Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 197 - 198

Chương 197

Hắn cười nói, hắn không tin.

Không tin nhân quả, không tin luân hồi, không tin nghiệt báo

Nhưng trái ngược với hắn, nàng kỳ thực lại có chút khiếp sợ.

Chủ trì nói đến tướng mạo của hắn.

Phi Thiên tự chính là nơi mà cả đám người bọn họ dùng làm địa điểm hẹn gặp, nhưng mỗi lần bọn họ gặp mặt ở Phi Thiên tự, hắn lúc nào cũng đều mang theo mặt nạ sắt, còn nàng thì cũng không rời mạng che mặt.

Vì thế, suốt bao nhiêu năm qua, có thể nói số lần hắn tháo xuống mặt nạ đếm được cũng chỉ có trên mười đầu ngón tay.

Vậy mà chủ trì Phi Thiên tự lại dám nói hai chữ: tướng mạo.

Nàng tin, nàng tin trên đời này quả có tồn tại thần phật.

Bởi vì nếu không có thần phật, nàng căn bản cũng sẽ không có mặt ở nơi này.

Hắn khi đó thẳng tắp đứng trước tượng Phật, nhìn chằm chằm nàng nói, nàng không tin ta có thể bảo hộ nàng được sao?

Khi đó, hắn là cánh chim không gió, trong tay còn chưa thực sự có cái gì, nàng nghe hắn nói như vậy liền choáng váng, hơi quái trách hắn quá mức cuồng vọng, nhưng trong lòng thật sự cũng tồn tại một chút cảm giảm vi diệu khó diễn tả thành lời.

Mà nàng tin thần phật, nhưng đến giờ không hiểu sao vẫn khăng khăng một mực tin hắn.

Người hắn yêu nhất....

Nhớ lại khi ấy, trong mắt nàng càng phát ra ý cười thật sâu.

Tối hôm qua, thời điểm khi bọn họ rời khỏi rừng, hắn đã nói với nàng, tuy phụ hoàng biết việc ta và nàng khi nhỏ có chút giao tình hời hợt, biết ta tất cũng rõ thân phận chân chính của nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không đoán ra sự việc ngày hôm nay. Đêm nay nàng đã giúp ta, thật không uổng phí bao nhiêu năm nay nàng lưu lại bên cạnh Nhị ca ta. Từ nay về sau nàng không cần phải làm bất cứ việc gì nữa, trong lòng ta nàng đã sớm là người không ai có thể thay thế được. Trầm Thanh Linh, nhớ kỹ ước hẹn sinh nhật ngày đó.

Tâm nàng không ngừng run rẩy, mà ý cười trong mắt lại càng thêm sâu.

Hắn đã tính toán hết thảy.

Nguyên lai là hắn đã sớm biết tâm tư của nàng, hắn lại một lần nữa đoán trúng tâm tư của nàng, hắn đã biết rằng nàng muốn vì hắn làm chút chuyện rồi sau đó mới cam tâm rời khỏi phủ thái tử.

Mà nàng thật sự rất thích được hắn "tính kế" như vậy.

Thích hắn là vì nàng mà hao tổn tâm tư một phen tính toán.

Nàng hiện tại thậm chí có chút nôn nóng muốn ngay lập tức đến bên cạnh hắn.

Sự việc đã sắp đến lúc hạ màn rồi.

Nàng hỏi hắn, vì sao hắn lại để thái tử giả thay đổi chủ ý, vì sao không trực tiếp để thái tử giả có ý ám sát hoàng đế, làm như vậy chẳng phải là quan hệ giữa hoàng đế và thái tử sẽ càng thêm xấu không phải sao?

Hắn nói, tình nghĩa của thái tử đối với hoàng đế vốn cũng không hề nhẹ, trừ phi hoàng đế sửa lập hoàng tự, nếu không thái tử không đến mức tất yếu tất cũng sẽ không động sát tâm hành thích vua.

Hắn mặc dù cũng có phỏng đoán thái tử có thể hay không mượn cơ hội lần này để ám sát hoàng đế, nhưng sau đó lại lập tức phủ định, hắn đoán rằng hoàng tử đã bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa hắn và Trữ vương, vì thế thái tử chắc chắn sẽ lựa chọn phá vỡ mối quan hệ đó hơn là lựa chọn hành thích vua.

Hắn nhất định phải để thái tử giả thay đổi chủ ý, bởi chính hắn vốn không hề tính toán sẽ phái người giả làm thích khách của thái tử đi hành thích hoàng đế. Để thích khách xuất hiện trước mặt hoàng đế, về sau hoàng đế hội cũng sẽ truy cứu, nhưng cho dù có truy cứu thì kết quả cũng không thể xác định được thích khách kia là của thái tử, căn bản là bởi vì không có bằng chứng.

Hơn nữa, trong chuyện này, hắn chỉ cần quan hệ giữa hoàng đế và Thượng Quan Kinh Hạo có một vết rạn nứt, chỉ như thế thôi cũng đã là đủ. Có đôi khi, làm quá lên thì cái hay lại hóa thành dở.

Thêm một điều nữa, nếu cố gắng làm quá lên, ngộ nhỡ khiến cho hoàng đế nổi giận, quyết định cùng Thượng Quan Kinh Hạo đối chất, ngược lại với bọn họ sẽ là rất phiền toái.

Cho nên, nhóm thích khách thứ ba quả thật không phải là do Thượng Quan Kinh Hồng phái ra.

Vừa rồi chẳng qua là nàng thuận miệng nói như vậy mà thôi.

Dựa vào mối liên hệ giữa nàng và Hiền vương, nàng đã sớm biết được địa điểm bố binh của Hiền vương, cho nên người của thái tử dưới sự hướng dẫn của nàng đã thuận lợi trà trộn vào đám sát thủ của Hiền vương.

Vốn thái tử đã đem nhân thủ giao cho Tào Chiêu Nam bố phòng, còn bản thân Thượng Quan Kinh Hồng cũng có mang theo năm mươi ám vệ lại đây.

Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng khi đó đã hung hiểm cười, hắn nói, đám nhân thủ kia không nên để lãng phí như vậy.

Thời điểm xuất phát sáng nay, hắn đã đem năm mươi ám vệ chia thành hai nhóm. Một nhóm theo lệnh hắn đã tiến vào bên trong cánh rừng này.

Đường lang bộ thiền, hoàng tước phía sau.

Mà người của thái tử thân thủ sao có thể là hạng tầm thường, rất nhanh liền phát giác được có người đang theo dõi (là nhóm ám vệ của Duệ vương), lập tức liền báo lại cho thái tử.

Thái tử là người làm việc thận trọng, vì thế thời điểm khi toàn bộ xa giá xuất phát, hắn liền không có theo lên xe ngựa, ngược lại dẫn theo ba người bọn họ chạy vào trong cánh rừng này xem xét.

Nhưng khi nhóm bốn người bọn họ chạy lại đây thì nhóm ám vệ kia cũng đã biến mất không còn chút dấu vết.

Nàng không biết nhóm ám vệ thứ hai được Thượng Quan Kinh Hồng an bài như thế nào, nàng chỉ biết là nhóm ám vệ thứ nhất của hắn rốt cuộc đã thành công đem đám người thái tử lưu lại trong rừng.

Đúng như lời thái tử nói: hiện tại hắn đi ra cũng không được, mà không ra cũng không được.

Nàng đang hồi tưởng lại, đột nhiên trong lòng mạnh chấn động, nếu đúng như lời vừa rồi của thái tử thì kia...chẳng lẽ là Thượng Quan Kinh Hồng đã sớm biết trước được hoàng đế hôm nay sẽ có động tĩnh? Nhóm thích khách thứ ba này quả thật là do hoàng đế phái ra? Mục đích là để thăm dò thử xem Thượng Quan Kinh Hồng có thể hay không vì ngôi vị hoàng đế mà mặc kệ an nguy tính mạng của phụ thân hắn?

Cho nên, nhóm ám vệ thứ nhất của Thượng Quan Kinh Hồng thật ra là muốn thực hiện kế điệu hộ ly sơn, đem thái tử cách ly ở trong rừng?

Trong thoáng chốc, lòng nàng vừa mừng vừa sợ.

Nàng hiểu được, trải qua một chuyện này, Thượng Quan Kinh Hồng hắn chắc chắn rồi sẽ đạt được địa vị không hề thua kém gì so với thái tử.

Nàng đột nhiên chỉ hy vọng có thể mau mau trở về Triêu Ca, để nàng có thể nhanh chóng ở cùng hắn một chỗ.

Nàng biết tiểu hoàng tử vốn không phải linh đồng gì cả, nhưng mấy ngày gần đây trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói kia của hắn, hắn nói Kiều Sở là Bạch hồ.

Trên đời này quả có tồn tại thần phật, nói vậy thì Kiều Sở có thể hay không thực sự là hồ ly? Nàng không dám khẳng định, cũng không muốn đi phỏng đoán, nhưng linh hồn trong thể xác của Kiều Sở quả thật là khiến nàng không thể không lưu tâm.

Nếu ở hội lửa trại đêm đó là Kiều Sở nói dối, thủ khúc kia căn bản không phải của Thường Phi mà chính là của Kiều Sở, nói vậy Kiều Sở và nàng là giống nhau!

Cả hai đều là đến từ một nơi, chính là....Trung Quốc.

Nếu đúng là như thế thì...Kiều Sở kia rốt cuộc là ai? Nàng ta cùng nàng đều là xuyên không mà tới, hơn nữa Kiều Sở rõ ràng là có yêu Thượng Quan Kinh hồng, vậy thật không biết là...ở một kiếp kia bọn họ có thể hay không cũng có cùng nhau dây dưa cái gì?

Ân, tên nàng ở hiện đại chính là......Lâm Tư Vi.

Đương nhiên, nàng đã sớm không còn là Lâm Tư Vi trước kia nữa.

Không còn là một Lâm Tư Vi tâm tư đơn giản, suốt bao nhiêu năm chỉ biết ái mộ mà không thể chân chính đứng bên cạnh Tần Ca!

Nàng mạnh ngẩng đầu nhìn về phương hướng nam nhân đang đánh nhau bên kia.

Hắn một bên tàn bạo chém giết thích khách còn một bên thì đang che chắn cho Kiều Sở.

Khoảng cánh có hơi xa, nàng có chút không nhìn rõ...

Nhưng Kiều Sở, người nên biết, kia chẳng qua cũng chỉ là giả mà thôi, chỉ cần ta quay lại bên cạnh hắn, tất cả những thứ xảy ra trong ngày hôm nay rồi sẽ chỉ là ảo ảnh của một mình ngươi!

Mặc kệ ngươi là hồ ly hay là cái gì, mặc kệ ngươi là ai, thậm chí ngươi là Lâm Vũ hay là Hải Lam!

Nàng đột nhiên rùng mình...Vạn nhất Kiều Sở chính là Lâm Vũ, vậy Hải Lam kia có thể hay không cũng sẽ xuyên không đến đây? Nếu có thì Hải Lam sẽ là ai trong cái thế giới này? Mà nếu ngược lại Kiều Sở chính là Hải Lam, vậy Lâm Vũ kia thì thế nào?

Cả người nàng kích động đến mức run rẩy, bất giác cúi đầu cắn răng suy nghĩ, thình lình bên tai vang lên một trận lệ thanh: "Mau hộ giá!!!"

Đây chính là thanh âm của hoàng đế! Nàng cả kinh ngẩng đầu, nâng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chỗ hoàng đế bên kia đang xảy ra chuyện lớn.

Trong không trung bụi bay mù mịt, giữa đám người hồng y, hắc y xen lẫn với xa mã đang không ngừng đánh nhau, xe ngựa của hoàng đế thật không biết như thế nào lúc này lại đang nửa treo ở vách đá, bên dưới vực là thâm cốc lởm chởm toàn là đá nhọn.

Nàng kinh ra một thân mồ hôi lạnh!

Đột nhiên, thân mình căng thẳng, người nàng đã bị thái tử tóm lấy, đem nàng chạy như bay ra ngoài.

******

Một, hai, ba, bốn.....

Kiều Sở kinh hãi, ngàn vạn lần không nghĩ tới là sẽ xuất hiện thêm một nhóm thích khách thứ tư, hơn nữa còn là.....họa từ trong nhà mà ra!

Mưa tên của thích khách cuối cùng cũng đã ngừng lại, tình thế lập tức xoay chuyển, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng bên này cũng chưa thể rảnh tay, vẫn đang vừa che chở cho nàng vừa cùng với nhóm thích khách thứ hai đánh nhau kịch liệt.

Ở hoàng đế bên kia, sau khi Hạ vương và Trữ vương gia nhập vòng chiến đấu, tình thế về cơ bản cũng đã dịu xuống được một chút. Nhưng thật không ngờ tới chính là có hơn mười cấm quân vốn đang cùng thích khách giao tranh phía trước xe ngựa lại đột nhiên phản chiến xoay người, không một lời báo trước cùng nhau hợp lực đem xe ngựa của hoàng đế đẩy về phía bờ vực.

Vốn con đường này đã rất hẹp, lần này chỉ đẩy một chút là chiếc xe ngựa đã treo leo nơi vách đá.

Mành xe lay động, nhưng không thấy rõ bên trong hoàng đế cùng Hạ Hải Băng tình huống rốt cuộc như thế nào, có lẽ là hai người bọn họ hiện tại tuyệt không dám động đậy. Xe ngựa đang treo leo như thế, vạn nhất đánh động dù chỉ một chút thôi thì xe ngựa tùy thời đều có thể rơi xuống vực sâu bên dưới.

..........

Hạ vương phẫn nộ hét lên: "Ngũ ca, đám người này cứ để ta, ngươi mau đi cứu phụ hoàng nhanh đi!"

Hạ vương cùng Trữ vương lúc này đang bị hơn mười tên thích khách ngụy trang thành cấm quân bao vây. Đám thích khách này trước đó là bởi vì ngụy trang cho nên luôn cố ý che giấu thực lực, hiện tại đã lộ diện vì thế đường kiếm xuất ra đều không có chút kiêng nể gì, thế kiếm nhanh như chớp, kiếm tựa cầu vồng, chiêu chiêu tàn nhẫn, xem ra đều là hạng cao thủ không thể xem thường. Hạ vương tuy có ý muốn đối đầu với toàn bộ để Trữ vương có thể rảnh tay tránh đi, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thì hắn căn bản không thể tiếp nhận được hết thảy, vẫn có một vài tên thích khách đang quấn lấy Trữ vương, khiến Trữ vương nhất thời không thể thoát thân.

"Bảo hộ hoàng thượng!"

Lòng Kiều Sở càng thêm kinh hãi, mà thắt lưng thốt nhiên buông lỏng, trong tay lại bị ai đó nhét vào một vật gì, liền sau đó cả người lập tức lao vào vòng bảo hộ của vài tên cấm quân thị vệ đứng gần đó. Nam nhân bên người đã vung trường kiếm đem vài tên thích khách bức lui mấy bước, sau đó nhảy vọt lên, đạp mũi chân lăng không về phương hướng một chiếc xe ngựa phía bên kia.

Lòng Kiều Sở cảm xúc hỗn loạn, nhắm mắt lại, sau đó liền mạnh mẽ mở mắt ra, đột nhiên lại thấy một thân ảnh cao lớn từ trên không trung đáp xuống bên cạnh nàng...Nàng cả kinh chỉ vừa mới kêu lên một tiếng, nhìn lại thì thấy cả người lúc đó đã ở giữa không trung, bị người nọ ôm thật chặt trong lồng ngực, lăng không bay về phía trước.

Chương 198

Sự việc xảy ra tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.

Ngay khi não Kiều Sở khôi phục lại tinh thần liền ý thức được thân thể chính mình đang treo leo ở vách đá, sau lưng tựa hồ vẫn là tiếng đao khí va chạm cùng tiếng người kêu loạn.

Nàng cũng không rảnh đi để ý tới, đầu óc lúc này thật chỉ cảm thấy cực kỳ cháng váng.

Cho dù là bất kỳ ai, rơi vào hoàn cảnh này cư nhiên còn có thể bình tĩnh được nữa mới là lạ.

Nàng cười khổ, dồn hết toàn bộ khí lực vào hai cánh tay, nửa thân mình gần như lơ lửng giữa không trung, không một điểm tựa, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đâm đầu rơi xuống cùng với sức nặng ở bên dưới.

Sức nặng của một nam nhân cường tráng cao lớn không phải là thứ nàng có thể chống đỡ được trong tình cảnh này!

Kỳ thực mọi chuyện trước đó đã xảy ra là đúng theo trình tự như vầy:

Đầu tiên là Thượng Quan Kinh Hồng đem nàng ném lại cho cấm quân bảo hộ, còn bản thân hắn thì lăng không bỏ chạy, sau thì không rõ vì sao mà hắn lại nhảy trở về, đem nàng từ trong đám cấm quân cùng thích khách đang hăng say chém giết túm gọn ra ngoài, sau đó ôm lấy nàng lần nữa thi triển khinh công cùng nhau phi tới chỗ chiếc xe ngựa của hoàng đế____

Khi hắn phi thân ngang qua chỗ Hạ vương và Trữ vương đang đánh nhau liền bị mấy tên "cấm quân" ở chỗ này cản lại, hắn đành phải tiếp đất, thả nàng ra để nàng đứng sát ở bên người, còn bản thân thì huy kiếm ngênh địch. Nàng đứng một bên vừa vặn nhìn thấy có kẻ muốn đánh lén Hạ vương, lập tức không chút suy nghĩ liền nâng tay đem thứ gì đó vẫn cầm trong tay đâm về phía đối phương____

Hạ vương kinh sợ quát to một tiếng "Kiều Sở"___

Nàng cũng ngẩn ra, thời điểm ý thức mình vừa anh hùng làm cái gì, mới phát hiện vật mà Thượng Quan Kinh Hồng đã nhét vào tay nàng nguyên lai chính là một vật giống như thanh chủy thủ thật dài, lúc này vật bén nhọn trong tay đã đâm vào da thịt của tên "cấm quân" vừa chuẩn bị đánh lén kia___

"Cấm quân" hung ác xoay người lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, giơ kiếm lên mãnh liệt bổ về phía nàng___

Thế kiếm tới hung mãnh, nàng căn bản không thể ngăn cản, thời điểm nàng theo bản năng nhắm tịt mắt lại hứng chịu đau đớn, liền nghe được một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai "Ta đưa kiếm cho ngươi là để ngươi tự vệ, vẫn còn cố xen vào chuyện kẻ khác, chết cũng xứng đáng."_____

Thanh âm ác độc cùng chế giễu đó của hắn nàng nghe qua nhiều cũng đã sớm quen thuộc, trong lòng nghĩ đến cái chết đã cận kề trong gang tấc thế nhưng trên người lại không hề cảm thấy đau, nàng mạnh mẽ mở to mắt ra, chỉ thấy một cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng đang giơ lên che phía trước nàng, trên cánh tay trái của hắn vừa lĩnh thêm một đạo vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, còn bàn tay phải cầm kiếm của hắn lập tức đem tên "cấm quân" kia một nhát chém chết, sau đó lại hung hăng túm nàng quay về trong lòng___

Tiếp theo là nàng lần thứ ba trong đời gặp phải cái loại chuyện bất khả tư nghị.

Thứ nhất là bị Lâm Vũ hạ cổ, thứ hai là bị người đâm kiếm, thứ ba chính là hành vi của kẻ điên Thượng Quan Kinh Hồng.

Lúc đó, xe ngựa của hoàng đế rơi vào tình thế hung hiểm chỉ còn chút xíu nữa là hoàn toàn rơi xuống vực, mà cấm quân cùng thích khách vẫn không ngừng giao tranh, Hạ vươngTrữ vương cũng đang cùng "cấm quân" chém giết, sự thực là không một ai có thể rảnh tay mà đến bên này hỗ trợ; thậm chí, đám ngụy "cấm quân" thấy thế lại còn thừa cơ phân phó ra vài tên tiến qua bên này "hỗ trợ" đem xe ngựa đẩy nhanh xuống vực.

Trong tình huống éo le như vậy, lòng nàng vẫn cứ đinh ninh cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ làm như thế này: trước tiên là thả nàng qua một bên, sau đó toàn lực đem mấy tên ngụy"cấm quân" kia giết chết, cuối cùng là đem xe ngựa túm ngược trở về. Tuy rằng làm như vậy thì rất là mạo hiểm, bởi vì xe ngựa rất có thể đã sớm trượt xuống bên dưới, hoàng đế rơi xuống vực chết, còn nàng thì bị "cấm quân" giết mà chết.

Nhưng nếu hảo hảo đánh giá một phen thì có thể thấy làm như vậy may ra còn có một tia hy vọng, nhưng thực tế lại là: Thượng Quan Kinh Hồng đã không làm.

Cho nên mới nói, tuyệt đối là không thể dùng đầu óc của người thường mà đi phỏng đoán suy nghĩ của một cái người điên.

Việc mà Thượng Quan Kinh Hồng chính xác đã làm chính là: trước tiên là cực nhanh trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó là dùng tốc độ bằng 1 phần mười của giây suy nghĩ xem có nên đem nàng quẳng sang một bên hay không (thật bất hạnh, kết quả là hắn không có làm), cuối cùng hắn trực tiếp ôm nàng lướt qua đám ngụy "cấm quân", hai chân mượn lực nhảy vọt về phía vách núi, nhảy vào không trung, lao thẳng xuống vực, một tay tung chưởng đánh vào thân xe ngựa.

Xe ngựa lập tức theo chưởng lực lăn ngược trở về, xung lực bánh xe lăn mạnh đến nỗi thậm chí đem vài tên ngụy "cấm quân" trước đó đè bẹp cả lên mặt đất.

Cơ hồ cùng thời khắc đó, hắn dùng sức ném nàng ngược lên trên, vì thế nàng liền rơi vào đúng vị trí vừa rồi của chiếc xe ngựa.

Nàng còn không kịp kêu đau một tiếng, theo bản năng liền vươn cả hai tay ra, hắn căn bản cả thân thể đang rơi xuống nhìn thấy thế liền cũng lập tức tóm lấy hai tay nàng.

Nàng nghĩ toàn bộ quá trình này nếu phải dùng văn miêu tả để tả lại thì thật sự phải nói là mệt chết đi được (mệt chết đi), thế nhưng thực tế nó xảy ra thực sự chỉ trong một cái chớp mắt.

Từ lúc bọn họ chạy từ bên kia qua đây cho tới khi rơi vào cái loại tình trạng bán sống bán chết như thế này, nàng phỏng chừng thời gian cao lắm chỉ mới được hai phút!

Sau đó mọi việc vẫn liên tiếp xảy ra, mau loạn đến nỗi đầu óc nàng chạy theo còn không kịp, chỉ nghe một tiếng quát chói tai vang lên: "Lập tức đi cứu Duệ vương lên cho trẫm!!!"

Thanh âm này là của hoàng đế, có điều hình như không phải truyền đến từ bên trong xe ngựa...Nhưng nàng còn không kịp nhận định tự hỏi cái gì, bả vai đột nhiên liền nhói lên, cảm giác giống như bị một vật gì đó nhọn hoắt hung hăng đâm xuyên vào xương cốt, hai tay cư nhiên lại không nghe theo lý trí đột nhiên buông lỏng, hai mắt nàng hoảng hốt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng thẳng tắp rơi xuống vực.

Chỉ trong phút chốc, nàng thậm chí còn không kịp cảm thấy bi thương cái gì, trong mắt lúc đó chỉ còn lại dư ảnh người nọ cùng hai tròng mắt chứa đầy lửa giận lãnh lẽo như băng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nàng vẫn còn có thể rõ ràng nhìn đến sự bi thương trong tròng mắt lạnh lẽo đó, càng dày đặc hơn chính là sự mỉa mai cùng thất vọng.

Cùng...hận ý mãnh liệt càng sâu.

Nàng biết, hắn chắc chắn cho là nàng đã cố ý buông tay.

Nàng quả thật đã đột ngột buông tay....

Cùng lúc đó, hông của nàng liền bị tay ai đó chạm vào, đồng thời còn có một trường tiên từ phía bên dưới vách núi vung lên, thẳng tắp quấn lấy cổ của nàng.

Thời điểm cả người bị trường tiên kia kéo lao ra giữa không trung, nàng cảm nhận sau lưng cũng có bàn tay ai đó mạnh mẽ tóm lấy cánh tay nàng.

Nhưng lòng nàng khi đó thật giống như bị ai rót chì, nặng trình trịch, thật sự là điên rồi cho nên mới dùng sức giãy thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt từ phía sau, cả người thuận thế đi theo trường tiên kia lao thẳng xuống vực.

"Không, Kiều Sở!!!!"

Trong lúc cả người rơi xuống bên dưới, tiếng gió mãnh liệt không ngừng gào thét bên tai, nhưng nàng vẫn còn có thể nghe được một đạo thanh âm đau đớn kịch liệt phiêu tán bên trong sơn cốc.

Là Thượng Quan Kinh Thông...

Nhớ lại khi nàng còn ở hiện đại, nàng từng một lần chơi thử trò nhảy Pungy, khi ấy nàng đã thề là tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, bởi vì cái cảm giác gieo mình xuống bên dưới kia thật sự khiến cho nàng cực kỳ phải run rẩy sợ hãi. Khi cả người theo trọng lực rơi tự do xuống bên dưới, treo người ở giữa không trung, có người còn có thể hưng trí nhìn ngắm quan sát cảnh vật xung quanh, nhưng còn nàng thì chỉ biết gắt gao nhắm chặt mắt lại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý niệm muốn chạy trốn là còn lại lưu lại trong đầu.

Vậy mà lúc này đây nàng cư nhiên lại dám mở to mắt, trong lòng mờ mịt, lại tựa hồ theo bản năng mãnh liệt đưa mắt như muốn tìm kiếm cái gì,

Đột nhiên, nàng liền lần thứ tư trong đời gặp phải cái loại chuyện bất khả tư nghị.

Đập vào mắt nàng chính là nhất mạt thân ảnh màu xanh đen cơ hồ hòa cùng một màu với núi rừng đang bám lấy vách đá nhô ra lởm chởm, tựa như một khối rong rêu xanh đen thật tự nhiên bám lấy ở đó suốt bao nhiêu năm nay.

Lòng nàng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng bị trường tiên cuốn đến bên cạnh hắn, thân mình bị hắn một tay tóm chặt lấy.

"Không muốn chết thì bám lấy cái này"

Thanh âm mỉa mai lạnh đến run rẩy cả người.

Nàng cười khổ, nhìn lại thì thấy nguyên lai đó là một khối nham thạch nhô ra từ vách đá, khối nham thạch này nhìn bề ngoài rất khô ráo, thực sự là có thể dùng để bám vào. Qua dư quang khóe mắt nàng cũng có thể thấy ở những chỗ cách bọn họ độ rộng khoảng bằng hai ba người cũng có những khối nham thạch cong vẹo tương tự giống như vậy.

Thân thủ của nàng có hơi chật vật cố bám lấy nham thạch, cố hết sức ghé thân mình sát vào bên cạnh hắn.

Hắn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ thu hồi trường tiên đang quấn trên người nàng lại.

Ngay thời khắc đó, đột nhiên hai người lại nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ một sườn khác rơi xuống.

Nàng cả kinh không thốt nên lời, mà hắn ra tay lại cực nhanh, ngân tiên lần nữa vung lên liền quấn được đối phương kéo về bên cạnh hắn.

Đợi tới khi thấy rõ người đó là ai, lòng nàng mới mạnh chấn động một cái, nguyên lại người nọ lại chính là Trầm Thanh Linh.

Hắn tựa hồ cũng giật mình kinh hãi, một tay bám chặt lấy một khối nham thạch cực lớn, còn tay kia đã lập tức đem Trầm Thanh Linh ôm vào trong lòng.

Nàng run rẩy nhìn Trầm Thanh Linh lúc này đôi mắt đỏ bừng đang không ngừng khóc nức nở.

Thanh âm của hắn có chút thô ách, trầm giọng trách, sao nàng lại có thể bất cẩn như thế.

Trầm Thanh Linh lại bỗng dưng nhẹ nở nụ cười, nói, Kinh Hồng, vừa rồi tình thế hỗn loạn, mỗi người đều tiến đến vách đá, có ta và Hạ vương là người ra đến đầu tiên. Trong mắt những người bên trên nhìn thấy chính là Hạ vương đang cố lôi kéo Kiều Sở, nửa thân mình của hắn gần như trượt xuống bên dưới, vì vậy ta liền giả vờ đi giúp Hạ vương...Ai cũng cho rằng là ta không cẩn thận mà rơi xuống, nhưng kỳ thực chính là ta tự mình nhảy xuống đây. Kinh Hồng, ngươi chết, ta cũng không muốn sống nữa.

Kiều Sở chỉ cảm thấy bên tai ong cả lên, nhất thời cả người một mảnh lạnh như băng, ngây ngốc nhìn hắn ở một bên đang cuồng loạn hôn lên trán của nữ tử trước mắt kia.

Lỗ tai nàng vẫn ù ù như gió gào thét bên tai, lại nghe được từng đạo thanh âm từ phía bên trên kia truyền tới, mỗi người đều là đang gào thật to cái tên của hắn.

Trận chiến bên trên có lẽ đã sớm ngừng lại...

Đột nhiên xảy ra, rồi lại đột nhiên chấm dứt.

Nàng biết, những người trên kia nhất định sẽ xuống cốc tìm bọn họ.

Sống thì phải thấy người, chết cũng phải thấy xác.

Bởi vì, nam nhân bên cạnh người nàng chính là đứa con của hoàng đế.

Vả lại trải qua hôm nay, kia sẽ còn là đứa con quan trọng nhất của hoàng đế.

Ba người hiện tại đang treo leo giữa lưng chừng núi, mà ở phía bên đầu lại có một khối nham thạch thật lớn nhô ra, đem thân ảnh ba người hoàn toàn che giấu, cho nên những người bên trên căn bản không thể nhìn thấy bọn họ. Nhưng chỉ cần bọn họ la lên là rất nhanh sẽ có người tìm xuống dưới, đem tất cả cứu lên.

Thế nhưng trong lòng Kiều Sở lúc này lại không hề cảm thấy một chút vui mừng nào, ánh mắt ngơ ngác vẫn dán lên trên hai người trước mặt vẫn đang ôm chặt lấy nhau, nghe Thượng Quan Kinh Hồng trầm thấp nói, từ nay về sau ta sẽ không để cho nàng rời đi khỏi ta thêm một lần nào nữa.

Nàng, chính là cái người kia trong lòng ngực của hắn.

Tim nàng tựa như bị ai bóp nghẹt đến mức thở không được, thời điểm Kiều Sở nghĩ không biết nàng có nên hay không nhắc nhở bọn họ, nhắc bọn họ có thể hay không đi lên đã rồi mới nói đến chuyện ôm hôn, đột nhiên trên tay có chút cảm giác khác thường, lòng nàng mạnh nhảy dựng...Nham thạch này căn bản trụ không nổi sức nặng của ba người!

Dường như Thượng Quan Kinh Hồng cũng đã chú ý tới điểm đó, ánh mắt hắn căng thẳng, nói với Trầm Thanh Linh, chớ sợ.

Hai cánh tay Trầm Thanh Linh gắt gao bám chặt lấy cổ hắn, úp mặt vào trước ngực hắn.

Còn nàng chính là không khí bên cạnh bọn họ.

Nàng vẫn còn nhớ rõ cái lần duy nhất nàng chơi trò nhảy Bungy ấy chính là đi cùng Tần Ca.

Nàng quả thực rất sợ hãi, bàn tay run rẩy khi đó còn thực sự ôm chặt lấy cánh tay của Tần Ca.

Tần Ca giễu cợt nàng, mà nàng lại thành thành thật thật nói, chết cũng không buông tay.

Không biết vì cái gì mà nàng lại rất sợ độ cao, có lẽ là từ lúc sinh ra đã như vậy...

Lúc này đây, trong lòng nàng nghĩ nghĩ, có lẽ thời gian suy nghĩ của nàng cũng chỉ dài bằng một phần mười của giây, sau đó, chậm rãi buông lỏng cả hai tay.....

______________________________________________________________________

Công nhận edit hai cái chương này thật sự mệt chết đi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc