21-31
Đau đầu như búa bổ tỉnh lại, cả căn phòng đã ngập trong ánh nắng, tôi nằm sấp trên giường, tay chân đều đã giành lại được tự do.
Bất động vài giây, tôi vươn mình nhảy dậy khỏi giường, nhân thể vơ lấy cái đèn lọ hoa đặt đầu giường, bay mất chao đèn.
Quan sát xung quanh, không phát hiện thấy ai, tôi cẩn thận từng li từng tí một nhón chân đi ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm trong mỗi góc căn phòng này.
Hai chân sượt qua nhau dấp dính, tôi liếc mắt nhìn xuống, sắc mặt càng tối hơn.
Căn phòng này dù là trang hoàng hay bố cục đều gần giống với căn phòng La Tranh Vân đặt, tôi chắc chắn rằng mình vẫn không hề rời khỏi câu lạc bộ tư nhân hôm qua.
Haiz, chân trước mới bước ra khỏi ổ sói, chân sau đã tiến vào hang hổ. Khách ở đây cũng gây câm nín thật, gặp bừa một người cũng ngủ được. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rặt một lũ súc sinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi càng nghiến răng nghiến lợi, nắm thật chặt đèn trong tay, đạp mạnh lên cửa phòng tắm đang đóng.
Trong cửa trống trơn, trong bồn tắm không có ai, phía sau cửa càng không có ai.
Tôi đi vào kiểm tra, khăn tắm và buồng tắm vòi sen đều có dấu vết đã bị sử dụng, gã kia còn ung dung thong thả tắm rửa sạch sẽ xong ở đây rồi mới đi…
Cả căn phòng, ngoại trừ tôi thì không còn người thứ hai nữa. Biết được gã kia chắc chắn đã rời đi, tôi nín nhịn cơn giận ném “hung khí” trong tay vào bồn tắm. Lúc quay người định ra khỏi bồn tắm, lại vô tình nhìn thấy dáng dấp của mình lúc này trong gương.
Tôi ngơ ngác, lại gần nhìn kỹ.
Trong gương, sắc mặt tôi tái nhợt, vành mắt đỏ hoe, đáng sợ nhất chính là một vết cắn tròn trên cổ, vừa tím vừa sưng, đụng vào là đau. Nhìn kỹ còn có thể thấy một vết tròn nhỏ bằng mũi kim tiêm nằm trong dấu răng kia.
Gã vậy mà lại cắn vào đúng chỗ La Tranh Vân tiêm cho tôi một mũi.
Đầu ngón tay chạm lên dấu răng kia, xoay người lại, sau lưng quả nhiên còn có nhiều vết tích hơn.
Lửa giận bị đè nén lại có xu hướng bùng cháy trở lại, tôi nhắm mắt, mở cánh cửa buồng tắm vòi sen bên cạnh ra, chui vào nhanh chóng tắm sạch sẽ.
Tới lúc thanh tẩy được hết những thứ hoang đường trên người, tôi mới nhớ ra một thứ rất quan trọng mà vẫn luôn bị mình lãng quên – điện thoại di động.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro