Chương 3: Cách xa tôi một chút
Tam ca thật có mắt nhìn, phía trước cửa tiệm là một câu lạc bộ đêm cùng trung tâm mua sắm. Cửa hiệu cầm đồ tên là "Hiệu cầm đồ Thịnh Vượng", với mong muốn ăn nên làm ra nhanh chóng phát đạt.
Thời điểm đến làm việc tôi mới phát hiện mình quản lí nhiều hơn một người, có ba người ----- tài vụ Liễu Duyệt, phục vụ Thẩm Tiểu Thạch, còn có chuyên môn quét dọn và làm cơm lão Thẩm họ Vương.
Cầm đồ là loại hình dịch vụ thông qua việc cung cấp các khoản vay bảo đảm cho khách hàng trên cơ sở, theo đó khách hàng sẽ nhận được một khoản tiền vay, bù lại họ phải cầm cược lại các tài sản của họ được sử dụng làm tài sản cầm cố hoặc sử dụng các loại giấy tờ có giá để thế chấp. Lãi suất khi cầm đồ thường do các bên thỏa thuận nhưng thông thường là do tiệm cầm đồ ấn định vì thông thường những người cầm đồ thường khó khăn về kinh tế và lãi suất thường cao hơn lãi suất của ngân hàng ấn định, thậm chí là lãi suất cắt cổ theo kiểu lãi suất chợ đen. Sau thời hạn ấn định sẵn mà khách hàng không đến chuộc đồ thì xem như đồ cầm cố thuộc về chủ tiệm.
Đang chìm trong suy nghĩ thì giọng nói của máy móc vang lên bốn chữ "Hoan nghênh quý khách", tôi giật mình ngẩn đầu nhìn người đang đi tới. Chỉ thấy một nam nhân diện mạo anh tuấn mặc áo sơ mi hoa đẩy cửa đi vào.
Người trước mắt một mặt phong lưu, khuy áo sơ mi lộn xộn như hận không thể dựt hết ra, trên mặt đeo kính râm, trước tiên liếc mắt đưa tình với Liễu Duyệt rồi mới hướng tới chỗ tôi.
"Ông chủ, đánh giá một chút xem thử cái này bao nhiêu tiền." Hắn đem hộp màu đỏ trong tay đưa cho tôi.
"Ai u, đồng hồ nổi tiếng a." Thẩm Tiểu Thạch ngồi trên sô pha nghịch di động, thấy có người tới cửa, cũng tới xem náo nhiệt.
Tôi đem tạp chí trong tay vứt qua một bên, mang lên bao tay trắng, lấy kính lúp ra bắt đầu công tác.
Đồng hồ nam nhân mang tới vô cùng tinh tế, logo rõ ràng, màu sắc độc đáo, mũi tên sắc bén, các bánh ranh vừa khớp vận chuyển, hàng công nghệ cao a.
"Đồng hồ này còn rất mới." Đây là mẫu đồng hồ nam mới nhất, giá thành ít nhất cũng phải hai mươi vạn.
Trên mặt sơ mi bông hiện lên một vệt đắc ý, "Một mỹ nữ mới cho tôi gần đây, chưa mang lần nào, toàn bộ đều mới."
Tôi đem đồng hồ thả lại trong hộp, hướng hắn định giá, "Giá sương sương là 80 ngàn."
Khuôn mặt tươi cười của sơ mi bông ngưng trệ, không dám tin trừng tôi, "Cậu chém cũng thật lợi hại đi, cái đồng hồ này hoàn toàn mới tôi chưa mang qua lần nào. Hai mươi vạn không ói ra, tốt xấu gì cũng phải mười lăm vạn chứ?"
Tôi đậy nắp hộp đẩy trở lại, không nhanh không chậm cùng hắn cò kè mặc cả.
"Mười ba vạn, làm thủ tục thỏa đáng có thể lấy tiền ngay."
Hắn cúi đầu xoắn suýt suy tư chốc lát, cắn răng một cái, đau lòng đẩy cái hộp đỏ kia giao lại cho tôi
"Thành giao."
Thẩm Tiểu Thạch âm thầm hướng tôi giơ ngón tay cái, thời điểm viết biên lai cho sơ mi bông, hắn vỗ vai nói tôi tăng giá thêm.
Hiệu cầm đồ có một tài khoản WeChat bạn tốt chừng ba bốn ngàn, Thẩm Tiểu Thạch kiêm vận chuyển buôn bán cùng kiếm khách tiêu thụ. Mỗi khi có đơn hàng mới, Thẩm Tiểu Thạch trước tiên sẽ chụp vài tấm hình sau đó ghi thêm giá cả đăng lên vòng bạn bè.
"Mười lăm vạn." Tôi nhỏ giọng hướng hắn báo giá.
Hiệu cầm đồ kiếm lời đến khoái trá, có tiến có lùi dùng rất tốt, giá cả mở quá cao sẽ khiến người khác chùn bước. Chúng tôi vẫn luôn dựa theo nguyên tắc "Kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu", tình nguyện kiếm ít một chút còn hơn không kiếm được gì.
Tam ca vẫn luôn nói tôi có thiên phú về nghề này, là hạt giống tốt, tôi biết rõ đây là lời khách sáo. Ép giá người khác mà cũng được coi là thiên phú, mẹ tôi mà nghe được chắc sẽ ngất ngay tại chỗ mất.
"Tát Sa?" Tôi nhìn chữ kí tiêu sái trên biên lai, trực tiếp vò đi ghi lại tờ khác, "Điền tên thật."
Hắn bĩu môi, lần này ngoan ngoãn viết hai chữ "Phương Lỗi".
"Mỹ nữ, rãnh rỗi tới tìm tôi chơi a. Về phần rượu nhất định sẽ giảm 20% cho cô."
Cẩn thận thu lại biên lai, kiểm tra sổ sách, sơ mi bông cùng Liễu Duyệt đáp mấy câu nói, đưa cho nàng một tấm danh thiếp thơm ngát.
Liễu Duyệt cười cười nhận lấy, đem đồng hồ bỏ vào trong tủ sắt.
Sơ mi bông đi rồi, Thẩm Tiểu Thạch mới tiến về phía sôpha mềm mại, giơ cao điện thoại di động, trong miệng phát ra một tiếng cảm thái.
"Lớn lên đẹp mã thật tốt a, không hề làm gì cũng có thể có mười ba vạn. Mười ba vạn, hai năm tiền lương của em cũng chả đủ."
Liễu Duyệt mở máy vi tính ngồi xem phim Hàn cẩu huyết, tùy ý tiếp lời: "Cũng không tính là tuấn tú, cũng không bằng idol tôi, nhưng bù lại vóc nguời rất tốt, còn có cơ ngục kia..." Nàng cúi đầu liếc nhìn bộ ngực mình, tiếc nuối lắc đầu, "Ngược lại, nếu mà tôi có hai mươi vạn, tuyệt đối sẽ không mua đồng hồ cho hắn. Hắn một lần cũng chả thèm mang, qua loa nhận lấy, hiển nhiên không có mấy phần chân tâm. Ai, tình yêu không bằng tiền bạc."
"Chẳng lẽ nghĩ rằng có hai mươi vạn là sẽ mua được mỹ nam sao? Như muối bỏ bể thôi." Tôi cầm lấy tạp chí lật tới trang mình đọc dở, thập phần tự nhiên tham gia đối thoại với bọn họ.
"Điều này cũng đúng. Tôi mỗi ngày tan việc đều phải đi ngang qua "Kim Sắc Niên Hoa", đúng 6 giờ mở cửa liền có khách tới ngay. Đều là loại xe tốt Bingley, Ferrari, Lamborghuni cùng xe của anh ta tựa như nhau." Liễu Duyệt nói, "Mà Jenny và Châu Châu thường xuyên đến "Kim Sắc Niên Hoa", còn có hai người họ làm việc bên đoá. Cứ cách một đoạn thời gian là sẽ có người tặng quà, tất cả đều là hàng hiệu a, tôi nhìn xem mà mắt và mồm cứ mở to ra.
"Làm sao cô biết bọn họ làm loại việc kia?" Tôi quả thực nhớ tới hai người kia, đúng là mỗi lần tới đều mang rất nhiều giỏ quà, nhưng bởi vì mỗi lần tới đây đều rất dọa người, da dẻ nhợt nhạt, sắc mặt tiều tụy giống như ba ngày ba đêm chơi mạt chược suốt, tôi còn cho rằng hai người họ làm công.
"Tôi có thêm hai người họ vào bạn bè nha." Liễu Duyệt khoát tay một cái, "Mỗi ngày hai người họ không phải cảm tạ ông chủ này thì chính là cảm tạ ông chủ kia tặng quà."
Bỗng nhiên Thẩm Tiểu Thạch từ trên ghế sôpha nhảy dựng lên: "Oa, có người mua rồi!"
Tôi cùng Liễu Duyệt bị dọa hết cả hồn, cùng nhau nhìn về phía cậu.
Cậu huýt sáo: "Mười lăm vạn, vào tay."
Đồng hồ của sơ mi bông vừa mới đăng lên bảng tin chưa tới nữa giờ đã có người mua. Hỏi rõ khách hàng mới biết người này hóa ra đến Thanh Loan để công tác, ở tại khách sạn 5 sao trung tâm thành phố, vừa vặn tiện đường về nhà tôi, liền ước định buổi tối tôi sẽ tự mình giao cho khách.
Vụ này tốt xấu gì cũng là mười mấy vạn, sợ có sơ xuất tôi không dám đi tàu điện ngầm, liền gọi taxi đến điểm hẹn, dự định sau này sẽ hướng Tam ca đòi lại chi phí sau.
Điểm hẹn là một tòa nhà cao chọc trời, không giống như chỗ khác nơi này xây bằng kính, biểu lộ hết sự lộng lẫy ở bên trong, phòng lớn thông suốt tao nhã, còn có mùi hương nhàn nhạt.
Có lẽ hôm nay có tiệc rượu, không ít người từ trên xe bước xuống trang phục lộng lẫy đi vào bên trong. Đại khái tôi đây một thân lôi thôi không giống như khách nhân nơi đây, liền có đứa bé giữ cửa hỏi tôi có cần giúp đỡ không.
"Tôi tìm người."
Gọi điện thoại nói tôi đã đến, khách hàng rất nhanh hồi đáp, nói tôi chờ chút hắn lập tức xuống ngay. Tôi cười cười nhìn đứa bé giữ cửa, đi đến sô pha cạnh khu tiếp khách ngồi xuống.
Còn chưa kịp đặt mông, bên ngoài có chiếc xe thể thao đường cong mượt mà màu bạc khiến tôi không khỏi chăm chú nhìn.
Từ chỗ kế bên tài xế một người phụ nữ trẻ tuổi thân mặc quần bó màu đỏ cùng chiếc áo ngắn để lộ vòng eo con kiến, trên vai nàng khoác chiếc áo lông đen, tóc xoăn môi đỏ, thập phần xinh đẹp.
Xoay mông vòng tới chỗ điều khiển, đợi nam nhân mở cửa xuống xe, nàng liền thành thạo mà ôm lấy khuỷu tay đối phương như khẳng định chủ quyền.
Tôi đứng ở nơi đó, ánh mắt mờ mịt nhìn nam nhân đứng bên cạnh nàng.
Mấy ngày mà thôi, không nghĩ tới chúng tôi lại gặp mặt.
Anh cũng giống như những nam nhân khác thân mặc lễ phục đen, ở cổ thắt một cái nơ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng che đi vòm ngực săn chắc. Không đồng dạng chính là vóc người của anh rất tốt a.
Bọn họ muốn vào thang máy, nhất định sẽ đi qua tôi, mà đi qua tôi. Thịnh Mân Âu không thể làm như không thấy tôi. Mà lúc này Thịnh Mân Âu đích xác cũng thấy được tôi, theo bản năng dừng bước.
Trong nháy mắt, mắt anh tuôn ra hàn ý khiến người khác khiếp đảm, phảng phất như một vị vua cao cao tại thượng, đột nhiên phát hiện trên giường mình có một con rận dơ bẩn nằm trên đó. Không, con rận này rất nhỏ bé không đáng nhắc tới, nó cũng không mang ý nghĩa mạo phạm. Chỉ là xuyên qua ánh mắt đó, tôi có thể thấy anh dành bao nhiêu án tử hình cho "Con rận này".
Trong phút chốc, băng sương cùng ác ý mà anh tản ra nhanh chóng rút đi.
"Đây là..." Mỹ nhân môi đỏ nghi hoặc nhìn tôi và Thịnh Mân Âu.
Thịnh Mân Âu cúi đầu nhìn nàng khéo léo mỉm cười, mở miệng định nói gì đó, tôi đã đi trước một bước mở lời.
"Ca, đây là người nào?" Tôi cười hỏi anh, "Đây hẳn là bạn gái anh đi."
Ý cười bên môi Thịnh Mân Âu cứng đờ, liếc mắt nhìn tôi, con ngươi băng lãnh so với lúc nãy ngày càng sâu.
Anh chậm rãi mở miệng: "Cậu ta là đệ đệ tôi."
Mỹ nữ có chút kinh ngạc: "Anh còn có đệ đệ? Sao em không thấy anh nhắc tới."
Tôi không sợ mà nhìn thẳng vào ánh mắt giống như lưỡi dao của anh, nở nụ cười: "Bởi vì mười năm này tôi ngồi tù."
Sắc mặt mỹ nữ trắng bệch, ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá tôi.
Thịnh Mân Âu triệt để trầm mặt xuống, kéo ra cánh tay đang bị mỹ nữ ôm lấy, nói, "Mạt Vũ, em lên trước đi, tôi và cậu... Đệ đệ nói hai câu liền đến."
Mỹ nữ tựa hồ còn muốn hỏi gì đó, mà lúc này bên ngoài có vài người trang phục long trọng đi tới, nàng như sợ bị người khác chú ý, ngậm miệng sửa sang lại biểu tình, hướng Thịnh Mân Âu hơi gật đầu, thơm nhẹ một cái rồi rời đi.
Mỹ nữ đi rồi, Thịnh Mân Âu cũng không thèm nhìn tới tôi, không nói một chữ liền đi ra ngoài, tựa hồ chắc chắn tôi nhất định sẽ đuổi theo. Tôi kéo kéo khóe miệng, chờ anh đi được một đoạn, mới bước chân đi theo.
Thịnh Mân Âu dựa vào tường cúi đầu châm lửa, đôi môi mỏng thở ra khói. Hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, ánh lửa yên vị trên điếu thuốc trong đêm tối lấp lóe, anh kẹp điếu thuốc mông lung nhìn làn khói hiện ra mấy phần cụt hứng.
Tôi đi về phía anh, nỗ lực sinh động không khí: "Làm sao, thật sự là bạn gái ca?"
"Lục Phong..." Giọng anh trầm thấp xuyên qua gió đêm gọi tên tôi, khiến tôi ngây người.
Mười năm, đây là lần đầu tiên sau mười năm anh gọi tên của tôi.
Anh nhìn tôi, không hề che giấu hung ác trong mắt mình.
"Cách xa tôi một chút."
_________________
Sau mấy tháng bị wattpad cho ra rìa, cuối cùng Linh cũng đã trở về lại bên mọi người:(((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro