Phiên ngoại
SINH THẦN VUI VẺ~
Hàn Tình ngồi một mình ở một góc khuất trong hỉ yến, đăm chiêu uống rượu. Đến nửa đêm, khách khứa ai cũng đã say bí tỉ, có người bắt đầu đến gần hắn giở trò tán tỉnh.
Hàn Tình cũng không phải diễm lệ hay xinh đẹp, chỉ là nhìn hắn thật hiền lành cho người ta cảm giác muốn trêu chọc.
"Tiểu mĩ nhân, bồi rượu cho bản gia đi!"
Hàn Tình ngó lơ. Đây là hỉ sự, hắn không muốn làm vài chuyện không hợp hoàn cảnh.
"Tỏ vẻ cái gì!" nam nhân kinh thường vươn tay muốn chạm vào hắn liền bị một bàn tay chặn lại, siết muốn gãy. "Ngươi ngươi làm gì.....oái....đau đau!"
"Cút!" Bạch Dạ Vũ không nói nhiều lời, chỉ một ánh mắt sắt như dao lam đã dọa nam nhân sợ hãi bỏ chạy.
Hàn Tình nhìn Bạch Dạ Vũ, vẻ mặt vốn thờ ơ giờ đây hiện lên chút chột dạ. Bạch Dạ Vũ kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn.
"Không ai chơi với ngươi?" Bạch Dạ Vũ lấy đi chén rượu trên tay hắn, rót đến một tách trà Phổ Nhĩ thơm ngào ngạt.
"......."
"Hỏi ngươi một câu!"
".......được!"
"Kẻ thất hứa phải chịu tội gì đây?"
Mí mắt Hàn Tình kịch liệt co giật.
"Hử?" Bạch Dạ Vũ chồm người cách cái bàn áp sát hắn, chờ đợi câu trả lời.
"........có chuyện ngoài dự đoán!"
"Không có biện minh à. Ngươi hứa với ta cao lắm là đi hai tháng mà đến giờ là tháng thứ ba rồi, một bức thư cũng chẳng gửi về. Có ai làm thê tử như ngươi không? Để phu quân ở nhà chăn đơn gối chiếc!" Bạch Dạ Vũ gõ gõ đầu hắn, rồi lại xoa xoa vỗ vỗ, cuối cùng là hôn một cái:"Tiểu ma đầu nhà ngươi làm gì để tạ lỗi đây? Hửm?"
"Tùy Vương gia thôi!" Hàn Tình khó chịu nghiêng đầu tránh cái hôn của y, sau gáy đã đỏ bừng một mảng.
"Ta muốn ở đây làm!" Bạch Dạ Vũ nâng cằm hắn lên trêu chọc. Hàn Tình cười cười:"Được thôi, sau đó ta một phòng Vương gia một phòng, đến khi lăn xuống mồ cũng đừng nghĩ chạm ta lần nào nữa!"
"Đấy đấy, ngươi rõ ràng không biết hối lỗi mà!" Bạch Dạ Vũ buồn lòng than thở. Nụ cười của Hàn Tình xuất hiện vết nứt, tay hắn siết chặt. Ghê tởm, tên biến thái như ngươi cũng có tư cách mắng ta bội tín! Biến thái! Biến thái!!!
Hàn Tình âm u, ngoắc ngoắc y lại gần. Bạch Dạ Vũ cúi người xuống một chút bất chợt bị ôm lấy, môi một trận ấm áp. Hàn Tình ở hỉ yến đông người ôm lấy y hôn đến. Tuy phần lớn khách khứa đã say quên trời đất, nhưng các phụ nhân không biết uống rượu thì vẫn còn đó, bọn họ kích động hét toáng lên.
Bạch Dạ Vũ nhếch môi đá cái bàn cản trở giữa bọn họ đi, ôm lấy Vương phi của mình làm sâu sắc nụ hôn.
Tiếng báo canh đầu tiên của ngày mới vang lớn bên ngoài, Bạch Dạ Vũ lưu luyến tách môi liếm đi sợi chỉ bạc bị kéo ra bên môi Hàn Tình, dụi dụi trán mình vào trán hắn.
"Tiểu ma đầu, sinh thần vui vẻ!" nếu không phải sinh thần của hắn là hôm nay, y cũng chẳng đi tìm làm gì. Quả nhiên mà, không ai nhớ sinh thần của hắn.
Hàn Tình ngẩn người, mặt từ từ đỏ lựng nhảy khỏi cửa sổ bỏ chạy.
Bạch Dạ Vũ đáng ghét, nói cái gì vậy chứ?!
"Chạy cái gì? Về nhà thôi chứ!" Bạch Dạ Vũ buồn cười nhảy khỏi cửa sổ đuổi theo hắn.
/Cảm ơn đông bào đã đọc đến cuối/
>.<!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro