Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Bệnh Viện Đăng Hoa

     
...Vào những năm 19xx khi chiến tranh vừa kết thúc ! Đất nước đang xây dựng lại ! Và rất nhiều thứ xây dựng lại , và bệnh viện có lẽ là nơi được chú trọng nhất bởi lẽ câu nói
" Nhất Y Nhì Dược " .
..Thời đó có 1 cậu sinh viên của trường đại học " ABC " với thành tích thủ khoa , bao nhiêu bệnh viện lớn ở thủ đô săn đón cậu nhưng  cậu không nhận lời . Cậu trọn bệnh viện nhỏ nơi vùng quê hẻo lánh  để   làm việc ... Bệnh viện " Đăng Hoa "
... Cánh cửa bệnh viện mở ra   1 cậu thanh niên bước vào ,trÊn người khoác chiếc áo Blouse trắng từng bước từng bước tiếng vào khu đại sảnh , xung quanh anh là những lời bán tán " nhân viên mới đó , nghe đồn là thủ khoa của trường đại học danh tiếng " .  Vâng cậu ấy là  Sơn Hạnh " Hoàng cảnh cậu ta vô cùng bất hạnh mẹ bỏ đi khi cậu vừa sinh ra .  Ba cậu bị tai nạn mất  khi cậu vừa lên 10 để cậu lại  cho chú 3  và thím 3  "
Bỗng có tiếng kêu  " anh hai "
Sơn Hạnh quay đầu lại nhìn , đó là Quỳnh Thúy  một bác sĩ pháp y con gái của trưởng khoa Giang , lý do Quỳnh Thúy kêu Sơn Hạnh bằng anh hai bởi lẻ  vô tình 1 lần trưởng khoa Giang đi trên đường không may gặp nạn  và ngất đi ! Vì trưởng khoa Giang có bệnh nền là huyết áp , khi tỉnh dậy ông thấy 1 học sinh cấp 3 đang cấp cứu hô hấp cho mình , nhận ra tài năng của Sơn Hạnh ông nhận cậu ấy là con nuôi và lo cho cậu ấy ăn học thành 1 bác sĩ .
Quỳnh Thúy : Chúc mừng anh hai vào bệnh viện làm nhé
Sơn Hạnh cười và nói : Cảm ơn em nhé , mà ba đâu rồi
Quỳnh Thúy : Ba đang trong phòng họp đợi anh hai vào đó , hai anh em mình vào gặp ba đi .
Nói xong Quỳnh Thúy kéo Sơn Hạnh vào phòng của trưởng khoa Giang
Cốc ... Cốc ... Cốc  " tiếng gõ cửa "
Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên " mời vào "
  ...Tiếng mở cửa .....
Phía trước mặt của Sơn Hạnh là 1 người đàn ông đeo kính , tóc bạc phơ khoác trên người áo blouse đã phai màu . Đó là trưởng khoa Giang là người đã nhận Hạnh làm con nuôi và là ba của Thúy
-Quỳnh Thúy : Ba . Con kiếm được anh hai cho ba rồi nè
_Sơn Hạnh : Thưa ba , con mới về.
_Trưởng K . Giang :  Về là tốt rồi chúc mừng con đã đạt thành tích xuất sắc, ba khá bất ngờ khi con quyết định của con , ba nghĩ với thành tích đó con sẽ ở thủ đô làm việc chứ không về cái bệnh viện hẻo lánh này . Đúng là ba đặt niềm tin không sau người
Sơn Hạnh bỗng trầm lặng và nói : dù sao đây cũng là nơi con sinh ra , bia cốt cha con cũng ở đây . Nên con muốn về quê hương mình làm .
- Trưởng k. Giang : Ừ . Con nói cũng phải , người mất cũng đã mất rồi trên thiên đàng ba tin rằng cha con tự hào về con lắm  .
Không khí im lặng đến lạ thường bỗng Sơn Hạnh nói : Dù cha con mất nhưng ông ấy luôn ở trong trái tim con . Hạnh liếc nhìn áo của trưởng khoa Giang và nói ;  Cái áo con mua cho  ba đang dần phai màu rồi , có lẻ do bụi  bám vào , hay để con mua cho ba áo mới nhé ?
- Quỳnh Thúy : Quao !! Ba sướng quá nha . Con cũng ước được tặng áo mới  mới
trưởng k.  Giang cười to và nói : vậy thì  còn gì bằng . Ba sẽ đợi áo mới từ con
  Sau cuộc trò chuyện cả ba đều vào công việc của mình , Sơn Hạnh đang dần làm quen với từng người vị trí làm việc. Bệnh viện lúc nào cũng bệnh nhân ra vào , tiếng còi xe cấp cứu cứ vang mãi không ngừng ! Những con người mặc áo trắng vác trên người cả một trọng trách tươi đẹp ! Đêm đã đến vì hôm nay Trưởng khoa  Giang không thể trực đêm nên đành nhờ Hạnh trực dùm ! Ngày đầu đi làm mà phải trực đêm cậu có vẻ hơi đuối , sau khi thăm khám bệnh nhân xong cậu đi về phía căn tin  để kiếm gì bỏ bụng , làm việc suốt 12 tiếng đồng hồ thử hỏi ai mà không đuối sức. Đang đi bỗng có tiếng nói  " Đứng lại "
Hạnh quay đầu về sau nhìn thấy 2 thanh niên mặt áo blouse đang tiếng về phía mình , hai thanh niên ấy vẫn còn trẻ , 1 tên đeo kính 1 tên thì không . Bỗng tên đeo kính hỏi  " Mày là người mới à , trông cũng khá đấy ! Biết điều thì mời tiền bối 1 chầu ăn đi nào "
- Hạnh " Các anh là ai , mà lại gây sự với tôi "
_ Tên Đeo Kính: Tao đến nói chuyện nhẹ nhàng mà mày nói tao gây sự , được vậy để tao gây cho mày coi .  Đánh nó !
Hai tên lao vào  , Sơn Hạnh nhắm mắt lại chịu đòn !  Bỗng cậu nghe tiếng la
A...a...a....
Mở mắt ra trước mắt cậu là 1 cô y tá trẻ tóc ngắn ngang vai chưa kịp hiểu chuyện cô y tá lại túm cổ tên đeo kính và nói  " tụi mày muốn ma cũ ăn hiếp ma mới không , đây là bệnh viện chứ không phải chỗ cho tụi mày làm giang hồ , chuyện này mà lên tới trưởng khoa Giang thì hơi mệt đó ? " Hai tên đó có vẻ rất sợ cô y tá này , liền bỏ chạy sau khi bị cô cho 1 trận.  Cô xoay lại nhìn Hạnh và nói : Anh có sao không ? Đàn ông gì mà chân yếu tay mềm vậy , nhắm mắt chờ chết hả ? Sao không phản kháng lại ?
_ Hạnh đáp : Cảm ơn cô đã giúp tôi.
Cô Y tá bỏ đi và Hạnh lớn tiếng hỏi ; này cô ơi , cô tên gì ở khoa nào vậy .
Cô Y Tá : Tôi tên Nhi Hoàng  , y tá trưởng khoa cấp cứu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: