Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 179 - 180

Chương 179

Nàng tưởng nước mắt của nàng đã sớm chảy khô, thật không nghĩ tới, lúc này lại bật khóc....Nàng thật sự cho rằng chính mình đã đủ kiên cường...

Hạ vương thấy nàng khóc, ngược lại luống cuống tay chân, thô dát điệt thanh an ủi nàng: "Ngươi chớ khóc, ngươi nếu không thích liền không cần uống đâu."

Hắn chuyển sang bực mình với bát canh, liền muốn đem bát canh này quăng đi, đột nhiên lại như sực nhớ tới cái gì, hắn nhíu mày đem bát canh thả vào lại trong giỏ, sau đó cẩn thận lấy nắp đậy lại, chuyển người đi dỗ dành nàng.

"Kiều Sở, ngươi uống một ít thôi cũng được...Trong bát canh này ta có thả vào Bách thảo hoàn, dược này rất trân quý, mặc dù không thể trị tận gốc độc thương lợi hại, nhưng có thể chống lại tác dụng của thương độc, đối với thân thể rất có lợi. Phụ hoàng ta cũng chỉ có hơn mười viên...Đại ca, Nhị ca, Bát ca, ta cùng tiểu Cửu mỗi người cũng chỉ được hai viên, lúc trước ở trong doanh trướng ta đã cho ngươi ăn một viên, hiện tại đây là viên cuối cùng."

Bách thảo hoàn? Cái tên này hình như nàng đã từng nghe qua......

Kiều Sở ngẩn ra, lập tức nhớ tới, đêm trước khi đi săn, lúc nàng trốn ở trong thư phòng của Thượng Quan Kinh Hồng đã từng nghe Trầm Thanh Linh nói qua, nếu không phải nhờ viên thuốc Bách thảo hoàn của Thượng Quan Kinh Hồng mà ngay cả hắn cũng luyến tiếc ăn vào, nàng ta liền không có khả năng còn trụ được mà trở về gặp hắn.

Hạ vương thân phận tôn quý, cho nên có vật trân quý gì mà hắn không có, nếu hắn nói dược này trân quý, kia chỉ có thể chứng minh viên thuốc này là cực kỳ trân quý....

Tầm mắt nàng lại càng trở nên mơ hồ, không hiểu vì sao trong lòng lại đột nhiên sinh tức giận, nàng gắt gao nhìn hắn, thật mạnh cự tuyệt nói: "Bát canh này cửu gia vẫn là nên lấy đi thôi, Kiều Sở cùng ngươi bất quá chỉ là giao tình hời hợt, nhận không nổi cái thứ quý trọng gì đó đâu!"

Hạ vương ngẩn ra, trong lòng cũng lập tức dâng lên một cỗ tức giận, từ nhỏ đến lớn, hắn khi nào thì bị người mắng qua như thế này? Mặc dù hoàng đế đối với hắn thỉnh thoảng vẫn có lời răn dạy, lại cũng là thương yêu thái tử nhất, nhưng đối với hắn cũng là cực kỳ yêu thương...Vậy mà nữ nhân này lại mắng hắn, hắn toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, vậy mà nàng lại muốn lấy oán trả ơn sao?

Hắn giận nàng, nhưng trong mắt lại vẫn chứa đựng bóng dáng của nàng, nhìn thấy nàng bộ dáng tóc mai rối loạn khoác trên người áo hồ cừu hắn tặng...Áo hồ cừu ngàn năm này, hắn trước nay chưa bao giờ cho phép ai chạm vào, nhưng thời điểm gặp nàng đứng ở trước cửa Kim Loan điện, hắn thật không biết như thế nào lại giống một tên ngốc tử đem đó cho nàng.

Lúc này, hai mắt nàng đỏ lên nhìn hắn, không hiểu sao sự tức giận mãnh liệt của hắn lại đột nhiên trở nên vô lực, ngực bởi vì tức giận cho nên vẫn còn phập phồng, nhưng lại chỉ có thể siết chặt nắm tay, cũng đồng dạng hung hăng trừng mắt nhìn lại nàng.

Kiều Sở nhìn thấy rõ hắn một bộ dáng làm thinh không nói gì, làm cho lòng nàng lại càng thêm bối rối...Hắn không nên là cái bộ dáng như thế này, lúc nàng mới gặp hắn, hắn có bao nhiêu kiêu ngạo.....

Lòng nàng hỗn loạn, nhưng không có lựa chọn nào khác, cuối cùng cười lạnh nói: "Thời điểm hoàng thượng hỏi ta muốn đem phần lễ vật chuyển tặng cho ai, ta trước hết là nghĩ đến Thượng Quan Kinh Hồng, sau đó là nghĩ đến Nguyên Bảo, cuối cùng mới là nghĩ đến ngươi! Ta nghĩ ta có thể dùng phần lễ vật này đi đổi lấy tự do cho Nguyên Bảo, sau lại nghĩ, ngươi có lẽ cũng có thể giúp ta cứu Nguyên Bảo, hơn nữa ta còn đang mắc nợ ngươi một cái ân tình, cho nên chi bằng đem phần lễ vật này chuyển tặng cho ngươi. Ngươi có hiểu hay không, trên đời này mọi thứ đều là đồng dạng trao đổi! Ta không cần lòng tốt của ngươi, ta không cần ngươi giúp ta đem Nguyên Bảo thả ra, ta cũng không cần Bách thảo hoàn của ngươi! Ta không nhận nổi, ngươi có hiểu không, ta còn không nhận nổi, Thượng Quan Kinh Thông, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không!?"

Hạ vương vốn cho rằng chính mình đã chạm phải giới hạn của sự phẫn nộ, sẽ một cước đá văng bát canh kia, sau đó lập tức phất tay áo rời đi...Nhưng nào biết, lúc này hắn ngược lại đã không còn tức giận nữa.

Hắn phát hiện hắn thế nhưng lại phạm tiện đi thích nàng đến cái mức độ này, bởi vì nàng vừa cắn răng nói xong chính là cái tên của hắn, không phải là Cửu gia hay cái gì, nàng gọi hắn một tiếng...Thượng Quan Kinh Thông.

Hắn thích nàng gọi hắn là Thượng Quan Kinh Thông.

Hắn siết chặt hai tay mình.

Khí lực của hắn quả thật rất lớn.

Ngày hôm qua khi hắn nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng chỉ một kiếm đã chặt đứt cây đại thụ, lúc đó hắn mới biết được võ công của vị ca ca này cao đến mức nào. Nếu bàn về võ công, hắn có lẽ không bằng Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng nếu luận về lực dũng, Thượng Quan Kinh Hồng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Khí lực như vậy, chỉ thoáng dùng lực một chút cũng đủ để bóp chết nàng.

Trong nháy mắt trước đó, hắn quả thật đã muốn bóp chết nàng đi.

Chính là, ngay lập tức hắn liền phát hiện, bản thân hắn hoàn toàn không thể đối với nàng sinh khí.

Không có chút biện pháp nào.

Hắn chỉ muốn đem nàng hung hăng ôm vào trong lòng, chỉ muốn đem toàn bộ nước mắt trên mặt nàng gạt đi sạch sẽ...

Nhưng hắn không dám.

Nàng là tẩu tẩu của hắn.

Hắn càng sợ chính là, nhìn thấy trong mắt nàng đối với hắn sinh ra sự chán ghét.

Hắn hiểu được ý tứ trong những lời này của nàng, nàng đã bắt đầu cảm nhận được tình ý của hắn rồi.

Chỉ là nàng không thể nhận nó.

Kiều Sở cắn chặt răng, chỉ nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn đến bát tử sa đặt dưới mặt đất: "Kiều Sở, ta không cần ngươi phải trao đổi với ta, ta không thiếu thứ gì cả, Bách thảo hoàn không còn liền coi như không có đi, ngươi chỉ cần nói với ta, phải như thế nào ngươi mới bằng lòng uống bát canh này, ta sẽ làm theo lời ngươi, coi như là ta mắc nợ ngươi thôi."

Nếu như những người đối tốt với nàng trên đời này đều là vì một cái gì đó, Tần Ca cùng tiến sĩ là vì Lâm Vũ; Mịch La là vì "Kiều Sở"; Đô Mã cùng Mỹ Nhân là vì ân cứu mạng; Tứ Đại là vì tình cảm chủ tớ nhiều năm; Thượng Quan Kinh Hồng là vì Thường phi...Vậy người nam nhân trước mắt này là vì cái gì.

Đơn giản chỉ là vì nàng không phải sao.........Mặc kệ nàng là Kiều Sở hay vẫn là.......Hải Lam?

Nàng hướng cái giỏ trên mặt đất nhìn lại, ở đáy giỏ có đặt một mảnh thiết mỏng, bên trên rải đầy những cục than nhỏ, than vẫn còn đỏ rực bốc lên hơi nóng. Nàng dùng sức chà lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại chảy càng nhiều, nàng muốn nói gì, rốt cuộc nói không nên lời, chính là miệng khàn khàn mơ hồ không rõ nói ra hai chữ, ta uống.

Nàng còn đang muốn bước qua, nhưng chân chỉ vừa mới nhấc lên, cả thân mình đã bị người gắt gao ôm vào trong lòng.

Hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy nàng, áo bào nam tử thoang thoảng một cỗ mùi hương hỗn thanh nhựa thông cùng hổ phách...Hắn hiện tại không có mặt áo cừu tử, thân mình cả hai người dán sát vào nhau, cho nên nàng có thể cảm giác rõ ràng được tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, còn có cả hô hấp thô ách của hắn phả lên trên đỉnh đầu nàng.

Nàng biết, hắn là kiểu người chơi bời có kinh nghiệm, bằng không sẽ không mang theo nhiều áo cừu tử như vậy ra ngoài, mà lúc này hắn lại không có mặc áo cừu tử, chính bởi vì toàn bộ áo cừu tử đều đã bị hắn đem đi tặng, liền ngay cả nhất kiện mà hắn vốn mặc trên người...Trước thời điểm hắn mang nàng đến hội lửa trại hắn đã bỏ đi một lúc, khi đó hắn bỏ đi chính là để tập hợp lại đủ bốn kiện áo cừu tử....

Thân mình nàng nguyên bản cứng ngắc trong lòng hắn lại đột nhiên trùng xuống, lần nữa bật khóc, không chút kiêng nể gì khóc rống lên...Hắn khẽ thở gấp gọi tên của nàng, ở trên đỉnh đầu nàng thật mạnh ấn xuống một nụ hôn..........

******

Trong rừng đông thụ.

Không cần lo lắng sẽ phát ra tiếng động, thật sự không cần.

Bởi vì mọi người vốn vẫn khẩn trương nhìn về phía hai người kia....cho tới giờ khắc vẫn tuyệt đối im lặng không dám phát ra tiếng động.

Ngay khi nghe Hạ vương nói một câu "Chính ngươi cô linh linh một mình ở trong trướng, Thượng Quan Kinh Hồng không hỏi mặc kệ, thậm chí ngay cả ăn uống cũng không có lấy một người hầu hạ, ta sai người đem cho ngươi vài thứ kia...đầy mỡ tinh lãnh, ngươi kỳ thật làm sao ăn...nhưng ngươi cũng rất nhanh đã đem toàn bộ những thứ kia ăn sạch", mọi người đều cả kinh, lặng lẽ nhìn thoáng qua nam nhân thiết mặt đứng ở phía trước, liền không dám nhìn nữa___thật sự là không dám nhìn nữa. Chỉ nhớ rõ lúc đó, thân mình cao lớn của nam nhân chấn động mạnh một cái______

Chương 180

Lúc đó, thân mình của nam nhân chấn động mạnh một cái, sau đó lại chậm rãi trùng xuống.

Hắn tựa hồ vẫn một mực im lặng...Lúc này mọi người mới sực nghĩ đến hắn.

Chính là, còn chưa có kịp nhìn hắn, liền đã nghe "Chi" một tiếng, một vật gì đó trắng trắng đã bị nam nhân theo trong tay quăng đi...

"Ai cũng không được phép đi ra! Đem con vật này đưa đến trong doanh trướng của Kiều phi, chuyện đêm nay, nếu có ai dám mở miệng nói ra ngoài, bất luận là vô tâm hay là cố ý, ta sẽ giết kẻ đó!"

Theo thanh âm trầm thấp đầy vẻ ngoan tuyệt của người nọ, mọi người tâm tình còn đang phức tạp liền lập tức phải khiếp sợ, chỉ nhìn thấy vật trắng trắng gì đó vừa vặn rơi xuống đúng ngay phương hướng của Cảnh Thanh, Cảnh Thanh cả kinh vội vàng vươn tay tiếp nhận, nguyên lai vật kia chính con tiểu hồ ly tên gọi Nguyên Bảo.

Vừa rồi khi nó chạy vào đây, Duệ vương không nói được một lời đã tóm gọn lấy nó.

"Gia," lúc này Nguyên Bảo đang nằm trong lòng ngực của Cảnh Thanh ra sức vùng vẫy cắn bậy bạ, nhưng Cảnh Thanh cũng chỉ biết cắn môi chịu đựng, mở miệng gọi Duệ vương một tiếng, mà thân ảnh của người nọ lúc này đã bước tới gần ngoài bìa rừng.

"Cảnh Thanh, câm miệng, hiện tại còn ngăn cản hắn, ngươi muốn chết có phải không?"

Trữ vương khiển trách, không khỏi cười khổ một tiếng.

Cảnh Thanh theo bản năng muốn dậm chân một cái, mà chân đã nhấc lên thật lâu lại quên buông......Hắn kỳ thật không phải muốn ngăn cản Duệ vương, hắn chỉ muốn cấp Duệ vương một viên thuốc trị thương mà thôi...

Vừa rồi khi tóm lấy Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đã hung hăng xé rách một khối da thịt trên tay Duệ vương, mà Duệ vương vốn cũng đang hung hăng túm lấy cái cổ của Nguyên Bảo, sau lại chậm rãi buông tay, chỉ là hơi dùng sức che cái miệng của nó lại. Nguyên Bảo lập tức hung ác đem bàn tay của Duệ vương cắn nát, mà hắn đến hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ là có chút cẩn thẩn tóm lấy Nguyên Bảo, cũng không có nhúc nhích, ánh mắt thủy chung vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh ở phía trước.

Cảnh Thanh thấy rất rõ, bởi vì hắn và Trầm Thanh Linh là người đứng gần Duệ vương nhất.

Hắn đi theo Duệ vương đã hơn mười năm nay, nhưng bộ dáng vừa rồi của Duệ vương...hắn thề là hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Chứng kiến tình cảnh bên ngoài cánh rừng lúc này, là ai cũng hội nghĩ muốn đem hai người kia giết chết, nhưng Duệ vương lại chỉ cẩn thận tóm lấy Nguyên Bảo, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ. Hắn không phải muốn giết hồ ly làm áo cừu tử cấp Thanh Linh cô nương sao? Như thế nào lại cam chịu để cho con hồ ly kia cắn nát da thịt?

Là bởi vì...Kiều Sở sao?

Bởi vì Kiều Sở không muốn tiểu hồ ly có việc?

Vốn trước đó thấy Kiều Sở giúp gia thắng được trận đấu, cho nên hắn liền cũng không có hận nàng nữa, nhưng bây giờ hắn lại bắt đầu thấy hận nàng, chỉ có điều là, không biết tại sao trong đáy lòng hắn lại không còn cái loại cảm giác muốn hung hăng đi mắng nữa...

Hắn có chút giật mình đi quan sát những người còn lại, mới vừa liếc mắt sang bên cạnh liền nhìn thấy Trầm Thanh Linh, nàng lúc này mở to hai mắt, bộ dáng cũng giống như gia vừa rồi kinh ngạc sững sờ nhìn về phía trước.

Hai cánh tay của nàng buông xuống hai bên sườn....Bàn tay nắm lại thật chặt, thật sự rất chặt, chặt đến nỗi móng tay cơ hồ như bấm vào da thịt.

Ở phía sau một chút, Cảnh Bình cũng là một bộ dáng thất hồn lạc phách; Tông Phác nhíu chặt mày nhìn Thanh Linh cô nương; Đông Ngưng cô nương liếc mắt nhìn Tông Phác một cái, sau đó liền chậm rãi cúi đầu....Rất nhanh, cả đám lại lần nữa thần sắc khẩn trương hướng về phía ngoài bìa rừng nhìn lại, trong lòng hắn cũng rùng mình một cái, lập tức cũng giống mọi người đưa mắt nhìn qua.

*****

Kiều Sở chậm rãi dừng nước mắt, Hạ vương nhẹ nhàng buông nàng ra, hai tay nâng lên thay nàng lau đi nước mắt, hơi thở ấm nóng của hắn phả lên mặt nàng, khiến đầu óc nàng có chút mê loạn. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hai tròng mắt của hắn tối đen, không giống như trong mắt nàng chỉ chứa đầy sự hoang mang hoảng loạn, trong mắt hắn lúc này chỉ lộ ra vẻ nóng nảy, gắt gao ngưng mắt nhìn nàng, bạc môi mỏng khẽ nhúc nhích, sau đó liền có chút run rẩy hạ xuống...

Nàng cả kinh, nhưng bởi vì cả người vẫn còn khóa trong lòng ngực của hắn cho nên không kịp tránh né, thậm chí cũng không kịp kêu một tiếng, ngay thời điểm trong lòng không yên sinh ra một tia chống cự muốn đẩy hắn ra, bờ môi ấm áp của hắn đã chạm vào da thịt nàng.

Nàng lập tức sửng sốt, nơi hắn nhẹ nhàng hôn chính là........cái trán của nàng.

Đột nhiên nhớ tới lời nàng từng nói qua với Thượng Quan Kinh Hồng, cử chỉ này ở quê hương nàng chính là đại biểu cho người nam nhân kia nguyện yêu thương bảo hộ nữ nhân kia cả đời.

Hạ vương nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, trong mắt chứa đừng một tia hơi cuồng loạn cùng vui sướng. Vừa rồi hắn hôn là trán của nàng, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân từng trải nghiệm tình trường, cho nên nàng có thể nhìn ra trong mắt hắn một loại dục vọng cường liệt...

Hắn là muốn hôn nàng, hung hăng hôn nàng.....

Nàng cười khổ, tuy rằng nghĩ như vậy thì có chút vô liêm sỉ, nhưng, nàng rõ ràng cảm nhận được lửa nóng truyền từ bàn tay to của hắn, hắn mạnh mẽ đem nàng gắt gao dán sát vào người, khiến cho nàng cảm nhận được độ ấm trên người hắn, hơn nữa còn có ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy tất cả...Hết thảy những cái đó nói cho nàng biết...Điều hắn muốn không phải chỉ có như vậy.

Nhưng cuối cùng hắn lại không có làm cái gì, chỉ đơn giản một lần nữa ôm nàng vào trong ngực.

Bàn tay của hắn thật mạnh đè lên mái tóc của nàng, một lát sau, thanh âm khàn khàn của hắn, kèm theo một tia thản nhiên cùng chua xót vang lên bên tai nàng: "Ta bây giờ nên làm cái gì mới được? Kiều Sở, ngươi có muốn rời khỏi ca ca của ta không...Hay vẫn là...muốn ta ở bên cạnh trông chừng giùm ngươi?"

Lòng Kiều Sở cũng là một mớ hỗn độn...Đúng vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Nàng biết, nàng cùng hắn là không thể, với quan hệ của bọn họ...làm sao có thể....Chính là, khi hắn đem nàng ôm vào trong lòng, chỉ một cái chớp mắt, nàng chứng thật là đã cảm thấy....thật hạnh phúc.

Nàng cười khổ nhắm mắt lại, nghĩ muốn sửa sang lại chút suy nghĩ hỗn độn trong lòng...Đột nhiên Hạ vương buông nàng ra, đem nàng kéo ra sau lưng, động tác này của hắn tuy nhẹ nhàng vô cùng, nhưng thần sắc trên mặt hắn lại hung ác như một con dã thú, ánh mắt sắc bén quét khắp bốn phía, thanh âm nặng nề gằn ra từng chữ: "Bước ra đi!"

Kiều Sở chấn động, lập tức từ trong mắt hắn nhìn ra được một điều, rằng hắn chắc chắn sẽ giết cái người kia! Trong mắt hắn lúc này đã chứa đầy sát ý, nàng biết, hắn vì bảo hộ nàng cho nên tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào nhìn thấy bọn họ hiện tại được toàn mạng mà rời đi.

"Thượng Quan Kinh Thông, ngươi còn chưa đủ tư cách ra lệnh cho ta đâu!"

Theo một tiếng cười rét lạnh sắc nhọn quét qua, trên tay nàng nhất thời liền tê rần, một nguời nào đó đã dùng tốc độ không gì sánh bằng vọt đến bên cạnh nàng, gắt gao tóm chặt lấy một cánh tay của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc