Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

-Các ngươi biết tin gì chưa? Quân Babylon sắp sang đánh Ai Cập rồi

-Thật sao, làm thế nào mà có chuyện đó được. Babylon đã kí hiệp ước liên minh với chúng ta, vả lại nữ hoàng cũng đang ở đó...

-Liên minh cái thá gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Còn nữ hoàng, ả ta đã đầu quân Babylon từ lâu rồi.

-Thế bây giờ tất cả chúng ra phải làm sao? Trốn đi đâu được bây giờ?

-Ta còn nghe nói lần này còn có sự giúp đỡ của quân Hitaito. Lần này, Ai Cập bị đánh chiếm chắc rồi

-Ôi chúng ta phải làm sao đây?

Chẳng biết do đâu mà tin tức Babylon tiến đánh truyền đến Ai Cập làm lòng dân hoang mang xao động, và ở hoàng cung, cũng không ngoại lệ

      -To gan, chúng dám xáo động dân chúng

   Menfuisu nổi giận bừng bừng, hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến như vậy. Đã không bảo vệ dân chúng được thì chớ, lại còn bị Ragashu giam giữ ở Babylon một thời gian, lại còn được cứu bởi người hắn ghét nhất- hoàng tỷ của hắn. Tại sao bao chuyện lại xảy đến với hắn. Carol của hắn cũng lại bị ngã xuống sông Nile mà không biết đang lưu lạc nơi nào.

   Hắn ra sức ôm đầu bóp trán. "Chả nhẽ quân Ai Cập lại chịu hàng quân Babylon sao? Hay là cứ đánh một trận, như vậy nếu thua ta vẫn được mang danh anh hùng". Nghĩ sao làm thế, hắn ra lệnh cho tể tướng Imhotep củng cố quân đội cũng như chuẩn bị quân lương, chiêu mộ thêm quân lính, chuẩn bị phát động chiến tranh

   Hai bên đều tấp nập chuẩn bị chu đáo cho cuộc chiến tranh này, vốn dĩ nó không nên xảy ra, nhưng người này có ý, kẻ kia vì tình. Người vì đức làm vua, kẻ vì tình của mỹ nhân. Mỗi người một ý, nhưng rốt cuộc chiến tranh vẫn là chiến tranh. Mà hậu quả của chiến tranh tất nhiên không ít. Nhân dân hai nước đều lâm vào cảnh khốn khổ, vợ xa lìa chồng, con xa lìa cha mà trong lòng biết khó lòng có thể gặp lại. Kẻ chết nhuộm máu ngập sông Nile, đỏ rực cả một vùng. Cây cối, nhà cửa, công trình kiến trúc... tất cả đều sụp đổ. Người chết không chỉ là người Ai Cập mà là cả người Babylon. Kẻ bị thương thì đau đớn than trời than đất, có kẻ còn buông tiếng nguyền rủa hai vị vua trẻ tuổi.

   Lúc này, quân Babylon đã chiếm thế thượng phong, xông thẳng vào hoàng cung Ai Cập. Menfuisu người đầy vết thương, trên tay cầm thanh kiếm đã nhuốm máu, hiên ngang đứng ở cửa đại điện. Vừa thấy Ragashu đứng đầu quân lính tiến vào, hắn liền mỉa mai:

      -Hoàng đế Ragashu không ở nhà ôm mỹ nhân, mà lại đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì?

   Ragashu cũng cười cười đáp lại

      -Cảm phiền hoàng đế quan tâm, nàng đang ở hoàng cung Babylon đợi tin mừng của ta. Nàng cũng rất rất lo lắng cho ngươi, dặn ta phải giữ mạng sống của ngươi về làm người hầu cho nàng ấy

      -Nực cười, ngươi nghĩ một người như ta chỉ vì muốn giữ mạng sống mà chịu làm kẻ hầu người hạ cho ả ta ư? Ha ha ha, ả ta cũng thật là, rốt cuộc cũng lòi đuôi chuột ra rồi, đúng là kẻ có cha sinh không có mẹ dạy...

   "Chát"

Menfuisu ôm má sưng đỏ căm phẫn nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Người con gái một thân choàng đen, thả mái tóc dài tung bay theo gió, khuôn mặt không mấy xa lạ, chính là vị hoàng tỷ hắn căm ghét.

Asisu cắn chặt môi dưới, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Lực tay của nàng vốn dĩ không mạnh, nhưng đủ để cho làn da màu mật ong của Menfuisu hiện rõ hình năm ngón tay. Phải chăng nàng đã không tốt khi luôn bảo vệ yêu thương đứa trẻ này, để rồi bây giờ nó lại quay sang mắng chửi nàng.

-Sao ngươi dám đánh ta?

Nàng không buồn trả lời câu hỏi của hắn, quay lại dặn dò người choàng đen phía sau, khi nhìn kĩ ta có thể nhận ra đó là Ari tỳ nữ của nàng. Chẳng bao lâu, bà quay lại, trên tay là lọ thuốc trị thương của Babylon. Nàng nhận lấy, khẽ nói câu cảm ơn, rồi bước đến bên cạnh Menfuisu, rồi nhẹ nhàng xức thuốc vào bên má sưng đỏ của hắn

Menfuisu và cả Ragashu, cùng toàn thể những người đang có mặt ở đó đều bàng hoàng. Chỉ mới mấy giây trước thôi nữ hoàng đã tặng cho hoàng đế Menfuisu một bạt tay, mà giờ lại dùng chính đôi bàn tay ấy bôi thuốc vào vết thương đó. Quả thật tâm tình của vị nữ hoàng đó, khó ai mà có thể hiểu được

Sau khi xức thuốc xong, Asisu lấy một chiếc khăn sạch lau đôi bàn tay mình rồi vứt đi. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của người trước mặt, nhẹ giọng nói:

-Hoàng đệ, ta cho phép đệ sỉ nhục hoàng tỷ như ta, nhưng ta không cho phép đệ sỉ nhục mẫu thân của ta

Ngưng một lát, nàng lại tiếp:

-Để ta kể cho đệ nghe một chút chuyện này xưa. Có lẽ đệ đã quên mất rồi.

Asisu rơi vào trầm tư, tâm trí nàng lại nhớ lại quãng thời gian khi nàng còn bé, sống vui tươi hồn nhiên bên cạnh phụ hoàng mẫu phi, nhưng khoảng thời gian ấy chỉ kéo dài đến lúc hắn chào đời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro