Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II

CHƯƠNG II

Cuộc đời vốn không có cái gì có thể dễ dàng đạt được. Đó là điều mà Chu Lam đúc kết được trong suốt những năm lăn lộn trên giang hồ.

Hắn mơ.

Mơ về quá khứ. Mơ về cái ngày bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà. Đêm đó, trời đổ tuyết trắng xóa. Hắn nằm vật trên đường. Nhà nhà đều tắt đèn. Chỉ có hắn cùng bóng tối tịch mịch và cái lạnh thấu xương.

Phụ thân sợ lời đàm tiếu nên chọn lúc nửa đêm mới đuổi hắn đi.

"Chân....không có cảm giác gì hết!" giọng nói non nớt muốn khuấy động màn đêm, đáng tiếc, đều bị gió thổi bay.

Chu Lam năm đó vừa tròn sáu tuổi. Nhận thức thật rõ ràng. Hắn đã bị vứt bỏ cùng đôi chân tàn phế. Bắt đầu từ giờ, trời đất chính là phụ mẫu hắn.

Hắn chẳng thể làm được gì ngoại trừ đi xin ăn. Từng đồng xu lẻ, không mua nổi một cái màn thầu. Mỗi khi được cho, hắn giấu chặt trong ngực vì những đứa trẻ ăn xin khác sẽ đến cướp. Mỗi lần như vậy, hắn lại cuộn tròn người, cứng đầu không đưa. Kết quả bị đánh cho bầm mình bầm mẩy. Lâu dần thành nản. Mấy đứa trẻ đấy cũng không cướp của hắn nữa. Xin ăn mười mấy ngày, mới mua được cái màn thầu. Hắn tiếc, muốn để dành, nhưng để làm gì? Mua y phục, mua ngựa, hay mua nhà....biết đến khi nào? Có khi cả đời cũng không mua được, vậy thì để cũng như không. Hắn nghĩ thế, nên quyết định mua màn thầu.

Màn thầu nóng hổi sưởi ấm bàn tay lạnh buốt. Hắn vừa ăn vừa nghĩ thật nhiều chuyện. Cuộc sống nhìn người qua kẻ lại khiến hắn rảnh rỗi, mỗi lần như thế hắn lại càng cô độc hơn.

Cuộc đời sẽ đi về đâu? Hắn tự hỏi rất nhiều lần. Những ngày đầu tiên làm ăn xin, hắn đã bắt đầu tự hỏi như thế. Những ngày đó, hắn khóc, sợ hãi lắm, hắn sợ cả đời không mua nổi bộ y phục rẻ tiền, sợ khi mình chết sẽ bị người ta vứt như vứt đồ hư đồ thối ngoài chợ. Nhưng rồi, hắn chai lì, không khóc nữa, không sợ nữa, cũng không còn phương hướng nữa, cứ vậy mà sống thôi.

Nói chung, cuộc đời hắn bế tắc.

Hắn cũng không nghĩ, ông trời còn liếc mắt tới hắn. Cho đến một hôm, hắn gặp Hàn Tình. Hàn Tình cùng hắn bằng tuổi, suy nghĩ cũng khá giống nhau. Cứ như ông cụ non. Hàn Tình hôm đó bị bọn buôn người đuổi bắt, trái quẹo phải lách thế nào mà va vào hắn.

"Giúp ta!" giọng nói non nớt mà lạnh lẽo của Hàn Tình làm hắn giật mình, phản xạ tự nhiên hắn lấy cái chăn rách rưới của mình phủ lên người Hàn Tình để bọn buôn người không tìm thấy.

Chu Lam chưa từng nghĩ hành động vô thức đó đã thay đổi cuộc đời hắn. Hàn Tình sau đó làm ăn xin và sống với hắn. Hai đứa nhỏ chỉ cao tới hông người lớn nương tựa nhau mà sống.

Hàn Tình rất trầm tính, làm nhiều hơn nói, còn rất.....lừa người. Chỉ cần có tên ăn xin nào đến gây sự, đòi thu thuế bảo kê gì gì đó, Hàn Tình nhất quyết không đưa, để bị đánh đến sưng mặt sưng mày, dù vậy vẫn bảo vệ hắn, không cho hắn chịu chút sứt mẻ nào. Viễn cảnh bảo vệ bằng hữu làm người ta thương xót không thôi. Kết quả, một lão lang trung đau xót thu nhận hai đứa.

Chu Lam đến giờ vẫn nhớ như in nụ cười gian trá của Hàn Tình khi được lão lang trung xoa đầu. Thật sự rất sảo quyệt. Và còn cái tính có thù trả thù của Hàn Tình nữa thật làm hắn rùng mình. Vào cái đêm khi vừa được nhận nuôi đó, Hàn Tình đã ra ngoài giải quyết tất cả người đã đánh mình. Không chết nhưng còn thê thảm hơn chết.

Dù vậy Chu Lam hắn không sợ chút nào. Vì Hàn Tình đối hắn rất tốt. Đáng tiếc người tốt này chưa sống cùng được bao lâu đã phải tạm biệt. Hàn gia gia đến ẵm tôn nhi đi. Hàn Tình vốn đâu phải trẻ mồ côi, nhà cũng chẳng nghèo, chỉ là có gia gia lập dị. Không muốn dạy dỗ tôn nhi, nên đá Hàn Tình ra ngoài cho cuộc đời dạy dỗ.

Hàn Tình đi. Chu Lam ở. Lão lang trung không sống được bao lâu đã tạ thế, cũng đúng, lão nhân cao tuổi quá rồi. Cô đơn lần nữa trở lại. Chỉ khác, hắn không phải ngủ ngoài đường mà thôi.

Ước gì không còn tĩnh mịch nữa.

Chu Lam cho đến giờ vẫn hối hận không dứt vì điều ước này. Tại sao hắn lại ngu xuẩn như vậy chứ! Hắn thà rằng tĩnh mịch cả đời đi! Á Á Trời Ơi Đất Hỡi!!!

Một ngày nào đó giữa mùa hạ, có tên khốn khiếp đá cửa xông vào nhà hắn, mình đầy thương tích vì bị đuổi giết. Nương nó! Nương nó! Lẽ ra hắn phải đuổi đi chứ không phải chữa trị! Chu Lam! Sao ngươi ngu ngốc như vậy chứ?!

Hắn đưa nhầm thuốc. Đưa nhầm xuân dược. Và hắn phải trả giá.

"Ưm.....ha....... ahhh.......cầu ngươi dừng....dừng...ha.....lại! Cầu xin ngươi.....aaaa!" cảm giác đau đớn từ hậu huyệt cứ đánh úp lên đại não, làm hắn như muốn chết đi sống lại.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta sẽ đền bù, sẽ..... sẽ thú ngươi!" nam nhân trên người hắn vừa càn quét vừa nói. Chu Lam đau đớn ngất đi.

Vậy mà sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại đã chẳng còn ai. Chỉ cón một chiếc nhẫn ban chỉ bằng hắc ngọc mà thôi. Điều tệ nhất là Chu Lam không nhớ được mặt nam nhân đó.

/Ầm/

Tiếng đá cửa khiến Chu Lam giật mình mở mắt. Vẻ mặt Tần Kha không mấy vui vẻ ha? Mặt căng quá căng.

"Xin lỗi, làm ngươi thức giấc!" Tần Kha lạnh giọng nhận lỗi. Không điếc thì đều nhận ra y đang kiềm chế cơn giận.

"Không sao!" Chu Lam nghĩ mình nên trách y xa một chút. Nghĩ vậy liền lăn xe đi. Ngoài ý muốn bị Tần Kha kéo lại, Chu Lam toát mồ hôi lạnh. Khi Tần Kha vòng tay qua ôm lấy hắn thì áo Chu Lam đã ướt đẫm.

"Tướng quân gặp chuyện gì à?" Chu Lam nhíu mày hỏi. Tần Kha không trả lời hắn, chỉ ôm cứng hắn như vậy thôi. Ôm một lần liền hết đêm.

Chu Lam phải đi hỏi người khác.

"Lão tướng quân trở về, ngài ấy không đồng ý hôn sự!" một hạ nhân dè dặt nói.

"Ồ! Đa tạ!" Chu Lam đơn giản gật đầu rồi thôi. Trái nghĩ phải nghĩ có nên đi gặp vị danh tướng trong truyền thuyết này không thì người đã đến tìm.

Vị lão nhân này ghét hắn. Ghét tận xương tủy là đằng khác. Ánh mắt như muốn bằm hắn ra làm vạn mảnh vậy.

"Lão tướng..."

"Cút khỏi đây!" Chu Lam chưa nói hết câu đã bị đuổi. Hắn trầm mặc lăn xe ra ngoài. "Cút khỏi biên cương này, vĩnh viễn biến mất khỏi nhi tử ta!"

A! Chu Lam giật mình một chút. Sát khí của Tần lão tướng quân làm hắn hơi sợ. Chỉ là....

"Lão tướng quân có thể cho vãn bối biết lý do?" Chu Lam hắn không phải cục bột mặc người nhào nặn.

"Hỗn láo!" vị quân sư bên cạnh Tần lão quát lớn.

"Vãn bối cái gì cũng chưa làm, xin hỏi hỗn láo chỗ nào?" hắn hơi điên rồi đó. Gần mực thì đen, Chu Lam hắn gần Hàn Tình quá lâu, đã sớm không còn để mặc ai muốn quát nạt thì quát nạt nữa. Có cơ hội sẽ táp lại liền.

Vị quân sư giật mình nhìn mắt Chu Lam tỏa ra sát khí. Tần lão tướng quân cũng có chút chấn động.

Ba người bảo trì im lặng.

"Phụ thân, con đã nói đừng xen vào chuyện của con!" Tần Kha nghe tin chạy đến. Đã có chút khó chịu mà gắt lên.

Tần lão trầm mặc. Chu Lam cúi đầu lăn xe đi.

"Đứa nhỏ, ngươi từng giết người chưa?" Tần lão nhíu mày hỏi.

Chu Lam tay hơi khựng :" Nhi tử ngài giết bao nhiêu người thì vãn bối cũng đã giết bấy nhiêu người!" hắn nói xong biến mất khỏi tầm mắt của ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro