Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương I

CHƯƠNG I

Chu Lam sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng không được phụ thân sủng ái. Đến năm sáu tuổi, vì ngã ngựa mà hai chân bị liệt, phụ thân càng chán ghét hắn hơn. Không nói hai lời liền đuổi hắn đi, xem như chưa từng có đứa con này.

Vì vậy thời thơ ấu, Chu Lam sống khá chật vật. Cũng may, ông trời còn thương hắn, cho hắn gặp được Tần Kha. Cuộc sống có thể nói là thoải mái lên không ít.

Tần Kha là một tướng quân trẻ tuổi tài cao. Mọi người đều nói y lãnh huyết vô tình. Chu Lam cũng thấy vậy, Tần Kha mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, và việc duy nhất y quan tâm là đánh trận. Y thu lưu hắn cũng vì hắn có khả năng chế tạo ra những vũ khí có sức mạnh kinh người thôi.

Nhưng Chu Lam luôn không hiểu một chuyện. Trừ chiến trường, Tần Kha luôn yêu cầu hắn ở bên cạnh mình không rời nửa bước. Kể cả khi tắm rửa.

"Này này, chân ta liệt chứ tay không liệt, không cần tướng quân ngài kì cọ giúp đâu!" Chu Lam hơi mất tự nhiên lên tiếng.

"Không sao, chân ngươi không tiện!" Tần Kha lãnh đạm nói, bàn tay không ngừng sờ qua sờ lại trên cơ thể trần truồng kia. Làm Chu Lam cả người run rẩy.

"Không tiện muội muội ngươi!" Chu Lam tức giận ném cái khăn vào mặt y. Hắn cũng không biết sao mình gan vậy. Tần Kha ở một mặt nào đó là một người rất tàn bạo, người nào nói xấu y thì chết là cái chắc, chứ đừng nói là ném đồ vào y. Chu Lam suy nghĩ rất rất nhiều lần, cuối cùng cũng đưa ra kết luận. Là do Chu Lam hắn còn giá trị lợi dụng.

Tần Kha đối với từng tất da tất thịt của Chu Lam đều rất dụng tâm. Như trân bảo mà cẩn thận kì cọ. Đôi tay đã nhuốm máu bao nhiêu sinh mạng giờ lại ôn nhu đến khó tin.

Sau khi tắm rửa chính là nghỉ ngơi. Hai người nằm song song trên chiếc giường lớn. Chu Lam khá quen rồi, hiểu rõ Tần Kha quân tử như nào, sẽ không làm chuyện đồi bại gì, nên an tâm mà ngủ. Không nghĩ tới một đêm nọ, hắn bị ác mộng làm tỉnh, liền nhận ra người mà mình cho rằng rất quân tử thực chất là một con lang động dục thực thụ.

Chu Lam nhìn hạ thân mình một mảnh ướt át, vô cùng có xúc động muốn giết người.

"Họ Tần kia, ngươi!" Chu Lam không dám tin, tay run run chỉ y. Ôi trời đất thần phật ơi, đây là vì sao a, vị tướng quân này không phải luôn một dạng cấm dục sao, vì cái gì mà đối hắn làm loại chuyện này??????!!!!!!!!!

Tần Kha bị phát hiện việc xấu, cũng chẳng có bao nhiêu động thái. Mặt lạnh thì vẫn lạnh, hạ thân cứng thì cứ cứng, còn thản nhiên nắm tay Chu Lam kéo đến cự vật nóng hổi đó của mình:"Giúp ta!"

"Ngươi!" Chu Lam thật sự không nghĩ da mặt y lại dày như vậy.

Thấy Chu Lam không có ý tứ động tay, Tần Kha liền tự mình động. Bàn tay to lớn nắm lấy tay hắn nhịp nhàng lên xuống. Chu Lam cảm nhận rõ ràng độ nóng kinh người của vật đó, nhưng không có phản ứng gì. Nói đúng hơn là hắn hoàn toàn phát ngốc rồi. Đến khi trên tay một trận ấm nóng mới lần nữa hoàn hồn. Tức đến thở không nổi.

"Đây là lần thứ mấy?" Chu Lam cũng không biết tại sao mình phải hỏi như vậy, cứ trực tiếp cho y một đao là xong, nhưng đáng hận là hắn không có ý định tổn hại Tần Kha.

"Mỗi. Đêm. Đều. Làm!" Tần Kha thành thật trả lời.

Bốn chữ 'Mỗi đêm đều làm' mạnh mẽ đánh vào đại não của Chu Lam. Phải biết rằng hai người bọn họ đã ngủ với nhau gần một năm.

"Bản tướng quân sẽ chịu trách nhiệm!" Tần Kha thản nhiên nói một câu như thế rồi lại đè Chu Lam xuống, tặng hắn vài nụ hôn vụn vặt trên mặt và cổ.

Mà Tần Kha thật sự là quân tử đi. Nói chịu trách nhiệm liền chịu trách nhiệm. Hôm sau đã ban lệnh xuống chuẩn bị chu toàn, để ngày tốt tháng sau dùng kiệu tám người khiêng đón hắn vào phủ. Sự tình loại này quả nhiên gặp rất nhiều sự phản đối.

Âu cũng là mấy lão nhân cổ hủ thích dùng đạo nghĩa sáo rỗng mà phản đối kịch liệt. Chu Lam bị mắng là hồ ly tinh cũng không có phản ứng gì. Nếu nói Tần Kha chỉ quan tâm đánh trận thì Chu Lam hắn chỉ quan tâm việc chế tạo vũ khí. Mấy lão nhân đó nói đến thổ huyết cũng không làm hắn sứt mẻ miếng thịt nào.

Nhưng mấy lão nhân gia đó chỉ lớn giọng được mấy ngày mà thôi. Bởi vì sau đó, chính nhi tử, nhi nữ, đích tôn, thứ tử gì gì đó của mấy lão làm cho mấy lão tức chết. Nhi tử của Viên phu tử dan díu cùng tiểu thiếp của lão, nhi nữ của Hoàng học sĩ vụng trộm cùng người hầu, tôn tử của Tử viên ngoại còn ghê hơn, rước cả tiểu quan vào phủ đòi thú, bị phản đối liền đập đầu tự sát. Hầu như tất cả người mắng chửi Chu Lam đều có kết cục không tốt. Chu Lam luôn tự hỏi có phải Tần Kha làm hay không?

"Là ta làm!" Hàn Tình nói với Chu Lam như thế. Hàn Tình cùng hắn là bằng hữu từ nhỏ, có thể tính là huynh đệ thâm tình. Chu Lam không có người thân, liền gọi Hàn Tình đến để làm thân nhân mình ngày đại hỉ.

"Nhiều chuyện!" Chu Lam biết được không phải Tần Kha làm, trong lòng không hiểu vì sao lại hụt hẫng.

"Phu quân ngươi không tiện ra mặt, nên thuê ta làm!" Hàn Tình bồi thêm một câu. Làm Chu Lam phun hết nước trà ra ngoài.

"Ngươi nên thưởng cho y đi!" Hàn Tình bình tĩnh lau nước trà trên mặt.

"Y chẳng thiếu thứ gì cả!"

"Ta thấy y chẳng thích thứ gì ngoài ngươi cả. Về nhà, cởi đồ, nằm lên giường, chờ y về làm. Thấy sao?" Hàn Tình hảo tâm giúp hắn nghĩ ra phần thưởng đầy tình thú, liền bị ấm trà nện vào đầu.

Chu Lam về nhà suy đi nghĩ lại vẫn là làm như lời Hàn Tình nói. Tiết trời mùa đông lạnh thấu xương mà hắn cái gì cũng không mặc. Đến lúc Tần Kha vào phòng thì hắn đã muốn chết rét rồi chứ còn làm gì nữa.

"Ngươi bị ngốc à?" Tần Kha lạnh giọng nói, nhưng đáy mắt đều là đau lòng vô hạn.

Chu Lam đối với lời y nói không có một tia phản ứng. Nói đúng hơn là hắn đang tự chửi rủa mình trong lòng nên không có để ý Tần Kha nói cái gì. Hắn chắc chắn bị điên rồi nên mới làm thế, mà tại sao hắn phải cởi đồ chờ y chứ, tại sao chứ?

Tần Kha thấy hắn không đáp lời mình liền leo lên giường, bàn tay to lớn mò vào hạ sam bắt lấy 'tiểu tử' của Chu Lam mà xoa nắn, làm hắn kinh hô một tiếng.

"Giả vờ cái gì, không phải ngươi cởi đồ chờ ta về là vì chuyện này sao?"

"Tại ta nóng nên mới cởi thôi!" Chu Lam phản bác.

Tần Kha không vạch trần hắn nữa, động tác trên tay vẫn không ngừng. Đều đặn lên xuống, rất nhanh làm nơi đó cứng lên. Chu Lam muốn giãy dụa cũng không có sức, đành cắn răng hưởng thụ.

"Tướng quân thích ta từ khi nào?" Chu Lam lười nhát hỏi ra thắc mắc của mình. Tần Kha không nói thẳng chỉ nói:" Khi nào ngươi yêu ta, ta sẽ nói ngươi nghe!"

Đúng vậy. Chu Lam chưa yêu y. Nói đúng hơn là Chu Lam chưa xác định được tình cảm của mình dành cho y. Tần Kha biết, và muốn đợi, nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ. Đó là cách mà y yêu.

"Yêu à? Như thế nào là yêu chứ?" Chu Lam thật sự không biết.

"Khi nào ngươi nhìn ta mà nơi đó cứng lên thì đó là yêu!" Tần Kha trêu chọc.

"Cứng muội muội ngươi!" Chu Lam đỏ mặt ném cái gối sứ vào mặt y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro