Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Ánh nắng cùng máu tươi

Tôi lại mơ thấy con mèo kia.

Lông màu cam, hai chân trước níu lấy ống quần Thịnh Mân Âu kêu meo meo.....

Thuận theo cầu thang hướng lên trên, hành lang tối tăm không một tia sáng.  Ánh nắng chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ nơi cuối đường, trở thành nguồn sáng duy nhất cho hành lang dài.

Cửa nhà hai bên đóng chặt, thời gian này, phần lớn các hộ gia đình vẫn chưa trở về.

Đế giày bước sượt qua sàn xi măng, dừng trước cánh cửa phòng thứ ba bên tay phải hành lang.

Vốn dĩ cánh cửa này cũng nên đóng chặt, giờ lại lộ ra một khe nhỏ, ánh sáng từ bên trong bắn ra bên ngoài, ở trên mặt đất ngưng tụ thành một vầng sáng chói mắt.

Có lẽ buổi sáng Thịnh Mân Âu đi quá vội vàng, không chú ý khóa cửa. Nghĩ như vậy, tôi nắm chặt tay cầm, nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra.

Nội thất sạch sẽ như trước, rèm cửa màu trắng tung bay theo gió, làn gió đem theo một cổ hương vị kỳ quái hướng tôi thổi qua, có chút tanh, có chút thối, khiến tôi không tự giác được nhăn mi lại.

Tìm khắp mọi nơi, rất nhanh tôi đã tìm được ngọn nguồn --- --- trên giường Thịnh Mân Âu có một hộp quà màu trắng.

Hộp quà không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể đựng một cái bánh kem ba mươi centimet, bên trên thắt nơ bằng miếng dải lụa hồng nhạt đáng yêu, trên cùng còn có một tấm card khéo léo đặt vào.

Tôi biết chính mình không nên đi xem nó. Tuy rằng khi đó tình cảm tôi đối với Thịnh Mân Âu đã được sáng tỏ, nhưng Thịnh Mân Âu bất quá chỉ coi tôi là một tên nhóc cùng nhau lớn lên, không có quan hệ huyết thống, có chút dính người khiến người khác khó chịu.

Anh có quyền giao du với bất cứ ai, cũng có quyền yêu mến bất cứ người nào, đương nhiên, càng có quyền được những người khác theo đuổi

Chuyện này rất bình thường, không thể tránh né. Tôi tự nói với chính mình, đem những lời nói này mặc niệm nhiều lần. Nhưng độc chiếm cùng đố kị vẫn cứ nổi sóng ập vào lòng tôi, tôi rối rắm nắm tóc, vẫn là lựa chọn đi lên cầm lấy tấm card.

【Thoạt nhìn cậu rất yêu thích nó. 】

Chữ viết qua loa mà phóng đãng, phía dưới góc phải để lại một chữ độc nhất "Dương".

Tề Dương. Cơ hồ trong nháy mắt tôi liền nghĩ đến hắn.

Vứt bỏ tấm card, tôi nghiến răng nghiến lợi xé nát cái nơ hình con bướm màu hồng nhạt. Tôi ngược lại muốn xem hắn đang giở trò giở quỷ gì!

Dải lụa rơi rụng mở ra, tôi hít sâu một hơi, hai tay nâng lên nắp hộp. Trước đó, tôi đã tưởng tượng bên trong hộp có thể là món đồ thủ công, sách vở, bó hoa, hoặc là đồ vật xa xỉ quý giá.

Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ được nằm trong hộp quà cư nhiên là một con mèo chết.

Bé nhỏ, gầy yếu cuộn tròn trong hộp, bụng bị người dùng lưỡi dao sắc bén rạch ra, mắt vẩn đục nhắm hờ, lưỡi dài nghiêng lệch, không biết đã chết bao lâu. Cỗ mùi lạ khó chịu kia chính là mùi từ xác thối.

Một màn này đánh sâu vào thị giác tôi, cơ thể tôi cứng đờ, bởi vì quá mức khiếp sợ, nên vẫn luôn không nhúc nhích.

Máu chảy đầm đìa thấm ướt hộp quà, xâm chiếm thị giác tôi, khiêu khích thần kinh của tôi, kích thích đến nỗi dạ dày tôi từng trận co giật.

Tôi không thể không ngăn được, liên tưởng tình trạng của mèo con chồng lên hình ảnh ba tôi nằm trên giường bệnh.

Ngày lễ tang, mọi người xì xào bàn tán, dùng khẩu khí thương hại nói: "Thật đáng thương, nghe nói nửa người dưới toàn bộ đều bị đâm nát, bụng chảy đầy máu, cơ hồ lộ ra nội tạng bên trong."

"Lúc đưa tới bệnh viện, bác sĩ liếc mắt một cái liền nói không được. Quá đáng tiếc, lão Lục còn tới hai đứa con, đứa lớn cũng chỉ mới hơn mười tuổi......."

"Cô còn không biết? Đứa con lớn kia căn bản không cùng chung huyết thống với họ, là từ viện phúc lợi ôm về, Tương Bình vốn dĩ muốn trả thằng bé lại, kết quả lão Lục vẫn luông không chịu. Cô nhìn xem, hiện tại Tương Bình một thân một mình nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, sau này phải sống thế nào a......."

"Đúng vậy, tái giá cũng quá khó khăn, không thể làm bậy......"

Ba tôi nằm trong quang tài, xung quanh là hương hoa giá rẻ ôm lấy, trên người là một cái chăn gấm đỏ tươi che lại, gương mặt trắng xám trông rất sống động, so với tôi thoạt nhìn lại tốt hơn nhiều.

Nhìn chằm chằm gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, bên tai là những lời nói đàm tiếu, tôi bất an nhìn về phía Thịnh Mân Âu, lặng lẽ nắm lấy bàn tay rũ xuống bên người.

Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nếu là ngày thường anh sẽ hất tay tôi, nhưng bây giờ anh lại không có, mặc tôi nắm chặt không nhúc nhích.

Thình lình xảy ra tử vong, máu tươi chảy ra không ngừng, sền sệt chất lỏng chảy ra, đều rất giống với cái ngày ba tôi nằm trên giường bệnh.

Không cần nhìn gương tôi cũng biết sắc mặt của mình nhất định rất khó coi, cứ như vậy vài giây, tôi thậm chí không phát hiện bản thân mình ngừng hô hấp.

Cố tình vào lúc này, trước mắt đột nhiên tối sầm, bàn tay mang hơi lạnh che khuất đôi mắt tôi.

Trong khoảng khắc sau gáy tôi nổi lên một tầng da gà, trái tim không tự chủ run bần bật, nắp hộp trong tay rơi xuống, tôi theo bản năng mà giãy giụa lên, giống như mèo con bị giẫm phải đuôi.

"Là tôi." Hai chữ ngắn gọn, giọng nói không nhanh không chậm, thậm chí còn không có bao nhiêu tình cảm, lại có thể khiến tôi dừng giãy giụa.

"Ca?"

Trong bóng đêm, trái tim đang co chặt thành một đoàn kỳ dị mà giãn ra từng chút một. Ngón tay Thịnh Mân Âu mang theo hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi nước khử trùng, thành công vỗ về trái tim đập hỗn độn của tôi.

Đầu ngón tay run run sờ soạng cái tay kia, còn không kịp xác nhận, tiếp theo một cái chớp mắt bàn tay kia dùng sức ấn một cái.

"Đi ra ngoài."

Đầu óc tôi choáng váng xoay vòng một cái, chờ trước mắt bỏ tay ra, tôi lúc này mới phát hiện chính mình đã rời xa giường ngủ, đổi thành đứng thẳng đối diện cửa phòng.

"Ca......"

Tôi quay đầu nhìn lại, Thịnh Mân Âu đưa lưng về phía tôi, thân hình cao lớn che khuất hộp quà trên giường.

"Đi ra ngoài." Thịnh Mân Âu đầu cũng không quay lại ra lệnh, không cho phép tôi có bất luận dị nghị gì.

Tôi mím môi, vẫn là thối lui đến ngoài cửa.

Tuy rằng bị doạ sợ tới mức tay đổ mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng tôi vẫn đem cái tên Tề Dương  tâm thần kia mắng trăm ngàn lần, đứng ở hành lang trong chốc lát, tôi nhịn không được xuyên qua khe cửa, lặng lẽ theo dõi bên trong.

Thịnh Mân Âu cúi người đem nắp hộp nhặt lên để trên giường, bởi vì anh đưa lưng về phía cửa, nên tôi không thấy vẻ mặt của anh, nhưng hiển nhiên anh không sợ hãi. Cùng tôi bất đồng, anh dường như một chút cũng không thấy ngoài ý muốn khi trên giường mình xuất hiện một con mèo chết, từ đầu tới cuối bình tĩnh đến lạ người.

Anh tựa hồ muốn đậy nắp hộp lại, nhưng ngay khi đậy lại, anh bỗng nhiên bất động, duy trì một tư thế không cử động.

Bờ vai anh rung động, trong không gian yên tĩnh, tôi phảng phất nghe thấy tiếng thở ồ ồ.

Tựa hồ anh đang đè nén cái gì đó, vừa nhẫn nại vừa giằng co, cuối cùng anh đưa ra lựa chọn đem nắp hộp ném sang một bên, tiếp theo cúi người xuống, đôi tay vói vào hộp.

Từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy tay anh vẫn luôn động, lại không nhìn tới anh rốt cuộc đang làm cái gì.

Hành vi này thật sự quái dị, lòng tôi tràn đầy nghi ngờ, càng thêm vội vàng mà muốn tìm tòi đến cùng.

Giây phút tôi muốn đem cửa phòng đẩy lớn hơn cẩn thẩn xem, Thịnh Mân Âu đứng thẳng người, hơi nghiêng thân thể đi, chính mình đem hai tay dính đầy máu tươi đặt ở dưới ánh mặt trời.

Ngón tay thon dài chuyển động, anh đánh giá đôi bàn tay dưới ánh nắng mặt trời cùng máu tươi, trong mắt không che đậy lộ ra tia vui mừng như điên.

Rõ ràng quanh người anh được bao phủ bởi ánh sáng, thế nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân anh được bao trùm bởi một tầng bóng tối không cách nào lại gần.

Trái tim tôi trong chốc lát trở về trạng thái co rút, ngay trước khi bị anh phát hiện, tôi vội càng thu hồi tằm mắt, lựng dựa vách tường, thở hổn hển nuốt nước miếng.

Tôi nghĩ tới những ảnh chụp kẹp ở trong cuốn sách, nghĩ tới Tề Dương hồ ngôn loạn ngữ, thậm chí nghĩ đến khi ba tôi chết, Thịnh Mân Âu đứng thẳng trong bãi máu kia........

Trong nháy mắt, tôi đột nhiên hiểu được, con mèo kia không phải là Tề Dương đối Thịnh Mân Âu uy hiếp, kêu gào, hắn chính là dâng lễ vật, là lấy lòng.

Theo như lời Tề Dương, hắn biết anh thích cái gì.

"...... Đôi mắt của cậu giống chó sói, đủ dã."

"Nơi này có thể cho cậu tận tình thét chói tai......"

"Cứu mạng......"

"Anh sẽ giết tôi sao?"

"...... Đôi mắt của cậu giống chó sói, đủ dã."

......

"Nơi này có thể cho cậu tận tình thét chói tai......"

......

"...... Đôi mắt của cậu giống chó sói, đủ dã."

......

"Anh sẽ giết tôi sao?"

......

"Cứu mạng......"

Bên tai là không ngừng lặp lại đoạn đối thoại, giống như đã từng quen biết, cố tình lại nghĩ không ra rốt cuộc là cái gì.

Tôi mờ mịt mà tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, bóng tối vặn vẹo biến hình, hoá thành lốc xoáy, đem tôi hút vào dung nhan nóng rực.

Tôi phát ra tiếng hét thảm, trên người bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, làn da trên người như bị bỏng.

Quá nóng, nóng đến điên cuồng, chỉ có thể thét lên quơ quào, mù quáng mà chạy loạn đâm loạn.

Ngay khi tôi cảm thấy chính mình sắp bị thiêu chết, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vùng biển, xanh thẩm thâm thuý, cảm giác mát mẻ, tôi không chút nghĩ ngợi nhảy xuống.

Lửa cấp tốc bị dập tắt, tôi nổi trên mặt nước, thở phào một cái, sóng biển càng lúc càng lớn, không ngừng mạnh mẽ đánh tôi ra, dường như muốn nuốt chửng tôi

Chập chờn bọt nước......

Cơ bắp đau nhức........

Mở mắt ra, trước mắt một mảnh bóng tối, có thứ gì che lại đôi mắt tôi.

Chần chờ muốn lấy đồ vật kia xuống, lại phát hiện đôi tay bản thân bị chói chặt, càng đòi mạng là, chân tôi cũng bị trói.

Hai tay khép lại, hai chân tách ra, tôi lấy một loại tư thế quỳ nằm sấp lại bị cố định ở...... Hẳn là ở trên giường.....

Phía sau không ngừng truyền đến va chạm mạnh mẽ, mỗi một cái thúc đều mang theo phẫn nộ, lăng trì tôn nghiêm nam nhân của tôi.

Dưới loại tình huống này, cho dù dùng đầu gối suy ngẫm tôi cũng biết trên người chính mình xảy ra loại chuyện gì.

"Thao...... Con mẹ nó......" Tôi nghẹn ngào mà mắng lên, thanh âm bởi vì vô pháp khống chế mà chịu lực đứt quãng, "Tiểu nhân hèn hạ, anh, buông tôi ra......."

Nam nhân phía sau cũng không vì tôi thanh tỉnh mà khiếp đảm thu liễm, ngược lại, động tác của hắn ngày cành thêm thô bạo.

Bàn tay nắm chặt eo tôi nhấc lên, tựa như cười nhạo tôi bất lực, hắn cuối người cắn một ngụm bên gáy tôi, giống như dã thú hung ác mà xé rách da thịt con mồi.

Tôi thống khổ kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, không cho phép chính mình phát ra bất kì thanh âm mất mặt nào.

Có chất lỏng từ trên cổ lăn xuống, tôi không chút nghi ngờ cho đó là máu bị hắn cắn chảy ra.

"Anh..... Có giỏi..... Đừng để cho tôi biết anh là ai......"

Cái tráng vùi vào cổ tay, thân thể không ngừng bị kích thích, thuốc La Tranh Vân tiêm vào người làm tôi hôn mê mất ý thức, trên người một chút sức lực cũng không có, cố tình bên ngoài thân thể nóng bỏng, mẫn cảm không chịu được.

Da thịt cùng khăn trải giường cọ sát, khiến tôi không chịu được sinh ra đau đớn.

"Tôi muốn...... A giết anh......" Rõ ràng lời nói chứa đầy hận ý, nhưng khi nói ra, chính tôi cũng không ngờ giọng nói mình lại hư nhuyễn vô lực. Không giống như là cảnh cáo giết người, tựa như là làm nũng trên giường.

Nam nhân xâm phạm tôi từ đầu tới cuối không nói lời nào, chỉ khi tôi mắng thực sự khó nghe, mới hung hăng trừng phạt đâm sâu vào bên trong, khiến tôi kêu rên thảm thiết làm vui.

Thân thể càng vui sướng, nội tâm càng cảm thấy thẹn.

Nếu như trong tay tôi có con dao, tôi sẽ không chút do dự đâm vào thân thể nam nhân phía sau, lại đem hắn đè xuống băm thành thịt vụn quăng cho chó ăn.

Cơ đùi thịt không nhịn được run rẩy, nếu không phải nam nhân mạnh mẽ nâng tôi lên, sợ là giây sau tôi ngay lập tức rơi xuống giường.

Hiện tại tôi có chút hối hận tỉnh lại giữa chừng, thà rằng để hắn cưỡng gian với thể xác còn tốt hơn là cả hai, thể xác và tinh thần.

Theo thân thể dần dần sốt cao, lý trí rời xa, tôi cảm thấy chính mình muốn điên rồi, cơ thể dần dần nhận được khoái cảm.

Nhẫn nại thanh âm rốt cuộc vô pháp khắc chế mà bắt đầu xin tha.

"Không cần......" Tôi ưỡn ngực, thân thể ngửa ra sau, muốn khởi động thân thể của mình, nhưng mới chống được một nửa đã bị sóng thần mãnh liệt ập đến, run rẩy cuộn người lại.

Kịch liệt xâm phạm không cho tôi cơ hội hít thở, nam nhân phía sau sở hữu thể lực cùng tinh lực kinh người, tôi hấp hối mà hãm trong bóng đêm, trong miệng không nhịn được mà lặp lại lời nỉ non.

"Giết anh...... Hỗn đản......"

Nam nhân phía sau chỉ vuốt ve sống lưng tôi từ dưới lên, bóp chặt cổ tôi, không dao động mà lại lần nữa triển khai thế tấn công.

Tôi nhất định phải băm thằng khốn này ra ngàn vạn mảnh.

Ý thức cuối cùng, đây là ý niệm duy nhất của tôi.

_____________________

Ayyooo

Phải nói lâu lắm rồi mới nhú lên lại:))))))))

Cả nhà vote mạnh cho linh nhannnnn

Đoán xem ai là người... ừm hứmmm anh Phong nhà ta nào???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro