Chương 24: Cậu có muốn giải thích gì không?
Bốn người vây quanh một bàn, một bên nướng thịt một bên đem mọi chuyện nói rõ. Tam ca tỏ vẻ lý giải, nhưng vẫn cứ sinh khí.
Tam ca ăn đến đầu đầy mồ hôi nóng, đem áo khoác để sang một bên, lộ ra cánh tay Quan Âm chói mắt, hơn nữa Tam ca một đầu trọc lóc, bệ vệ ngồi chỗ đó, không nói lời nào đáng sợ vô cùng.
Tôi cùng với Thẩm Tiểu Thạch và Dịch Đại Tráng lén lút liếc nhau, biết việc này còn chưa có xong, sôi nổi tự rót rượu vào ly, hướng Tam ca cung kính nâng chén bồi tội.
"Tam ca, chúng em sai rồi."
Tam ca nâng lên mí mắt xem chúng tôi, muốn chết không sống mà ăn viên đậu phộng.
Xem ra vẫn không được.
Thẩm Tiểu Thạch tuổi nhỏ nhất, cũng sợ Tam ca nhất, cẩn thận quan sát đối phương, thấy Tam ca vẫn là sắc mặt không tốt, ủy khuất rót đầy ba ly rượu.
"Tam ca, việc này em kỳ thực tham dự ít nhất, em thật sự cái gì cũng không biết. Anh muốn phạt thì phạt bọn họ, đừng phạt em." Nói xong một hơi uống cạn ly rượu.
Dịch Đại Tráng mới vừa nâng ly để ở bên miệng nghe Thẩm Tiểu Thạch nói vậy, một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra ngoài.
"Hắc, Tiểu Thạch Đầu chơi vậy mà được hả?"
Thẩm Tiểu Thạch hướng Tam ca xê dịch, biện bạch nói: "Lời em nói đều là thật. Vốn dĩ em còn muốn cho tên biến thái biết Thẩm thiếu gia lợi hại thế nào, kết quả đi WC trở về một người đều không thấy, hại em căng thẳng cả một buổi tối, chán chết đi được."
Tam ca đến lúc này mới coi như có điểm tươi cười, chát một tiếng một cái tát hạ cánh tại gáy Thẩm Tiểu Thạch.
"Nhóc còn kêu chán chết. Anh xem nhóc lâu lắm không bị đánh nên da ngứa đúng không?"
Tôi đem ly rượu uống sạch thả xuống, cùng Dịch Đại Tráng lặng lẽ trao đổi cái ánh mắt. Nếu Tam ca cười, việc này cơ bản coi như qua, lấy tính cách Tam ca sẽ không truy cứu nữa.
Tôi kéo kéo cổ áo, hai ly bia xuống bụng, lại bị hơi nước nồi lẩu xông lên, liền cảm thấy có chút nóng.
Mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, tập thể sinh hoạt khiến cho tôi làm việc và nghỉ ngơi bình thường, không có sở thích xấu, kết quả ra tù không đến một năm, hút thuốc uống rượu uống bia đều biết.
Nếu không tại sao nói xã hội là cái đại chảo nhuộm đen a.
Cơm nước no nê, sự tình đã nói rõ, ngoại trừ tôi ba người còn lại uống không ít, cuối cùng lúc trả tiền xong sắp đi, Thẩm Tiểu Thạch thậm chí ngồi xổm trước quán nói chính mình choáng váng đầu muốn ngủ ở chỗ đó, bị Tam ca một phen nắm cổ áo kéo vào thang máy.
Dù sao tôi cũng biết tửu lượng của bản thân không tốt, nên khống chế không có uống nhiều, xem như thanh tỉnh nhất trong bốn người, vì thế chủ động gọi xe cho ba người họ.
Thẩm Tiểu Thạch cùng Dịch Đại Tráng tiện đường, hai người đi trước.
Tam ca bồi tôi ở ven đường rút một điếu thuốc, vẫn luôn không lên tiếng, chờ xe tới, Tam ca thừa dịp xe tới nơi, vỗ vỗ bả vai tôi, nhượng tôi có chuyện buồn đừng để ở trong lòng, có chuyện vĩnh viễn đừng quên bên cạnh luôn luôn có huynh đệ.
Tôi biết lời này Tam ca nghẹn cả đêm, chờ một cơ hội thích hợp mới nói ra.
Tam ca lúc nào cũng nghĩ cho anh em, đêm nay luôn nói này nói kia, đủ thấy Tam ca có bao nhiêu lo lắng cho tôi.
"Đã biết." Tôi kéo cửa xe, ý bảo Tam ca lên xe.
Tam ca đỡ cửa, lời thề son sắt: "Nhóc yên tâm, pháp luật không trừng phạt được tên súc sinh kia, anh giúp nhóc tìm người đánh gãy chân nó."
Tuy rằng ánh mắt có thần, trật tự rõ ràng, nhưng tôi biết Tam ca cũng là uống nhiều quá mới nói như vậy.
"Nói bừa cái gì, còn muốn ăn cơm tù sao?" Tôi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đem Tam ca nhét vào trong xe.
Xe chậm rãi khởi động, Tam ca còn chưa từ bỏ ý định, hạ cửa sổ xuống quay đầu lại la to: "Vậy anh cho hắn ăn cứt chó cũng được chứ?"
Trên đường người đi đường sôi nổi ghé mắt, tôi sờ sờ cái mũi, hướng tòa nhà bên cạnh, chạy tới văn phòng Thịnh Mân Âu.
Nồi lẩu hôm nay quả thực là dự đoán ngoài ý muốn, tôi kỳ thật cũng không xác định Thịnh Mân Âu còn ở văn phòng hay không.
Khi tôi đứng ngoài cửa lớn, phát hiện bên trong một mảnh bóng tối, cửa lại không khóa, tôi hơi do dự lựa chọn đẩy cửa đi vào.
Giờ này, nhân viên đều đã tan tầm, toàn bộ công ty an an tĩnh tĩnh, chỉ có thể ẩn ẩn nghe tiếng còi ô tô từ dưới lầu truyền đến. Nhưng cửa lớn lại không khóa, khẳng định bên trong vẫn còn có người.
Tôi chậm rãi hướng bên trong đi tới, vào văn phòng Thịnh Mân Âu trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ồn ào náo động làn gió đập vào mặt, văn phòng vẫn luôn đóng chặt cửa sổ hôm nay hiếm hoi thấy mở rộng, một bên rèm cửa đang từ từ hạ xuống đột nhiên gió bất ngờ thổi tới rèm cửa theo đó bay phần phật.
Thịnh Mân Âu dựa vào bên cửa sổ, kẹp thuốc lá nhìn qua, đầu tóc bị gió thổi loạn, tóc mái rải rác che khuất mắt phải, đường nét lạnh lẽo cứng rắn trở nên mềm mại, làm cho anh vô cớ bình dị gần gũi.
Cả căn phòng đều hãm trong bóng tối, chỉ dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào mơ hồ lộ rõ hình dáng.
"Hiện tại tôi không có tâm tình cùng cậu cãi cọ." Anh ngậm thuốc lá, khuôn mặt ẩn trong bóng tối vì động tác hít vào làm cho ánh lửa chợt sáng lên.
Sương khói theo gió phiêu tán, thuận khí thổi tới phía tôi, nháy mắt đem uy lực số rượu tôi uống phát tác.
Tôi bắt đầu cảm thấy say say, thần kinh phấn khởi, hành vi không tự chủ được.
"Anh vì vụ án La Tranh Van sinh khí sao?" Tôi hướng anh đi được hai bước, đột nhiên đuôi mắt bị một thứ trên bàn làm việc làm lung lay, quay đầu nhìn xem, phát hiện đó là một bao thư.
Bao thư bị người thô bạo gâm vào mặt bàn acrylic, chỉ có thể dùng một loại tư thái cứng đờ đứng ở đó, để tôi chiêm ngưỡng.
Từ góc độ cắm cùng chiều sâu, người hành hung lúc đó tính khí khá lớn, nếu cái bàn là vật còn sống, một màn đâm này liền có thể lấy mạng nó. Càng đừng nói cái bàn là một vật chết, mũi dao cắm chặt, cái bàn đáng thương lấy mũi sao làm trung tâm mà hiện ra vết nứt.
Tôi ở trong đầu bổ não tưởng tượng tình cảnh lúc đó..... Có thể là. . . . Thịnh Mân Âu lúc ấy đang ngồi ở nơi này lật xem bưu kiện, hoặc là tiếp điện thoại của người nào đó, hoặc có thể đang tìm đọc tư liệu vụ án, một bên làm chính sự, một bên thưởng thức dao mở thư trong tay. Sau đó, có thứ gì làm anh bực bội lên, anh vô ý thức mà dùng dao mở thư phát tiết cảm xúc ác liệt, đâm thẳng xuống mặt bàn. Nhưng lửa giận càng ngày càng cao, không có xu thế ngừng lại, thực mau đột phá cực hạn, làm anh không khống chế được, trực tiếp đâm thủng bàn làm việc chính mình.
Mà điều gì làm cho anh thất thố như vậy, tôi lớn mật suy đoán một chút. . . . . Sợ không phải tôi?
Tự giác phá án, nắm chặt chuôi đao, phí một ít sức lực mới có thể đưa bao thư từ cái bàn rút ra. Mơn trớn vết nứt trên bàn, tôi ngẩng đầu có chút vui sướng khi người gặp họa nói: "Xem ra ngày mai anh phải đổi một cái bàn mới."
Thịnh Mân Âu tùy ý quét tôi liếc mắt một cái, thực mau lại nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Thả xuống, sau đó lăn."
Tuy rằng anh không có chính diện trả lời vấn đề, nhưng so với lúc thường ngữ khí cùng thái độ của anh ngày càng không kiên nhẫn, hiện tại anh hẳn là rất khó chịu.
Vuốt ve mũi dao, tôi chậm rãi hướng anh đi đến: "Pháp luật đối với mọi người thực công bằng, em gia nhập vào, anh nhất định phải lui ra."
Có câu nói rượu vào lớn gan, ngày thường nhát gan sợ phiền phức đều có thể bởi vì cồn trở nên lớn gan, huống chi tôi vốn là lớn gan, lúc này quả thực là trời lật rồi. Cho tôi cái loa, tôi đều có thể gào to nói Thịnh Mân Âu bị tôi chọc giận đến cái bàn đều đâm hỏng.
Anh không nói lời nào, vẫn cứ trầm mặc mà nhìn chằm chằm ánh đèn thành thị phả mây khói.
Ánh trăng lọt vào trong mắt anh, dựng thành một vệt ánh sáng thanh lãnh, cả người anh thoạt nhìn như người khổng lồ sắt thép không có độ ấm.
"Lần này em thắng."
Anh đem ống tay áo sơ mi cuốn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, dao mở thư theo bờ vai anh một đường đi xuống, lộ ra da thịt ở bên ngoài.
Có thể là xúc cảm lạnh lẽo kia có chút kích thích, mới vừa rồi còn tựa như nam nhân điêu khắc trong phút chốc lại tựa như dã thú mới vừa tỉnh ngủ, khủng bố mà nhìn chăm chú, tôi có dự cảm không ổn, mau lẹ một phen xoay cổ tay tôi, đem tôi đè ở trên cửa sổ sát đất.
Dao mở thư rớt trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ. Thân thể tôi đụng phải pha lê, phát ra tiếng vang lớn hơn nữa.
"Cậu ở đây đắc ý cái gì?" Thịnh Mân Âu nắm lấy tóc tôi, cưỡng bách tôi ngẩng mặt, "Cậu cho rằng đá tôi ra ngoài là có thể thắng? Làm luật sư cho La Tranh Vân chính là văn phòng luật sư lớn nhất Thanh Loan, văn phòng Belton, thời điểm cậu còn đang uống sữa hắn liền tự cấp người biện hộ, thủ đoạn nhiều đến nỗi cậu không thể tưởng tượng được, một cước đạp đám người các cậu văng xa. Không có tôi, các người cũng không thắng được."
Tôi không nghi ngờ chút nào chỉ cần anh thoáng dùng sức, cánh tay của tôi liền có thể bị bẻ gãy xương.
"Không thử xem. . . . Thì làm sao biết được?" Tôi chịu đựng đau cố hết sức mà nói, "Tôi thích những chuyện không thể mà vẫn làm, khiêu chiến độ khó cao, không phải anh cũng biết sao?"
"Mười năm này cậu một chút tiến bộ cũng không có, vẫn chỉ biết dùng phương thức ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn." Ánh sắng lành lạnh biến mất không còn sót lại chút gì, tất cả đều hóa thành cơn thịnh nộ. Anh đem tôi ấn mạnh lên cửa kính, dùng sức đến nỗi mặt tôi đều phải biến dạng, đầu cũng bị đập hôn mê vài phần.
Anh nói làm tôi nhớ tới tôi mười năm trước, nhớ tới Tề Dương, nhớ tới trên sân thượng bởi vì lời nói của Tề Dương mà phẫn nộ cực điểm. Anh nói không sai, hết thảy một ngày kia, tôi đích xác ngu xuẩn tột đỉnh. Nhưng dưới cái tình huống kia, tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Cái trán chống lên cửa kính lạnh lẽo, khiến đại não hỗn độn thanh tỉnh vài phần.
"Là, em vẫn luôn không đủ thông minh, chỉ biết dùng phương thức lưỡng bại câu thương . . . . . Bảo vệ anh." Tôi nhắm mắt lại, chế giễu tâm đã không còn sót lại chút gì, trong miệng chỉ có chua xót.
Tôi thật là đê tiện, tôi làm sao lại tới đây tìm ngược a? Lý trí đâu, lý trí của tôi ở đâu? Lý trí vì cái gì không có ra mặt ngăn tôi lại, nó là bị tình cảm giết chết sao?
"Bảo vệ tôi?" Thịnh Mân Âu không rõ ý nghĩa mà lặp lại lời tôi nói, nháy mắt sức lực trên tay lớn hơn nữa, vô luận là da đầu hay cánh tay đều không bị bỏ qua truyền tới đau đớn.
"Đừng......" Tôi nhịn không được bắt đầu giãy giụa, thanh âm đều mang lên một chút đau đớn.
Mà anh tựa như đột nhiên công kích, Thịnh Mân Âu nháy mắt lại đột nhiên buông lỏng tôi ra, hơn nữa nhanh chóng thối lui một khoảng cách. Dường như trên người tôi trong phút chốc mang lên virus nào đó, anh không muốn bị tôi truyền nhiễm.
Tôi xoay người xoa xoa da đầu và cánh tay đau đớn, kề sát cửa sổ sát đất không dám lại gần anh.
Trên đất kéo dài tàn thuốc xám trắng cùng khói thuốc nhè nhẹ trong đêm tối, là mới từ trong tay Thịnh Mân Âu rơi xuống. Anh một chân giẫm tắt, tầm mắt rơi trên dao mở thư trên mặt đất, rũ mắt nhìn chốc lát, chuyển hướng sang cửa sổ, lại lần nữa từ túi quần móc ra điếu thuốc châm lửa.
"Không có năng lực, dù là ai cậu cũng không bảo vệ được." Chỉ là giây lát, anh từ trạng thái cuồng loạn lần thứ hai bình tĩnh.
Nhắm mắt, tôi đối anh không tỏ ý kiến, đá văng dao mở thư chắn đường, thẳng tắp hướng phía ngoài đi đến, lúc đóng cửa thiếu chút nữa đem cửa phòng đập vỡ. Cũng coi như là khi cao hứng thì đến khi mất hứng thì về.
Hai ngày sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại Mạnh Toàn Quân. Nàng cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói gặp mặt sẽ rõ, theo sau liền cắt đứt điện thoại.
Tôi nghe giọng nói của Mạnh Toàn Quân có chút không đúng, thiếu chút nữa tưởng vụ án có cái gì sai lầm, kết quả khi đến văn phòng, nàng vẻ mặt nghiêm túc nhượng tôi ngồi xuống, đem màn hình máy tính trên bàn chuyển tới chỗ tôi, sau đó phát đoạn video theo dõi.
"Căn cứ như lời cậu nói, tôi sai người lấy đoạn video giám sát cái đêm cậu và La Tranh Vân đến Thánh Vườn Địa Đàng, kết quả phát hiện ra cái này......"
Trong video, tôi nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện ở hành lang, tựa như uống quá nhiều rượu nên say, chỉ có thể đỡ tường lảo đảo đi tới. Không bao lâu, ở ngã rẽ xuất hiện bóng người cả hai đâm vào nhau, mắt thấy tôi sắp té ngã, người kia nâng đỡ thân thể tôi, thời điểm nhìn thấy rõ mặt, từ trước đến giờ khuôn mặt không mang sợ hãi cũng mang theo chút ngoài ý muốn.
"Lục tiên sinh, cậu có cái gì muốn giải thích không?" Đầu ngón tay Mạnh Toàn Quân chỉ lên thân ảnh cao lớn, "Vì cái gì ca ca của cậu ngày đó cũng xuất hiện ở Thánh Vườn Địa Đàng?"
Tôi nhìn về phía nàng, hơi hơi hé miệng: "Ách......"
*12'29*
*17-05-2021*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro