Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Không phải không thể, mà là xem thường

Đúng hẹn chiều thứ tư, tôi ngồi xe đi đến khách sạn Asriel, trước khi vào trong, tôi móc điện thoại gọi cho Thịnh Mân Âu.

Chuyện quan trọng như này, phải thông báo cho anh một tiếng.

Anh như cũ không có nhận điện thoại ngay, không biết là điện thoại không ở bên người, hay là nhìn thấy tên tôi nên không nhấc máy.

Tôi cũng không vội, mở tin nhắn hai ngày trước Dịch Đại Tráng gửi cho tôi, chuyển tiếp qua cho anh. Nội dung ảnh chụp là cảnh Tiêu Mạt Vũ cùng Phương Lỗi ở trong xe ôm nhau mà hôn, tuy ánh sáng hơi yếu, nhưng khó nén tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, dù là ai nhìn vào đều sẽ minh bạch hai người bọn họ có quan hệ không tầm thường.

Hai phút sau, tên Thịnh Mân Âu xuất hiện ở trên màn hình điện thoại, nương theo đó tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.

"Muốn cùng em nói chuyện sao?" Tôi cười cười mở miệng trước.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Thịnh Mân Âu thở dốc có chút nặng nề, giống như mới vận động gì xong.

"Cho anh mười lăm phút chạy đến trung tâm thành phố khách sạn Asriel, quá hạn không chờ." Lần này tôi cúp điện thoại trước.

"Phong ca, không vào sao?" Dịch Đại Tráng thấy tôi bất động đứng tại cửa, nghi hoặc hỏi.

Bộ quần áo Dịch Đại Tráng mua có chút lớn, nhìn như tiểu hài tử trộm mặc quần áo của người lớn, có chút buồn cười.

"Chờ người." Tôi nhìn dòng xe qua lại.

"Đừng nói là anh gọi Tam ca tìm một xe người tới đi?" Thanh âm Dịch Đại Tráng có chút khẩn trương

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Dịch Đại Tráng: "Nghĩ gì thế? Bộ đi đóng phim chắc."

Dịch Đại Tráng sờ sờ cái mũi, không nói nữa, bồi tôi nói chuyện hơn mười phút. Trong lúc nói chuyện có người tưởng hắn là người giữ cửa, vừa xuống xe liền đem chìa khóa xe ném cho hắn, để hắn lái vào bãi đỗ xe. Vì giữ cho thân phận không bị lộ, Dịch Đại Tráng nén giận đi đỗ xe.

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, tại thời điểm tôi cho rằng Thịnh Mân Âu sẽ không tới, thì chiếc xe thể thao màu bạc quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Nương theo tiếng phanh chói tai, xe thể thao lấy khoảng cách cực gần ngừng trước tôi và Dịch Đại Tráng.

Dịch Đại Tráng lui về sau một bước, tức giận muốn mở miệng chửi má nó, cửa xe chỗ điều khiển chậm rãi mở ra, Thịnh Mân Âu âu phục thẳng tắp từ bên trong bước xuống.

Chiều cao hình thể đều hơn xa Dịch Đại Tráng. Dịch Đại Tráng mới phát ra "Má", chữ "Mày" còn kẹt ở cổ họng, nhìn thấy Thịnh Mân Âu tức nghẹn nuốt chữ còn lại về trong bụng.

Thịnh Mân Âu xác định mục tiêu là tôi mà đi tới, thập phần tự nhiên đem chìa khóa xe ném cho Dịch Đại Tráng.

"Ai, tôi không phải....." Dịch Đại Tráng luống cuống tay chân tiếp chìa khóa, đang định giải thích thì đột nhiên dừng lại, " Tôi cảm thấy vị soái ca này nhìn quen quen."

Tuy nói chủ yếu là nhắm vào Tiêu Mạt Vũ mà điều tra, nhưng khó tránh khỏi không quen Thịnh Mân Âu, tôi hướng Dịch Đại Tráng giới thiệu: "Đây là ca anh."

Dịch Đại Tráng sửng sốt hai giây, tỉnh ngộ: "Nguyên lai là chờ đại ca, chào anh, em là em của Phong ca gọi Hầu Tử....." Dịch Đại Tráng nói xong muốn bắt tay với Thịnh Mân Âu.

Thịnh Mân Âu mà bắt tay với Dịch Đại Tráng là ngay lập tức trời sập liền. Anh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay nửa ngày, không có ý định bắt tay.

Nếu là truyện tranh, tâm lý của Thịnh Mân Âu hẳn sẽ là --- --- vì cái gì muốn anh cùng một con khỉ bắt tay.

Trong nháy mắt bầu không khí có chút xấu hổ, tôi ho nhẹ một tiếng, khuỷu tay phải đụng nhẹ Dịch Đại Tráng, cho cậu ánh mắt mau chóng đỗ xe vào bãi.

"Vậy hai người lên lầu chờ em, em sẽ nhanh chóng quay lại. Chờ em tới thì mới bắt đầu hành động đó!" Dịch Đại tráng quay qua dặn dò tôi, cấp tốc chui vào trong xe lái xe đi, lúc rời đi đưa cho tôi tấm thẻ ra vào thang máy.

"Đi thôi." Tôi vẫy vẫy tay ý bảo Thịnh Mân Âu đi theo, bất chợt Thịnh Mân Âu bắt lấy tay tôi.

"Cậu nói cho tôi số phòng, tôi tự mình đi lên."

Ý tứ của anh là không muốn tôi tham dự vào đi. Làm sao có khả năng để anh hớt tay trên.

Tính toán một chút, bây giờ là ban ngày ban mặt anh không thể ngang nhiên cướp thẻ thang máy của tôi, tôi trấn định nói: "Có thể a, nhưng mà chúng ta phải bàn điều kiện trước đã, chuyện sau đó cũng dễ nói."

Tròng mắt anh âm lãnh trầm xuống, nheo mắt nhìn tôi dường như làm như vậy anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

"Đi thôi, trễ nữa bọn họ trả phòng." Tôi đem thẻ thang máy đổi sang cái tay khác, dùng sức thoát khỏi tay anh, xoay người hướng khách sạn đi.

Tôi một đường không quay đầu lại, trong lòng rất không có tiền đồ lo lắng Thịnh Mân Âu không chịu đi theo mà tới bãi đậu lấy xe đi về. Nhưng khi tôi đi vào thang máy, thời điểm quay người nhìn thấy anh vẫn luôn ở phía sau tôi, hết thảy lo lắng trong lòng tan thành mây khói.

Cuối cùng anh không thể làm gì tôi.

Thang máy nhanh chóng đóng lại, hướng tầng lầu cao nhất đi lên.

Thịnh Mân Âu dựa vào một bên khác của thang máy, cùng tôi song song đứng cạnh nhau. Tôi và anh mỗi người đứng một bên tựa như có ranh giới giữa hai người phân chia rõ ràng, không cho đối phương tiến vào lãnh địa của mình.

"Em nghĩ trước tiên......" Mắt thấy thang máy ngày càng tới gần tầng cao nhất, tôi lặng lẽ nhích hai bước chân, vượt qua "Ranh giới" kia.

Anh ngẩng đầu, vỗn dĩ hai tay đang cắm trong túi, thấy tôi bước qua, một bàn tay từ túi quần rút ra, nhíu mày ngầm ra lệnh cho tôi chớ lại gần anh.

Tôi mặc kệ, duỗi tay đè lại mu bàn tay anh, đồng thời động tác nhanh nhẹn đặt môi mình lên khóe môi anh.(L: AAaaa, anh Phong chơi đánh lén aaaa)

Này đúng thật là gan to bằng trời, Thịnh Mân Âu trợn to đôi mắt, bàn tay run run nắm chặt tay anh, mò tới mò lui trên từng ngón tay anh.

Đùa giỡn lưu manh xong, thang máy "Đinh" một tiếng, vừa hay đến tầng cao nhất của khách sạn.

Tôi lắc người một cái nhảy ra thang máy, linh hoạt né tránh bàn tay anh.

Có lẽ anh bị chọc giận không nhẹ, cửa thang máy đóng đóng mở mở, Thịnh Mân Âu mới chậm chạp xụ mặt rời khỏi thang máy.

Anh lớn đến như này còn bị tôi giở trò lưu manh, nhất định không bỏ qua cho tôi, tôi lại không có ngu mà lại đi trêu chọc anh, trước sau duy trì khoảng cách an toàn.

"Chúng ta đợi ở đây một chút."

Thịnh Mân Âu liếc mắt, nghe thấy nhưng không có đáp lại.

Tôi le lưỡi một cái, nghĩ bụng bản thân mình thế mà đã quen bị anh coi thường.

Ở trước thang máy đợi vài phút, Dịch Đại Tráng tay cầm bình champagne xuất hiện trong tầm mắt tôi.

"Em lấy bình champagne này ở đâu vậy?" Tôi tò mò không thôi, nghiêng đầu nhìn bình rượu mới phát hiện ra đây chỉ là vỏ chai.

Dịch Đại Tráng cung kính đưa chìa khóa xe cho tôi, tiếp lời: "Phải có đạo cụ hỗ trợ chứ. Em có kinh nghiệm, tin em."

Dịch Đại Tráng đầu tàu gương mẫu đi phía trước, đi đến trước cửa, áp tai lên nghe ngóng tình hình bên trong, sau đó ngồi dậy sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị tư thế, đẩy tôi và Thịnh Mân Âu sang một bên tránh khỏi tầm nhìn của mắt mèo, chính mình tiến lên ấn chuông cửa.

"Ai vậy?" Bên trong truyền ra thanh âm Phương Lỗi.

"Tiên sinh, khách sạn chúng tôi vì cảm tạ ngài thường xuyên chiếc cố, đặc biệt chuẩn bị cho ngài một chai champagne." Dịch Đại Tráng khéo léo treo lên nụ cười giả dối.

Phía sau cánh cửa một mảnh yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên: "Từ từ."

Một lát sau, khóa cửa cùm cụp một tiếng, cửa phong chậm rãi mở ra.

Gương mặt anh tuấn phong lưu Phương Lỗi xuất hiện ở trước mắt mọi người, hắn khoác trên mình áo tắm, lộ ra vết hôn trải dài trên lồng ngực. Trên cổ, còn có mấy cái dấu hôn đỏ chót.

Phương Lỗi vừa mới mở cửa, Dịch Đại Tráng liền hướng cả người chen vào phòng.

Tôi ở phía sau giơ điện thoại di động, đem biểu tình hoảng sợ của Phương Lỗi thu vào video.

"Mấy, mấy người..... Mấy người là ai?" Phương Lỗi lấy tay che chắn, vừa ngẩng đầu liền thấy được tôi, sợ hãi nhìn tôi, khó lý giải tại sao tôi lại có mặt ở đây.

Nói như thế nào đây. Duyên phận chặn cũng không ngăn được.

Tôi ngại hắn vướng bận, bắt lấy khoảng không một cước đạp tới, đem Phương Lỗi đá văng trên mặt đất, lúc này mới thuận tiện đẩy cửa đi vào.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, trên mặt đất, phòng khách ghế sô pha, phòng ngủ giường lớn, khắp nơi tán loạn quần áo, không khó tưởng tượng mới vừa rồi nơi này đã trải qua trận chiến mãnh liệt.

Thịnh Mân Âu khóa cửa, vừa xoay người lại liền thấy Phương Lỗi nằm liệt dưới sàn, hai chân chổng vó lên trời, thập phần không kiểm chế mà lộ ra kê kê đang... cứng. Mi tâm nhíu chặt, tỏ vẻ phản cảm.

"Không nghĩ tới cậu vẫn luôn giương a." Nghĩ khí anh thực nhẹ, lại rất nghiêm túc đánh giá.

Phương Lỗi tuy rằng không hiểu ý anh, nhưng biểu tình mê man không kìm được mà run rẩy.

Tôi từ phía sau đá đá bờ vai Phương Lỗi, nhắc nhở hắn: "Đem chân khép lại, đứng lên nói chuyện."

Lúc này, cửa phòng tắm cạch một tiếng mở ra, cùng với hơi nước, Tiêu Mạt Vũ xoa xoa tóc, trên người quấn khăn tắm từ giữa đi ra.

"Honey, buổi tối chúng ta đi ăn......"

Nàng giương mắt nhìn đến Thịnh Mân Âu, đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn thấy tôi giơ điện thoại di động, nhanh chóng hiểu tình huống đang xảy ra, nháy mắt sắc mặt liền khó coi.

Nàng lấy hộp thuốc thuốc lá ở đầu giường, kẹp ở giữa châm thuốc, ngồi trên giường nhếch chân lên đối Thịnh Mân Âu nói: "Anh muốn làm cái gì?"

Thịnh Mân Âu bước nhanh đến trước mặt nàng, đi ngang qua tôi dùng bàn tay ấn hạ điện thoại. Tôi liền minh bạch, kết thúc phần quay chụp của mình.

"Tôi sẽ nói cho Tiêu tổng, là chúng ta không hợp nhau......" Tiếng nói ngày càng nhỏ đi, cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, để lại ba người bọn tôi bên ngoài.

Tại phòng khách, tôi lẳng lặng dựa vào tường phát ngốc, Dịch Đại Tráng đứng sát cửa sổ trầm trồ nhìn phong cảnh thành phố, thỉnh thoảng phát ra tiếng than thở, Phương Lỗi không biết làm thế nào cứ đứng ở giữa, thấy chúng tôi không ai phản ứng hắn, nhặt quần áo từ dưới sàn lên, có điểm muốn chạy.

"Đi đâu?" Tôi hỏi hắn.

Hắn ngượng ngùng hướng tôi cười: "Ca, đừng như vậy, tốt xấu gì cũng là người quen, thả em đi đi."

Tôi còn chưa trả lời hắn, Dịch Đại Tráng nghe thấy cười rộ lên: "Ca? Mày gọi ảnh là ca, mày có biết người bên trong là ca của ảnh không?"

Dịch Đại Tráng chỉ chỉ tôi, rồi lại chỉ cửa phòng.

Phương Lỗi mê man lắc đầu.

"Ca tôi." Dừng một chút, tôi bổ sung nói, "Là anh trai trên sổ hồ khẩu."

Mặt mày Phương Lỗi xám như tro tàn, tựa hồ cũng cảm thấy đợt này bản thân mình chết là cái chắc.

"Trùng hợp như vậy a....."  Trong miệng hắn nói, âm thầm ngó mắt nhìn phương hướng cửa phòng.

Tôi thấy Phương Lỗi còn chưa chịu bỏ ý định chạy trốn, cảnh cáo nói: "Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng có ngu ngốc mưu đồ chạy trốn, tôi phát hiện được thì.... Cậu chết chắc."'

Phương Lỗi nhìn tôi, lại nhìn sang Dịch Đại Tráng, ngoan ngoãn cầm quần áo thả xuống dưới.

"Đúng, là tôi tiện, đáng đời tôi, tôi nhận." Hắn đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, suy sụp nói.

Thịnh Mân Âu cùng Tiêu Mạt Vũ nói chuyện không lâu, ước chừng mười phút sau, hai người đã nói chuyện xong.

Thịnh Mân Âu từ bên trong đi ra, vừa đến cửa, phía sau thanh âm Tiêu Mạt Vũ u ám hung tợn từ phòng ngủ truyền ra.

"Thịnh Mân Âu, anh chính là ma quỷ, đời này đừng mong có nữ nhân nào chịu đựng được anh!" Nàng nổi giận đùng đùng đem một kiện quần áo hướng Thịnh Mân Âu ném, nhưng sức lực không đủ, bay đến một nửa liền rớt xuống mặt đất, "Anh chờ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi!"

"Nhớ rõ chuyện cô đã đáp ứng tôi." Thịnh Mân Âu không dao dộng, nghiêng mặt sang một bên, rất lịch sử nói, "Không quấy rầy mọi người, tôi đi trước."

Thấy anh đi ra ngoài, tôi vội vàng bước nhanh đuổi kịp, trước khi đi không quên nói lời cáo biệt với Tiêu Mạt Vũ.

"Không cần lo lắng video, chờ ca tôi đáp ứng việc của tôi, tôi tự nhiên sẽ cắt bỏ. Bye, Tiêu tiểu thư."

Dịch Đại Tráng ngơ ngác đuổi theo tôi, nhịn không được hỏi: "Này liền xong? Không có màn đấu đá nam tiểu tam sao? Kẹp kê kê của nó, nhét ớt vào mông nó?

Vì Phong ca cậu đã bổ túc nhanh cho mình các phương pháp trị nam tiểu tam a....

Mắt thấy sắp không đuổi kịp Thịnh Mân Âu, tôi vỗ vỗ bả vai hắn, một bên chạy lên phía trước một bên quay đầu tỏ vẻ cảm ơn hắn.

"Không cần cảm ơn, lần sau anh mời em ăn cơm là được."

Chậm một tí nữa thôi là thang máy khép lại, tôi nghiêng người chen vào, rốt cuộc cũng đuổi kịp Thịnh Mân Âu.

"Đàm luận ổn không?"

Anh không để ý đến tôi.

"Anh định cảm ơn em như thế nào?" Tôi chăm chú nhìn vào bờ môi anh, hồi tưởng xúc cảm bản nãy, "Em không cần nhiều, chỉ cần anh chủ động hôn em một cái là tốt."

Những lời này hiển nhiên chọc giận anh, làm cho anh hồi tưởng lại khung cảnh bị tôi giở trò lưu manh.

Anh một phen kéo lấy vạt áo tôi, đem tôi đẩy mạnh vào tường.

Ba mặt thang máy được khảm gương champagne, tất cả ba mặt đều chiếu rọi khuôn mặt hung ác của anh cùng khuôn mặt tươi cười cực kì gợi đòn của tôi.

"Cậu cho rằng tôi không biết cô ta là dạng nữ nhân gì sao?" Anh chậm rãi tới gần tôi, "Cậu đánh đuổi Mạt Vũ đi thì sao?Lục Phong, cho dù tôi có kết hôn với loại nữ nhân dâm loạn đó, cũng sẽ không bao giờ lên giường với cậu."

Hô hấp của anh phả vào sườn mặt tôi, chậm rãi tới gần tôi, hương vị gỗ mun quen thuộc mãnh liệt áp đảo tôi, tựa hồ.... Còn mang theo khí tức của anh.

Cả người tôi được bao phủ bởi hormone nam tính của anh, hít lấy vài hơi, chân tôi như nhũn ra.

"Nghe hiểu không?" Anh bóp chặt cằm tôi, đầu ngón tay dùng sức buộc chặt.

Tôi cảm thấy một trận đau nhức, nhìn thấy lửa giận trong mắt anh, theo bản năng gật đầu.

"Hiểu....."

Anh đã sớm sáng tỏ Tiêu Mạt Vũ là loại lẳng lơ, nhưng anh lựa chọn làm như không thấy, đổi thành người khác có lẽ vì yêu mà rộng lượng, nhưng anh căn bản là không để Tiêu Mạt Vũ vào trong mắt.

Anh chỉ là yêu cầu một "Vị hôn thê", làm cho bản thân mình giống như người bình thường.

Nếu như phải cần, anh đương nhiên có thể cải trang thành một người yêu lâu dài, cả ngày đem "Bảo bối", "Honey" treo ở bên miệng thâm tình gọi nàng.

Anh không làm, không phải là không thể, mà là khinh thường, tựa như anh chưa bao giờ che dấu sự chén ghét của anh dành cho tôi.

Nói trắng ra --- --- tôi cùng Tiêu Mạt Vũ đều không xứng để anh phải phí công ngụy trang. Tôi thậm chí còn xếp sau Tiêu Mạt Vũ.

Anh ngày từ đầu không có nghĩ tới muốn bắt gian Tiêu Mạt Vũ, nhưng bởi vì tôi tham gia, tình thế không thể vãn hồi. Tiêu Mạt Thế cùng anh triệt để xé rách mặt nạ ân ái, anh bây giờ chỉ có thể bỏ rơi cái "Yểm trợ" này, trong lòng anh bực bội thế nào, tôi chỉ cần nhìn lực bấm nút của anh liền có thể nhìn ra.

Thang máy dừng lại, Thịnh Mân Âu buông tôi ra, ngoài tháng máy mọi người đứng chờ kinh ngạc nhìn hai người chúng tôi, biểu tình không hề biến hóa đi ra ngoài.

Tôi bủn rủn ôm cằm, xuyên qua đám người cùng anh đi ra ngoài khách sạn.

"Vậy em ghi nợ lần này!" Tôi nhìn bóng lưng anh không sợ chết hô lên, cũng không để ý phản ứng của anh, đút tay vào túi quần xoay người bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro