Chương 28: Giúp tôi một chuyện
Hiện trường hỗn loạn vô cùng, tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc thút thít xen lẫn nhau, các phóng viên không ngừng giơ máy ảnh nhấp nháy chụp hình.
"Mọi người.... Mọi người không có việc gì đi?" Mạc Thu sắc mặt tái nhợt từ nơi xa đi tới, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
"Không có việc gì ọe....." Không biết vừa nãy Dịch Đại Tráng chạy trốn quá nhanh hay là bị dọa cho ghê tởm rồi buồn nôn, đơn giản từ bậc thang bò xuống nôn khan một trận, nhưng hắn vẫn là hướng Mạc Thu không ngừng xua tay, ý bảo chính mình không đáng lo ngại.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Mạc Thu nhìn đám người xúm lại ở dưới lầu, đặt mông ngồi xuống bậc thang.
Tôi cũng muốn biết rốt cuộc sao lại thế này.
Quay đầu xem phía sau, chỉ là trong chốc lát Thịnh Mân Âu đã không còn đứng ở chỗ cũ, tôi đứng lên nhìn khắp mọi nơi, ở nơi xa chỗ ngoặt bắt được thân ảnh anh.
"Hai người chờ tôi một chút, tôi đi...... Xử lý chút việc." Vội vàng lưu lại một câu, vội vàng đuổi theo Thịnh Mân Âu.
Chuyển qua chỗ ngoặt đó là bãi đỗ xe, lúc tôi chạy tới, Thịnh Mân Âu đã ngồi vào xe, chỉ kém một chút nữa là đạp chân ga.
Tôi sợ chính mình kêu không được anh, cũng không nghĩ nhiều, liền tiến lên phía trước đứng ở đầu xe trực tiếp ngăn chặn. Anh thấy được, không có tắt máy nhưng cũng không có trực tiếp đâm thẳng tới.
Thở phì phò, tôi vòng đến ghế điều khiển, ý bảo anh hạ cửa sổ xe xuống.
Qua một lát, cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Mân Âu.
"Chuyện gì?"
Tôi để ngón tay nằm bò lên cửa sổ xe, hô hấp dồn dập hỏi: "Anh, anh làm cái gì?"
Anh hơi nhướng mày, tựa hồ không hiểu ý tứ tôi.
Trong lòng một trận nóng nảy, tôi cũng không muốn cùng anh đi loanh quanh vào vấn đề nói: "Lần trước mở phiên toà...... Anh cùng người phụ nữ kia nói cái gì?"
Ngón trỏ anh thập phần có quy luật mà gõ vô lăng, dường như anh đang nhẫn nại đếm ngược thời gian, mỗi một giây trôi qua là một lần gõ, kiên nhẫn của anh đang dần vơi đi.
"Người phụ nữ?"
Thao, nếu không phải tôi từng trải qua kỹ thuật diễn xuất cao siêu của anh chắc chắn tôi sẽ tin.
Tôi giơ tay chỉ phương hướng ở cửa, nhịn không được đề cao âm lượng: "Người phụ nữ nằm ở cửa kia, người mặc váy đen, cả ba lần đều đến tòa án, lần trước lúc nghỉ ngơi năm phút anh cùng người đó đó hút thuốc, anh đừng nói với em là anh không nhớ rõ!"
Tôi cảm thấy phẫn nộ, lại cảm thấy sợ hãi. Nhưng tâm tình bạo phát lúc nãy cùng với sự kiện đột ngột phát sinh không quá nhiều liên quan. La Tranh Vân có chết hay không, chết như thế nào, khi nào chết, tôi đều không thèm để ý; hắn có thực sự bị pháp luật nghiêm trị hay không, cuộc đời này có công bằng hay không, tôi cũng không thèm để ý; tôi chỉ để ý...... Thịnh Mân Âu có hay không liên quan đến chuyện này.(L: nói thẳng ra là người ta quan tâm tới chồng đoá mấy má)
Chỉ thông qua mấy cái hình ảnh ngẫu nhiên liền nhận định Thịnh Mân Âu cùng chuyện này có quan hệ, chính bản thân tôi đều cảm thấy không thể hiểu được, chẳng lẽ liên quan đến giác quan thứ sáu, hơn nữa logic không thông. Anh vì cái gì? Giữ gìn chính nghĩa hay giữ gìn tôi? Vô luận là lí do nào để lên người anh, đều vô căn cứ và buồn cười.
"Đúng." Thịnh Mân Âu được tôi nhắc nhở, giống như lúc này mới nhớ tới một nhân vật nhỏ, "Lần trước chúng tôi cùng nhau hút thuốc, có nói qua hai câu."
Trái tim tôi ngay lập tức treo lên: "Anh cùng cô ta nói cái gì?"
Đôi mắt Thịnh Mân Âu trầm lại, thẳng tắp nhìn tôi, một lúc lâu không nói chuyện.
Cứ như vậy không tiếng động giằng co, làm cảm xúc ngày càng nôn nóng.
Tôi nhịn không được vỗ cửa xe lại hỏi một lần, ngữ khí gấp hơn: "Anh đến cùng nói cái gì?"
"Nói thật." Anh nhẹ giọng phun ra hai chữ.
Tôi cứng họng một lát, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
"Anh cố ý." Đầu óc tôi loạn thành một nùi, trong chốc lát là người phụ nữ mặc váy đen ở ngoài cửa lớn, trong chốc lát lại là Tề Dương bị tôi giết mười năm trước, "Anh luôn am hiểu những chuyện này."
Vô luận là mượn đao giết người, hay mê hoặc lòng người, anh đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ là mười năm trước tôi là cam tâm tình nguyện thay anh làm tất cả, còn hiện giờ là vì cái gì? Chẳng lẽ La Tranh Vân đắc tội anh? (L: because do nó xém đè anh đóa:))))
Đầu ngón tay Thịnh Mân Âu khựng lại, đột ngột đình chỉ động tác gõ, tầm mắt dần dần lạnh băng, khóe môi lộ ra độ cung mỉa mai.
Trong lòng tôi rùng mình, ngập ngừng nói: "Em không phải......"
"Phải, tôi rất am hiểu, làm được cũng rất tốt, vô luận là trước đó hay là hiện tại." Anh hào phóng ngừng lại, "Thân mang tội ác tôi rất vui sướng."
Ngón tay không tự giác nắm chặt, thình lình xảy ra làm tôi mất đi phán đoán, khiến tôi có chút phân không rõ lời này của anh rốt cuộc xuất phát từ chân tâm, hay là đơn thuần đâm tôi.
"Anh nhớ rõ lời ba nói với anh trước khi chết sao? Ba nói anh nhất định sẽ trở thành một người tốt, anh nhớ rõ sao?" Tôi nhịn không được bắt lấy cánh tay anh.
Mặt anh chậm rãi trầm xuống, thu hồi biểu tình, không nói chuyện, chỉ là trầm mặc nhìn tôi chằm chằm.
Nhắc đến ba tôi có lúc sẽ có tác dụng, nhưng cũng có lúc sẽ mang tới tác dụng ngược lại. Ông là một liều thuốc, cũng là một vết sẹo sinh trưởng trong trái tim chúng tôi, không tài nào xoá được.
Xe thể thao chợt phát ra một trận nổ vang đáng sợ, phảng phất như dã thú hướng người khác phát ra phẫn nộ cùng cảnh cáo.
"Tránh ra." Anh thô lỗ đẩy tay tôi ra, kiên nhẫn chính thức cạn kiệt, không muốn cùng tôi tiếp tục nói chuyện.
Tay của tôi đập vào khung cửa sổ, một trận tê dại, dưới chân không tự giác lui về phía sau hai bước.
Đồng thời cửa xe chậm rãi nâng lên, xe thể thao trắng bạc cọ qua người tôi, cấp tốc lái ra khỏi bãi đỗ xe.
"Mẹ nó!" Xoa mu bàn tay, tôi nhìn đuôi xe, tâm phiền ý loạn đá không khí.
La Tranh Vân đưa đến bệnh viện cấp cứu nhiều ngày, cuối cùng vẫn là không thể cứu trở về. Bị cáo của vụ kiện đột nhiên tử vong, không thể không ngừng thẩm tra.
Trên mạng nhất thời bàn tán sôi nổi về người phụ nữ váy đen, cái gì cũng nói, bạn gái cũ của La Tranh Vân, antifan, các loại giả thuyết xôn xao, mãi đến khi...... Một tài khoản Weibo bất chợt xuất hiện.
ID tên là 【 Nhạc Nhạc mẹ Hàn Nhã 】, năm nay 36 tuổi, là vũ nữ hộp đêm, có đứa con trai, thời điểm sinh hai mươi tuổi, cha không rõ. Nếu còn sống đến bây giờ, hẳn là mười sáu tuổi.
Nói "Nếu" là bởi vì mùa xuân năm trước đứa nhỏ đã chết, chết vì tự sát.
Nàng thừa nhận là nàng giết La Tranh Vân, hơn nữa cũng dự kiến chính mình sẽ chết. Nàng đã tưởng tượng ra khung cảnh và diễn thử hơn một ngàn lần để báo thù, nếu thế giới này không trả nổi công đạo cho nàng, nàng chỉ có thể tự mình đi đòi.
Bài viết này đúng giờ đăng lên Waibo, nhưng kỳ thực là một di thư, có thể xem là đồ vật cuối cùng mà nàng để lại trên thế giới này. Toàn văn lưu loát mấy ngàn chữ, kỹ càng tỉ mỉ trình bày động cơ giết người của nàng.
Con trai của nàng Hàn Nhạc ở mùa xuân năm trước nhảy lầu tự sát, ngay từ đầu nàng nghĩ rằng chính mình đối với con trai không đủ quan tâm, bởi vì việc học càng lúc càng khó lại bị áp lực nên mới dẫn tới bi kịch. Lòng nàng mang áy náy, hối hận không ngừng, chưa bao giờ nghĩ tới khả năng khác.
Hàn Nhạc vẫn luôn thích La Tranh Vân, trên tường dán đầy poster toàn là hắn, màn hình di dộng là hắn, móc chìa khóa cũng là hắn, cậu cuồng nhiệt yêu thích La Tranh Vân, không cho phép người khác nói xấu hắn. Có lần Hàn Nhã cố ý nói xấu La Tranh Vân chọc con trai chơi, Hàn Nhạc vì thế mà ba ngày liên tiếp không để ý đến nàng. Biết trong đầu con trai toàn là La Tranh Vân, khi thu thập di vật, những thứ liên quan đến hắn cùng nhật ký của con trai Hàn Nhã đều cẩn thận cất vào trong rương.
Cứ như vậy qua một năm, trong lòng vẫn cứ âm ỉ đau đớn, thống khổ vẫn như cũ tồn tại, nhưng Hàn Nhã vẫn nỗ lực tiếp tục sinh hoạt.
Đúng vào lúc này, tin La Tranh vân cưỡng gian nam nhân lọt vào mắt nàng, khắp các mặt báo đều đưa tin này, cho dù nàng thờ ơ không quan tâm tin tức thì vẫn có thể dễ dàng thấy được.
Nàng bắt đầu bất an, là một người mẹ nàng có loại dự cảm không lành, làm nàng nôn nóng về nhà, lục tung tìm nhật ký của con trai lên xem.
Vừa nhìn thấy những dòng chữ trên nhật ký, nàng liền lâm vào tuyệt vọng.
Con trai của nàng Hàn Nhạc, mới mười lăm tuổi, cư nhiên cũng bị La Tranh Vân động tới.
Bất quá Hàn Nhạc cùng Mạc Thu lại có bất đồng, cậu yêu La Tranh Vân vô điều kiện, cho dù hắn sở hữu bạo lực cùng cưỡng bách cậu mang lại thống khổ cho cậu, nhưng cậu vẫn vô cùng hạnh phúc, chìm đắm trong mật ngọt không cách nào dứt ra được.
Nhưng mà ở phương diện này La Tranh Vân quá biến thái, đối phương càng ngoan ngoãn nghe lời, hắn càng cảm thấy vô vị, thực mau liền chơi chán Hàn Nhạc, đem hết thảy phương thắc liên hệ với cậu cắt đứt, cứ như vậy vứt bỏ cậu.
Hàn Nhạc lúc trước có bao nhiêu vui sướng, thì lúc sau liền có bao nhiêu đâu khổ. Cậu không thể lý giải vì cái gì La Tranh Vân không nói một lời liền đem cậu vứt bỏ, cậu cảm thấy giữa hai người chắc chắn có hiểu lầm. Hàn Nhạc điên cuồng tìm kiếm hắn, nhưng cậu chỉ là học sinh trung học, xung quanh chỉ có bạn học cùng tuổi, làm sao có thể tìm được La Tranh Vân.
Thất tình đả kích, bị đùa bỡn bị vứt bỏ khiến cậu thống khổ, đem tuổi mười lăm mãi mãi dừng tại đây, từ biệt mọi thứ kết thúc cuộc đời mình.
Khi nghỉ trưa, cậu đứng trên sân thượng từ trên cao nhảy xuống, kết thúc sinh mệnh của chính mình, chỉ để lại vài dòng ngắn gọn, không đến một trăm từ làm di ngôn.
Mà mẹ cậu, mãi đến tận một năm sau mới biết được.
"Con trai của tôi, con trai của tôi mới mười lăm tuổi, nó vĩnh viễn sẽ không lớn lên, cũng không có cơ hội lớn lên. Hết thảy tương lai tốt đẹp đều không cùng nó quan hệ, nó không lên được cấp ba, cũng không lên được đại học, thời điểm bạn cùng lứa tuổi kết hôn sinh con, nó chỉ có thể nằm ở dưới nền đất lạnh băng, chịu đựng những tháng ngày cô độc! Nhưng La Tranh Vân ở đâu? Hắn vẫn cứ có tiền có thế, đối với hành động của bản thân không hề áy náy."
"Mười mấy năm qua, tôi nỗ lực kiếm tiền, cực khổ đem con trai nuôi lớn, chưa bao giờ thương tổn người khác, mà con trai tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu, nhưng ông trời không có mắt. La Tranh Vân một lần một lần thương tổn người khác, lại không nhận được hình phạt thích đáng. Trăm cay ngàn đắng thẩm phán hắn, cuối cùng nếu như phạt tội hắn thì cũng chỉ tùy tùy tiện tiện để hắn ngồi tù hai năm hoặc dứt khoát không định tội hắn, loại chuyện bất công này tôi không thể tiếp thu! Con trai tôi đã không có tương lai, dựa vào cái gì hắn có thể tồn tại? Hắn cần phải trả giá cho hành vi của chính mình, hắn cần phải chết!!"
Liễu Duyệt một bên rơi lệ một bên rơi nước mắt đọc di thư của Hàn Nhã, khăn giấy bên cạnh máy tính chất thành ngọn núi nhỏ.
"Quá đáng thương, La Tranh Vân không phải là con người, thằng bé chỉ mới mười lăm tuổi, mà hắn cũng hạ thủ."
Nếu không tại sao nói hắn là súc sinh a, tôi cho rằng Mạc Thu là người đầu tiên, không thể tưởng tượng được còn có một người khác trước đó là Hàn Nhạc.
Bởi vì chuyện này ít nhiều có liên quan đến vụ kiện, trên mạng không ít người bắt đầu kêu gọi nhà nước sửa đổi luật lệ. Tương lai như thế nào còn chưa biết, nhưng ít ra đã có chút ánh sáng nhạt.
Pháp luật không ngừng thay đổi để hoàn thiện, nói nó là vì con người mà sinh ra, cũng không khoa trương chút nào.
Tôi giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, gần tám giờ, vì thế khép tạp chí trên tay lại, chuẩn bị tan tầm.
"Có câu này nói ra không đúng lắm, nhưng dù sao La Tranh Vân cũng đã chết, bà Hàn cũng coi như là vì dân trừ hại." Liễu Duyệt chắp tay trước ngực, không ra ngôi ra khoai mà làm cái cầu nguyện, "Hàn Nhã cùng con trai Hàn Nhạc, một đời an giấc ngàn thu, kiếp sau trách xa loại súc sinh này một chút, Amen."
Sự tình La Tranh Vân kết thúc, tôi cùng Thịnh Mân Âu lần thứ hai mất đi cơ hội chạm mặt, tôi cho rằng phải rất lau sau đó mới được thấy anh.
Nhưng cuộc đời quá chó má với tôi, tôi không gây phiền toái, người bên cạnh tự nhiên cấp phiền toái cho tôi.
Lại là một đêm khuya, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn lên, là Thẩm Tiểu Thạch gọi tới, vốn dĩ tôi chưa hoàn hồn, cũng cảm thấy không phải việc gì quan trọng, liền làm ngơ nhưng Thẩm Tiểu Thạch thực cứng đầu, giống như sẽ gọi mãi gọi mãi đến khi tôi bắt máy mới thôi.
"Alo, giờ này mà......" Cuối cùng tôi đảnh phải ai oán mò tay lên đầu tủ, tiếp điện thoại.
Khả năng Thẩm Tiểu Thạch đã tuyệt vọng, cho rằng tôi sẽ không tiếp, có chút chậm chạp ngây người.
"Anh Phong, cuối cùng anh cũng tiếp điện thoại!" Khi nói chuyện giọng hắn nồng đậm giọng mũi.
Tôi vừa nghe thanh âm hắn không đúng, giãy giụa ngồi dậy, kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Tam ca, Tam ca bị bắt!" Thẩm Tiểu Thạch vừa tức vừa gấp, "Làm sao bây giờ?"
Tam ca não tàn, nửa đêm cùng Thẩm Tiểu Thạch đi ăn quán ven đường, bên kia không cho đậu xe, Tam ca liền ngồi trên xe chờ hắn, để Thẩm Tiểu Thạch xuống xe đi mua thức ăn. Chờ Thẩm Tiểu Thạch đem que nướng trở về liền thấy ven đường có hai chiếc xe cảnh sát dừng lại, hắn còn tưởng Tam ca chọc giận cảnh sát giao thông nên muốn chạy lại kéo đi.
Kết quả chạy tới gần thấy vị cảnh sát nằm dưới đất, luôn miệng nói Tam ca cố ý đả thương người.
Thẩm Tiểu Thạch cả kinh nói: "Đánh ai cơ?"
Cảnh sát ngồi ven đường bịt mũi lại, ngực lấm tấm vài giọt máu mũi, nói: "Nga, tôi đang đi trên đường, anh ta từ đâu nhảy tới đánh tôi một cái."
Thẩm Tiểu Thạch biết Tam ca không phải loại vô duyên vô cớ động thủ đánh người, nỗ lực biện bạch thay Tam ca, cảnh sát không hề nghe hắn, áp giải Tam ca đi. Hắn giơ hai thanh que nướng đứng ở đường cái mờ mịt luống cuống, đành phải gọi điện thoại cho tôi.
Nằm ngủ cũng chẳng yên, tôi hít sâu một hơi, nỗ lực làm cho chính mình ôn hòa nhã nhặn.
"Em đừng vội, có biết là cục cảnh sát nào không? Qua bên kia chờ anh, anh..... Lập tức đến."
Cúp điện thoại Thẩm Tiểu Thạch, tôi lục tìm số Thịnh Mân Âu, do dự thật lâu, vẫn là lựa chọn bấm gọi.
Tôi nhận thức, ở thời điểm này có thể tìm được luật sư lợi hại, cũng chỉ có một mình anh.
Lúc này đã là 1 giờ sáng, rất có khả năng Thịnh Mân Âu đã sớm tắt máy nghỉ ngơi, gọi một cuộc điện thoại này, tôi bất quá là ôm tâm lý thử xem, không có kỳ vọng quá lớn.
Cũng không biết Tam ca có phải hay không có vận khí tốt, Thịnh Mân Âu thế nhưng còn chưa ngủ, tuy rằng vang lên thật lâu, nhưng cuối cùng anh vẫn là bắt máy.
"Giúp em một chuyện." Không đợi Thịnh Mân Âu mở miệng, tôi cướp lời anh nói trước.
Anh tựa hồ đang làm việc gì vận động kịch liệt, khi nói chuyện âm thanh rõ ràng thở dốc, còn có chút khàn khàn.
"Dựa vào cái gì?"
Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy.
"Em đã cứu nhân viên của anh, coi như trả em một ân tình. Chỉ cần anh ra mặt giúp em cứu một người....."
Anh đánh gãy lời tôi: "Đó là nhân viên tôi thiếu ân tình cậu, cậu đi mà tìm nàng."
Tôi cắn răng một cái, siết chặt điện thoại di động. Sợ giây tiếp theo anh cúp điện thoại, tôi bất chấp nói chuyện vòng vo, nói trắng ra.
"Ngày đó người làm tôi cả đêm là anh đi? Anh coi như là trả thù lao cho em, giúp em được chứ?"
*18'52*
*18-07-2021*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro