hắn, tiếng hít thở lâu dài lại an bình, hiển nhiên đã thiếp đi.

Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, sau nhiều lần do dự, vẫn là nhẹ nhàng kéo y phục hắn lên, một lần nữa ôm người vào trong ngực, “Ngủ ngon.”

Ngâm Vô Sương trên mặt có chút ý cười, cánh tay nhẹ nhàng đáp qua thắt lưng hắn.

Trước mặt Liên Thành Cô Nguyệt, Ngâm Vô Sương không có bất cứ tính cảnh giác nào, hoặc căn bản nói là lười cảnh giác. Cho nên buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn thậm chí không nhớ rõ tối hôm qua ngâm ôn tuyền xong là lúc nào, trở về phòng bằng cách nào. Đệm chăn bên cạnh hơi lộn xộn, bất quá nhưng không có người, hiển nhiên Liên Thành Cô Nguyệt đã ra cửa từ sớm. Nhớ đến tối hôm qua hắn có nói phải ăn hoa cao nghênh đón hỉ thần, Ngâm Vô Sương khoác áo xuống giường, tính toán ra ngoài hỏi đến tột cùng, ngoài phòng lại truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc.

“Tỉnh rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt đẩy cửa tiến vào, ngồi ở bên cạnh hắn nói, “Vừa mới chuẩn bị đến gọi ngươi.”

“Giờ nào rồi?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Vừa qua khỏi giờ Mẹo, còn sớm.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không cần gấp, rửa mặt xong đi qua vừa kịp lúc.”

“Ngươi đi đốt củi sao ?” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, để sát mũi vào y phục hắn ngửi ngửi, “Sao lại có mùi khét.”

“Thật sự là có thể ngửi được.” Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Ta nói cho ngươi nghe, nhưng ngươi không được nói ra ngoài.”

“Cái gì?” Ngâm Vô Sương khó hiểu.

“Dựa theo lẽ thường, hoa cao đều là do di mẫu làm.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bất quá mẫu thân muốn tự tay làm cho ngươi, kết quả không cẩn thận làm cháy vỉ hấp .”

Ngâm Vô Sương:......

“Mẫu thân bình thường rất ít khi vào bếp.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nàng thật sự thích ngươi, chỉ là không biết cách biểu đạt thế nào mà thôi.”

Ngâm Vô Sương đáy mắt có chút ý cười, “Ân.”

Liên Thành Cô Nguyệt kéo tay hắn qua, “Đi thôi, đổi y phục khác, chúng ta đi nghênh đón hỉ thần.”

Trong Liên Thành sơn trang tuy nói bốn mùa đều là mùa xuân, nhưng cũng tuân theo luật lệ mùa bên ngoài, tết đoan ngọ ăn bánh chưng mồng 8 tháng chạp ăn cháo, cũng giống nhau không ít. Mà lúc nghênh đón hỉ thần, dân chúng bình thường đều là ăn bánh cá, trong Liên Thành sơn trang bởi vì mỗi năm đều có đào hoa nở rộ, cho nên Hồng Miên liền bỏ thêm vào trong điểm tâm, hấp ra nhìn rất đẹp mắt, ăn cũng có thêm vài phần hương khí.

“Mẫu thân, di mẫu.” Liên Thành Cô Nguyệt mang theo Ngâm Vô Sương bước vào nhà ăn.

“Hai vị phu nhân.” Ngâm Vô Sương cũng cùng chào hỏi.

“Mau tới đây ngồi.” Hồng Miên vô cùng thân thiện, để Ngâm Vô Sương ngồi ở bên cạnh mình.

Thập Tam nương ngực khó chịu, đến tột cùng đây là con dâu của ai a!

Nhưng Hồng Miên hiển nhiên sẽ không quan tâm tỷ tỷ mình, mà là tiếp tục nói, “Đêm qua ngủ ngon không?”

“Trạch viện rất yên tĩnh.” Ngâm Vô Sương nói, “Đa tạ phu nhân.”

“Đều cùng Cô Nguyệt về nhà, còn gọi phu nhân cái gì.” Hồng Miên thầm oán, “Nghe xa lạ quá.”

Bạch Mang Mang một bên cắn điểm tâm, một bên sâu kín nhắc nhở nương mình, “Còn chưa đưa hồng bao sửa miệng.”

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười.

Ngâm Vô Sương bên tai có chút nóng lên.

Thập Tam nương:......

Ta mới là mẹ chồng !

“Di mẫu đã sớm chuẩn bị tốt.” Hồng Miên cầm ra một bố bao nhỏ, cười cười nhét vào trong tay hắn, “Nhận đi, đừng ghét bỏ là được.”

“Tất nhiên sẽ không.” Ngâm Vô Sương chặn lại nói, “Phiền phu nhân đã nhớ.”

Bạch Mang Mang tiếp tục buồn bã nói, “Phí sửa miệng cũng nhận rồi.” Như thế nào còn tiếp tục gọi là phu nhân.

Ngâm Vô Sương:......

Liên Thành Cô Nguyệt hoàn toàn không có ý giúp hắn giải vây.

Hồng Miên vẫn cười nhìn hắn.

Ngâm Vô Sương đành phải nói, “Đa tạ di mẫu.”

Hồng Miên tất nhiên là cười đến không thể khép miệng, Thập Tam nương lại là bình tĩnh nắm chặt chén trà, đây chính là tức phụ của nhi tử ta !

LÀ ! TỨC ! PHỤ ! NHI ! TỬ ! TA ! MANG ! VỀ !

Muốn sửa miệng cũng là sửa ta trước !

“Mẫu thân.” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, “Người không khỏe sao?”

“Sao có thể.” Thập Tam nương thập phần bình tĩnh.

Sau đó chén trà liền nứt ra.

Bạch Mang Mang bất hạnh bị nước bắn tung tóe đầy mặt, trong lòng cảm thấy thập phần nghẹn ngào.

Vì sao người xui xẻo luôn là ta.

“Tỷ tỷ có bị phỏng hay không ?” Hồng Miên vội vàng ngồi vào trước mặt nàng.

Ngâm Vô Sương cũng dùng ánh mắt thân thiết nhìn nàng.

Thập Tam nương:......

“May mắn không có việc gì.” Hồng Miên dùng khăn giúp nàng lau tay, “Vài ngày trước vừa khâu chăn xong, vốn dĩ là bị đâm không ít miệng vết thương, này còn chưa khỏi hoàn toàn, nếu bị phỏng thì phải làm sao.”

Ngâm Vô Sương nói, “Đa tạ phu nhân.”

Hồng Miên trêu ghẹo, “Như thế nào chỉ đổi cách xưng hô với một mình ta, hẳn là còn phải chuẩn bị hai hồng bao?”

Ngâm Vô Sương có chút xấu hổ.

Thập Tam nương vẫn lau tay, vừa nhìn liền biết là không khẩn trương.

Liên Thành Cô Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Ngâm Vô Sương tâm treo ngược, “Mẫu thân.” Thanh âm rất thấp, bất quá vẫn là có thể truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người.

Thập Tam nương nháy mắt cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền.

Hồng Miên đỡ trán, không thể rụt rè một chút sao.

Bạch Mang Mang gặm chân gà cảm khái, di mẫu hẳn là ở Thục Trung đến đi, tốc độ thay đổi sắc mặt ...... Chậc.

“Khụ khụ.” Sau khi lấy lại tinh thần, Thập Tam nương rất muốn khiến thời gian quay lại, bản thân nhất định phải tiếp tục lãnh diễm, làm một bà mẹ chồng cao đoan.

Nhưng hiển nhiên một chút khả năng cũng không có.

Cho nên Thập Tam nương quyết đoán căm tức liếc mắt nhìn nhi tử mình.

Liên Thành Cô Nguyệt rất thức thời, đứng dậy đổi vị trí với nàng.

Rốt cuộc ngồi vào bên cạnh con dâu, Thập Tam nương tâm tình phi thường sảng khoái.

“Không thì hôm nay liền mời tiên sinh đến đây đi.” Hồng Miên đề nghị, “Chọn ngày lành, đem việc hôn nhân làm cũng tốt.”

“Được.” Thập Tam nương một khắc suy xét cũng không có, đáp ứng xong mới cảm thấy tựa hồ quá mức độc đoán, vì thế nhìn Ngâm Vô Sương, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Tất nhiên là được.” Liên Thành Cô Nguyệt tiếp nhận câu chuyện.

Thập Tam nương cả giận nói, “Ngậm miệng lại, không liên quan đến ngươi !”

Liên Thành Cô Nguyệt ngẩn người, “Người phải thành thân là ta.”

Ngâm Vô Sương bật cười.

Giang hồ đệ nhất mỹ nhân cười rộ lên tất nhiên là xinh đẹp, vì thế Thập Tam nương càng yêu thích, thậm chí còn cảm thấy có phải là nhi tử mình hạ dược người ta hay không !

Bằng không dựa theo chút tiền đồ này, hoàn toàn không có bản lĩnh mang trở về a.

“Hôm nay nếu không có việc gì, thì lưu lại nói chuyện với tỷ tỷ đi.” Hồng Miên nói, “Hơn hai mươi năm không rời khỏi núi, cũng muốn nghe thêm chút chuyện bên ngoài.”

Ngâm Vô Sương gật đầu, “Được.”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta cũng ở lại.”

Thập Tam nương không kiên nhẫn, “Như thế nào trong muối trong dấm chua đều có ngươi.”

Liên Thành Cô Nguyệt:......

Bạch Mang Mang dùng ánh mắt thập phần đồng tình nhìn biểu ca thân yêu của mình.

Loại nhân sinh này khắp nơi đều lọt vào ghét bỏ a......

Quả thực bi thảm.

Vì nghênh đón hỉ thần, ngày hôm nay trong sơn trang rất là vui vẻ, chung quanh đều có người khua chiêng gõ trống. Ngâm Vô Sương ở Vô Tuyết môn thanh tĩnh đã quen, vẫn là lần đầu biết, thì ra trong nhà mình cũng có thể náo nhiệt như thế.

“Không chê nơi này ồn ào chứ?” Sau khi dùng xong điểm tâm, Thập Tam nương cùng hắn đồng thời ngồi ở trên tiểu lâu, “Nếu thích yên tĩnh, thì chúng ta đổi nơi khác uống trà.”

“Không cần phiền toái như vậy.” Ngâm Vô Sương nói, “Như thế này đã rất tốt rồi.”

“Ta cũng hiểu được.” Thập Tam nương đưa cho hắn một chén trà, “Lúc trước nghe Cô Nguyệt nói qua, thì cảm giác tính cách ngươi hơi lạnh một chút, ở bên ngoài mặc kệ là cái dạng gì, nhưng đã về nhà mình rồi cũng phải nên có chút khói lửa mới tốt.”

Ngâm Vô Sương cười cười, “Ân.”

Ngoài tiểu lâu, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đa tạ di mẫu.”

“Đa tạ ta làm gì.” Hồng Miên cười vỗ vỗ tay hắn, “Nhìn được ngươi cùng Tiểu Nhiên sớm thành thân một chút, coi như là chấm dứt một cọc tâm sự của ta cùng tỷ tỷ.”

Bạch Mang Mang ngồi xổm bên cạnh giả chết.

Nhưng Hồng Miên hiển nhiên không tính toán bỏ qua hắn, “Ngươi tính khi nào thành thân?”

Bạch Mang Mang bi phẫn, “Không nên ép hôn a !”

“Cũng không trông cậy ngươi có thể mang đệ nhất mỹ nhân trở về.” Hồng Miên thở dài, “Chỉ cầu nhân phẩm không thấp kém mặt rỗ đầy mặt thô kệch cao lớn hết ăn lại nằm, thì đã là thiên ân vạn tạ công đức của tổ tiên tích trữ.”

Bạch Mang Mang rơi xuống nhiệt lệ, yêu cầu cũng không cần thấp như vậy đi.

Thật sự là mẹ ruột sao.

Vậy tất nhiên là không phải.

Nhất định là được nhặt về.

Trên tiểu lâu gió nhẹ nhàng thổi, cuốn lên cát bụi bốn phía. Ngâm Vô Sương cùng Thập Tam nương ngồi đối diện nhau, hương trà lượn lờ, nhìn khởi đầu rất là hòa hợp hài hòa.

“Thế sự biến thiên, thời gian trôi qua thật nhanh a.” Sau khi nghe hắn kể xong chuyện bên ngoài, Thập Tam nương cảm khái, “Nhoáng lên một cái cũng đã nhiều năm như vậy.”

“Mẫu thân nếu thích, tùy thời đều có thể đi ra ngoài xem.” Ngâm Vô Sương nói.

Thập Tam nương cười khổ lắc đầu, “Ngày đó khi thành thân, ta đã thề, sẽ không bước ra khỏi sơn trang một bước.”

Ngâm Vô Sương im lặng.

“Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì.” Thập Tam nương nói, “Hiện tại Cô Nguyệt mới là chủ tử bộ tộc Liên Thành, chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn cản.”

Ngâm Vô Sương chần chờ, “Ta......”

“Cô Nguyệt là người không theo khuôn phép, ngươi không cần tự trách.” Thập Tam nương nói, “Chỉ cần ngươi có thể tuân thủ nghiêm ngặt bí mật Liên Thành gia, chuyện còn lại, ta cũng quản không được.”

Ngâm Vô Sương gật đầu, “Ta biết rồi.”

Thập Tam nương cười cười, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Ngâm Vô Sương cầm lấy ấm trà, giúp nàng rót thêm một chén.

Liên Thành Cô Nguyệt tựa vào cành cây phía xa xa, nhìn về hướng tiểu lâu, đáy mắt một mảnh ôn nhu như nước.

Hồng Miên làm việc cực kì có hiệu suất, cầm ngày sinh tháng đẻ của hai người, buổi chiều ngày hôm sau thì đã tính ra ngày lành, hai mươi sáu tháng chạp thành thân, vừa vặn bắt kịp đêm ba mươi cùng nhau ăn cơm đoàn viên.

Thập Tam nương nhíu mày, “Có thể quá vội vàng hay không?”

Hồng Miên nói, “Tất nhiên sẽ không, người trong sơn trang tay chân nhanh nhẹn, gia tăng chuẩn bị hoàn toàn kịp.”

Thập Tam nương nói, “Vẫn là lại kéo dài thêm một chút đi.”

Hồng Miên nói, “Ngày tốt khó tìm.”

Thập Tam nương nói, “Khó tìm cũng không phải không tìm được.”

Hồng Miên nói, “Ta sẽ giúp tỷ tỷ thêu chăn cưới.”

Thập Tam nương như trút được gánh nặng, “Vậy thì định hai mươi sáu tháng chạp đi .”

Hồng Miên cười cười lắc đầu, ngồi ở trước bàn mài mực -- Thành thân là chuyện lớn, thượng vàng hạ cám nhiều quy củ, phải viết từng chuyện xuống mới an tâm.

“Hai mươi sáu tháng chạp ?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Như thế nào, chê lâu?” Liên Thành Cô Nguyệt ôm hắn vào trong lòng.

Ngâm Vô Sương nói, “Hiện tại đã đến cuối tháng.”

“Sính lễ đã sớm chuẩn bị xong, ngày mai liền ra roi thúc ngựa đưa đến Vô Tuyết môn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “An tâm ở trong này, cái gì cũng không cần bận tâm, đợi đến giữa tuần tháng chạp ta lại tống ngươi trở về là được.”

Ngâm Vô Sương có chút đau đầu, thành thân cũng không phải đánh nhau, vì sao nghe qua lại vội vàng như thế.

“Tóm lại ngươi không thể đổi ý.” Liên Thành Cô Nguyệt siết chặt cánh tay hắn, “Bằng không ta liền đi xuất gia.”

Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, lười tiếp tục nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ.

Mà bên trong Vô Tuyết môn, rốt cuộc cũng nhận được sính lễ, Ngâm Lạc Tuyết rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi tiễn bước đội ngũ cầu hôn Liên Thành sơn trang tiến đến, Lạc Tuyết công tử hưng phấn bừng bừng cầm danh sách quà tặng, vây quanh vài xe lớn tràn ngập kỳ trân dị bảo kiểm kê một lát, tính ra kết luận -- Ca ca mình quả nhiên rất đáng tiền.

Tuyết điêu ngồi xổm trên một cành cây cạnh, đem chính mình cuộn thành một quả cầu tuyết màu trắng, lười biếng rỉa lông.

“Đưa ngươi đi làm của hồi môn?” Ngâm Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn nó.

Tuyết điêu quyết đoán từ trên ngọn cây bay ra ngoài.

Ngâm Lạc Tuyết:......

Chừa chút mặt mũi đi a.

Mùa đông tuyết rơi càng lúc càng nhiều, thời tiết càng lúc càng lạnh. Một tin tức ở trên giang hồ nổ tung nồi.

Môn chủ Vô Tuyết môn thành thân !

Tuy thời điểm trước đó, chuyện về Ngâm Vô Sương cùng Liên Thành Cô Nguyệt cũng đã có chút phong thanh, nhưng bởi vì Liên Thành bộ tộc bình thường thoái ẩn giang hồ, không có nhiều người biết được lai lịch này, mà Vô Tuyết môn thì càng là di thế thanh lãnh, muốn gặp cũng tìm không thấy người, cho nên mọi người nhiều nhất cũng chỉ là ở trà dư tửu hậu bàn tán một chút, nhiều nhất cũng xem như là đề tài câu chuyện có thể bát quái, lại không dự đoán được cư nhiên là sự thật.

Giang hồ đệ nhất mỹ nhân muốn thành thân, chỉ là suy nghĩ vài chữ này một chút thôi, thì cảm thấy toàn thân đều không khỏe .

Fan cuồng lập tức rơi xuống nhiệt lệ, vậy chúng ta phải làm thế nào?

Nhân sinh đột nhiên mất đi mục tiêu phấn đấu, loại cảm giác này thật là đau khổ.

Dựa theo tính cách Ngâm Vô Sương cùng thân phận Liên Thành Cô Nguyệt, hai người tất nhiên sẽ không mời khách đến buổi tiệc. Cho nên hơn hai mươi ngày sau, mọi người trong giang hồ đang hy vọng, cũng rốt cuộc thừa nhận hiện thực thảm thiết này, thật sự không có thiệp mời a !

Nhưng không có thiệp mời là một chuyện, nếu chuyện môn chủ Vô Tuyết môn thành thân đã truyền ra ngoài, các môn phái giang hồ tất nhiên cũng không thể không có đạo lý giả vờ nói không biết, vì thế đành phải lập tức phái người, mang theo hạ lễ đến Đông Bắc chúc mừng, thuận tiện oán thầm vốn nghĩ rằng buôn bán với Truy Ảnh cung cũng đủ lỗ vốn rồi, hiện tại xem ra Vô Tuyết môn cũng không hơn bao nhiêu, tối thiểu khi Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng thành thân, tốt xấu gì vẫn là ăn được một bữa tiệc rượu .

Quả thực xót xa.

Nhìn khố phòng Vô Tuyết môn được nhét đầy hạ lễ, Lạc Tuyết công tử xác định lại một lần nữa -- Ca ca mình thật sự rất đáng tiền !

Đêm hai mươi lăm tháng chạp, Ngâm Vô Sương ngồi ở trên Bạch Ngọc lâu, ngắm sao xuất thần.

“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh hắn.

“Sao còn chưa ngủ.” Ngâm Vô Sương giúp hắn sửa sang lại tóc.

Ngâm Lạc Tuyết nói, “Ta khẩn trương.”

Ngâm Vô Sương:......

“Ngươi không khẩn trương sao?” Ngâm Lạc Tuyết nhìn ca ca mình.

Ngâm Vô Sương lắc đầu.

“Ta luyến tiếc ngươi.” Ngâm Lạc Tuyết giống như lúc trước ôm chầm lấy hắn.

Ngâm Vô Sương bật cười, “Mặc dù là thành thân, ta vẫn sẽ có nửa năm ở tại Vô Tuyết môn.”

“Vậy thì không giống.” Ngâm Lạc Tuyết thanh âm rầu rĩ .

Ngâm Vô Sương vỗ vỗ lưng hắn, “Sao lại không giống?”

Ngâm Lạc Tuyết nói, “Cũng cảm giác ngươi bị phân ra một nửa.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Là hơn một nửa.”

“Ngươi cũng đã trưởng thành rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Trong lúc ta không có ở đây, mọi chuyện ở Vô Tuyết môn giao cho ngươi làm chủ.”

Ngâm Lạc Tuyết hốc mắt đỏ lên.

“Mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Ở đây ngủ một lát đi.”

Ngâm Lạc Tuyết rầu rĩ không vui gác đầu nằm lên đầu gối hắn, cảm thấy...... Vẫn là rất luyến tiếc a !

Ngâm Vô Sương cười khẽ, một bên kéo thảm đắp lên người hắn.

Hoa tuyết nhanh chóng rơi xuống, bao phủ khắp màn trời xanh đen, an tĩnh tốt đẹp nói không nên lời.

Tuy ngủ rất muộn, nhưng ngày hôm sau Ngâm Lạc Tuyết đã dậy rất sớm, mang theo vài thủ hạ đắc lực bận trong rộn ngoài, bắt đầu chuẩn bị chuyện đại hôn các loại. Ngâm Vô Sương vốn dĩ muốn đi ra ngoài xem thử, kết quả bị một đống người hợp lực ngăn cản, lý do là ra cửa điềm xấu, vì thế đành phải chán muốn chết, ngồi ở phòng trong điều tức.

Ngâm Lạc Tuyết ôm một đống y phục vọt vào.

Ngâm Vô Sương mở to mắt.

“Mau thay y phục một chút.” Ngâm Lạc Tuyết thúc giục.

Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Còn rất sớm.”

Ngâm Lạc Tuyết nói, “Ngươi thay trước đi, ta mới an tâm đi làm chuyện khác.”

Ngâm Vô Sương:......

Ngâm Lạc Tuyết rất là kiên quyết.

Ngâm Vô Sương xoa ấn mi tâm, tiếp nhận hỉ phục từ trong tay hắn.

Vân Hà cẩm là vải do Chức Cẩm bà bà tự tay dệt thành, thợ may là một trong số hai y nương giỏi nhất Sở quốc, hơn nữa Ngâm Vô Sương dung nhan khuynh thành, trực tiếp dẫn đến đệ đệ lại bắt đầu nghiêm túc suy xét vấn đề 'Phải làm thế nào mới có thể khiến Liên Thành đại ca ở rể, thuận lợi khiến ca ca lưu lại' này.

Tuyết điêu từ cửa tiến vào, quen thuộc nhảy vào trong lòng Ngâm Vô Sương -- Vì để phối hợp với không khí vui vẻ hôm nay, trên cổ nó cũng được thắt một cái ruy băng màu đỏ, nhìn qua có chút buồn cười.

Ngâm Vô Sương bật cười, ngón tay nhẹ nhàng giúp nó gãi lưng.

Gần tới giờ lành, tiếng pháo vên ngoài Vô Tuyết môn đột nhiên phát ra lớn hơn một chút, chiêng trống kèn Xona nháo ầm ĩ, dân chúng cũng lập tức vây quanh ở hai bên xem náo nhiệt, ai ai cũng rất là vui sướng.

“Đến rồi đến rồi !” Có người tinh mắt nhìn thấy, vì thế kích động hô ra tiếng.

Mọi người nhìn theo hướng của hắn, chỉ thấy ở cuối ngã tư đường, một đội nhân mã đang phi nhanh mà đến, người đi đầu mặt mày anh tuấn phong thần tuấn lãng, quanh thân dường như bao trùm cả ánh mặt trời.

Vì thế nhịn không được liền cảm khái, có thể cùng Ngâm môn chủ thành thân, quả nhiên cũng không phải là người bình thường a......

Liên Thành Cô Nguyệt cơ hồ là trắng đêm không ngủ, nếu không phải sợ điềm xấu, thậm chí tối hôm qua còn muốn đến Vô Tuyết môn cướp người, tách ra lâu như vậy, hắn là một khắc cũng không nguyện tiếp tục chờ. Bên trong phòng ngủ, Ngâm Vô Sương đang xuất thần, đột nhiên liền thấy đệ đệ mình vội vã xông vào, vì thế khó hiểu nói, “Làm sao vậy?”

Ngâm Lạc Tuyết nói, “Liên Thành đại ca đến đây.”

Ngâm Vô Sương hỏi, “Cho nên thì sao?”

Ngâm Lạc Tuyết từ nội tâm phát ra lời nói, “Ta cảm thấy hắn có chút giống thổ phỉ.”

Ngâm Vô Sương:......

“Ngươi phải chăm sóc tốt bản thân mình.” Ngâm Lạc Tuyết lưu luyến không rời.

Ngâm Vô Sương nói, “Lời này ngươi nói ít nhất cũng đã ba mươi lần.”

Đó là bởi vì ta không yên lòng với ngươi a ! Ngâm Lạc Tuyết rất muốn rít gào.

Ngâm Vô Sương búng lên trán của hắn, đứng dậy mở cửa.

Liên Thành Cô Nguyệt nhanh tiến lên, đem hắn kéo vào trong lòng một phen.

“Ta đến mang ngươi về nhà .”

Ngâm Lạc Tuyết cùng Tuyết điêu tự giác nhắm mắt lại.

Thâm tình ôm nhau gì đó...... Chúng ta hoàn toàn không phát hiện.

Thập phần thuần khiết.

Từ Vô Tuyết môn đến Bạch Tuyết sơn đường xá không tính xa, bất quá đối với Liên Thành Cô Nguyệt mà nói, hiển nhiên rất có vài phần tư vị sống một ngày bằng một năm, chỉ hận không thể trực tiếp bay trở về nhà, sau khi bái đường động phòng thì đem người một đời trói ở bên cạnh -- Hơn nữa càng thêm khổ bức hơn chính là, dựa theo quy củ trước khi thành thân, buổi tối hai người còn phải tách ra ngủ.

Người trong lòng ở cách vách mà bản thân chỉ có thể một mình xoay vòng, Liên Thành thiếu chủ cơ hồ muốn biến thành sói tru dài dưới ánh trăng, buổi sáng Ngâm Vô Sương còn là cố ý vô tình trêu chọc, nghiến răng nghiến lợi nhưng bó tay không có biện pháp, cũng chỉ có thể ân thành phát ngoan, thế cho nên vào ngày bái đường, Bạch Mang Mang mặc kệ nhìn ở góc độ nào, đều cảm thấy ánh mắt biểu ca thân yêu của mình hơi thay đổi.

Thập Tam nương cùng Hồng Miên ngồi ở chính vị, nhìn đôi tân nhân trước mặt quỳ lạy, miệng cũng cười đến không khép lại.

Trong sơn trang, bốn phía tòa nhà đều là tuyết trắng mờ mịt, đã lâu rồi chưa vui vẻ qua như vậy a......

Tuy không cần mở tiệc mời khách, nhưng cũng bận rộn suốt một ngày. Bên trong phòng ánh nến đỏ lập lòe, Ngâm Vô Sương hoạt động gân cốt một chút, đứng ở bên cạnh bàn uống chén nước.

Bạch Mang Mang đứng ở cửa, nghiêm túc nói, “Ta muốn quấy rối đêm động phòng.”

Liên Thành Cô Nguyệt:......

Bạch Mang Mang phi thường kiên định.

Liên Thành Cô Nguyệt đau đầu, từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu.

Bạch Mang Mang đếm đếm, nói, “Không đủ !”

Liên Thành Cô Nguyệt bắt đầu suy xét có nên đánh hắn một trận hay không.

Bạch Mang Mang quyết đoán lui về phía sau ba bước, nhắc nhở nói, “Hôm nay là ngày vui của ngươi.”

Liên Thành Cô Nguyệt hít sâu, sau đó nói, “Ngày mai tự mình đến phòng thu chi lĩnh bạc.”

Bạch Mang Mang hỏi, “Bao nhiêu?”

Liên Thành Cô Nguyệt cắn răng, “Ngươi muốn bao nhiêu thì có bao nhiêu.”

Bạch Mang Mang nháy mắt vui vẻ ra mặt.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu vòng qua hắn, đẩy cửa bước vào.

Ngâm Vô Sương hiển nhiên cũng nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, đang đứng ở bên cạnh bàn trêu tức nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt vương tay đóng cửa lại, nhanh tiến lên đem người ôm vào trong ngực, trực tiếp đặt ở trên giường hôn.

Động tác có chút thô lỗ, bất quá hôm nay là ngày vui của hai người, Ngâm Vô Sương cũng mặc kệ hắn làm càn, thẳng đến cảm giác được cổ bị duyện hôn đến đau đớn, mới nhíu mày đẩy hắn ra.

“Uống chén rượu giao bôi được không?” Liên Thành Cô Nguyệt cùng hắn trán kề trán.

Ngâm Vô Sương nghiêng tay, cổ hơi phiếm hồng.

Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ, thò tay ôm lấy hắn.

Bên trong một đôi ngọc bôi tinh xảo, rượu trong veo lấp lánh, mang theo vị ngọt nhàn nhạt, Ngâm Vô Sương nói, “Hoa tửu?”

Liên Thành Cô Nguyệt đánh ngang ôm hắn lên, “Không biết.”

Ngâm Vô Sương bật cười, “Gấp cái gì?”

“Một đêm vui vẻ, một khắc có giá trị lên đến ngàn vàng, tất nhiên phải gấp.” Liên Thành Cô Nguyệt đem hắn đặt ở trên chăn cưới, “Đêm động phòng hoa chúc, một khắc cũng không muốn lãng phí.”

Ngâm Vô Sương giữ chặt một lọn tóc của hắn, “Ta mệt.”

“Mệt cũng phải nghe ta.” Liên Thành Cô Nguyệt cúi đầu hôn lên một bên mặt của hắn, “Đêm nay nghe ta, tương lai một đời đều nghe lời ngươi.”

Ngâm Vô Sương bị đậu cười, “Tiền đồ.”

Liên Thành Cô Nguyệt đè chặt ở trên người hắn, tinh tế hôn lên mỗi một tấc mi nhãn của hắn. Đầu giường, ngọn đèn cưới hơi lay động, dưới ánh nến, càng nổi bật lên dung mạo vô song của người dưới thân. Hỉ phục đỏ hơi mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, xương quai xanh vô cùng tinh xảo, phía trên còn lưu lại dấu hôn nhạt màu vừa rồi, giống như một đóa hoa trắng rơi xuống đỉnh Tuyết Sơn, sạch sẽ đến mức khiến người cơ hồ không đành lòng chạm vào.

Liên Thành Cô Nguyệt ánh mắt si mê, lại cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, mới nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra.

Ngâm Vô Sương hơi nhắm mắt lại, nhu thuận đến tột đỉnh.

Từng lớp y phục được ném ra khỏi màn, trong phòng ấm áp tăng cao, hai người dịu dàng thắm thiết nỉ non nói nhỏ, tình ý nồng nàn, ngay cả hô hấp đều nhiễm lên run rẩy.

Đầu giường được điêu khắc thành giao cảnh uyên ương, cuối giường khảm nạm long phượng trình tường, cửa sổ được mở rộng để ở một bên, màn đỏ khẽ lay động, tràn ngập khí trời.

Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt người dưới thân, lưu lại một dấu hôn ái muội trên cái cổ trắng nõn. Ngâm Vô Sương hai tay vô lực vòng qua lưng hắn, bị động nhận lấy tất cả những gì hắn ban cho, phảng phất đến điên cuồng giống như toàn bộ thế giới đều biến mất, chỉ có người trước mắt này, mới thật sự là tồn tại duy nhất.

Ngoài phòng bông tuyết chậm rãi rơi xuống, càng làm nổi bật lên ý xuân nồng nàn bên trong phòng. Nói không rõ qua bao lâu, trong phòng mới rốt cuộc an tĩnh lại, một luồng gió Bắc từ cửa sổ thổi vào, Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, rụt người vào trong lòng hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ, ôm hắn chặt hơn nữa chút.

Thật sự là...... Khiến người ta thương yêu a......

Trong Bạch Tuyết sơn phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, Ngâm Vô Sương rất nhanh liền quen cách sinh hoạt ở nơi này, mỗi ngày ngoại trừ giúp Liên Thành Cô Nguyệt xử lý chuyện trong sơn trang cùng hiệu buôn, thì cũng thường xuyên giục ngựa đến ngọn núi, hoặc là cùng nhau luận võ luyện kiếm, mệt mỏi thì lui ở trong lòng hắn híp mắt một trận, giống như một con mèo nhỏ lười biếng vào mùa đông.

Mà hai vị phu nhân lại là thay đổi biện pháp hầm canh cho hắn, hôm nay nấu cá ngày mai nấu chim trĩ, một ngày đổi một loại, sợ đem người đói thành gầy, Liên Thành thiếu chủ cùng Bạch Mang Mang nhìn thấy thập phần nóng mắt, càng phát ra cảm giác bản thân là nhặt được. Bất quá cũng là có hiệu quả rõ ràng, vài tháng tiếp theo, thế nhưng thật sự đúng là đem Ngâm Vô Sương dư ra một ít thịt -- Tuy người khác không nhìn thấy, bất quá Liên Thành thiếu chủ ngược lại là cảm nhận rất rõ ràng.

“Rất tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt sờ sờ ở trên người hắn, cảm thấy xúc cảm rất tốt, vì thế hài lòng nói, “Không thì chúng ta đừng trở về Vô Tuyết môn ? Ở đây thêm vài tháng nữa, dưỡng béo lên một chút rồi đi.”

Ngâm Vô Sương vừa rồi bị hắn ép buộc lung tung một trận, lần này sớm tinh lực mệt mõi đến cùng cực, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, tất nhiên cũng không có tâm tư nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, vươn tay liền đem người đẩy ra, “Ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Trước đợi.” Liên Thành Cô Nguyệt từ hắn trên người đứng lên.

“Còn muốn làm gì?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.

Liên Thành Cô Nguyệt kéo qua đệm trải giường che lấy thân thể hắn, tự mình khoác áo xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra một con bố thú, há hốc miệng có chút ngốc, cũng nhìn hơi quen mắt.

Ngâm Vô Sương sửng sốt, “Này......”

“Con lúc trước rớt xuống biển rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt đem bố thú đặt vào trong lòng hắn, “Trong sơn trang có bản vẽ, vì thế mẫu thân cùng di mẫu liền làm lại một con, tặng cho ngươi.”

Ngâm Vô Sương xoa bóp bố thú trong lòng, trêu tức nói, “Không ăn giấm sao ?”

“Ăn chứ.” Liên Thành Cô Nguyệt xốc chăn lên, đem hắn cùng bố thú đồng thời ôm vào trong lòng, “Cho nên mỗi ngày chỉ cho ngươi chơi một lúc.”

Ngâm Vô Sương đưa tay vòng qua eo hắn, khóe miệng cong lên nhắm mắt lại.

Bố thú kẹt giữa thân thể hai người, há hốc miệng nhìn rất ủy khuất.

Bị ép đến biến hình gì đó...... Quả thực thảm !

Mùa hè đến, hai người liền khởi hành rời khỏi Liên Thành sơn trang. Trong Vô Tuyết môn hết thảy mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp như cũ, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta đã sớm nói, Lạc Tuyết sẽ đem tất cả mọi việc đều xử lý tốt.”

Ngâm Vô Sương cười cười, tiến vào phòng ngủ thay y phục.

“Liên Thành đại ca.” Ngâm Lạc Tuyết bưng một bàn anh đào tiến vào, “Vừa hái xuống .”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đa tạ.”

“Còn có một chuyện.” Ngâm Lạc Tuyết nhìn vào trong phòng, thấy ca ca mình nhất thời hồi lâu sẽ không ra, mới hạ giọng nói, “Thứ trong sơn động đã đưa đến cho Diệp cốc chủ nhìn qua, đã có hồi âm, là hương liệu.”

“Hương liệu?” Liên Thành Cô Nguyệt khẽ nhíu mày.

“Là vật lúc trước Thiên Cơ Ngôn đến Vô Tuyết môn đặt ở trong phòng ca ca, không màu không vị, bất quá nghe nói có độc, ngửi lâu có thể khiến thân thể mềm nhũn không có sức lực, da thịt cũng sẽ càng thêm trắng nõn thông suốt.” Ngâm Lạc Tuyết nói xong lại cảm khái, “Như thế xem ra, may mắn năm đó ta không hiểu chuyện.” Bằng không sao có thể làm ầm ĩ trốn nhà, thuận tiện chạy vào phòng ngủ ca ca, lấy đi vật hắn thích ném đến phía sau núi -- Lúc trước chiếc hộp này là được đặt ở gầm giường, còn tưởng rằng là ca ca giấu, hiện tại mới hiểu rõ, thì ra là Thiên Cơ Ngôn âm thầm đặt. Về phần vì sao sẽ mạc danh kỳ diệu ở trong sơn động, phỏng chừng cũng là con thú  hoang nào thấy hiếm lạ, cho nên thuận tiện gặm trở về.

Liên Thành Cô Nguyệt vỗ vỗ bả vai của hắn, “Đa tạ.”

“Người mơ ước ca ca ta rất nhiều.” Ngâm Lạc Tuyết nghiêm túc nói, “Ngươi phải bảo vệ tốt cho hắn.” Cho dù là cao thủ đứng thứ năm trên giang hồ, nhưng ở trong mắt bà cô già đệ đệ, bất quá cũng chỉ là một đóa hoa lạnh lẽo không hỏi thế sự a...... Thập phần không yên lòng !

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, cười nói, “Tất nhiên.”

“Các ngươi đang nói gì vậy?” Ngâm Vô Sương đi ra ngoài.

Ngâm Lạc Tuyết nhanh chóng nói, “Nói về chuyện anh đào.”

Ngâm Vô Sương nhíu mày.

“Ta đi trước.” Đệ đệ quyết đoán chạy trốn.

Liên Thành Cô Nguyệt tùy tay cầm lấy một quả anh đào đút đến bên miệng hắn, “Nếm thử xem.”

Ngâm Vô Sương há miệng.

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ăn ngon không?”

Ngâm Vô Sương gật đầu, “Ngon.”

Liên Thành Cô Nguyệt cũng cùng ăn một quả, kết quả bị chua đến nhe răng nhếch miệng.

Ngâm Vô Sương bật cười, “Vừa rồi đến tột cùng đang nói cái gì?”

“Đang nói muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm hắn vào trong lòng, thấp giọng nói, “Chiếu cố một đời.” Nếu gặp nhau không sớm, vậy thì càng phải quý trọng mỗi một ngày. Giang hồ lớn cỡ nào, cho dù không thể giúp hắn đem mọi chuyện ngăn cách ở bên ngoài, cũng hi vọng có thể giúp hắn bằng tất cả khả năng của mình, giúp hắn chia sẻ hết phần lớn phong sương đao kiếm.

Ngâm Vô Sương khóe miệng khẽ cong lên, an tâm tựa vào trước ngực hắn.

Ánh mặt trời ấm áp, ở trong viện hạ xuống một quang ảnh nhỏ vụn.

Ngày hè sau giờ Ngọ, thật sự là rất tốt đẹp a......

****

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại Ngâm môn chủ đến đây là kết thúc ~ Ngày mai bắt đầu khôi phục phiên ngoại bình thường.

Phiên ngoại dự tính có Thẩm tiểu thụ, Diệp cốc chủ, Hoàng Đại Tiên cùng Ngâm Vô Sương mỗi người một chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro