Chương 1
-Ari, ngươi biết không? Ta từng có một giấc mơ rằng một ngày nào đó ta sẽ có một cuộc sống bình dị bên người chồng yêu thương ta. Dù cho có vất vả đến mấy ta và chàng sẽ luôn hạnh phúc. Nhưng ta biết, đó mãi mãi chỉ là ảo mộng của ta...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng cung Babylon
Asisu mở mắt sau một giấc ngủ dài, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc của nàng nơi hoàng cung. Cuối cùng thì nàng cũng vẫn trở về đây, căn phòng này chính là nơi cưu mang duy nhất hiện giờ của nàng. Nàng bây giờ đâu còn người thân nào ngoại trừ Ari nữa...
Thấy Ari đang say giấc nằm dưới chân nàng cũng chẳng tiện đánh thức. Nàng với tay lấy bình nước ở chiếc bàn kê gần đầu giường nhưng dường như tay vô lực làm cho chiếc bình rơi xuống, kêu một tiếng lớn, Ari cũng theo đó mà dậy, thấy nàng đã thức, cung kính:
-Nữ hoàng, người đã tỉnh, để nô tỳ lấy nước cho người
Nói xong, Ari mau chóng đi ra ngoài, và chỉ một lát sau, bà quay lại với một ly sữa trên tay. Nàng đón lấy ly sữa, uống cạn
-Người mới sảy thai uống thứ này mới tốt sao?
Asisu mỉm cười ngước lên nhìn Ari, thấy bà có chút bối rối, cũng không muốn làm khó bà nữa. Nàng lại nằm xuống, định bụng ngủ thêm chút nữa, nhưng chợt nghĩ đến chuyện đó, lại nói:
-Ari, Menfuisu về Ai Cập chưa?
-Thưa lệnh bà, hoàng đế đã trở về rồi ạ! Sau ngày hôm đó, bệ hạ cũng không làm khó gì ngài...
-Hắn ta đang hối hận vì lỗi của hắn gây ra mà thôi. Rồi ngươi xem, hắn sẽ không bỏ âm mưu với Ai Cập đâu. À, Ari, Menfuisu có nhắc gì đến ta không?
-Lệnh bà, hoàng đế dặn người giữ sức khỏe...
Asisu khẽ gật đầu, rồi vẫy tay cho Ari ra ngoài, để cho nàng chút không gian yên tĩnh. Tự nhiên nàng lại nhớ những tháng ngày khi nàng còn bé, được sự bảo bọc, vỗ về của mẫu phi, phụ hoàng, ngày ngày sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng quãng thời gian ấy kéo dài được bao lâu? Được bao lâu nàng chắc cũng chẳng nhớ, bởi vì nó đã xa, xa lắm rồi...
-Nàng tỉnh rồi sao Asisu?
Một giọng nói trầm ấm vang lên, tiếp đó là bóng hình quen thuộc của hoàng đế Babylon- Ragashu tiến vào. Hắn dịu dàng ngồi xuống cạnh giường, khẽ vuốt ve mái tóc vô ý che khuôn mặt nàng. Nàng không đáp câu hỏi của hắn, cũng không trả lời, mà đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ
-Thấy nàng đã tỉnh ta cũng rất yên tâm. Asisu nàng phải bảo vệ sức khỏe của nàng, đừng để bản thân mệt mỏi nữa, ta rất đau lòng...
Thấy Asisu không thèm nhìn mặt hắn mà đưa mắt nhìn xa xăm, hắn buồn rầu nhìn nàng. Hãy xem, đôi mắt nàng hơi hoe đỏ vì khóc, đôi môi nàng trắng bệch, khuôn mặt nàng xanh xao thiếu sức sống... Tất cả đều do lỗi của hắn đã hại chết đứa con của hắn và nàng, là người thân duy nhất của nàng ở hoàng cung xa lạ này. Hắn buồn bã nói:
-Asisu, là lỗi của ta, nàng đừng quá đau buồn. Asisu, ta có việc phải đi, nàng hãy mau bình phục nhé!
Nói rồi, hắn đứng dậy quay lưng mà đi. Hắn không biết rằng, trong căn phòng hắn vừa rời đi ấy, trên khuôn mặt người con gái, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi, trong suốt đẹp đẽ như những giọt sương đêm, nhưng lại mang vị mặn chát đau đớn như tâm trạng ở trong lòng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ragashu vừa bước ra khỏi phòng Asisu vừa suy nghĩ về ngày đó. Hắn lại nhìn đôi bàn tay của mình. Chính hắn đã dùng đôi bàn tay này mà bóp nát sinh linh bé nhỏ đó. Chính hắn đã không tin tưởng rằng nàng đang mang thai mà vẫn dùng roi mà tra tấn nàng. Chính hắn đã ra lệnh nàng phải quỳ xuống hôn chân hắn thì hắn mới chịu thả Menfuisu trở về Ai Cập. Chính hắn cũng không ngờ mình đã trở thành một con người như vậy
Ragashu buồn bã về phòng, tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn rồi lại mông lung suy nghĩ. Nếu như hắn xuất hiện trước Menfuisu thì có phải nàng sẽ yêu hắn không? Không, nếu Menfuisu không xuất hiện trên đời này thì có phải nàng sẽ yêu hắn? Phải rồi, tại sao hắn lại chưa từng nghĩ tới chuyện ấy. Hắn vội vã sửa soạn đi tới đại điện, nơi các tầng lớp quan lại đã chờ đợi hắn đến thiết triều từ lâu. Vừa ngồi lên ngai, hắn đã cao giọng:
-Các ái khanh, các khanh cũng biết Menfuisu trở về Ai Cập trong tình trạng thương thế khắp người. Vậy nay ta hỏi ý kiến các khanh, Babylon đánh chiếm Ai Cập thì ai thắng ai hoà?
Tiếng ồn ào vang lên trong khắp đại điện, chỉ một lúc sau, tể tướng -người đứng dưới một người trên vạn người cung kính thưa với hắn:
-Hoàng đế, Babylon ta quân số đông lại nhiều người tài, tuy rằng đánh ở Ai Cập không phải lợi thế của chúng ta nhưng quân Ai Cập với Menfuisu đang bị thương nặng, chẳng khá nào như rắn mất đầu. Thần đảm bảo quân ta sẽ thắng
Sau lời khẳng định của tể tướng, dường như cả các quan với lính trong điện được thêm sức mạnh, họ hét lớn:
-QUÂN BABYLON ĐẠI THẮNG ĐẠI THẮNG, QUÂN BABYLON ĐẠI THẮNG ĐẠI THẮNG
Ragashu ngồi trên ngai hài lòng nhìn cảnh tượng bên dưới, hắn đứng phắt dậy, lớn tiếng:
-Được, mau ban lệnh của ta xuống, chuẩn bị ĐÁNH CHIẾM AI CẬP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro