Hoàn Đồng Ký phần 2:
Có câu 'Muốn lẩn trốn nên chọn thành thị', bọn họ quyết định chọn một thành phố vô cùng phồn hoa. Trong lúc đợi Lạc Băng Hà khôi phục công lực liền sống ở đây một thời gian. Thẩm Thanh Thu nhàn đến xương cốt ngứa ngáy, thuận tiện làm một chức vụ trong thư viện lớn nhất thành phố.
Lạc Băng Hà sao có thể không bất mãn. Thứ nhất, y không thích Thẩm Thanh Thu nhận bọn họ làm học trò. Trên Thanh Tĩnh Phong kia một đống đồ đệ còn chưa đủ sao? Còn muốn nhận?!
Thứ hai, y càng không thích bị xem là con trai của Thẩm Thanh Thu. Đặc biệt là buổi tối lên giường nghỉ ngơi, muốn hôn muốn ôm cố tình làm chuyện gì cũng không được, còn phải nghe Thẩm Thanh Thu đùa giỡn mà gọi y là "bé ngoan", "bảo bối ngoan" làm y càng thêm hận chính mình...... sắt không thành thép!
Hôm nay Thẩm Thanh Thu từ thư viện trở về, liền thấy Lạc Băng Hà di chuyển băng ghế, cao lãnh khó lường mà ngồi ở cửa phòng chờ hắn.
Cái này nếu là thay đổi thành phiên bản người lớn, tất nhiên sẽ khiến lá gan người ta thu nhỏ lại hai chân run run, nhưng ai bảo số đo hiện tại của y không đúng, chỉ có thể làm người ta nhịn không được vươn móng vuốt tới gương mặt kia của y, hung hăng nhào nặn. Mặc kệ y treo khuôn mặt 'mau cách xa ta ngàn vạn dặm đi', quay xung quanh bên cạnh y cũng sẽ có đám chim sẻ nhỏ ríu rít không ngừng nghỉ, ở trên băng ghế xếp chồng từng đứa từng đứa lên nhau thành một pháo đài, thỉnh thoảng lại mời y cùng nhau xếp chồng với bọn chúng.
Bọn chúng là đám trẻ con nhà hàng xóm, từ ngày đầu tiên họ dọn vào tất cả đều phải quỳ xuống trước hào quang mãnh liệt của nam chủ, bọn chúng liều mạng bám lấy y, đuổi cũng đuổi không đi. Cũng may bọn chúng đều sợ Thẩm Thanh Thu, không có đứa trẻ nào không sợ giáo viên, thấy hắn trở về liền như bầy gà vỡ tổ chạy tán loạn khắp nơi.
Thẩm Thanh Thu liền dứt khoát vươn móng vuốt của hắn ra, chuẩn bị véo khuôn mặt của Lạc Băng Hà giống mọi khi. Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một âm thanh lảnh lót "Thẩm tiên sinh!", một người ăn mặc lộng lẫy dáng người yểu điệu tự ý bước vào.
Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, thì thấy vài vị phu nhân thường gặp ở trấn, hắn gật đầu chưa kịp chào hỏi, một vị cầm đầu đã hai bước thành một bước tiến lên một phen nắm chặt cánh tay hắn, túm lấy kéo ra bên ngoài : "Thẩm tiên sinh, tìm ngươi đã nửa ngày, đi đi đi, mau đi cùng ta, đừng để cô nương nhà người ta chờ sốt ruột."
Lạc Băng Hà lạnh lùng nói: "Đi đâu ? Cô nương nào?!"
Thẩm Thanh Thu cũng bị làm cho hồ đồ. Phu nhân Giáp bị sắc mặt Lạc Băng Hà làm cho hoảng sợ, lắc đầu nói: "Ai da, tiểu hài tử nhỏ như vậy, giọng nói thật là doạ người. Tiểu thiếu gia tức giận cái gì? Thẩm tiên sinh, đứa nhỏ là đang giận dỗi ngài sao?"
Phu nhân Ất lập tức chạy lại: "Lại đây lại đây nào, tiểu thiếu gia mau tới đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo ngon, đừng gây cản trở cho cha ngươi nha."
Lạc Băng Hà không để ý tới các nàng, lạnh mặt nói: "Sư tôn...... Hôm nay người định làm gì sao ?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Vi sư......không nhớ rõ?"
Phu nhân Giáp oán trách nói: "Thẩm tiên sinh, ngài thật là biết rõ còn cố hỏi, ngài muốn ta nói rõ ra sao ? Được thôi. Nhà ta có một đứa cháu gái vô cùng xinh đẹp, tài giỏi, ta cảm thấy hai người rất xứng đôi nên đã đặt một bữa cơm tại toà nhà thành tây để hai người có cơ hội gặp mặt."
"Còn có cô nương nhà ta nữa."
"Em họ của ta. Còn có em họ của ta!"
Hoá ra ở nơi náo nhiệt như thế này chuyện gì cũng có thể truyền đi rất nhanh, Thẩm Thanh Thu mới tới không bao lâu, người dân đã sôi nổi bàn tán: Có một vị tiên sinh mới tới, chẳng những là người kiến thức uyên bác có năng lực lại còn lễ độ ôn nhu vô cùng có khí chất, lớn lên lại tuấn tú văn nhã là một lão thanh tân.
Đương nhiên tất cả cái này đều vô dụng. Quan trọng nhất chính là hắn khẳng định có tiền, rất nhiều tiền. Vừa ra tay liền mua hẳn một tòa nhà tráng lệ, nếu không có tiền thì làm sao mà mua được nổi? Hắn còn mang theo một đứa con trai bốn năm tuổi, là một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, tuổi còn nhỏ đã là một mầm non tuấn tú, tương lai chắc chắn sẽ trổ mã đến phong lưu phóng khoáng khí vũ hiên ngang. Thật sự muốn mệnh của bọn họ mà! Nhà ai có con gái tuổi thích hợp chưa lấy chồng, hoặc là nhà ai có con gái mới sinh chưa đính ước với ai, đều khẩn cấp chạy đến giành giật hôn sự. Đính ước với đứa lớn hay đứa nhỏ đều không chịu thiệt.
Lạc Băng Hà khuôn mặt đều tái hết rồi, cả giận nói: "Hắn không cần đi xem mắt!"
Chính chủ còn chưa có chết đâu!
Phu nhân Bính vặn eo chầm chậm đi tới: "Thẩm tiểu công tử, cha ngươi cưới vợ mới ngươi có phải không vui hay không? Có thêm một người mẹ xinh đẹp ôn nhu thương ngươi không tốt hơn sao ?"
Phu nhân Ất phụ họa nói: "Không sai không sai. Thẩm tiên sinh ngươi dạy con như thế là không đúng đâu, ta nghe nói ngươi đi thư viện đều mang y theo, còn cho y ngồi lên đùi của ngươi. Không phải ta nói, nhưng dạy con trai như vậy nó không thể trở thành một nam nhân tốt được, con trai nhà ta......"
Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà tựa hồ chỉ cần phủi tay một cái là phá huỷ cả cái toà nhà này ngay, vội ôm lấy y liên tục lui về sau: "Tâm ý của các vị phu nhân ta xin nhận, chỉ là ta không có định, ách..đi thêm bước nữa. Trong nhà không người, còn phải chăm sóc con nhỏ, thứ lỗi không thể đáp ứng lời mời."
Một phu nhân Giáp bên tóc mai có cài một bông hoa mẫu đơn đỏ thẩm dùng lời lẽ chính đáng nói: "Thẩm tiên sinh ngài nói lời này là sao? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, nhà của ngài lớn như vậy không có nữ chủ nhân thì sao được? Ngài là một người có phong thái, sao lại đi nghe lời nói vô lí của một đứa trẻ. Không chỉ chính mình không thoải mái, nhìn qua cũng khó coi, nói cái gì cũng không dễ nghe!"
Nàng vung lên quạt tròn, không cho Thẩm Thanh Thu giải thích liền nói: "Quyết định như vậy đi! Thẩm tiên sinh bây giờ ngài đi theo chúng ta, tiểu thiếu gia thì ở nhà sẽ có người trông nom y."
Lạc Băng Hà cười lạnh nói: "Ta muốn xem xem, ai có thể rời khỏi đây!"
Y lãnh khốc tà mị bao lâu, Thẩm Thanh Thu vì thành phố và tính mệnh các vị phu nhân nhiệt huyết này suy nghĩ bấy lâu, đem vài tờ phù chú tung ra đánh ngất các nàng, hắn bỏ toà nhà mới mua chưa tròn một tháng mà chạy trối chết.
Hiển nhiên là bây giờ chỉ có thể trốn đến Thương Khung Sơn.
Bậc thang dưới chân núi thật dài, Thẩm Thanh Thu nắm tay Lạc Băng Hà từ từ đi lên.
Vị đại ca quét dọn bậc thang mười mấy năm vẫn như cũ cần cù nghiêm túc quét dọn, Thẩm Thanh Thu nâng mắt, vô tình bắt gặp ánh mắt của gã, hơi hơi mỉm cười. Đang định chào hỏi một câu, vị đại ca đã nhìn hắn, lại nhìn nhìn hắn nắm tay Lạc băng hà, mặt trừng trừng.
Bỗng nhiên, gã ném cái chổi lên cao, phóng như tên lửa lên bậc thang. Một thoáng đã chạy được mấy trăm bậc, Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên vô cùng, tâm sinh tự hào.
Không hổ là Thương Khung Sơn phái, ngay cả người quét thang cũng thâm tàng bất lộ!
Bậc thang lên núi dài vô cùng, chưa leo lên được một nửa, Lạc Băng Hà đã ngáp một cái. Y bây giờ thể lực không đủ, khó tránh khỏi dễ mệt mỏi, Thẩm Thanh Thu ôm y lên: "Ngươi ngủ đi."
Tâm đồ đệ, sâu như đáy biển. Lạc Băng Hà có đôi khi sẽ vui vẻ cho hắn ôm, có đôi khi mặt lại đỏ bừng giãy giụa đòi xuống tự mình đi. Hình như bây giờ Lạc Băng Hà thật sự mệt lắm rồi, nép mình trong vòng tay của hắn, trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Cuối cùng cũng đi hết bậc thang trời, mới vừa bước vào chính điện Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy ánh mắt bốn phía có chút không thích hợp, thì thầm to nhỏ với nhau. Quét thang đại ca cũng nhìn hắn với ánh mắt đặc biệt kì quái.
Thẩm Thanh Thu ôm Lạc Băng Hà lên Thanh Tĩnh Phong, vừa tới cửa trúc xá, chúng đệ tử đã như quần chúng kích động lao tới.
Minh Phàm vừa thấy Lạc Băng Hà trong vòng tay Thẩm Thanh Thu, như trúng sấm sét giữa trời quang, liên tục lui về sau mấy bước, những người phía sau vội chen lên xem xem. Ninh Anh Anh đẩy người đang ở đằng trước mình sang một bên, nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà ngủ say trong ngực Thẩm Thanh Thu: "...... Giống A Lạc, giống A Lạc quá!"
Vô nghĩa! Không giống Lạc Băng Hà thì có thể giống ai!
Ninh Anh Anh kích động túm lấy hai tay áo của Thẩm Thanh Thu, háo hức nói: "Sư tôn, y có tên chưa? Người đặt tên cho y chưa?"
Thẩm Thanh Thu: "......"
Ninh Anh Anh nói: "Chưa có tên sao , ta...... Ta có thể đặt tên cho y không ?
Cái quỷ gì thế ——?
Lạc Băng Hà ở trong ngực hắn cựa quậy, lẩm bẩm nói: ".....Ồn ào."
Quạt của Thẩm Thanh Thu ở giữa không trung thị uy một lát rồi đột ngột quay về, im lặng thủ thế. Ai ngờ, cửa trúc xá ầm ầm sập xuống, Lạc Băng Hà giật mình, mở to mắt, bừng tỉnh.
Liễu Thanh Ca sải bước đi tới,Thẩm Thanh Thu như thấy quỷ đến lấy mạng, như không có chuyện gì ôm Lạc Băng Hà giấu ra phía sau, giả bộ cười nói: "Liễu sư đệ, đã lâu không gặp."
Liễu Thanh Ca lạnh lùng nói: "Giấu cái gì mà giấu ."
Thẩm Thanh Thu: "Giấu cái gì? Ta có giấu cái gì đâu?"
Lạc Băng Hà đặt tay lên ngực Thẩm Thanh Thu nói: "Không cần phải giấu nữa, ta không sợ y!"
Liễu Thanh Ca đi vào,vcúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ khiêu khích của Lạc Băng Hà, qua một lúc lâu, dường như đang cố kìm nén mà nói với Thẩm Thanh Thu: "Ngươi, ngươi lúc nào thì cùng, cùng Lạc Băng Hà, cùng y......"
"Cùng y?"
Cùng y? Cùng y làm cái gì mới được?
Liễu Thanh Ca chắc là khó mở miệng, Minh Phàm liền thay y gào lên: "Cùng y sinh một đứa con đã lớn thế này?!"
...... Liễu đại thần!
Đâm Máy Bay Lên Trời không phải viết sinh tử văn ở Tấn Giang đâu!!!
Rất không phong độ mà đá Liễu Thanh Ca ra khỏi Thanh Tĩnh Phong, Thẩm Thanh Thu đã tức muốn chết "Nam nhân thì sinh hài tử thế nào được?"
Ninh Anh Anh cuối cùng cũng hiểu Thẩm Thanh Thu ôm về không phải con trai hai người, nàng cực kì thất vọng, cảm thấy 50 cái tên mình cực khổ nghĩ ra đã không còn đất dụng võ nữa rồi: "Còn không phải quét thang đại ca đi nói khắp nơi làm ai cũng tưởng là thật. Ai ngờ A Lạc y cũng có lúc tẩu hoả nhập ma."
Quét thang đại ca, ngươi thực tốt. Tốc độ rất nhanh, trí tưởng tượng phong phú! Thẩm Thanh Thu xin nhớ kỹ!
Minh Phàm cũng ngượng ngùng nói: "Đệ tử còn cho rằng, nếu là Ma tộc, muốn cho nam nhân sinh hài tử, cũng không phải là không có khả năng."
Mọi người ở phía sau mãnh liệt gật đầu. Thẩm Thanh Thu sụp đổ hoàn toàn, gắng gượng giải thích: "Cho dù sinh được đi nữa, cũng không có khả năng mấy tháng ngắn ngủi đã lớn nhanh thế này!"
Minh Phàm lại nói: "Ai biết được. Mọi người đều cho rằng, nếu là hài tử của tiểu tử Lạc Băng Hà kia, lớn nhanh như thế cũng không phải không có khả năng."
"......"
Thanh Tĩnh Phong đã lâu không còn nghiêm phạt đệ tử rồi phải không ? Đêm nay liền cho quay trở lại nhân gian.
Hiếm khi phong chủ mười hai đỉnh mới tề tựu đông đủ, tự nhiên muốn mở cuộc gặp mặt hay làm gì đó.
Thẩm Thanh Thu đã lâu chưa ngồi ghế phong chủ thứ hai ở đại điện, cảm giác này thật sự khiến hắn hoài niệm.
Hắn cùng chư vị phong chủ chào hỏi từng người, "Đã lâu không gặp", "Có khỏe không?", "Khách khí khách khí" một hồi, xuân phong đắc ý phe phẩy quạt trong tay.
Nhạc Thanh Nguyên nhìn thấy hắn, tựa hồ thần sắc có chút kì lạ, nhưng y cũng không nhiều lời ngồi xuống vị trí chủ toạ nhìn hắn cười cười, đem một chồng thư án đặt trên bàn, Thượng Thanh Hoa tự giác chạy lên cầm xuống đi phát cho mọi người.
Thẩm Thanh Thu cầm lấy một tập trên tay Thượng Thanh Hoa, đầu tiên ngó ngó y trước. Thượng Thanh Hoa không biết lại làm cái gì chọc giận Mạc Bắc Quân khóe miệng sưng lên cười tội nghiệp nhìn hắn, Thẩm Thanh Thu không đành lòng nhìn tiếp ánh mắt chuyển đến xấp giấy, những điểm quan trọng đã dùng bút chu sa chỉ ra.
Hắn chỉ liếc mắt một cái, đã đem ngụm trà vừa uống trong miệng phun ra.
Một, nghiêm cấm sao bản《 Xuân Sơn Hận》,《 Băng Thu Ngâm》, cấm tất cả phiên bản được lưu truyền trong bất cứ trường hợp nào, vô luận là công khai hoặc giấu giếm. Hạn định trong một tháng tự giác nộp lên trên, nếu tra ra có người giấu giếm hay lưu truyền nghiêm trị không tha. Tranh minh hoạ tội nặng thêm một tầng.
Hai, bởi vì nhận được nhiều thư khiếu nại, người phụ trách Bách Chiến Phong cần tăng mạnh quản lý, nghiêm cấm các đệ tử có hành vi ẩu đả.
Ba, nhận được một ít khiếu nại đệ tử Thanh Tĩnh Phong luyện cầm cần chú ý thời gian, tránh đi lúc nghỉ trưa và ban đêm.
Bốn, Tiên Xu Phong yêu cầu gia cố thêm rào chắn cao thêm, xin cấp rào chắn thông lôi.
Năm, Khổ Hạnh Phong bao năm nhân mạch thưa thớt, yêu cầu mở rộng chiêu sinh, xin được ưu tiên chọn đệ tử ở lần tuyển chọn đệ tử Sơn Môn.
Sáu, phong chủ cần chú ý giáo dục môn đệ tử từng đỉnh, môn hạ không thể ở bên ngoài lấy thân phận Thương Khung Sơn đệ tử và Huyễn Hoa Cung tụ tập đánh nhau.
Bảy, chấp hành nhiệm vụ nếu gặp ma tộc không thể tùy tiện ra tay, cần xem bọn chúng là thuộc cấp của ai rồi mới quyết định có nên động thủ.
......
Trước mặt mọi người phun trà là hành động cực kì thất lễ nhưng hình như không cần lo lắng lắm thì phải bởi vì sau khi xem xong điều thứ nhất, mười hai vị phong chủ có tám chín vị đều phun trà giống hắn, ở hoàn cảnh chung như vậy thì hắn không còn nổi bật nữa rồi.
Trong phòng nghị sự lâm vào không khí xấu hổ, cho dù Thẩm Thanh Thu cầm quạt phẩy mạnh cỡ nào cũng không tránh khỏi.
《 Xuân Sơn Hận》 có tài đức gì lại xếp vị trí thứ nhất. Lại còn có nhiều thứ quái quỷ gì nữa,《 Băng Thu Ngâm》có gì hấp dẫn sao!
Sau khi kết thúc cuộc họp, Thẩm Thanh Thu lòng tràn đầy uất ức định đi về Thanh Tĩnh Phong, đi chưa được mấy bước, phát hiện không ít phong chủ đều đi theo mình.
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt ôn hoà nói: "Chư vị sư đệ sư muội, các ngươi hồi phong của mình, tựa hồ không phải hướng này?"
Tề Thanh Thê nói: "Đó là vì vốn dĩ chúng ta không muốn về phong của mình."
Thẩm Thanh Thu sớm biết rằng phải chịu một kiếp nhưng vẫn cố cứu vớt: "Tại sao đột nhiên lại muốn tới thăm Thanh Tĩnh Phong của ta? Trúc xá đơn sơ, sợ rằng chiêu đãi không chu toàn."
"Đừng giả ngu, ai chẳng biết trúc xá của ngươi đơn sơ, có ai muốn đi xem ngươi thế nào đâu, đương nhiên là đi xem tên đồ đệ bảo bối ngươi giấu giấu giếm giếm kia kìa."
Một đám người tò mò hứng thú bừng bừng muốn đi xem Lạc Băng Hà bây giờ thế nào, Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ nói: "Y sẽ tức giận."
"Không phải ta nói ngươi đâu Thẩm sư huynh, y chỉ là đồ đệ lại dám cùng sư tôn giận dỗi? Ngươi có phải nuông chiều y quá rồi không?"
"Không được, mặc kệ các ngươi hiện tại là quan hệ gì, vẫn nên dạy dỗ y cho tốt."
"Giận thì giận, sợ cái gì. Dù sao hiện tại công lực Lạc Băng Hà không đủ một thành, lúc này giận thì có gì đáng sợ đâu."
Phong chủ Khổ Hạnh phong bởi vì sinh hoạt nhiều năm thật sự khổ hạnh nên hoả khí tích tụ, lần này lại không đủ đệ tử trúng tuyển càng thêm thiếu kiên nhẫn, nói: "Đừng nhiều lời vô ích, ngươi sợ ta uống hết trà của ngươi sao! Đi thôi đi thôi."
Thẩm Thanh Thu sớm biết lần này chạy không thoát, bị liền lôi đi hướng đến Thanh Tĩnh Phong, đầu đầy hắc tuyến.
Tại sao đám người các ngươi cái gì cũng biết, biết cực kì rõ ràng, so với ta còn rõ hơn thế.
Một hai người hắn còn chống đỡ được, nhưng mà các vị phong chủ như một tổ ong mà ùa vào trúc xá, hắn cản không nổi. Tề Thanh Thê vừa vào cửa liền 'phốc' một tiếng phá vỡ im lặng.
Lạc Băng Hà đang nằm ở trên giường nghiêm chỉnh ngủ góc chăn dịch chùm kín mít, vẫn là bộ dáng lúc hắn rời đi. Thẩm Thanh Thu thủ thế nói: "Người đã ngủ mất rồi, đừng quấy rầy y."
Liễu Thanh Ca nhìn vào bên trong liếc mắt một cái, nhịn không được nói: "Tại sao thoạt nhìn y không giống ngày hôm qua?"
Không giống sao? Thẩm Thanh Thu quay đầu, quả thật không giống. Lạc Băng Hà như lớn thêm hai tuổi, hiện tại là bộ dạng hài tử bảy tám tuổi. Ngụy Thanh Nguy thì thầm : "Lúc nhỏ dễ thương ghê ! Lúc nhỏ ăn gì mà đáng yêu thế!"
Tề Thanh Thê quan sát kĩ càng một hồi nói: "Cứ theo đà này phát triển thì y rất mau sẽ không có quần áo mặc đâu?"
Thẩm Thanh Thu còn chưa nghĩ tới vấn đề này, giờ cẩn thận ngẫm lại, sáng nay Lạc Băng Hà mặc quần áo đã không vừa người, cổ tay áo bị ngắn mất một đoạn, vội nói: "Quả thực như vậy, là ta sơ ý. Ngày mai ta dẫn y xuống núi mua mấy bộ."
Tề Thanh Thê nói: "Mua cái gì mà mua, ở đây có sẵn lại không chịu dùng. Ngươi lên Tiên Xu Phong kêu các nàng làm cho vài bộ không phải tốt hơn nhiều sao?
Nghe vậy, vài vị phong chủ rất không phúc hậu mà " khà khà" cười lên thành tiếng. Chỉ là tưởng tượng một đám nữ tử đầy mùi son phấn oanh oanh yến yến xung quanh một tên tiểu ma tôn mặt như có thâm thù đại hận, hình ảnh này cũng đủ khiến một đám phong chủ rảnh rỗi không có gì làm vui vẻ một hồi. Thấy bọn họ bỏ đá xuống giếng vui sướng khi người gặp họa, trong lòng Thẩm Thanh Thu không đành lòng tôn nghiêm của Lạc Băng Hà bị mất sạch, vội nói: "Một vừa hai phải, một vừa hai phải thôi. Đi, đi ra đại sảnh ngồi, đừng ở chỗ này nhìn y nữa. Không được cười, cẩn thận làm y thức dậy."
"Trước kia không cho chúng ta xem, hiện tại cũng không cho sao? Thẩm sư huynh quá không nghĩa khí rồi."
Thẩm Thanh Thu nói: "Được rồi. Coi như nể mặt ta lần này đi."
Thật vất vả mới đuổi được một đám đồng môn, trở lại trúc xá, Thẩm Thanh Thu đã đau đầu muốn chết rồi.
Lạc Băng Hà đã tỉnh lại, hoá ra đang ngồi ở trên thư án, chân nhỏ với không tới mặt đất treo lơ lửng ở giữa không trung, một bên là chồng công văn còn cao hơn đầu. Tay cầm bút đỏ, một bên chuyên tâm đối chiếu một bên làm dấu hiệu.
Thẩm Thanh Thu nhìn một lát, đi vào cửa hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Lạc Băng Hà ngẩng đầu nói: "Sư tôn đã lâu không về, nhiều chuyện không người xử lý, đệ tử đánh dấu những điểm quan trọng cần lưu lại."
Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi bây giờ phải tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, những việc này không cần thiết làm."
Lạc Băng Hà nói: "Chính là sư tôn không ở đây, ta không biết phải làm gì, không bằng làm cái này giết thời gian."
Thẩm Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh y, nghĩ nghĩ, hỏi: "Về Thanh Tĩnh Phong làm ngươi không vui sao?"
Lạc Băng Hà mỉm cười nói: "Sư tôn nói gì vậy? Đệ tử tại sao lại không vui?"
Thẩm Thanh Thu chậm rì rì đứng dậy, đi ra ngoài. Bỗng nhiên, hắn không thể di chuyển nữa.
Lạc Băng Hà đã nhảy xuống thư án, ôm chân hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "...... Không sai, đệ tử...... không vui!"
Thẩm Thanh Thu nói: "Đúng rồi, không vui phải nói ra. Sau này có điều gì cũng đừng giữ trong lòng. Nếu ngươi thật sự không thích Thanh Tĩnh Phong, vậy chờ ngươi hồi phục thân thể, chúng ta lại đi là được. Thật sự tình huống của ngươi bây giờ không đi lung tung được, nếu có chuyện gì phát sinh ít nhất cũng có người bảo vệ ngươi."
Lạc Băng Hà nói: "Ta thích! Nhưng ta chỉ thích Thanh Tĩnh Phong, cũng chỉ thích mình Thanh Tĩnh Phong, không phải Thương Khung Sơn, ngoại trừ sư tôn ta không thích ai cả."
Không phải. Thẩm Thanh thu nghĩ thầm, nhưng cái Thanh Tĩnh Phong mà ngươi thích thực tế đâu có tồn tại.....
Lạc Băng Hà rầu rĩ nói: "Sư tôn, có phải khi ở bên ta, ngươi không thể làm những việc mà ngươi thích ?"
Thẩm Thanh Thu bật cười: "Mới vừa rồi giả bộ ngủ thật lợi hại nha. Lỗ tai cũng thật thính, công lực hồi phục bao nhiêu rồi?"
Lạc băng hà nói: "Sư tôn...... Ta không muốn trở về, không phải bởi vì không thích nơi này. Mà là bởi vì...... Ở chỗ này ngươi cứ bị người khác đoạt đi khỏi ta."
Y thầm kín nói: "Nếu là trước đây, ta còn có điểm tin tưởng có thể cướp ngươi về, vô luận dùng biện pháp gì. Nhưng hiện tại ta...... Ta cảm thấy...... Tranh không lại những người khác."
Thẩm Thanh Thu gõ một cú lên đầu y nói: "Ngươi muốn đi tranh cái gì nữa? Không cần tranh, sư tôn không phải đã tự mình đi theo ngươi rồi hay sao ?"
Hình tượng của người nói chuyện với bạn thật sự rất quan trọng. Nếu là Lạc Băng Hà trưởng thành, dù cho cầm dao đặt lên cổ Thẩm Thanh Thu cũng không nói lộ liễu những lời buồn nôn như vậy, nhưng nếu là phiên bản mini có thể ôm vào trong ngực, chịu ôm chân hắn làm nũng cầu an ủi, Thẩm Thanh Thu cảm thấy một chút áp lực tâm lí cũng không có.
Lạc Băng Hà ngẩng đầu, liếc mắt đưa tình mà nhìn y.
Trăng tròn hoa nở, phong cảnh hữu tình, hương hoa ngào ngạt, không khí trong lành. Nhịn không được thần trí mơ màng.
Đôi mắt ngập nước của Lạc Băng Hà càng lúc càng nóng bỏng rốt cuộc kiềm chế không được, đem Thẩm Thanh Thu đẩy ngã lên giường trúc, phi thân nhào tới.
Y ghé vào ngực Thẩm Thanh Thu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Thanh Thu: "Ách...... Ngươi có thể...... Tiếp tục."
Cho dù có tiếp tục, cũng làm không được việc y muốn làm.....
Thẩm Thanh Thu không thể che giấu được sự đồng cảm sâu sắc với Lạc Băng Hà lúc này.
Sau một lúc lâu, cổ họng vẫn còn non nớt của Lạc Băng Hà rốt cuộc phát ra một tiếng không thể nhịn được nữa, một tiếng rít gào thống hận thế giới.
-Hoàn phiên ngoại: Hoàn Đồng ký-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro