Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Anh trai yêu dấu của tôi

Các bác cứ từ từ mà đọc đừng có vội, tại vì Linh không chỉ đăng một chương này đâu😚 nên thấy thông báo xong vô đây thì cứ thong thả:vv
_______________

Sau khi ba tôi qua đời, trong nhà thiếu hụt nguồn kinh tế, mẹ tôi vì nuôi gia đình nên vẫn luôn bận rộn. Buổi sáng, bà sẽ dậy sớm đem thức ăn nấu sẵn, bỏ vào tủ lạnh, lại đem nồi cơm điện cài đặt thời gian. Cứ như vậy mỗi khi chúng tôi tan học về nhà, chỉ cần bỏ thức ăn vào lò vi sóng hâm lại ăn là được.

Kỳ nghỉ đông năm tôi mười một tuổi, trời đặc biệt lạnh, phía nam cũng nổi lên tuyết lớn. Từ khi chào đời cho đến nay đây là lần đầu tiên tôi chân chính nhìn thấy tuyết, mềm nhẹ, lạnh giá, che kín bầu trời, đem toàn bộ thế giới nhuộm thành màu trắng tuyết.

Mà ở thời điểm tuyết rơi nhiều nhất, tôi ôm bồn cầu phun đến trời đất tối tăm, ngay cả mật cũng nôn ra.

Nôn xong, sẽ có khoảng thời gian ngắn ngủi thoải mái, đại khái qua năm sáu phút, bụng sẽ lại đau không ngừng, mãnh liệt sinh ra cơn buồn nôn.

Thịnh Mân Âu nghe được động tĩnh đi đến trước cửa phòng vệ sinh, đứng ở xa không tới gần tôi, nhìn một lát, ngữ khí như có như không quan tâm hỏi: "Thấy thế nào, có muốn đi bệnh viện không?"

Tôi ấn nút xuống xả nước, nước mắt nước mũi tèm lem một phen quay đầu hướng anh xua tay.

"Không...... Không có việc gì, không cần đi."

Ba tôi chết thảm tạo cho tôi bóng ma tâm lý khá lớn, một đoạn thời gian rất dài tôi đối bệnh viện mang bài xích, có thể không đi liền không đi, nhất thiết phải đi, thì cũng chỉ mau vào mau về. Mặc dù khi đó khó chịu muốn chết, tôi cũng kiên quyết tỏ vẻ không cần đi bệnh viện.

Mà Thịnh Mân Âu khi đó bất quá cảm thấy "Cần phải" đến hỏi một câu, cho nên sau khi tôi nói không cần trợ giúp anh cũng không muốn hỏi nhiều, xoay người trở về phòng ngủ.

Tôi ngồi trên mặt đất ở buồng vệ sinh nghỉ ngơi một lát, loạng choạng đứng dậy về phòng, cuộn tròn người trên giường ôm bụng.

Nhịn đến 9 giờ tối, ẩn ẩn đau biến thành kịch liệt quặn đau, không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, đau đến nỗi tôi dần dần mất đi sức lực, nhìn đồ vật xung quanh đều xuất hiện bóng chồng.

Loại trạng thái này làm tôi ý thức được, nếu tôi không đi bệnh viện, mẹ tôi về nhà liền phải thay tôi nhặt xác.

Dựa vào ý niệm đẩy lên chút sức lực cuối cùng, tôi bước xuống giường rề rà ra khỏi phòng ngủ, gõ cửa phòng Thịnh Mân Âu.

Phòng của chúng tôi kỳ thật là sát vách nhau, nguyên bản đây là một căn phòng lớn được sửa chửa lại chia làm hai phòng. Bởi vì nguyên nhân sửa lại, mà gian phòng Thịnh Mân Âu hoàn toàn không có cửa sổ, chật chội đè nén, luôn có vẻ u ám.

Sau đó anh dọn đi rồi, mẹ tôi liền đem phòng anh làm thành nhà kho, để những đồ vật ít dùng đến.

"Anh......" Tôi cố hết sức mà dịch đến cửa phòng ngủ của anh, gõ gõ cửa phòng.

Qua một lát, bên trong truyền tới động tĩnh xuống đất, Thịnh Mân Âu nhanh chóng kéo cửa phòng ra đứng trước mặt tôi.

Lúc ấy anh mười lăm tuổi, đã bắt đầu dậy thì, cao hơn tôi không ít, đến nỗi khi đứng gần nhau, tôi cần phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng anh.

"Anh, em khó chịu." Tôi chống đỡ không được, che lại bụng, đầu dựa vào lồng ngực anh. (L: tôi là tôi thấy anh Phong quá tranh thủ a)

Anh đỡ tôi, lảo đảo về sau hai bước, ôm tôi đứng vững.

"Em không có sức lực......" Dù sao mười một tuổi vẫn còn là con nít, không có chỗ dựa còn có thể cứng rắn chống đỡ, nhưng khi có chỗ dựa an tâm, người cũng yếu ớt đi, "Anh, em cảm thấy chính mình sẽ chết...... Một hồi nóng một hồi lạnh........"

Thịnh Mân Âu rút tay sờ sờ cái trán tôi, nói: "Cậu giống như phát sốt."

Trách không được trên người một chút sức lực cũng không có, tôi đem trọng lượng bản thân dựa hết vào người thiếu niên, lời nói ra đều mang theo nức nở: "Anh, có phải em sắp chết không?"

Thịnh Mân Âu đại khái cảm thấy tôi sốt đến hồ đồ, đỡ tôi đến sô pha phòng khách, lại cầm lấy điện thoại bàn ở phòng khách bấm một dãy số.

Một lúc sau, đối phương bắt máy, thanh âm Thịnh Mân Âu rõ ràng mang lo lắng, biểu tình lại hoàn toàn ngược lại, bình tĩnh giống như mặt hồ bị tuyết đóng băng, không thấy một tia gợn sóng.

"Mẹ, A Phong giống như bị bệnh, con hiện tại đem nó đến bệnh viện, sau khi mẹ tan tầm trực tiếp đến bệnh viện đi."

Mẹ tôi nôn nóng hỏi tôi có bị nặng lắm không, có nghiêm trọng không, anh nhất nhất trả lời, nhượng bà không cần gấp gáp, nói chính mình sẽ xử lý tốt.

Cúp điện thoại, Thịnh Mân Âu tiến vào phòng mình thay đổi quần áo lại đi vào phòng tôi lấy cái áo khoác đưa tôi mặc vào.

Cầm lấy chìa khóa, anh hướng cửa đi tới, không có ý tứ muốn đỡ tôi.

Tôi buồn bực đứng dậy bước hai bước, che lại bụng ngồi xổm trên mặt đất, một bước cũng đi không được.

"Không đi được?"

Tôi ngẩng đầu, mắt rưng rưng, đối với anh hít hít cái mũi: "Vâng."

Anh nhăn mày, trên mặt cơ hồ muốn hiện ra hai chữ "Phiền toái", tôi cắn môi, nước mắt ở hốc mắt lung lay sắp đổ.

Bỗng nhiên, Thịnh Mân Âu ở trước mặt tôi ngồi xổm người xuống.

Tôi sửng sốt, liền nghe anh nói: "Tới, tôi cõng cậu."

Không nói khoa trương chút nào, một khắc kia trong đầu tôi nhảy ra một hàng chữ, trên đó viết —— chỉ có anh là tốt nhất trên đời.

Tôi chớp chớp mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ba chân bốn cẳng bò đến lưng anh.

Thịnh Mân Âu bỏ ra chút sức lực đứng lên, cõng tôi đi ra cửa.

Ngày mưa khiến con đường tuyết trơn trượt, xe rất khó kêu, nhà của chúng tôi gần con đường lớn, Thịnh Mân Âu ở ven đường đứng một lát, thấy không có xe tới, đành phải hướng giao lộ phía trước thử vận may.

"Anh..... Em đau bụng...." Tôi nằm trên lưng anh, khăn quàng cổ che khuất diện mạo, hình thành một không gian nhỏ hẹp thập phần an toàn lại ấm áp.

Khả năng Thịnh Mân Âu bị khăn quàng cổ cọ cọ vào cổ có chút ngứa nghiêng đầu.

"Đến bệnh viện liền không đau."

Khi tôi lải nhải, lăn qua lăn lại làm nũng, anh luôn áp dụng thái độ làm lơ, nhưng khi bị tôi hỏi đến phiền, cũng sẽ lựa chọn đáp lại tôi một chút.

Tuyết rơi thật lớn, rơi xuống đỉnh đầu anh, thậm chí dừng tại lông mi đen đặc. Anh nháy mắt, tuyết hòa tan thành nước dọc theo khóe mắt chảy xuống, cùng mồ hôi bên tóc mai hòa lẫn vào nhau.

Tôi dùng mu bàn tay xoa xoa, nhịn không được hỏi: "...... Anh, liệu em có chết không?"

Ngày thường tôi kỳ thật không phải người sợ chết, nhưng khả năng lúc ấy tuổi còn nhỏ lại bởi vì sinh bệnh thập phần yếu ớt, sẽ quan trọng hóa vấn đề, cũng có vẻ thực không thể hiểu được.

Thịnh Mân Âu không có trả lời, từng bước một thong thả mà đi ở trên tuyết, thỉnh thoảng quan sát xung quanh có xe hay hông.

"Anh, em khó chịu...... Em cảm thấy chính mình sắp chết......"

Thịnh Mân Âu sốc tôi lên, hơi thở bất ổn nói: "Sẽ không." Mỗi một chữ, trong miệng anh sẽ toát ra một luồng sương trắng.

Nơi xa có một chiếc xe sáng đèn chậm rãi chạy tới, Thịnh Mân Âu vội tiến lên vẫy tay, lực chú ý của tôi cũng bị hấp dẫn qua bên đó.

Xe taxi ngừng lại, Thịnh Mân Âu đem cửa sau mở ra, sau đó thả tôi xuống đất, ấn ấn mũ tôi đem tôi nhét vào trong xe.

"Cậu chuyện này..... Chán ghét, làm sao có khả năng.... Nói chết..... Là chết được."

Theo tiếng đóng cửa, mơ mơ hồ hồ, tôi giống như nghe thấy tiếng anh nói một câu gì đó, nhưng lúc ấy bụng tôi lại một lần nữa dâng lên cơn đau kịch liệt, hoàn toàn mất đi tâm tư hướng anh làm nũng, chỉ có thể núp ngồi ở phía sau run bần bật, cũng liền bỏ lỡ cơ hội xác nhận lời anh nói.

Ngày thường tôi không dễ sinh bệnh, nên nghĩ đây chỉ là bệnh vặt sẽ nhanh chóng khỏi, nhiều nhất cũng chỉ đau hai ngày. Nhưng lần đó tôi bị viêm dạ dày cấp tính, tôi ước chừng phải ở bệnh viện ba ngày. Mẹ tôi muốn xin nghỉ một ngày, nhưng không được, chỉ có thể để Thịnh Mân Âu ở bệnh viện bồi tôi.

Truyền dịch chính là mất năm sáu tiếng đồng hồ, tôi có giường ngủ, mệt mỏi còn có thể ngủ, nhưng Thịnh Mân Âu chỉ có thể ngồi ở chiếc ghế gỗ không thoải mái vẫn luôn quan sát tình huống truyền dịch, cho dù mệt mỏi cũng không thể hảo hảo nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai truyền dịch, tôi kỳ thật đã cảm giác khá hơn nhiều, cơn sốt cũng lui xuống. Khi tôi mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn đến đó là Thịnh Mân Âu.

Anh chống cằm, khuỷu tay đặt ở mép giường, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm túi truyền dịch, có vẻ nhàm chán, lại có chút mỏi mệt.

Tôi giật giật tay, anh phát hiện tôi tỉnh, tầm mắt chuyển qua tôi.

Sau khi trận ốm đi qua, tôi đã có giác ngộ mới về nhân sinh và sinh mệnh. Tôi bắt đầu hết sức trân quý tất thảy mọi thứ trên thế gian này, tuyết trắng ngoài cửa sổ, chim non líu ra líu ríu, đám đông ồn ào, mẹ tôi và Thịnh Mân Âu.

Đặc biệt là mẹ tôi và Thịnh Mân Âu.

Tôi dùng tay cắm truyền dịch túm lấy tay áo Thịnh Mân Âu, trong lòng sinh ra một loại mềm mại, cảm xúc đày trướng, cùng một ít cảm động kỳ quái.

"Anh, chờ em trưởng thành, nhất định sẽ hiếu thuận với anh và mẹ." Thể lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, làm thanh âm của tôi có chút suy yếu, nhưng cũng đủ để Thịnh Mân Âu nghe rõ ràng.

Thịnh Mân Âu chống cằm, hơi nhướng mày khóe môi có chút buồn cười nhếch lên.

"Hiếu thuận tôi?"

Tôi sợ anh không tin tôi, không tự giác buộc chặt ngón tay, tăng thêm ngữ khí nói: "Vâng, chờ em lớn lên đi làm, kiếm tiền, nhất định sẽ đối với anh thực tốt, so với những người khác đối với anh tốt nhất."

Trẻ con rất ngây thơ, cảm thấy lớn lên là có thể đi làm, có tiền liền có thể làm anh trở nên vui sướng. Khi đó, tôi hoàn toàn không nghĩ tới nhân sinh chính mình còn có một loại khả năng khác, trưởng thành, không chỉ không thể vì xã hội cống hiến, còn trở thành gánh nặng của xã hội.......

Thịnh Mân Âu chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó hóa thành hờ hững.

Anh cười nhạt: "Được, tùy cậu."

Đối với anh mà nói, kia chỉ là ngôn ngữ của con nít, chỉ sợ giây xong sẽ quên mất không nghiêm túc ghi tạc trong lòng. Nhưng đối với tôi mà nói, cảnh tượng ngày hôm đó tôi đều nhớ rõ rõ ràng ràng, mỗi một từ đều phát ra từ đáy lòng, tuyệt không giả dối.

Thịnh Mân Âu luôn cảm thấy, lời tôi nói với anh, gây phiền lòng, quấn lấy người, tất cả đều đáng ghét, bởi vì có những lời vô pháp nói ra khoải miệng nên càng say đắm mà yêu. Tôi cùng Tề Dương một sống một chết, huyên huyên náo náo, cũng là vì đối với anh nảy sinh dục vọng độc chiếm.

Kỳ thật không phải.

Ít nhất không hoàn toàn đúng.

Tình cảm của tôi đối với anh, một phần là bởi vì anh là người tôi yêu, còn phần còn lại là bởi vì anh là anh trai yêu quý của tôi.

Tôi đã nói sẽ đối xử tốt với anh, sẽ thay ba chăm sóc anh, tôi sẽ không bao giờ nuốt lời.

Dù cho anh không thèm để ý.

Nồi cháo sôi sùng sục tràn ra, tôi hoàn hồn, thất kinh mà vặn lửa nhỏ, bắt đầu tìm kiếm giẻ lau kết quả phát hiện phòng bếp Thịnh Mân Âu không có loại đồ này, chỉ có thể xoay đi tìm thứ khác, nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy lau nước bị tràn ra.

Cùng lúc đó, phòng ngủ truyền đến động tĩnh, tôi nhìn thời gian, suy đoán hẳn là Thịnh Mân Âu tỉnh, vội vàng tắt lửa, hướng phòng ngủ bước nhanh đến.

Xuyên qua nhà ăn, đi qua hành lang, tôi dừng bước chân, vừa lúc cửa phòng ngủ mở ra cùng Thịnh Mân Âu bốn mắt nhìn nhau. Anh tựa hồ không nghĩ tới tôi thế nhưng còn ở đây, bộ dáng nắm tay cầm sững sờ nhìn tôi hiện ra mấy phần buồn cười.

"Hi~" Tôi hướng anh chào hỏi, "Em nấu cháo, anh ăn không?"



*20'20*

*24-08-2021*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro