Chương 6: Chính là không cam lòng
Nháo tới nháo lui, một đám người lại là người quen biết đã lâu.
Mấy năm trước kia Tam ca khai trương phòng mát xa, Hổ ca liền đến làm việc cho Tam ca, làm đã nhiều năm, cũng được xếp vào hàng ngũ trung thành. Sau khi Tam ca vào tù, phòng mát xa cũng đóng, Hổ ca đành phải rời đi tìm chỗ khác làm việc.
Từ biệt quanh năm, đã từng là Vương mập mạp nay thành "Hổ ca", Tam ca từ lâu đã trở thành giang hồ trong truyền thuyết, biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Ai có thể nghĩ tới trùng hợp như thế, tùy tiện tới thu phí bảo kê liền có thể gặp lại đại ca mình ái mộ năm xưa.
Bầu không khí ngày càng ngượng ngùng, Hổ ca xấu hổ không thôi.
Ba người ngay lập tức thu lại kĩ thuật diễn xuất của mình, chủ động giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, ngay sau đó cùng tôi, Thẩm Tiểu Thạch, Liễu Duyệt xếp thành hai hàng mặt đối mặt, ở cục cảnh sát bắt tay giảng hòa.
Lục đục cả một buổi trời rời khỏi cục cảnh sát đã là tám giờ tối, Tam ca là ông chủ, đề nghị mọi người cùng nhau đi ăn lẩu, ăn xong cảm thấy chưa tận hứng, liền đề nghị đi tăng hai đến "Kim Sắc Niên Hoa" ca hát.
Ngoại trừ Liễu Duyệt là con gái không thể đi chơi về khuya, bị Tam ca kêu taxi đuổi đi, những người còn lại lần lượt hướng câu lạc bộ đêm mà đi.
Đúng như lời Liễu Duyệt từng nói, quả thật ở đây có rất nhiều siêu xe.
Tam ca phất tay bảo cứ chơi thoải mái, lại kêu thêm mấy vị mĩ nữ, ánh đèn lấp lóe khắp căn phòng cùng tiếng rống theo lời bài hát của Thẩm Tiểu Thạch, làm tôi đau đầu không thôi.
"Anh đẹp trai, hút thuốc không?" Một nữ nhân nở nụ cười dụ dỗ đưa điếu thuốc tới trước mặt, thân mật dựa vào người tôi. Tôi lắc đầu, uyển chuyển từ chối.
Tôi nói tôi nghe mọi người hát là tốt rồi, ai ngờ Tam ca không chịu bỏ qua, gọi một nữ nhân bất kì cho tôi, nói rằng quy củ ở đây không thể không nghe theo, ai cũng đều phải có bạn cặp cùng nhau vui chơi.
"Anh đẹp trai, hai chúng ta cùng uống một chén đi?" Lệ Lệ thấy tôi không chịu hút thuốc lá, lại đổ rượu vào ly đưa cho tôi.
Tôi chặn lại ly rượu, lại lần nữa cự tuyệt: "Tôi dị ứng với cồn."
Kỳ thật đều là lấy cớ, tôi chính là không muốn uống mà thôi. Năm mười bốn mười lăm tuổi học theo đám bạn, tụ tập uống rượu, chỉ là không chờ tôi thuần thục đã bị mẹ đánh vỡ. Sau đó là cuồng loạn đánh chửi, khiến tôi từ bỏ không dám học thói xấu nữa.
Lệ Lệ thấy tôi liên tục từ chối liền mất hứng, dẩu dẩu miệng, đem ly rượu một hơi uống hết liền rời đi tìm đối tượng khác.
Thẩm Tiểu Thạch đứng trên sàn nhảy nhỏ, một thân quyền cước tung ra, xoay người một cái liền lăn xuống sàn gào hét hát bài tình ca, Tam ca cùng Hổ cùng nhau ôn kĩ niệm cũ, sương khói mờ mịt trong không trung, biểu tình trên mặt không mấy rõ ràng, hai tiểu đệ của Hổ ca cùng các nữ nhân trò chuyện thập phần vui vẻ, cười đùa không ngừng.
Đều không thú vị!
Tôi đánh một tiếng với Tam ca, nói mình buồn tè, không chờ Tam ca đáp tôi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tại siêu thị nhỏ mua bình nước uống, ma xui quỷ khiến mua thêm bao thuốc lá, ngồi ở bồn hoa trước bãi đỗ xe, thuần thục đem điếu thuốc vào trong miệng, chẳng hề bậc lửa.
Vô vị!
Cắn cắn điếu thuốc, tôi cầm gói thuốc lá lật lên xem, không nhìn ra điểm gì đặc biệt a.
Thì ra hương vị Thịnh Mân Âu thường hút là vầy, mùi vị chẳng có gì đặc biệt, còn không ngon bằng kẹo mút của Thẩm Tiểu Thạch. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn cứ ngậm điếu thuốc không nhả ra.
Trai gái ăn mặc xa hoa nối đuôi nhau tiến vào "Kim Sắc Niên Hoa" không dứt, từ màu sắc đen huyền bí ẩn đến đỏ tươi quyến rũ lấp la lấp ánh, đủ cả hết. Tôi nhàm chán nhìn dòng người ra vào ở đại sảnh, bỗng nhiên bắt được thân ảnh quen thuộc.
Phương Lỗi thân mật ôm lấy đối phương, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng bãi đỗ xe đi tới.
"Tôi còn muốn uống......" Nữ nhân tóc quăn môi đỏ giống như con rắn quấn lấy Phương Lỗi.
"Nghe lời tôi, không uống nữa, cô đều uống cả một ngày nay, tôi đưa cô về nhà, bằng không vị hôn phu của cô sốt ruột." Phương Lỗi ôn nhu an ủi đối phương, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô, vuốt vuốt sống lưng.
Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của nữ nhân, híp híp mắt.
"Anh ta sẽ không lo lắng cho tôi...... Anh ta căn bản không để ý tới tôi!" Ngữ khí nữ nhân đột nhiên trở nên kịch liệt, "Anh biết không...... Tôi đến bây giờ...... Đều, đều chưa được đi qua nhà anh ta........ Con mẹ nó, anh ta giấu cái gì trong nhà!? Vẫn là anh tốt, tôi thích anh......"
Tôi ngồi ở trong bóng tối, cách họ một chiếc xe, bọn họ cũng không có phát hiện ra tôi.
Phương Lỗi đỡ nữ nhân ngồi vào chiếc xe thể thao, cẩn thận điều chỉnh ghế dựa cho nàng, vòng ra đằng sau ngồi vào chỗ điều khiển. Một lát sau, xe thể thao phát ra tiếng gầm rú, tiếng bánh xe ma sát, tăng ga, phóng đi cực nhanh biến mất ở bãi đậu xe.
Mãi đến khi chiếc xe thể thao không còn ở trong tầm mắt, tôi mới gỡ điếu thuốc trong miệng xuống, thở dài một tiếng một lần nữa đi vào Kim Sắc Niên Hoa.
Trong phòng vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ là người đang hát đã đổi thành Tam ca.
Một bài hát rung động đến tâm can "Làm lại từ đầu", ba người bị đánh thành đầu heo lệ nóng quanh tròng, nhiệt liệt vỗ tay.
Tôi ngồi bên cạnh Lệ Lệ, chủ động hỏi: "Cô có biết Phương Lỗi không? Anh ta cũng là người ở đây."
"Phương Lỗi?" Lệ Lệ một mặt mờ mịt nhìn tôi.
Nghĩ nghĩ tôi thay đổi cách gọi: "Anh ta ở đây gọi là Tát Sa."
"Nga, anh Tát Sa a." Ánh mắt Lệ Lệ có chút biến hóa, "Anh là bằng hữu của anh Tát Sa, hay là.... Khách nhân?"
"Không tính là bằng hữu, cô có biết hiệu cầm đồ Thịnh Vượng ở đầu phố không? Tôi là quản lý bên đó. Gần đây anh ta hay tới chỗ tôi để cầm đồ, có một chút quan hệ." Tôi cười nói, "Mới vừa rồi tôi đi ra ngoài hóng gió, nhìn thấy anh ta đỡ một vị mỹ nữ vào trong xe, cô có biết mỹ nữ đó là ai không?"
"Vậy hẳn là kim chủ gần đây của anh ta, nghe nói cô ta là con gái của công ty chế dược." Mặt Lệ Lệ đầy hâm mộ.
Tôi vốn còn đang hoài nghi nhưng khi nghe đến bốn chữ công ty chế dược, liền trăm phần trăm xác định. Mỹ nữ dính trên người Phương Lỗi, chính là người đã đi bên cạnh Thịnh Mân Âu, bạn gái của ca.
"Nghe nói cô ấy có vị hôn phu?"
Lệ Lệ châm chọc nở nụ cười: "Đâu phải ai đến nơi này đều độc thân, chính là dùng tiên để mua vui thôi, có mấy ai thật lòng."
Vậy cũng không hẳn, đưa đồng hồ, kim cương, hiển nhiên là đang si mê, cũng không tính là không động tâm.
Thịnh Mân Âu a Thịnh Mân Âu, anh cũng có hôm nay.
Tôi giơ lên chai nước khoáng hướng nàng cụng ly, nói: "Chúc bọn họ bên nhau dài lâu."
Thứ sáu tuần này chính là ngày giỗ của ba tôi, mười năm nay tôi chưa một lần nào thăm mộ ông, vì bệnh tình không cho phép nên năm nay mẹ tôi không đi được. Trước khi đi bà cố ý dặn dò tôi phải đi vào buổi chiều, tôi hỏi bà vì sao phải vậy, bà dừng một chút, nghiêm mặt nói buổi sáng Thịnh Mân Âu sẽ tới thăm mộ.
Kỳ thực tôi đã sớm đoán được, phàm là ngày giỗ của ba tôi, anh không bao giờ vắng mặt.
Đến hôm thứ sáu, tôi dậy thật sớm, đi chợ mua hoa, một bình rượu đế cùng đồ nhắm rượu cho ông, sau đó bắt một chiếc xe đến nghĩa trang.
Tôi cảm thấy bản thân mình đã đến đủ sớm, không nghĩ tới Thịnh Mân Âu so với tôi còn đến sớm hơn.
Thịnh Mân Âu đưa lưng về phía tôi, anh ngồi trên một cái ghế dài.
Tôi ngừng bước chân, không có đi lên trước, thậm chí còn tìm góc tường né vào trốn tránh, sợ bị anh phát hiện.
Thịnh Mân Âu ngồi ở chỗ đó nửa ngày không có động tĩnh, khiến tôi hoài có phải hay không anh đã ngủ quên.
Khí trời càng lúc càng lạnh, tôi chỉ cần thở một hơi nhẹ liền hiện ra sương trắng. Nhưng chờ đến khi ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây rơi xuống trên người, lại dâng lên ấm áp ngắn ngủi. Lá cây ố vàng bay múa theo gió, bóng dáng trên mặt đất cũng loang lổ theo.
Cành cây rào rạt run rẩy, Thịnh Mân Âu giống như bị gió thổi động, bắt đầu có động tác. Từ trong túi áo anh lấy ra hộp thuốc lá, bậc lửa châm thuốc, bỏ bó hoa trên mặt đất.
Khói trắng lượn lờ bóc lên, anh đợi một lát, đứng lên, tựa hồ là chuẩn bị rời đi.
Tôi không hề trốn tránh, từ chỗ rẽ đi ra.
Vừa lúc anh xoay người, cùng tôi đứng đối diện nhau.
Nào có ngờ nhiều lần như vậy không hẹn mà gặp, bất quá đều là trăm phương ngàn kế. Không biết tại sao trong đầu tôi hiện lên một câu.
"Ca, anh tới rồi." Tôi cong cong mắt, hướng anh mỉm cười.
Hai tay anh cắm ở túi áo, tầm mắt không hề dừng lại trên người tôi, sải bước qua tôi rời đi.
Thời điểm anh đi qua người tôi, tôi đảo người một phát bắt lấy cánh tay anh.
Anh xoẹt một cái tránh thoát bàn tay tôi, phảng phất từ lúc sinh ra đã mang theo bản năng, không để cho tôi chạm vào anh vượt quá ba giây.
Hai người chúng tôi im lặng nhìn đối phương.
Tôi cuộn lại ngón tay, nắm thành quyền thu vào trong túi, đồng thời lùi về sau mấy bước, cùng anh bảo trì một khoảng cách an toàn.
"Em có chuyện muốn hỏi anh, mấy năm nay, anh có nhận được thư em gửi cho anh không?"
Mười năm này, tôi viết cho anh rất nhiều thư nhưng lại không có hồi đáp. Từ mong đợi, đến phẫn nộ, đến cầu xin, đến chết tâm. Cứ ba tháng là tôi sẽ gửi cho anh một bức thư, nhưng lần này thì khác, tôi không còn gửi hy vọng hồi âm vào trong bức thư.
Vào năm cuối cùng, khi tôi biết tin mẹ tôi thân mang bệnh nan y không sống được bao lâu, tôi đã không viết thư gửi cho anh nữa.
Bây giờ hỏi anh, không phải là trách cứ, không phải là điều gì cả, chỉ là... suy nghĩ của mười năm qua, cuối cùng cũng hỏi ra.
"Thư?" Anh sửa cổ tay áo, "Có nhận được."
Lông mi tôi run run: "Vậy anh...." Vậy anh có hay không xem qua?
Tựa hồ nhìn thấu tôi muốn hỏi cái gì, anh sảng khoái đáp: "Không xem, toàn bộ đều ném hết."
Tôi đã liệu trước câu trả lời của anh sẽ là như vậy, nên bản thân tôi không thất vọng mấy.
Tôi tự đánh giá cao chính mình.
"Em cũng đoán được câu trả lời của anh." Tôi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi giày anh mang, nụ cười trên mặt có chút chua xót.
Vạt áo theo làn gió nhẹ nhàng đong đưa, anh nhấc chân muốn đi.
"Ca....." Tôi gọi anh lại.
Lần này anh không dừng lại, cũng không quay đầu lại nhìn tôi, hướng cổng nghĩa trang mà đi đến.
"Đối xử tốt với bạn gái của anh một chút!" Tôi giương giọng hướng anh hô lên.
Thẳng đến khi thân ảnh Thịnh Mân Âu biến mất, tôi mới xách đồ đạc vào thăm ba.
Đem bó hoa cùng rượu và thức ăn dọn trên mặt đất, tôi hướng ông lạy ba lạy, sau đó ngồi trên băng ghế dài.
"Ba, đã lâu không gặp."
"Con là đứa con hư đốn, ba muốn mắng muốn đánh muốn làm gì con cũng được. Con xin lỗi, thực sự xin lỗi, là con cô phụ ba mẹ, con biết, con biết hết......."
Tôi nhắm mắt lại, một mảnh bóng tối bao trùm lấy tôi.
"Nhưng con chính là không cam lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro