Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 191 - 192

Chương 191

Ở cách doanh trướng của Trang phi không xa là một tiểu doanh trướng.

Lúc này ở khoảng đất trống bên ngoài tiểu trướng, hoàng đế đang nhìn chằm chằm một cung nhân cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, cả giận nói: "Ngươi là vú nương của tiểu Cửu, trông coi tiểu Cửu cũng đã nhiều năm nay, cũng coi như là một lão nhân trong cung, cớ sao lại có thể hồ đồ như thế, đến tận bây giờ mới cho người đến báo lại?"

Trang phi cũng hung hăng liếc nhìn cung nhân kia một cái, trong lòng nàng nóng ruột, chỉ nói một câu: "Hoàng thượng, thần thiếp vào trước xem Cửu nhi.", sau đó liền dẫn theo đám nha hoàn tiến vào trong trướng....Ở bên trong, thái y đang xem bệnh cho tiểu hoàng tử.

Trên mặt đất, lão cung nhân kia khóe miệng run rẩy vài cái, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng liên tục dập đầu nói: "Hoàng thượng tha tội, nô tỳ cứ tưởng là tiểu hoàng tử lần này cũng là nói mê như những lần khác, nhưng nào biết nô tỳ gọi nhiều đến cách mấy mà hắn cũng không chịu tỉnh lại, cho nên mới lập tức thỉnh thái y lại đây. Khi đó nô tỳ còn nghĩ là do tiểu hoàng tử mệt mỏi, lại vì hắn vừa để lạc tiểu hồ ly nên càng thêm buồn rầu, tâm tư tích tụ mới ngủ say không dậy nổi, đợi thái y tới là có thể giúp hắn khỏe lại, lại không muốn phiền đến hoàng thượng cùng Trang phi nương nương nghỉ ngơi....."

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Trẫm nói cho ngươi biết, nếu thái y báo lại tình huống của tiểu hoàng tử nan giải, tiểu hoàng tử mà xảy ra chuyện gì trẫm nhất định không buông tha cho ngươi!"

Hắn nói xong đang muốn tiến vào trong trướng, đột nhiên lại nghe lão cung nhân ở phía sau hạ giọng nói: "Hoàng thượng, còn có....còn có một việc, nô tỳ không biết là có nên bẩm báo......."

Hoàng đế giật mình, xoay người lại, nghiêm thanh ra lệnh: "Nói!"

"Là...mới vừa rồi khi tiểu hoàng tử nói mê, nô tỳ đứng ở một bên nghe thấy mấy lời của hắn, hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu....có nhắc tới hoàng thượng cùng thái tử điện hạ."

Cung nhân nói tới đây liền giống như kiêng dè cái gì, lập tức cấm thanh không dám nói thêm nữa.

Hoàng đế trầm tư một lát, lập tức cau mày cười lạnh nói: "Trước chớ nói đến hỏi tội ngươi chậm trễ báo tin...Nếu hoàng tử quả thật nói ra bất cứ lời gì, báo hỷ cũng tốt, báo nguy cũng thế, nếu ngươi dám có tới nửa điểm giấu diếm, để trẫm phát hiện ra, ngươi nhất định là khó tránh khỏi tử tội!"

Lão cung nhân hoảng sợ, cắn răng bò đến dưới chân của hoàng đế, run rẩy nói: "Bẩm hoàng thượng, đúng là tiểu hoàng tử có nói, hắn nói, phụ hoàng hãy cẩn thận, khu đi săn của thái tử...rừng cây tùng, Nhị ca ca..."

Cung nhân nói tới đây lại cười khổ: "Tiểu hoàng tử nói tới đây liền không có nói thêm cái gì nữa, lăn qua lộn lại đều chỉ có một câu này."

Nói xong rồi mà vẫn không thấy hoàng đế lên tiếng, răng lão cung nhân va vào nhau lập cập, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đã thấy sắc mặt hoàng đế kín như bưng, qua một lúc lâu mới hướng Mạc Tồn Phong đứng ở phía sau phân phó: "Đi, thay trẫm tìm Hạ Hải Băng lại đây."

Mạc Tồn Phong nghe vậy, trong lòng khiếp sợ không thôi, liền vội vàng ứng lời.

*****

Khu đi săn của thái tử.

Bóng đêm hắc ám mờ mịt, đem thân ảnh của mấy người đang bước vội qua rừng cây nuốt vào trong đêm tối.

Người tới đi lại cực gấp, cước bộ nhẹ như bay cơ hồ nghe không ra được đửa điểm tiếng động....Trong đó, có hai người đang thấp giọng nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng vang lên liền theo làn gió thổi qua bay đi mất.

__ Hải Băng, sự cũng đã qua nhiều năm, nhưng tối nay tiểu Cửu lại một lần nữa cảnh báo, ngươi nói xem, việc này có thể là thật hay là giả?

__ Theo ý Hải Băng thì trong lòng hoàng thượng vốn đã sớm biết. Nô tử kia là do hoàng thượng cùng Trang phi nương nương cẩn thận chọn lựa đi theo hầu hạ tiểu hoàng tử, đối với tiểu hoàng tử có thể nói là trung thành bảo hộ, nếu quả thật không phải tiểu hoàng tử trong mộng nói mê những lời kia, bà ta sao có thể dám chậm trễ đi báo tin? Mới vừa rồi hoàng thượng cùng đám nô tài tiến vào bên trong tiểu trướng, ty chức mặt dù không tận tai nghe những lời của tiểu hoàng tử, nhưng đã ngầm điều tra trong đám cấm quân canh gác bên ngoài tiểu trướng, bọn hắn quả thật có mơ hồ nghe được tiểu hoàng tử nói mê...

__ Ân, hiện nay những người ngươi mang theo đều là ta cùng ngươi tự mình chọn lựa, vì vậy không có gì đáng ngại; còn đám cấm quân bên ngoài doanh trướng tiểu hoàng tử, sau khi trở về ngươi phải lo liệu xử lý cho thật tốt.

Tâm Hạ Hải Băng run sợ, trước khi theo hoàng đế vào rừng, hắn đã sớm phái toàn bộ những cấm quân canh gác bên ngoài tiểu trướng cách ly ra bên ngoài. Nhưng lúc này nghe lời hoàng đế nói, hắn như thế nào lại không rõ, bất luận là kẻ nào nghe thấy cái gì đều tuyệt đối là không thể bảo toàn tính mạng!

Đột nhiên, hoàng đế thật mạnh vỗ lên bả vai của hắn, hắn hơi hơi kinh hãi, hoàng đế mấy năm gần đây tuy thân mình có suy nhược, nhưng một thân võ công thì vẫn còn tại, tai mắt vẫn còn linh mẫn...Hắn lập tức ngừng lại cước bộ, ánh mắt giương lên, quả nhiên nhìn thấy bên dưới một tàng cây đại thụ cách bọn họ mấy chục thước có hai đạo thân ảnh đang đứng.

Hắn vung tay lên, lập tức mấy tên tử vệ đi theo ở phía sau liền phi thân ẩn nấp, hắn tự mình đỡ hoàng đế đến nấp ở một gốc cây phía sau đám cây rừng rậm rạp.

Mặc dù hắn là người từng trãi, đã gặp qua bao nhiêu sóng gió, nhưng lúc này vẫn nhịn không được cũng có hơi chấn động.

Ánh trắng trên cao chiếu xuyên qua kẽ lá soi rõ cảnh vật dưới mặt đất, cả hai người đang đứng ở dưới tàng cây kia đều một thân áo bào trắng, hai người này lại chính là thái tử cùng Phương Kính.

Chẳng lẽ trên đời này quả nhiên tồn tại thần phật?

Tiểu hoàng tử nói, khu đi săn của thái tử, Nhị ca ca....

Thanh âm của hai người đứng phía dưới tàng cây loáng thoáng truyền đến.

"Điện hạ, Thanh Linh đêm nay gọi ngươi đi ra là bởi vì muốn nói với người một câu, ngươi quả thật nhất quyết sẽ làm như thế thật sao?"

Thanh âm của Trầm cô nương có chút run rẩy nhè nhẹ.

Hắn cũng là một trong số những người biết được thân phận chân chính của Phương Kính, chính lúc tâm hắn còn đang đặt ra nghi vấn, đã thấy thái tử đưa mắt trông về phía xa, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Cô không biết! Nhưng cô cũng không giấu diếm ngươi, cô quả thật có tâm niệm đến việc này, về phần có thực hiện hay không........."

"Điện hạ, ngươi....Đó là hành thích vua! Tuy nói là mượn tay Hiền vương động thủ, nhưng người đem bản đồ xa giá giả đến cho hắn chính là ta, đem xa giá của hoàng thượng sửa thành xa giá thái tử chính là...ngươi! Điện hạ, ngày mai là đã khởi hành trở về rồi, ngươi mau nhân cơ hội sai lầm còn chưa lớn mau chóng sửa sai đi thôi, ta hiện tại sẽ lập tức thông tri Hiền vương nói cho hắn biết bản đồ kia là giả, nói ngươi nhất thời nảy chủ ý nên đã đổi lại vị trí..."

****

Nơi này rốt cuộc là làm sao?

Kiều Sở nhíu nhíu mi.

Người nọ đem theo nàng men theo một con đường nhỏ lại đây, hiện tại nàng căn bản không thể phân biệt được nổi nơi mình đang đứng là khu đi săn của người nào, hay có lẽ là chẳng của người nào cả, có thể đây là một chỗ đất rừng mới chăng?

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe có thể nghe được tiếng nước róc rách chảy truyền đến.

Chẳng lẽ nơi này quả thật có ôn tuyền? Người kia vì sao lại đem nàng tới đây?

Đưa nàng tới đây xong rồi người nọ liền theo gió ly khai, không nói một câu nào mà rời đi, chỉ đem nàng cùng Tứ Đại Mỹ Nhân và Cảnh Bình lưu lại trong cánh rừng này.

Nàng càng phát ra nghi hoặc, nhưng lúc này muốn tìm đáp án thì cũng chỉ có thể hỏi Cảnh Bình đang đứng phía sau nàng.

Nàng quay người nhìn về phía Cảnh Bình, Cảnh Bình dường như cũng biết nàng đang muốn hỏi cái gì, lập tức cười khổ, nói: "Kiều chủ tử an tâm, gia rất nhanh sẽ quay lại."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên chuyển mắt nhìn Tứ Đại Mỹ Nhân, rồi lại lập tức biến sắc, hắn cả kinh, một bóng dáng màu trắng từ phía sau lưng hắn nhảy vọt lên, mạnh mẽ đánh về phía Kiều Sở.

Chương 192

Khu đi săn của thái tử.

"Điện hạ, ngươi mới vừa nói, ngươi quả thật có tâm niệm chuyện này, nhưng về phần làm hay không làm thì còn chưa có quyết định, nói vậy hẳn là ngươi cũng suy nghĩ giống Thanh Linh, tùy thời cũng có thể dặn Thanh Linh thông tri Hiền vương nói bản đồ kia là bản đồ giả.....Khi đó, Hiền vương liền sẽ không nghĩ đến xa giá của hoàng thượng chính là xa giá của ngươi, hoàng thượng vì thế liền cũng không thể trở thành mục tiêu của Hiền vương, ngươi rõ ràng biết người đại ca ngươi muốn giết chính là ngươi....."

Trầm Thanh Linh còn chưa nói xong đã bị thái tử đánh gảy: "Thanh Linh, ngươi biết không, một khi liêm trướng đã bị xốc lên thì người của đại ca ta sẽ biết được người bên trong xa giá chính là phụ hoàng, hơn nữa, trong đám sát thủ của đại ca ta cũng có người của ta, cho nên phụ hoàng......"

........

Phía sau gốc cây đại thụ cách đó mấy chục thước, Hạ Hải Băng trong lòng kinh sợ, nghe được thanh âm của thái tử băng lãnh tựa như đã bị rút toàn bộ độ ấm, trong lòng hắn không khỏi mạnh chấn động một cái.

Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không dám đi quan sát thần sắc của người nọ...

Chỉ nghe Trầm Thanh Linh cười khổ nói: "Ngươi đã sớm có kế hoạch chu đáo, vậy mà ta còn ngu ngốc nghĩ cách đi khyên bảo ngươi."

"Thượng Quan Kinh Hạo, ngươi điên rồi.........Hoàng thượng là người nhạy bén, việc này một khi thất bại, chỉ cần có nửa điểm dấu vết để lại thì ngươi nhất định cũng khó tránh khỏi có liên quan! Ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là của ngươi, ngươi tội gì phải làm như vậy, hắn là phụ thân của ngươi, từ trước tới nay người hắn thương yêu nhất cũng chính là ngươi..."

Thái tử thu lại ánh mắt trông về phía xa, ngược lại âm trầm dán lên người nàng: "Có lẽ đúng là như vậy, nhưng đó là nếu như không có Thường Bất Tạ, không có lão Bát! Ngươi cũng thấy rồi đó, binh phù cuối cùng vẫn là rơi vào tay Bát đệ, chuyện sau này ai mà nói trước được!"

Trầm Thanh Linh cắn môi, lại nói: "Điện hạ, hoàng thượng quyết định làm như thế cũng bất quá là do nhận định Duệ vương xác thực không tồn tại cái tâm tranh đoạt vương vị, sợ ngươi sau khi đăng cơ sẽ xuống tay đối với những huynh đệ khác...Tâm tư của hoàng thượng không phải ngươi đã sớm biết rồi hay sao?"

"Đúng là phụ hoàng có nghĩ như vậy," thái tử nhíu mi, phất tay áo một cái, cười lạnh nói: "Nhưng chỉ sợ lão Bát thì không nghĩ như thế....."

Hắn nói xong đột nhiên thở dài một cái, cười khổ: "Thanh Linh, ngươi nói rất đúng, cô cuối cùng vẫn là không thể hạ thủ được, dù sao người ta kiêng kị chính là Bát đệ, còn phụ hoàng đối với ta........."

Cả người Trầm Thanh Linh chấn động, lập tức mừng rỡ, run giọng nói: "Vậy hiện tại Thanh Linh liền thấy thân phận Phương Kính đi thông tri cho Hiền vương, nói với hắn vị trí xa giá trên bản đồ đột nhiên phát sinh biến hóa!"

Thái tử nhắm mắt lại, rồi lại mạnh mẽ mở mắt ra, thân thủ ngăn Trầm Thanh Linh, thản nhiên nói: "Không cần, bản đồ xa giá là vật chết, nhưng xa giá lại là vật sống! Chỉ cần chúng ta làm ra chút biến hóa là được. Ngày mai thời điểm khởi hành trở về, ta sẽ âm thầm đem xa giá của phụ hoàng cùng Bát đệ đổi vị trí cho nhau là được rồi."

"Lúc đó mục tiêu của Hiền vương liền đổi thành Duệ vương......" Trầm Thanh Linh thấp giọng nói, lại có chút nghi hoặc hỏi: "Người lúc trước vì sao không trực tiếp làm như vậy luôn đi? Chỉ cần Duệ vương chết, hoàng thượng cũng không thể làm được gì..."

Thái tử khinh xuy một tiếng: "Ngươi nghĩ xem, nếu lần này ta giết chết Bát đệ, phụ hoàng một khi tra ra là do ta gây nên thì sẽ xử trí như thế nào?"

"Ân" Trầm Thanh Linh gật đầu, cười khổ: "Đúng vậy, Thanh Linh hiểu được nỗi khổ của điện hạ, hoàng thượng khi ấy chỉ e là sẽ nổi trận lôi đình, lập tức...phế đi ngươi."

Thái tử mâu quang khẽ động, thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Vả lại, cô mới không thể động tâm niệm hành thích vua, vốn phụ hoàng xuân thu không thịnh, chuyện băng hà....chỉ sợ cũng là chuyện xảy ra trong vòng hai ba năm nữa mà thôi."

"Điện hạ đúng thật là vẫn không thể hạ thủ được...Nhưng mà, sau ngày mai, vạn nhất hoàng thượng truy cứu đến chuyện Duệ vương..."

"Đi thôi, cô đã tính toán cả rồi, liền cũng chỉ có thể đánh cược một ván, cược rằng phụ hoàng sẽ không vì Bát đệ mà đem ta phế đi!"

.....

Thẳng cho đến khi hai thân ảnh màu trắng bên dưới tàng cây kia đã biến mất, không còn truyền tới tiếng động gì nữa, Hạ Hải Băng mới phất vạt áo quỳ xuống, thấp giọng nói: "Hải Băng...Chúc mừng hoàng thượng."

Dưới ánh trăng, nam nhân trước mắt một thân minh hoàng cẩm phục, diện mạo lại bị bóng cây che mất....Hắn không nói một lời nào, qua một lúc lâu sau, thẳng cho tới khi tấm lưng Hạ Hải Băng ướt đẫm mồ hôi, tim muốn nảy lên tận cổ họng, mới nghe được một đạo thanh âm già nua truyền đến: "Nô tài lớn mật! Trẫm còn không có chán nản đến mức phải cần ngươi an ủi đâu! Mừng? Người nói mừng cái gì? Mừng vì đứa con vốn muốn lấy cái mạng của trẫm nhưng cuối cùng lại đổi chủ ý, bỏ qua cho cái mạng già này của phụ thân hắn sao?"

Hạ Hải Băng cười khổ, không dám nói gì nữa, chỉ liên tục dập đầu tạ tội.

Hoàng đế lạnh lùng cười, cũng không có nói gì, đột nhiên Hạ Hải Băng nghe hoàng đế ho khan một tiếng, liền sau đó một giọt gì lạnh lẽo rơi xuống trên đỉnh đầu mình, hắn cả kinh, cũng bất chấp quân thần chi lễ, vội vàng đứng lên, đỡ hoàng đế bước ra khỏi tàng cây.

Ánh trăng chiếu rõ lên mặt hoàng đế, từ đầu mày tớ cuối mắt lúc này đều là mang lãnh ý, nhưng sắc mặt lại trắng như một tờ giấy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt già nua hé ra vẻ cực kỳ yếu ớt suy sụp. Hạ Hải Băng chỉ vừa mới nói được một câu "Thần đỡ hoàng thượng quay về doanh trướng, lập tức truyền thái y tới khám cho người", nhưng hoàng đế lại đưa tay vịn vào hắn, khoát khoát tay, mâu quang ngưng lại, hỏi: "Hải Băng, ngươi là người tinh thông thuật dịch dung, ngươi nói cho trẫm biết, hai người vừa rồi đó có đúng thật là Kinh Hạo và Thanh Linh hay không?"

Hạ Hải Băng ngẩn ra, khẽ thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới cười khổ, gật đầu.

Hoàng đế cười dài một lúc lâu, sau đó khàn khàn giọng nói: "Tiểu Cửu đã cảnh báo, nói đúng là Nhị ca ca thì kỳ thật làm sao có thể là giả, là do trẫm...chung quy đối với Kinh Hạo vẫn luôn kỳ vọng quá mức, trong lòng tổng thể vẫn nghĩ người kia không phải là hắn, cố gắng nghĩ là do có người cũng biết bí mật của Thanh Linh, dịch dung giả mạo bọn họ..."

"Là do trẫm vẫn chưa từ bỏ ý định na....Cho dù cái này có là giả mạo đi chăng nữa, nhưng lời tiểu Cửu thì sao có thể là giả được? Mà khắp Triêu Ca này, Hạ Hải Băng ngươi lại là người tinh thông thuật dịch dung nhất, ngươi sao có thể nhìn không ra kia là thật hay giả!"

Hạ Hải Băng hơi trầm ngâm, nói: "Hoàng thượng, cách vạn toàn nhất lúc này là hiện tại ty chức lập tức trở về ngầm triệu vài trên cấm quân thị vệ canh gác bên ngoài doanh trướng của các vị hoàng tử, xem trong khoảng thời gian này liệu có thể có ai đó có điểm gì kỳ lạ hay không!"

Hoàng đế nhàn nhạt "ân" một tiếng, ánh mắt phóng về phía trước, nhẹ giọng nói: "Ngươi là hoài nghi, nếu quả thật có người nhúng tay vào thì người kia nhất định là một trong những đứa có con của trẫm, có đúng không?"

Thần sắc Hạ Hải Băng ngưng trọng gật gật đầu, hoàng đế khẽ cười nói: "Không uổng công ngươi theo trẫm nhiều năm nay, này cũng chính là tâm tư của trẫm. Nếu quả thật là như vậy thì...đứa con này của trẫm so với thái tử chắc chắn là không hề thua kém, thậm chí so với trẫm lòng dạ còn thâm sâu hơn, một đứa con đã có lòng dạ âm hiểm như thế...Trẫm nhất định không thể lưu lại!"

Hạ Hải Băng thấp giọng nói "Đúng vậy", nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu như kiểm tra không ra, nói vậy người vừa rồi không thể nghi ngờ chính xác là thái tử, kể từ đó, hành trình trở về nhất định sẽ hung hiểm vạn phần. Bởi vì không một ai biết rõ rốt cuộc là thái tử có thể hay không làm đúng như lời hắn vừa nói khi nãy, đem xa giá của hoàng đế trao đổi với xa giá của Duệ vương; nếu hắn phút cuối lại thay đổi chủ ý, khi đó người gặp nguy hiểm vẫn sẽ là hoàng đế, còn nếu hắn thật sự đem vị trí xa giá tráo đổi, vậy Duệ vương kia sẽ là cửu tử nhất sinh...

Trừ phi là hoàng đế ra tay can thiệp!

Nhưng mà nếu hoàng đế đã ra tay can thiệp, cũng đồng nghĩa với việc sẽ phế đi thái tử, cục diện triều đình sau này cũng vì thế mà biến hóa thiên ti vạn lũ...

Hắn luôn có một loại cảm giác rằng hết thảy sẽ không...tuyệt đối sẽ không hề đơn giản như vậy. Chỉ sợ trong hồi trình ngày mai sẽ xảy ra biến hóa kỳ lạ mà không một ai có thể lường trước được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc