Chương 9
Sáng 6h30, Quýnh Mẫn đứng trước đống đồ mà Trương Kha chuẩn bị cho cậu. Nhìn thấy đống đồ cậu giật giật khóe môi "đi có 2 ngày mà em tưởng chúng ta đang dọn nhà không đó!"
"Lo trước khỏi họa mà em, anh thấy vậy còn ít đó!"
"Đại ca nói đúng đó! Hay anh cho em theo để em mang đồ giúp anh. Anh xem em khỏe thế cơ mà" Từ Tân gồng chuột lên cho xem.
Trương Kha túm lỗ tai kéo lại "bớt lại đi. Quýnh Quýnh nó đi công tác chứ phải đi chơi đâu mà đòi theo"
Hai anh em la ó um sùm đến mức Quýnh Mẫn đi khi nào đều không ai hay biết.
Trên đường đi, Quýnh Mẫn vô cùng cảm khái và cũng hiểu vì sao đợt này cấp trên để cho tuyến dưới đi thay. Đường quá khó đi.
Đường đi mọc đầy cỏ dại, đường đất cong cong vẹo vẹo kéo dài đến sâu trong rừng cây, chung quanh không hề có đèn đường hay bất kỳ thứ gì khác, nhìn qua khoảng cách thưa thớt giữa những chạc cây có thể nhìn thấy lờ mờ nơi xa có một tòa màu xám đậm kiến trúc.
Đây là địa điểm đến thứ nhất trong hành trình từ thiện của cty. Nào là phân phát vật tư, sắp xếp quà tặng, chụp ảnh xác minh các kiểu phải đến gần 18h mới xong chặng thứ nhất. Cả đám đều mệt lả và dự định tìm nhà trọ để nghỉ qua đêm vì đây là lần đầu đi hoạt động thế này, cả bọn không quản lý được thời gian nên bị lố đến tối mới xong việc.
Hỏi thăm qua rất nhiều người trong thôn, nhưng là bọn họ tuyệt đại đa số đều chưa nghe nói qua khu vực này có nhà trọ, cuối cùng vẫn là một ông lão hơn sáu mươi tuổi chỉ cho mọi người một con đường đi đến nhà trọ duy nhất trong thôn, ông lão cũng thiện ý khuyên can mọi người vài câu, nói chỗ nhà trọ kia lúc trước có tai nạn chết người, là điềm rất xấu, mấy người phụ cận nhà trọ giữa ban ngày đều sẽ đi vòng qua và không ai muốn nhắc đến.
Đi dọc theo con đường đất uốn lượn, Quýnh Mẫn và mọi người tiến sâu vào rừng cây, phải đi bộ thêm mấy chục mét mới thấy được tòa nhà trọ mà ông lão chỉ.
Tòa nhà bị một bức tường cao màu xám đậm vây quanh, cửa ra vào chỉ có một cái duy nhất, cửa bằng sắt với vết rỉ loang lổ hướng phía hai bên mở ra, trên cửa còn có một cái ổ khóa mới tinh.
"Cửa chính rách nát như vậy mà ổ khóa ngược lại còn rất mới, chờ chút, đây là vật gì?" một đồng nghiệp trong đoàn than phiền.
Bên cạnh cửa sắt có dán một tờ giấy, đồng nghiệp đó lúc đầu còn tưởng rằng là mấy miếng dán quảng cáo, mượn nhờ đèn led từ điện thoại di động nhìn kỹ mới phát hiện, đây là một tờ thông báo tìm người.
"Trần Trình Trình, nữ, 29 tuổi, chiều cao 159cm, dáng hơi gầy, có một nốt ruồi ở mắt phải gần mũi, sở thích mặc quần áo màu đỏ. . . Ai biết đến xin liên lạc anh Dương, tất có thâm tạ!"
Quýnh Mẫn thấy bản tìm người này có điều gì đó lạ lạ, cậu lấy điện thoại chụp lại một tấm hình rồi mới cùng mọi người vào trong.
Nhà trọ này kiến trúc so với cậu tưởng tượng lớn rất nhiều, lầu chính có ba tầng, bên cạnh còn có một cái nhà kho cùng một cái cùng loại với một nhà tắm công cộng.
"Tường tróc ra thành cái dạng như thế này, nhìn ít nhất có hai mươi ba mươi năm xây dựng đi." Chỉnh thể mặc dù nghiêm trọng biến chất nhưng nhìn coi như sạch sẽ có lẽ được quét dọn thường xuyên, trên mặt đất không nhìn thấy rác, cỏ dại xung quanh cũng được nhổ sạch.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh mọi người cũng bớt sợ phần nào dù gì vẫn hơn không có chỗ trú thân. Nhưng thật sự không phải đây là nhà trọ duy nhất và mọi người không có trang bị lều trại thì cả đám chẳng muốn ở đây chút nào.
Hành lang dài dằng dặc bên trong một mảnh đen kịt, hơn 10s đi tới gần cửa hành lang, cửa phòng mới mở ra một khe hẹp.
"Xin chào." Quýnh Mẫn đi về phía phòng kia, thế nhưng là chủ nhà tựa hồ cũng không nguyện ý ra khỏi phòng, cửa phòng cũng chỉ mở ra phân nửa liền dừng lại.
Trong phòng không có mở đèn, Quýnh Mẫn chỉ có thể nhìn thấy phía sau khe cửa sau đứng đấy một người phụ nữ, trong ánh mắt của cô ta hiện đầy tơ máu, giống như một người thường xuyên thức đêm, trạng thái tinh thần rất kém cỏi.
"Chị có thể cho biết ở đây thuê một phòng bao nhiêu tiền một đêm không?" Quýnh Mẫn thanh âm rất nhẹ nhàng như sợ làm phiền người khác nhưng mà để cậu không nghĩ tới chính là phản ứng của cô gái rất cổ quái, cô ta hướng về phía cậu và mọi người cười cười liền lập tức đóng cửa lại.
"Có ý tứ gì?" Cậu còn không có hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì ở lầu hai liền vang lên tiếng bước chân, chiếc đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên, có một người trung niên đi xuống.
Người đàn ông hình như nghe đến Quýnh Mẫn nói lúc nãy, mở miệng hỏi thăm "Cậu muốn ở trọ? Muốn thuê bao lâu?"
"Chú là chủ nhà trọ?" Quýnh Mẫn chủ động đi về phía trước và nói "Bọn cháu chỉ ở một đêm thôi ạ."
"Ở một đêm à?" người đàn ông nhìn Quýnh Mẫn từ trên xuống dưới đánh giá sau đó nhìn mấy người phía sau
"Được thôi, đưa thẻ căn cước để kiểm tra rồi lên lầu hai giao tiền nhận phòng."
Quýnh Mẫn và mọi người đang muốn đi theo chủ nhà trọ lên lầu hai, cửa sân bỗng nhiên truyền tiếng vang, nghe được âm thanh này chủ trọ nhăn nhăn lông mày, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Chủ trọ quay người dừng lại ở đó, Quýnh Mẫn và mọi người cũng chỉ đành đứng chờ lấy.
Không lâu lắm, một người đàn ông tiều tụy từ bên ngoài tiến vào, quần áo cũ nát, trong tay còn cầm một chồng tuyên truyền đơn thật dày.
"Dương Kỳ, ta đã biết bao nhiêu lần là bạn gái của ngươi không có ở nơi này, nếu như ngươi tiếp tục quấn chặt lấy không buông thì đừng trách ta không khách khí!" Chủ trọ tức giận mắng.
Người đàn ông không quan tâm đến chủ trọ nói gì chỉ buồn bực hướng trên lầu đi.
"Ta đang cùng ngươi nói chuyện đó!" Chủ trọ dùng sức đẩy người đàn ông, người đó không có chút nào phòng bị trực tiếp bị đẩy đụng vào tường, trong tay tuyên truyền đơn rơi lả tả trên mặt đất, trong đó có một tờ vừa vặn rơi dưới chân Quýnh Mẫn.
"Là thông báo tìm người, cùng với tờ tìm người phía ngoài cửa giống nhau như đúc."
Người đàn ông cũng không có cùng chủ trọ ra tay đánh nhau, hắn từ dưới đất bò dậy, yên lặng nhặt lên mấy tờ thông báo tìm người, tựa như cái xác không hồn.
"Mọi người không cần phải để ý đến hắn đâu, hắn ta là một thằng điên." Chủ trọ hướng mọi người giải thích và ra hiệu để ông ta đi trước lầu hai.
"Thằng điên?" Quýnh Mẫn và mọi người nhìn nhau trong ánh mắt mang theo vẻ lo âu sợ sệt. Trong lòng ai cũng mong mau sáng để thực hiện hoạt động cho xong để còn về.
Cùng lầu một so sánh, lầu hai càng thêm ẩm ướt, âm u, trên góc tường còn bện lấy mạng nhện, vách tường loang lổ lốm đốm, giống như bị người dùng dao khắc quẹt qua.
Chủ nhà trọ dẫn Quýnh Mẫn và mọi người đi thẳng đến cuối hành lang mới dừng lại, ông ta mở ra mấy cái cửa phòng, ở sâu nhất hành lang, từ bên trong lấy ra một chuỗi dài chìa khoá và nói"Ở một đêm năm mươi, mấy cái phòng ở lầu hai tùy mọi người chọn."
"Năm mươi cũng quá đắt a?" một đồng nghiệp than phiền vì điều kiện thật sự quá tệ.
"Xung quanh mấy ngàn mét nơi này chỉ có một mình nhà trọ của ta , thu năm mươi một người là rẻ lắm rồi." Chủ trọ lúc nói chuyện, tròng mắt kiểu gì cũng sẽ vô tình hay cố ý nhìn nghiêng mắt về phía sau, giống như đang nhìn cái gì đó.
"Được rồi, nhưng vì cái gì chỉ có thể chọn lựa lầu hai, lầu một cùng lầu ba không ở được sao?" một đồng nghiệp thắc mắc.
"Sao thắc mắc nhiều quá vậy? Rồi có ở không?" chủ trọ như mất kiên nhẫn.
Mọi người đành lấy mỗi người một phòng, dù gì tiền là tính theo người không tính theo phòng, ở một người một phòng cho thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro