Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương V

Chương V

Một đêm mặn nồng đến sức cùng lực kiệt, nhưng khi Tần tướng quân tỉnh dậy bên cạnh đã trống không.

"HÀN TÌNH, TỔ SƯ NÓ LĂN RA CHO
GIA!"

Hàn Tình thản nhiên nhấp ngụm trà, cầm bản danh sách tất cả đồ vật dùng cho hỉ sự lên nghiền ngẫm. Gạch bỏ tất cả những vật dùng cho tân nương, liên quan đến việc sinh quý tử vân vân và mây mây.

"Hỉ phục của bọn họ dùng một kiểu đi. Xong rồi, các người ra ngoài trước, nếu phát sinh vấn đề thì đến nói với ta!"

Quản gia cùng hạ nhân ôm sổ sách ra ngoài, gặp Chu Lam liền cung kính cúi đầu, đóng cửa lại. Để lại hai người trong phòng.

"Ngươi......." Chu Lam thật sự không biết phải nói cái gì nữa.

Hàn Tình chống tay đứng dậy, khoang tay đến trước mặt Chu Lam, không có báo trước nhấc chân đá tới. Chu Lam phản xạ theo bản năng ngã người ra sau, xe lăn mất thăng bằng lật ngửa buộc hắn lộn nhào tách khỏi Hàn Tình, trong một đoạn thời gian chừng ba khắc Hàn Tình thật rõ ràng nhìn thấy hắn dùng hai chân để đứng rồi nhanh chống ngã quỵ.

"Cũng không tệ chút nào!" Hàn Tình chậc lưỡi kéo hắn đến ghế ngồi.

Chu Lam chỉ có thể cười gằn:" Ngươi làm sao biết được chứ?" hắn nhíu mày cố giật giật chân, bắp chân miễn cưỡng run nhẹ.

"Lúc ở nhà lão lang trung, lão nhân nói chân ngươi chịu khó tập luyện có khả năng đứng được không phải sao?"

"Còn nhớ? Ngươi không phải mất trí nhớ quên mất vài chuyện sao?"

Hàn Tình cười cười rót cho hắn tách trà:"Cái gì nên quên thì quên, nên nhớ thì nhớ!"

Chu Lam xem như đã hiểu, gật gật đầu:"Có thể đứng! Nhưng chân không có cảm giác lắm!"

"Đi thì sao?"

"Miễn cưỡng lắm thì năm bước!"

Hàn Tình kể lại giao hẹn giữ mình vào Tần lão tướng quân, đáp lại là ấm trà bay đến thiếu chút nện vào đầu.

"Ngươi đi mà làm!" Chu Lam liếc xéo. Cái này cũng quá khó rồi.

"Ngươi là tân nương chứ đâu phải ta!" Hàn Tình nhún vai phủi sạch trách nhiệm. Ừ, ít có ác lắm. "Cố lên đi, ta biết ngươi làm được mà!"

"Mười năm đấy, mười năm ta mới đi được năm bước đấy!" Chu Lam giật giật chân mày, tính từ thời điểm này đến hôn lễ còn không quá mười ngày, đùa kiểu gì vậy?

"Thì cứ làm đi, ta nói ngươi quỳ xuống dâng trà cũng không nói ngươi phải đứng dậy lần nữa mà. Tần Kha đến lúc đó tự biết phải làm gì thôi!"

Chu Lam thở dài:"Được rồi, được rồi!"

"Hảo, cố gắng lên!" Hàn Tình cười ha hả uống trà.

Cố cố tổ tông ngươi, chuyện xuân dược ta còn chưa tính sổ đâu.

Thời gian như sông rộng, cuồn cuộn chảy không dừng, vừa mới chớp mắt lễ thành hôn đã đến trên đỉnh đầu, rất nhanh sẽ đổ ập xuống hắn.

Đêm trước hôn lễ, tất cả đều đã xong, mọi người cũng mệt lữ nhưng không ai ngủ được. Chu Lam nhìn mọi người cứ nôn nao mà buồn cười. Hắn chưa nôn rốt cuộc bọn họ nôn cái gì? Tân nương sắp về nhà chồng sẽ nôn nao vậy sao? Hắn không có, là vì hắn là nam nhân hả?

Bỗng nhiên có một người xuất hiện trước mắt. Tiểu thư danh gia hoa nhường nguyệt thẹn, e lệ hơn cả Hằng Nga. So với lần đầu nhìn thấy càng thêm tuyệt diễm. Nguyệt Y Lan.

"Nguyệt tiểu thư!" Chu Lam cảm thấy nên tránh xa nàng một chút, hắn thấy lạnh sống lưng.

"Chu công tử có phiền không? Nếu không có thể cùng tiểu nữ uống một tách trà chứ?" Nguyệt Y Lan e thẹn cười, mị hoặc vô cùng.

"........được!" Chu Lam biết tiếp theo đó sẽ có vài chuyện không mấy tốt đẹp, nhưng vẫn gật đầu. Nếu nàng ta muốn tìm đường chết thì......

Hai người đến một biệt đình vắng người, ở đó đã có trà bánh chờ sẵn. Nguyệt tiểu thư rót cho Chu Lam tách trà nghi ngút khói, hắn không động.

"Nguyệt tiểu thư có gì cứ nói thẳng!" Chu Lam ngã người ra, dịch dịch lưng tìm chút cảm giác thoải mái. Khuôn mặt của cô nương này khiến hắn không thoải mái, nụ cười giả tạo gần chết, còn hơi bị vặn vẹo nữa.

"Xin ngươi rời xa hôn phu của ta đi!" Nguyệt Y Lan quỳ sụp xuống, nước mắt lã chã rơi khiến người tiếc thương.

Chu Lam biết rõ tranh giành nam nhân cùng một người nữ nhân chẳng có gì hay ho nhưng đây không phải tranh giành. Tần Kha vốn là yêu hắn, hắn cũng không có dự định nhường. Lúc trước còn do dự là vì nghĩ đến chính mình không trong sạch không xứng đáng với Tần Kha, nhưng bây giờ nhớ lại rồi, hắn sao có thể do dự nữa.

Hạnh phúc này là của hắn, buông tay là không có khả năng.

"Nguyệt tiểu thư, từ bỏ đi!"

Nguyệt Y Lan giống như là kiềm nén lâu rồi, chỉ cần một ngòi nổ liền bộc phát:"Ngươi là hồ ly tinh!", "Vì cớ gì, bản tiểu thư từ khi sinh ra chưa từng chịu loại khuất nhục này, một người như ta lại thua kém một tên phế nhân?!", "Thứ tiện nhân như ngươi ở dưới thân nam nhân rên rỉ sướng không? Thật ghê tởm! Thứ ghê tởm thì xuống địa ngục đi!"

Nguyệt Y Lan gào thét điên dại. Chu Lam thầm nghĩ thôi xong rồi, hắn nhíu mày nhìn sau lưng Nguyệt Y Lan lấp loáng hàng ngàn đôi mắt đỏ rực rợn người.

Là rắn. Nàng ta nuôi rắn!

"Hửm?" Tần Kha đang kiểm tra lại mọi thứ cho ngày trọng đại sáng mai, y muốn cho Chu Lam thứ tốt nhất, hoàn hảo nhất, đột nhiên bên tai vọng lên tiếng hét của ái nhân, nhưng không ai ngoại trừ y nghe thấy. Y muốn đi xem thử, dường như có chuyện gì đó.

"Tướng quân, không tốt đâu!" Tần quản gia ngăn cản y. Trước hôn lễ tân lang tân nương không thể gặp nhau, nếu không sẽ gặp chuyện không may.

Tần Kha cau mày kết quả vẫn là bỏ qua cái phong tục đáng ghét đó. Lúc Tần quản gia không biết làm sao thì có hai người đi ngược hướng va chạm với Tần tướng quân. Một thanh âm thanh thúy vang lên.

"Tần tướng quân đi tìm Lam sao? Không được nha, đợi ngày mai đi!" Hàn Tình cúi đầu nhìn thiết côn rơi trên đất, lại ngăn cản Tần Kha.

"Cái gì vậy?" Tần Kha bị thiết côn được chạm trổ tinh xảo thu hút.

"Đồ chơi cho Chu Lam!" Hàn Tình cười nói, thấy hạ nhân vất vả mãi cũng không cầm được côn lên, hắn đành cúi người trước ánh mắt kinh ngạc của hạ nhân nhấc 'đồ chơi' lên, khí khái vung tay. Thiết côn dài hai gang trở thành hai tất.

"Lam dùng được cái này?" Tần Kha cau mày, đối với Chu Lam cái này dùng rất bất tiện.

"Ha ha, bây giờ thì không sau này dùng hay không là tùy, dùng cái này để hạn chế hắn tạo ra thảm cảnh máu chảy thành sông?"

"Sao?"

"Chu Lam a, hắn mỗi lần đánh đấm, đến cuối cùng đối phương đều không toàn mạng, chết rất thảm. Ta hi vọng hắn dùng thiết côn này, cho đối phương được toàn vẹn một chút tiện đem chôn, ha ha ha!" Hàn Tình lắc lắc thiết côn trong tay, cười đến vui vẻ, lại làm người nào người nấy biến sắc.

"Máu chảy thành sông?" Tần Kha cảm thấy Hàn Tình đang kể chuyện cười hay gì đó.

Hàn Tình nhìn y, thấy rõ ý tứ không tin tưởng chỉ đơn giản nhếch môi:"Tần tướng quân, xem ra vẫn chưa hiểu hết về Lam rồi!"

"ÁAAAA, TIỂU THƯ, GIẾT NGƯỜI RỒI!" tiếng thét xé toạc màn đêm yên tĩnh, kích động mọi người chạy đến biệt đình.

Chu Lam thường thích tạo ra thảm cảnh máu chảy thành sông.

Mọi người vừa rồi còn cười cợt ý tứ này của Hàn Tình, bây giờ đã chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.

Biệt đình dưới ánh trăng, một viễn cảnh như ở chiến trường. Nhưng chết không phải là kẻ địch mà là......rắn cùng Nguyệt Y Lan.

Xác rắn vươn vãi, thân thể của khuê các tiểu thư Nguyệt gia nằm tứ tán trên đất, cái đầu của nằm gần bọn họ, mắt mở to trao tráo giống như là trước khi chết gặp chuyện rất kinh khủng. Máu tươi từ xác rắn và Nguyệt Y Lan bắn đầy cột trụ, nền gạch trắng cùng cây cỏ đang đơm hoa, vẫn còn nhỏ giọt.

Chu Lam thở dốc bám víu vào cột trụ đình, cả người đầy vết rắn cắn và máu run chân đứng nhìn mọi người. Xe lăn đã tan tành, hắn chính là yếu ớt đứng bằng chân mình. Một tay hắn cầm tiểu đao vẫn nhỏ máu, tay kia chống đỡ thân thể để không ngã xuống.

"Tệ thật đấy!" hắn cười khổ, ánh mắt tan rã rồi tối sầm, thân thể vô lực ngã xuống.

Chu Lam trong cơn mê man nghe rất nhiều hỗn âm, cảm thấy rất phiền, hắn muốn ngủ lại có ai đó cứ rì rầm bên tai bảo hắn tỉnh dậy. Nhưng hắn thật mệt lắm, cho hắn ngủ một chút đi.

"Tướng quân, phu nhân không xong rồi!"
.
.
.
.
.
.
.
Mộ bia lạnh lẽo cùng nhang khói nghi ngút. Hàn Tình im lặng đưa nhang cho Tần tướng quân. Tần Kha cắm nhang xong, trầm mặc nhìn mộ bia đã xưa mòn, chỉ còn lại chữ Chu là rõ ràng.

"Đi thôi!" Hàn Tình vỗ vỗ lưng y.

"Ra là như vậy!" Tần Kha thở dài.

"Ừ, họ Chu là họ của mẫu thân Lam, hắn hận phụ thân mình tận xương tủy, cả họ cũng không muốn mang!"

"Đến một lúc, ta sẽ khiến người phụ thân bạc tình của Lam phải trả giá!"

Hàn Tình cười:"Được rồi, hôm nay là hỉ sự, chuyện không vui đều vứt một bên đi, Chu Lam đang chờ đấy!"

Tướng quân phủ một trời sắc đỏ, khách khứa đông đúc như lễ hội. Tần Kha đi cửa sau vào phủ, vừa mở cửa đã có hồng y nam nhân tiếp đón. Y lắc đầu cười khổ.

"Tân nương sao không trùm khăn chứ?"

"Quên đi!" Chu Lam bĩu môi hất hàm, vùng da lộ ra trên cổ vẫn còn vài vết cắn mơ hồ.

"Được được, ngoài này lạnh, ngươi còn yếu vẫn là vào nhà rồi nói!"

"Đã khỏe rồi, vậy mà các người cũng không cho ta đi tảo mộ mẫu thân!" Chu Lam thấy rất buồn bực.

"Năm sau đi!" Tần Kha cười khổ ôm hắn vào nhà, mọi người nhìn thấy Chu Lam đã tức giận hét lên.

"Tướng quân phu nhân, ngài còn yếu đó!!!"

Hàn Tình ở xa phòng tân nương vài biệt viện cũng nghe tiếng hét. Bất lực thở dài. Cũng không biết Chu Lam có phải vì rắn cắn mà lì ra hay không nữa?

Chuyện đêm đó đã khiến mọi thứ vượt ngoài dự tính của mọi người. Chu Lam bị rắn độc cắn, sống được chính là bảy ngày vật lộn với Hắc Bạch Vô Thường. Hôn sự đương nhiên không tiến hành như hẹn được. Nhưng ngoài dự đoán, nó lại đem về vài chuyện tốt khá hay ho.

Tần lão tướng quân sau khi trông đến thảm trạng ở biệt đình đã im luôn, không còn làm khó dễ chuyện hôn sự nữa. Cả chuyện Chu Lam phải đứng dậy, quỳ xuống dâng trà cũng bỏ đi.

Chuyện của Nguyệt Y Lan thì là phiền phức thật sự. Hàn Tình phải tốn khá nhiều tâm tư mới ép xuống được. Dù sao cũng là nàng ta tự làm bậy, Nguyệt gia muốn đòi công đạo nhưng sợ chuyện Nguyệt Y Lan nuôi rắn hại người đồn ra ngoài đến tai hoàng đế, sợ bị diệt trừ nên đành im hơi lặng tiếng. Còn về sau này Nguyệt gia có làm gì thì cũng là Chu Lam cùng Tần Kha giải quyết.

Bỏ qua nguyên tắc rườm rà tất cả đều giản lượt. Nhị vị tân lang ở từ đường bái lạy.

Chu Lam trước sự kinh ngạc của mọi người đứng dậy từ xe lăng, đến trước mặt Tần lão tướng quân quỳ xuống, dâng trà, rồi để Tần Kha đỡ dậy. Lão tướng quân mặt rõ ràng giãn ra không ít.

Tương lai sau này, có lẽ thoải mái hơn. Gia đình đó mà, nhường nhịn thì thuận hòa.

Tiết mục hầu hết mọi người chờ đợi là bữa đại tiệc mà thôi. Ăn uống no say cũng không ai để ý hai vị tân lang biến mất từ khi nào.

Tần Kha dẫn Chu Lam đến chào hỏi một người.

"Đây là sư huynh của ta!" trước mặt Chu Lam là một nam nhân mười phần anh tuấn, bộ dạng lãnh đạm thờ ơ.....hình như có hơi quen mắt.

"Chào sư huynh!" Chu Lam giật giật môi chào hỏi.

"Ta họ Bạch tên Dạ Vũ!" sư huynh gật đầu phất phất tay: "Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, không cần để ý ta, các người tùy ý đi!"

Tần Kha hiếm khi cười lớn:"Có lỗi, ngày mai bồi huynh!"

"Khi khác đi, ta chủ yếu đến tìm người, rạng sáng phải về kinh!"

"Đã tìm thấy chưa?"

"Rồi! Cũng trễ rồi, không làm phiền các người nữa!" Bạch Dạ Vũ phất tay xoay người trở về bữa tiệc còn đang rộn ràng.

Hai người nhìn nhau, Tần Kha nhún vai ôm Chu Lam về phòng, tắm rửa, đắp chăn.....ngủ.

"........." Chu Lam trợn mắt nhìn y.

"Sao vậy?" Tần Kha vỗ vỗ đầu hắn.

"Không có gì!" Chu Lam đỏ mặt chui vào chăn. Tần Kha coi như hiểu hắn đang nghĩ gì, nhếch môi vòng tay ôm hắn vào lòng:"Ngươi còn yếu, đợi sau này ta sẽ đòi lại, không cần sốt ruột!"

"Ai.....ai sốt ruột chứ?!"

"Ha ha, ngoan, ngủ đi!"

Thời gian còn dài.

>>>>>Hoàn chính văn<<<<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro