Chương 25: Bay mà không xuống
Mạnh Toàn Quân giống như hiểu lầm phản ứng của tôi, biểu tình càng thêm nghiêm khắc: "Cậu không nói thật với tôi? Thịnh Mân Âu là nhân vật gì trong chuyện này, đây là toàn bộ kế hoạch của anh ta sao?" Không đợi tôi trả lời, nàng thực mau phủ nhận, "Không, nói như vậy tội gì anh ta phải đảm đương làm luật sư cho La Tranh Vân, không hợp lý. Các người rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?"
Tôi sợ nàng cho rằng hết thảy chúng tôi bày ra thế cục là nhằm vào La Tranh Vân, một khi luật sư nhận thấy vụ án có tính khả thi, nàng liền có quyền hủy bỏ lên án, khi đó La Tranh Vân có thể toàn thân mà lui.
Tuy rằng tôi so với nàng càng khiếp sợ hơn, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể đem những suy nghĩ phức tạp ném qua một bên, trước tiên giải thích rõ ràng quan trọng hơn.
"Tôi không giấu giếm chuyện gì cả, ngày đó vừa vặn hai chúng tôi gặp nhau, chị có thể xem video giám sát là biết chúng tôi có phải hay không lên kế hoạch. Mấy năm nay quan hệ chúng tôi vẫn luôn chẳng ra gì, anh tuy rằng....... Đã cứu tôi, nhưng khi đó tôi hôn mê, cũng không biết đối phương là ai, mà anh cũng không biết dự định của tôi." Tôi nhìn chằm chằm khuân mặt có chút mơ hồ trên màn ảnh, thấp giọng nói, "Tôi cũng vừa mới biết người kia nguyên lai là anh."
Thiệt thòi là anh còn phải nhẫn nhịn bị tôi mắng là chó điên, kỹ thuật diễn này, La Tranh Vân đều phải bái phục chịu thua.
"Ý của cậu là hắn cũng không biết chuyện La Tranh Vân?" Mạnh Toàn Quân tay cầm viết chì chỉ Thịnh Mân Âu trên màn hình.
"Không biết." Nghĩ nghĩ, tôi bổ sung nói, "Trước khi vụ kiện xảy ra, có khả năng La Tranh Vân là ai anh ấy cũng không biết."
Trong nháy mắt Mạnh Toàn Quân lộ ra vẻ mặt khó mà tin được.
"Thật sự, Thịnh Mân Âu không phải người quan tâm mấy thứ này." Anh có thể không chần chừ mà kể tên một vị lãnh đạo của một quốc gia bất kì trên thế giới, nhưng lại không để tâm thế giới rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mạnh Toàn Quân nghiêm túc đánh giá tôi, đánh giá mức độ đáng tin từ lời tôi nói, trong tay không ngừng xoay chuyển bút chì nhỏ dài.
"Chức vị hiện tại, cũng không phải lý tưởng của tôi." Nàng dựa lưng vào ghế, ánh mắt không hề xê dịch chăm chú nhìn tôi nói, "Nhưng nếu tôi tiếp tục bò lên trên, nhất định phải lấy ra thành tích tốt. Mấy năm gần đây, nguồn nhân lực quốc gia hữu hạn không theo kịp tốc độ tăng trưởng vụ án, áp lực đều rất lớn. Không thể lãng phí nhân lực quốc gia dưới tình huống quyết định vụ án còn nhanh hơn tòa án, năng lực phán xét của cá nhân cũng là một trong những tiêu chuẩn."
"Tôi không muốn đem vụ án này làm cho quá mức phức tạp hóa, tôi sẽ không đem đoạn video này như chứng cứ trình lên." Động tác trên tay nàng dừng lại, thân thể nghiêng tới phía trước, "Nhưng nếu như tôi phát hiện các người phía sau tôi có bất luận điểm giấu giếm gì, tôi sẽ lập tức hủy bỏ lên án. Tôi muốn thắng, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của mình, hiểu chưa?"
Tôi thu lại biểu tình, biết nàng đây là muốn tôi cho lời bảo đảm, chuyện này so với thoạt nhìn còn muốn nghiêm trọng hơn, nàng đã dao động đối với chúng tôi tín nhiệm.
"Tôi thề, không còn chuyện gì giấu giếm." Tôi giơ ba ngón tay lên, thề với trời.
Mạnh Toàn Quân nhìn tôi trong chốc lát, đem bút chì ném về ống đựng bút, nói: "Lần sau gặp tại tòa án thẩm vấn, Lục tiên sinh."
Tôi âm thầm thở hắt ra, đứng dậy hướng nàng hơi hơi gật đầu: "Hẹn gặp lại, chị Mạnh."
Đi ra khỏi văn phòng, tôi đứng thẳng đón gió bắc nhẹ nhàn thổi tới, tôi thế nhưng có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Ai có thể nghĩ đến nửa giờ ngắn ngủn, tâm tình của tôi có thể như thế phập phồng qua đi.
Dọc theo bậc thang đi xuống, càng đi càng khó có thể ức chế sung sướng trong lòng, tôi không khống chế được mà che mặt cười ha hả, cuối cùng đơn giản đặt mông ngồi vào bậc thang chuyên tâm bật cười.
Khả năng bộ dáng kia thật sự quái dị, đưa tới không ít người liên tiếp chú ý. Tôi cũng không để ý, chỉ là ngồi ở chỗ kia cười to không ngừng, khóe mắt đều phiếm ra nước mắt.
Lúc trước lời thề son sắt nói chính mình thà rằng kết hôn cùng nữ nhân dâm loạn cũng không chịu lên giường với tôi chính là ai?
Cảnh cáo tôi tránh xa anh một chút chính là ai?
Mắng tôi bị coi thường liền uất ức là ai?
Ngoài miệng nói không cần, thân thể ngược lại rất thành thật. Làm liền làm, còn rất mạnh bạo mà làm.
Cũng không biết Thịnh Mân Âu làm như vậy là xuất phát từ tâm lý gì, thấy tôi quá đáng ghét, cho nên muốn thông qua thủ đoạn này làm nhục tôi?
Anh cư nhiên có thể vĩ đại hy sinh, giết địch một ngàn tự tổn hại tám ngàn a.
Hay là nói...... Anh chung quy dục vọng trong lòng khó nhịn, nhiều năm như vậy ngày đó chỉ là thuận thế ở trên người tôi phát tiết che dấu cảm xúc trái tim bạo ngược?
Thời điểm như thế này thật sự rất muốn làm con giun trong bụng Thịnh Mân Âu, như vậy tôi liền có thể thăm dò rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, không cần chính mình mơ mơ hồ hồ dự đoán, suốt ngày trằn trọc.
Kỳ thật quan hệ của tôi cùng Thịnh Mân Âu, trước kia không kém như vậy, trước kia khi học lớp 12 anh còn giúp tôi học bổ túc, cho phép tôi đặt chân vào địa bàn của anh.
Mọi chuyện bị biến đổi, hết thảy cũng vì con mèo kia. Con mèo bị Tề Dương giết chết.
Sau khi cùng Thịnh Mân Âu chôn cất thi thể mèo con, tôi vì biết được trong lòng Thịnh Mân Âu có bí mật mà cảm thấy lo lắng, cũng đối với Tề Dương dây dưa càng thêm căm thù đến tận xương tuỷ.
Tuy rằng lúc ấy tôi mười sáu tuổi, so với Thịnh Mân Âu nhỏ hơn bốn tuổi, nhưng tôi cảm thấy chính mình có nghĩa vụ xem tốt anh. Khi ba tôi qua đời, ông là trụ cột trong nhà, là chủ nhân một gia đình, sau khi ông chết, tôi nên tiếp nhận vị trí của ông, bảo vệ mẹ và Thịnh Mân Âu.
Vì thế tôi tìm Tề Dương, cảnh cáo hắn không được lại gần tiếp cận Thịnh Mân Âu, bằng không tôi liền cho hắn đẹp mặt.
Tề Dương bị tôi chặn ở ngõ hẻm, trong tay xách theo một phần cơm hộp, trên mặt không thấy ngoài ý muốn, chỉ có hứng thú: "Tôi nhớ rõ cậu, em của A Thịnh."
Tôi mặt âm trầm, nhẹ nhàng tung cục gạch trong tay: "Đừng gọi thân thiết như vậy, anh ấy cùng anh không thân đến thế đâu."
Tề Dương nâng gọng kính đen trên mặt, đưa tay cẩn thẩn để thức ăn bỏ qua một bên.
"Cậu thích cậu ấy." Khi ngồi dậy, hắn đối với tôi nói.
Tôi sửng sốt dừng lại động tác, đem gạch trong tay nắm chặt, lôi kéo khóe miệng nói: "Anh ấy là anh trai tôi, tôi không thích anh ấy chẳng lẽ thích anh?"
Có lẽ là bởi vì trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy Tề Dương bị bệnh tâm thần, cho nên nhìn thế nào cũng thấy bệnh hoạn. Màu da tới nhợt, cùng với phương thức nói chuyện gầm gầm gừ gừ, đều khiến tôi chán ghét không thôi.
"Không, tôi là nói......" Hắn thay đổi cách nói, "Cậu cùng tôi giống nhau, đối với cậu ấy có dục vọng."
Hô hấp cứng lại, nắm thật chặt cục gạch trong tay, tôi hướng Tề Dương từng bước đến gần.
"Tôi và anh không giống nhau." Nói cho Tề Dương nghe, cũng là tự nói với chính mình, "Tôi sẽ không lấy xác mèo làm lễ vật."
Tề Dương không cho là đúng: "Nhưng cậu ấy thực thích."
Tôi tiến lên một phen nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn đè lên tường, giơ cục gạch trên tay lên hướng hắn cười lạnh nói: "Tôi xem anh cũng thực thích bị đánh."
Tề Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, tầm mắt từ mắt kính xuyên qua, có loại cảm giác khó nói, cảm giác âm u.
"Cậu quá sạch sẽ, trên người còn vương mùi sữa mẹ, vẫn là nhãi con ngây thơ." Tề Dương không hề sợ hãi nói, "Cậu như vậy, vĩnh viễn cũng không chiếm được cậu ấy. Quái vật chỉ thích quái vật, dị nhân hấp dẫn dị nhân, điểm đạo lý này cậu cũng không hiểu sao?"
Trong phút chốc lời hắn vừa thốt ra, tay nâng gạch....... Đập mạnh vào tường si măng ở phía sau hắn.
Không biết cục gạch dãi nắng dầm mưa ra sao, từ lâu đã trở nên xốp giòn, lập tức liền chia năm xẻ bảy, mảnh vụn sẹt qua sườn mặt tề Dương rơi xuống.
Khóe môi hắn nhấc lên một mạt phúng cười, ánh mắt giống như đang nói: "Xem đi, tôi nói cậu là tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa, máu cũng không dám nhìn."
Tôi nắm chặt cổ áo hắn, từng câu từng chữ nổi giận mắng: "Tôi hiểu con mẹ anh!" Nói xong bất thình lình dập đầu, đập thẳng về phía mặt hắn.
Tề Dương thoáng chốc phát ra thống khổ rên rỉ, run rẩy bưng kín mũi của mình.
Tôi lui ra phía sau vài bước, thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất từ khe hở ngón tay lộ ra máu tươi, ghét bỏ mà xoa xoa trán.
"Vô luận anh ấy có là gì đi nữa, cũng không thuộc về anh."
Tôi xoay người rời đi, đem Tề Dương một người ném ở hẻm nhỏ. Mấy ngày sau có chút thấp thỏm, sợ Tề Dương thần kinh chạy đến trước Thịnh Mân Âu nói bậy.
Nhưng cũng may gió êm sóng lặng, phụ đạo tiếp tục, Thịnh Mân Âu sau đó cũng không có bất kì liên quan gì đến Tề Dương.
Cứ như vậy, tôi đem khát vọng chôn sâu đáy lòng, tìm kiếm mọi cơ hội cùng một chỗ với anh, toàn bộ thời gian nghỉ đông cơ hồ đều cùng anh dính ở bên nhau.
Tôi cho rằng bản thân che dấu thực tốt, nhưng lúc ấy tôi chỉ mới có mười sáu tuổi, còn quá mức ngây ngô, khó tránh khỏi...... Liền có thời điểm không khống chế được.
Hai ngày nghỉ đông cuối cùng, trải qua nhiều ngày mặt dày mày dạn đau khổ cầu xin, Thịnh Mân Âu rốt cuộc đồng ý cho tôi ngủ lại.
Tôi hưng phấn không thôi, suốt một buổi tối cơ hồ đều không có ngủ.
Bên cạnh chính là nhiệt độ cơ thể ngày đêm trộm nhớ, chỉ cần nghĩ anh cách gần tôi như vậy, trên người tôi liền nhịn không được mà ra một tầng mồ hô nóng.
Thật sự ngủ không được, trong bóng đêm, tôi nhìn chằm chằm sườn mặt anh, nhịn không được ngồi dậy, tới gần dùng đôi mắt cẩn thận miêu tả ngũ quan. Khi miêu tả đến đôi môi, tôi có chút mê mẩn, không nhịn xuống được, ngừng thở cúi người xuống, cực nhẹ ở khóe môi anh rơi xuống một cái hôn.
Nụ hôn này thật sự là tốt đẹp chọc cho người nghiện, dụ tôi lần nữa thâm nhập, giống như hoa anh túc khó có thể dứt bỏ. Nhưng tại giây phút tôi muốn vươn đầu lưỡi chen vào môi anh, tôi đột nhiên tỉnh táo, ý thức được việc làm của bản thân nguy hiểm đến mức nào.
Tôi hoảng loạn ngẩng đầu xem hai mắt Thịnh Mân Âu, phát hiện anh không có dấu hiệu tỉnh lại khi bị tôi quấy rầy, trái tim nhảy đến cổ họng lúc này mới có thể trở về chỗ cũ. Nghĩ mà sợ lặng lẽ thở ra một hơi, tôi một lần nữa nằm xuống chỗ cũ, lần này rốt cuộc có thể ngủ yên.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Thịnh Mân Âu đã mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm. Tôi xoa mắt đứng dậy, ưỡn cái thắt lưng mệt mỏi.
Anh từ bên cạnh tôi lấy chìa khóa trong hộc tủ ra, không cẩn thận chạm vào một quyển sách. Tôi khom lưng giúp anh nhặt lên, hai người không hẹn mà chạm tay nhau. Còn không đợi tôi phản ứng lại, anh liền giống như bị điện giật đẩy tôi ra.
Tôi ngẩn người, có chút ủy khuất mà thu hồi tay.
Anh cũng không có giải thích cái gì, chỉ là liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: "Tỉnh ngủ thì về đi." Lúc sau đem sách để lại chỗ cũ, cũng không quay đầu lại đi ra cửa.
Sau ngày hôm đó, anh bắt đầu cách xa tôi.
Đầu tiên là dùng việc học bận rộn làm lí do, từ chối giúp tôi phụ đạo, vô luận tôi chơi xấu làm nũng thế nào, anh cũng đều cự tuyệt ra mặt. Anh hoàn toàn đem tôi ngăn cách, không cho phép tôi tới gần.
Thái độ biến hóa rõ ràng, đồ ngốc đều biết có vấn đề, huống chi tôi lại không ngốc.
Tôi đột nhiên ý thức được, anh đã biết. Tôi vọng tưởng, tôi si niệm. Tôi cho rằng chính mình che giấu rất tốt, nhưng kỳ thật cái gì anh cũng biết.
Khi đi học, tôi từng nghe thầy giáo giảng một câu chuyện xưa:
Từ trước có một vị ngư dân, mỗi khi hắn ra biển bắt cá, hải âu bay thành đàn sẽ sà xuống thuyền hắn, cùng hắn thân mật chơi đùa, sau khi cha hắn biết chuyện, liền cùng hắn nói: "Cha nghe nói con rất được hải âu yêu thích, chúng nó luôn tụ tập bên cạnh con. Con đi bắt một con về đây, để cha chơi một chút."
Mà ngày hôm sau người này đi ra bờ biển, đàn hải âu đó chỉ ở trên không trung xoay quanh bay lượn, không bao giờ rơi xuống bên cạnh hắn.
Hải âu nhận ra được tâm tư của ngư dân, bay mà không xuống.
Cũng giống như Thịnh Mân Âu. . . .
Cảm giác được tâm tư của tôi, từ nay về sau không bao giờ thân cận tôi.
____________
Cho các nàng một chút gợi ý, đó là câu chuyện về anh ngư dân có liên quan đến tên truyện aaaa.
*11'40*
*14-7-2021*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro