CHƯƠNG 8: CỦ CẢI ĐƯỜNG
EDIT: YÊN
Hai người im lặng bước đi hết quãng đường còn lại, thời điểm đi vào sân sau, Lí Sâm nhìn hắn một cái, nhớ đến việc sao chép kinh Phật của Tề Vân Nhược, lại nhịn không được hỏi thêm:''Chờ đứa nhỏ được sinh ra, viện này cũng xem như không lớn, qua một vài ngày ta sẽ tìm một cái viện tử thích hợp, ngươi chuyển ra ngoài đi.
Tề Vân Nhược gật gật đầu.
Lúc sau hai nội thị dẫn Tề Vân Nhược trở về, những người còn lại chậm rãi đi đến nhà chính.
Tề Nghê Quần trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, bởi duyên cớ sắp được làm mẫu thân, cả người đều thay đổi trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều, nàng tự mình bưng trà giải rượu cho Lí Sâm, Lí Sâm nói:''Vương phi mau ngồi xuống, việc như thế này để hạ nhân làm là được rồi.''
Tề Nghê Quần vui vẻ trả lời:''Thiếp nghe nói nữ nhân mang thai, là không thể ngồi một chỗ an nhàn được, sau này, còn phải thường xuyên ra ngoài đi đi lại lại làm việc này việc kia thì mới tốt được.''
Lí Sâm chỉ cười cười, không nói tiếp nữa.
Triệu phu nhân đối với chuyện nữ nhi mang thai vừa vui vẻ lại có chút lo lắng, trước không nói, thứ hai chính là thời gian mang thai cũng gần một năm, Tề Nghê Quần không tiện cùng Lí Sâm thị tẩm, vừa lúc hai mẹ con biết Lí Sâm gọi Tề Vân Nhược ra ngoài gặp cha và anh nói chuyện, Triệu phu nhân hừ lạnh giọng nói có vài phần mỉa mai: ''Đúng là nhìn không ra tiểu tiện nhân kia vẫn có chút bản lĩnh.''
Tề Nghê Quần vuốt ve bụng, có chút do dự:''Vậy mẫu thân xem, nữ nhi có phải hay không nên làm thỏa mãn ý tứ của Vương gia.''
Triệu phu nhân:''Quần nhi, ngươi nên chủ động nói ra cùng Vương gia một chút gợi ý ngươi là có ý kia, hiện tại ngươi đang mang thai, tự nhiên sẽ có chút lo lắng, tiểu tiện nhân kia lại có thể giấu ngươi chuyện hắn được Vương gia coi trọng, có thể hắn tiếp cận ngươi để được Vương gia yêu thích, ở trong lòng Vương gia càng ngày càng có cân nặng, nữ nhi ngươi phải ngăn chặn suy tính của hắn, sau này có thể lại tiếp tục tự mình dìu dắt hắn, đến lúc đó hắn sao dám không niệm ân đức của ngươi.''
Tề Nghê Quần nghĩ nghĩ,nói thêm:''Còn Doanh thị kia nhìn thấy trước mắt là có thể sử dụng, Lí thứ phi ta cũng có giúp nàng nói tốt trước mặt Vương gia một chút, nếu đã theo ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với các nàng.''
Triệu phu nhân cười nói:''Đúng là đạo lý này.''
Lí Sâm lúc đầu chính là muốn nghĩ ngơi ở chỗ này, cùng Vương phi trò chuyện cũng tốt, quan trọng là nàng là chính phi còn đang mang thai con trai trưởng, hắn tất nhiên là ký thác kỳ vọng cao, Tề Nghê Quần nhìn hắn uống trà, lại cười:''Thiếp mấy hôm nay nhìn thấy, Doanh thị là người thỏa đáng nhất, nàng là người biết nóng biết lạnh cần thiết bên người Vương gia lúc này, là nàng thiếp mới cảm thấy yên tâm.''
Lí Sâm không cho ý kiến, thản nhiên:''Doanh Thu nàng quả thật tốt.''
Tề Nghê Quần dường như không có nghe ra được giọng nói lãnh đạm của hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng,''Thiếp tự ý đem Yên nhi đến nơi này, mới thấy được làm mẫu thân không dễ dàng, Lí thứ phi cũng thường xuyên may vá một số thứ đưa tới, thật sự là tấm lòng yêu thương của người mẹ.''
Lí Sâm buông chén trà, nhìn nàng:''Ta thấy thời gian không còn sớm, Vương phi nên nghĩ ngơi sớm, bổn vương trở về.''
''Thiếp tiễn Vương gia.'' Tề Nghê Quần vội vàng đứng lên.
''Vương phi dừng lại đi.'' Lí Sâm lạnh nhạt nói.
Tề Nghê Quần rất nhanh tay liền bấu chặt vạt áo, đứng yên một chỗ nhẹ giọng thì thầm:''Là ta quá nóng vội?''
Hầu hạ bên người nàng chính là Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đem Tề Nghê Quần ấn ngồi xuống, ôn thanh:''Vương phi người suy nghĩ nhiều rồi, người chẳng qua là làm hết bổn phận của mình.''
Tề Nghê Quần có chút bất an, chậm rãi nằm xuống, mệt mõi thở dài một tiếng.
Lưu Nguyệt thổi tắt đèn, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lí Sâm rời Đông mai cư, lập tức đi về chủ viện của chính mình.
Vương phi lần này, đã vượt quá quy củ. Lí Sâm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một khối thịt béo, hắn không nghĩ mình là công cụ cho người khác tranh quyền đoạt lợi, cũng không muốn để tâm tính toán dệt lưới cho nên cứ để thuận tiện xuôi đi.
Lí Sâm đi đến Mặc liên viện phía trước, bước chân ngừng lại một chút, xoay người:''Đi xem Vi trắc phi.''
Vi trắc phi đang đọc sách dưới đèn, thấy Lí Sâm, liền cảm thấy vui vẻ, được Lai Phúc đỡ bước xuống tháp hành lễ, Lí Sâm dìu cánh tay của nàng, thấy trên bàn đang bày một ít sách.
Vi trắc phi:''Nghe nói Vương phi nương nương có thai, thiếp còn đang muốn chuẩn bị lễ vật đây, chính là không biết Vương phi nàng thích cái gì.''
Lí Sâm cầm quyển [Lão Trang*] lên xem, không chút để ý :''Vật liệu may mặc vải vóc, nữ tử đều yêu thích mấy vật này.''
*Ông Lý Nhĩ nhà Chu gọi là Lão tử, viết Đạo Đức Kinh, là ông tổ Đạo giáo, nên gọi Đạo giáo là Đạo Lão. (Mình nghĩ Vi trắc phi có thể là đang đọc quyển này)
Vi trắc phi cười:''Thiếp tặng mấy thứ này làm sao có thể ăn nói cùng với Vương phi.''
Lí Sâm cũng lắc đầu cười:''Vừa đến lúc cần may quần áo mùa hè, kêu Túc Cát mở khố phòng, là vải đẹp thì cho người chọn mấy cuộn tặng đến.''
Vi trắc phi cũng cười, trên mặt xuất hiện nét cười kín kẽ
''Vậy ngày mai thiếp sẽ không khách khí qua đó lấy.''
''Ừ.''
Sau khi vào hạ, nhị tiểu thư của Tử Dương bá phủ chuẩn bị xuất giá, thiêm trang* ngày ấy, Tề Nghê Quần vì duyên cớ mang thai cho nên không có tự mình hồi phủ, là Tống ma ma đi. Nàng là tỷ tỷ lại xuất giá đi xa, vừa là Vương phi tôn sư, ở trong phủ hiện tại cũng không thân cận cùng thứ muội, cũng tặng cho ít trân bảo, một chính hồng song mặt gấm Tô Châu là cống vật thượng phẩm, phần thưởng của hoàng hậu ban xuống, Tử Dương bá thiên vị Liễu di nương, cấp cho nhị tiểu thư hồi môn chừng tám người khiêng, làm cho Bạch di nương nhìn thấy mắt đều đỏ cả lên, Triệu phu nhân có chút không vui, cũng không thể nào phát ra, chính mình sau khi nhiều lần cân nhắc, vẫn cho thêm thứ nữ không ít đồ vật này nọ, làm cho Tử Dương bá ngoài ý muốn rất nhiều, trong lòng vô cùng cảm kích.
Tề Nghê Quần không có đi hối thúc Tề Vân Nhược phải sao chép kinh thư cho tốt, Tề Vân Nhược sau đó chậm rãi, lại đi tìm Qúy Hoàn tiếp tục ngắm tranh viết chữ.
Tề Nghê Quần gả vào hoàng thất năm thứ nhất, sinh thần bà bà, nàng so với thứ muội lập gia thất được xem trọng hơn nhiều, hơn nữa lại mang thai, nàng phải lo lắng chuyện này, nên thật nàng có phần mặc kệ Tề Vân Nhược.
[*Thiêm trang: Nhà gái sắm lễ kẹo quà bánh, sắm càng nhiều, lì xì và thiêm trang càng nhiều; khách khứa được nhà gái tặng càng nhiều bánh hỉ, đồ càng xịn thì quà gửi lại càng to. ''Thiêm trang'' như sính lễ, cáng nhiều thì chứng tỏ con gái càng cao giá, vậy nên thường càng nhiều càng quý. Các loại bánh kẹo đồ đạc trong lễ cưới lâu dần sẽ thay đổi, nhưng tặng bánh cưới kẹo cưới và nghi lễ ''Thiêm trang'' đến nay vẫn là tục lệ không thể thiếu trong ngày kết hôn. [Nguồn: Baidu]]
Thời điểm Tề Vân Nhược đi đếm Tú Lâm viện, Qúy Hoàn đã viết được một bộ chữ, thuận miệng hỏi y:''Muội muội ngươi thành thân, ngươi không tặng hạ lễ gì cho nàng sao?''
Tề Vân Nhược cũng không biết chuyện này, sửng sốt một chút rồi hỏi:''Muội muội như thế nào?''
Qúy Hoàn ý thức được trong lời nói có chút không thỏa đáng, sau đó che giấu lắc lắc đầu, Tề Vân Nhược nghĩ tới: - ''A'' một tiếng, như nghĩ ra:''Ta nhớ ra rồi, nàng phải lập gia thất sao?''
''Hộ bộ thượng thư Trình Văn Kiệt có con cả Trình Lăng Quân, được cho là thanh niên tài tuấn.''
Tiểu thiếp của Tử Dương bá kia có phụ thân đảm nhiệm chức vụ ở hộ bộ, Lí Sâm hiện nay chức vụ cũng là quản lý hộ bộ, cứ như vậy, hộ bộ đều ở trong tay Vương gia.
Tề Vân Nhược đối với Đan Hà không có ấn tượng gì tốt, ở trong phủ, huynh muội Tề Vân Sam đối với hắn chính là coi thường, Tề Vân Anh trầm mặc ít lời, trái lại Tề Đan Hà cùng Tề Như Tuyết luôn mắt lạnh nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Tề Vân Nhược nghĩ nghĩ, nghi hoặc:''Nàng thành thân ta phải đưa quà mừng sao?''
Qúy Hoàn mỉm cười:''Cũng không phải, ngươi nếu là không muốn, vậy thì không đưa.''
Tề Vân Nhược suy nghĩ thật lâu:''Ta cũng không có đồ vật gì để tặng nàng.''
Qúy Hoàn xoa đầu của hắn, nhẹ giọng:''Cần cái gì cứ nói với ta là được.''
''Cũng không cần cái gì đâu.''
Qúy Hoàn nói với y:''Hôm nay ở chỗ ta ăn đi, ngươi thích ăn gì?''
Tề Vân Nhược nháy mắt mấy cái vui vẻ:''Muốn ăn củ cải đường vừa giòn vừa ngọt.''
Qúy Hoàn bật cười, chính mình có không ít đồ ăn, cũng đặt biệt muốn một chén lớn củ cải đường. Vương phủ có đầu bếp làm món này vô cùng ngon miệng, không có quá cay cũng không quá ngọt, Qúy Hoàn nếm thử, cũng hiểu được tại sao Tiểu Tề lại yêu thích.
Tề Vân Nhược lại uống thêm một bình rượu hoa quế, ngã trái ngã phải trong lòng ngực của Qúy Hoàn, Qúy Hoàn liền đem hắn đỡ đến phòng ngủ của mình nghỉ ngơi. Tề Vân Nhược cũng không có say, chỉ là đầu có chút choáng váng, rất muốn ngủ. Qúy Hoàn nhớ tới lần trước Tề Vân Nhược uống rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài, cũng không biết bản thân mình tìm không được đường về.
Qúy Hoàn ở thư phòng đọc sách, không có chú ý thời gian rất nhanh đã trôi qua, Tề Vân Nhược vẫn chưa tỉnh, thời điểm cơm chiều sắp tới, Lí Sâm lại đến đây.
Qúy Hoàn sửng sốt một lúc, theo bản năng nhìn về phòng ngủ.
Lí Sâm ngồi đối diện Qúy Hoàn, giãn hạ thắt lưng, Vương phi phải thiêm trang*, hắn cùng hộ bộ thượng thư chính xác là quan hệ gắn bó lâu dài, hạ lễ đem tặng cầm phải tự mình cân nhắc lựa chọn, gần mấy ngày nay dân tộc Khương thuộc bắc bộ vẫn luôn an ổn, còn có tân Nguyên quốc kia thoạt nhìn vẫn luôn an phận, điều này làm cho hắn có chút hoài nghi phụ hoàng có ý tứ để cho Tam đệ tiến binh.
*Thiêm trang: Nhà gái sắm lễ kẹo quà bánh, sắm càng nhiều, lì xì và thiêm trang càng nhiều; khách khứa được nhà gái tặng càng nhiều bánh hỉ, đồ càng xịn thì quà gửi lại càng to. ''Thiêm trang'' như sính lễ, cáng nhiều thì chứng tỏ con gái càng cao giá, vậy nên thường càng nhiều càng quý. Các loại bánh kẹo đồ đạc trong lễ cưới lâu dần sẽ thay đổi, nhưng tặng bánh cưới kẹo cưới và nghi lễ ''Thiêm trang'' đến nay vẫn là tục lệ không thể thiếu trong ngày kết hôn. [Nguồn: Baidu]
Qúy trắc phi phụ thân nàng là từ bát phẩm tiểu quan từng bước từng bước đi đến hiện tại, trở thành thị lang tam phẩm, bộ binh thượng thư làm việc ôn hòa nhã nhặn thời trẻ từng bị thương qua, hắn một lòng trung thành, phụ hoàng cho hắn giữ chức thượng thư, chính là vết thương cũ của hắn không để cho hắn giữ vị trí kia được lâu, tiếp theo mặc dù là bộ binh thượng thư, không phải Qúy Hàn Tùng, chính là bộ binh tả thị lang Triệu Vĩ Đô, hai người đều ưu tú, Qúy Hàn Tùng là văn nhân, mặc dù lúc xưa cũng có quan văn ngồi trên vị trí kia, lấy quy định cân nhắc dần dần mở rộng đội quân võ tướng, nhưng mà đương kim thánh thượng cũng không phải người cổ hủ, hắn thích hướng tới thi hành phép tắc hữu nghị, Qúy Hàn Tùng ưu điểm ở chỗ hắn làm quan danh tiếng không tồi, hằng năm thành tích đều đạt đến mức tốt nhất, Thánh Thượng những năm trước cũng có chút tán thưởng.
Mà Triệu Vĩ Đô, hiện giờ hắn vẫn là tam phẩm tướng quân oai vũ, nhưng người này tính tình nóng nảy, hắn cùng người trong triều nhiều khi tranh chấp còn dùng thêm quyền cước, vậy mà sau đó vài tên quan lại trong triều sẽ không cho qua đối hắn buộc tội.
Triệu Vĩ Đô chưa bao giờ cùng vị hoàng tử nào có giao tình, chính là Lí Sâm vẫn hy vọng Qúy Hàn Tùng càng tiến thêm một bước,bất quá nếu như Qúy Hàn Tùng trông coi bộ binh, Qúy trắc phi địa vị trong phủ cũng phải thay đổi cho hợp lí.
Lí Sâm đem mỗi người đều phân chia ở địa vị thích hợp, sớm chiều im lặng đem bọn họ bố trí thỏa đáng.
Phụ hoàng sinh được con cả khi đã trên hai mươi, hắn hiện tại, cũng đã gần nửa đời người.
Qúy Hoàn cũng không quấy rầy Lí Sâm suy tư, bọn họ khi ở chung thường như thế, nếu như Lí Sâm cần, hắn sẽ mở miệng nói ra ý kiến của mình, có đôi khi Lí Sâm đối với chính mình so với trợ tá thì thân thiết hơn, có chút chuyện hắn sẽ mở miệng nói với mình. Có đôi khi Qúy Hoàn chỉ cần im lặng ngồi đó, im lặng lắng nghe.
''Qúy ca ca.''
Tề Vân Nhược lấy tay bụm miệng ngáp một cái, mắt ngái ngủ lờ mờ dí tới, hỏi:''Mấy giờ rồi? Lưu Tô có tới tìm đệ không?''
Lí Sâm thoát khỏi trầm tư, theo bản năng nhìn về phía sau.
Tề Vân Nhược một lát sau mới phản ứng lại ở đây không chỉ có hai người là hắn cùng Quý Hoàn.
Qúy Hoàn cười giải thích:''Tiểu Tề hôm nay lại ăn nhiều rượu hoa quế, ngủ ở đây đến giờ.''
Lí Sâm gật gật đầu, cũng cười rồi dặn dò:''Đêm nay dùng thức ăn nhẹ một chút.''
Ngụ ý là muốn lưu Tề Vân Nhược ở lại dùng cơm. Qúy Hoàn nói thêm:''Đêm nay Tiểu Tề cũng không thể uống nữa.''
Phòng bếp đem đến một chén cháo gạo lức, bỏ vào một muỗng đường trắng, Tề Vân Nhược ăn không nổi món khác nữa, liền hét lên là ăn cháo xong thì no rồi.
Lí Sâm nhắc nhở:''Ăn được quá ít.''
Qúy Hoàn giải thích:''Có lẽ là do giữa trưa ăn nhiều một chút, Tiểu Tề ăn nhiều củ cải đường.''
Lí Sâm lại cười:''Nguyên lai ngươi thích ăn món này.''
''Dạ, ăn ngon lắm.''
Qúy Hoàn sóng mắt lưu chuyển, hắn nhìn Tề Vân Nhược, trên danh nghĩa là người của Vương gia, mười lăm tuổi, không tính là lớn, cũng không tính nhỏ, muội muội của hắn đều đã xuất giá, tỷ tỷ phải sinh đứa nhỏ.
Lí Sâm hỏi:''Ngươi sao kinh xong rồi sao?''
Tề Vân Nhược lắc đầu,
''Không có, không muốn sao, không ai quản, sau này thỉnh thoảng khi nào rảnh sẽ sao.''
Lí Sâm:''Nếu không thích, thì cứ để lại đi.''
Tề Vân Nhược chính mình ngồi ăn củ cải đường, không lên tiếng nữa.
Qúy Hoàn cùng Lí Sâm đối ẩm, ý cười uyển chuyển nhìn qua Lí Sâm, trong mắt tràn đầy ý cười, Lí Sâm cười khổ, xem xét Tề Vân Nhược hỏi y :''Lần trước còn nói với ngươi trọng điểm việc chuyển ra ngoài, ngươi thích nơi như thế nào?''
Tề Vân Nhược nghĩ nghĩ:''Như thế nào cũng được.''
Lí Sâm đem việc này để ở trong lòng.
Chờ qua vài ngày, Lí Sâm liền đối với Tề Nghê Quần nói qua chuyện này.
Tề Nghê Quần nháy mắt tâm tư thay đổi thật nhanh, xem như đồng ý nhưng lại nói:''Dọn ra ngoài cũng không vội trong một lúc được, phải tìm viện tử thích hợp, định ngày tốt, việc này cứ để thiếp chuẩn bị.''
Lí Sâm:''Vất vả Vương phi rồi.''
Tề Nghê Quần:''Vương gia yêu thích Tam đệ nhà ta, là may mắn của hắn.''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro