Chương 19: Dẫn tôi đi
Trong sàn nhảy nam nữ điên loạn quấn lấy nhau nhảy nhót, âm nhạc chấn động đến nỗi màng nghĩ phát đau, trên trần nhà bắn đèn laser làm người hoa cả mắt.
Đêm nay đã là đêm thứ ba chúng tôi đến hộp đêm, nếu hôm nay La Tranh Vân không xuất hiện, tôi cũng không chịu nổi, đành phải từ bỏ rút lui.
"Phong ca, em biến thành bộ dạng như này, tên biến thái kia có thể coi trọng em sao?" Thẩm Tiểu Thạch xoa xoa mắt kính dày như đít chai, tựa hồ có chút không quá thích ứng.
Tôi nhìn Thẩm Tiểu Thạch một thân áo sơ mi trắng hồi tưởng lại cách ăn mặc của Mạc Thu, gật gật đầu nói: "Có thể, khẳng định có thể, đối với chính mình có niềm tin chút đi." Tôi thay Thẩm Tiểu Trạch điều chỉnh lại vị trí camera, "Đừng hoảng hốt, Hầu Tử có thể thấy được hết tình hình, có nguy hiểm anh cùng Hầu Tử ngay lập tức chạy qua."
Thẩm Tiểu Thạch nhếch miệng cười: "Ân, thời điểm tên biến thái sắp bị em đánh chết, hai người động tác nhanh lên."
Vừa nói chuyện vừa uống cocktail, mãi đến khi uống tới ly cocktail thứ ba, tôi có chút khó chịu, nhượng Thẩm Tiểu Thạch tiếp tục chờ, đứng dậy đi WC.
Không biết có do phong thủy hay không, tôi mới đi chưa được bao lâu, điện thoại trong túi quần rung lên, Dịch Đại Tráng ở ngoài cửa theo dõi nãy giờ gửi tin nhắn, La Tranh Vân rốt cuộc tới.
Tôi nhanh chóng lau khô tay ra khỏi WC, hộp đêm sở hữu hai tầng lầu, ánh sáng tối tăm khó phân biệt, nhất thời cũng không biết người ở chỗ nào.
Chen lấn nhích vai vượt qua sàn nhảy, tôi trở lại ngồi trên ghế dài, nói cho Thẩm Tiểu Thạch biết La Tranh Vân đã tới.
Thẩm Tiểu Thạch điều chỉnh thân thể, sống lưng thẳng tắp, biểu tình có vẻ thập phần khẩn trương, tư thế cũng trở nên ngượng ngùng vô cùng.
Tôi chau mày: "Em bình tĩnh một chút."
Thẩm Tiểu Thạch nhỏ giọng nói: "Em đột nhiên có chút mắc tiểu......"
Tôi nhắm mắt, làm cho hắn đi nhanh về nhanh.
Thẩm Tiểu Thạch đi rồi, tôi duỗi cánh tay dựa vào ghế, cổ ngửa ra sau, đột nhiên chạm phải một ánh mắt từ tầng hai.
Tầm mắt kia âm lãnh dính nhớp, giống như rắn độc, chỉ là giây phút cùng tôi đối mắt nhau, đối phương nháy mắt sinh ra ý cười ôn hòa.
Hắn làm bộ làm tịch, tôi cũng liền làm bộ làm tịch, cũng không dịch tầm mắt, không chút keo kiệt tặng đối phương một nụ cười giả.
Cuối cùng là hắn dịch tầm mắt đi trước, một lát sau, một người cao lớn cường tráng, ăn mặc tây trang ngoại quốc bỗng nhiên xuất hiện ở trước ghế dài, đem một tờ giấy đưa cho tôi.
【1 giờ, cửa sau 】
Lấy điện thoại ra xem thời gian, còn khoảng năm phút đồng hồ nữa là đến một giờ. Thao, hắn có thể gấp gáp đến vậy sao?
Đợi hai phút, Thẩm Tiểu Thạch vẫn không thấy bóng dáng, không biết có phải hay không rớt xuống hầm cầu.
Trong lòng không ngừng mắng thô tục, tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Dịch Đại Tráng, nói cho cậu biết kế hoạch có biến, tôi chỉ có thể tự mình dâng lên, làm cho cậu chúc tôi may mắn.
Cửa sau cuối ngỏ hẻm dừng lại một chiếc Rolls-Royce màu đen, bên cạnh có một thân ảnh cao lớn.
Bởi vì khoảng cách cùng ngược sáng, thẳng đến khi đến gần, tôi mới xác nhận thân ảnh cao lớn kia chính là người cách đây không lâu đưa cho tôi tờ giấy nhỏ.
Trong túi điện thoại không ngừng chấn động, có thể là Dịch Đại Tráng gọi đến, tôi không để ý đến, tiến tới lặng lẽ cúp điện thoại.
Đi đến trước xe, lão ngoại quốc ngăn tôi lại, ý muốn soát người.
"Soát người?" Tôi nhíu nhíu mày, giả vờ không thoải mái, "Là các người đưa giấy cho tôi, không phải tôi tự mình tới, các người đừng hiểu lầm."
Lão cũng không nhượng bộ: "Vì an toàn của La tiên sinh, nhất định phải soát người."
Tôi do dự không biết nên tiếp tục tranh thủ hay từ bỏ, bỗng nhiên cửa sổ xe đối diện tôi chậm rãi hạ xuống chừa ra một cái khe, bên trong truyền ra tiếng nói nhã nhặn.
"Thôi, để cậu ta lên đi."
Bảo tiêu nghe lệnh dịch thân ra, thay tôi kéo mở cửa xe ra.
Tay cầm ly rượu Whiskey La Tranh Vân hướng tôi giơ lên. Trong lòng tôi thầm mắng một câu đồ biến thái, trên mặt làm bộ nhảy nhót hưng phấn, khom người chui vào trong xe.
"Lúc mới vào tôi đã chú ý đến cậu." Không gian trong xe không nhỏ cũng không lớn, còn có tấm kính chắn ngang hình thành một cái không gian riêng tư, La Tranh Vân từ trong tủ lấy ra một chai Whiskey, nhẹ giọng hỏi tôi, "Uống không?"
Tôi nào dám uống đồ vật hắn đưa, lắc đầu nói: "Tôi dị ứng cồn."
La Tranh Vân nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Thật đáng tiếc."
Người trước mắt quần áo chỉnh tề, cách nói chuyện phi phàm, lại có sự nghiệp xuất sắc được nhiều người hâm mộ, mặc cho ai đi nữa cũng không ai nghĩ tới hắn cư nhiên là một tên biến thái phạm tội cưỡng gian.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này, nên hắn mới không kiêng nể gì, căn bản không sợ bị nghiệp quật lại.
"Không biết xưng hô với cậu như thế nào?" La Tranh Vân hỏi.
"Lục Phong."
"Phong trong "Phong vũ giao gia"?"
"Phong của lá phong."
"Tên thật đáng yêu." Hắn dường như đối với tôi vô cùng tò mò, "Cậu thoạt nhìn thực trẻ tuổi, vẫn còn đang đi học sao?"
Tôi làm bộ không biết hắn đang tán tỉnh mình: "Không, công tác, ở công ty bằng hữu đảm nhận giám định."
Hắn có chút kinh ngạc: "Giám định? Giám định ở phương diện nào?"
"Bất luận là phương diện gì. Hàng xa xỉ, đồ cổ, các loại đồ vật cổ quái hiếm lạ, tôi chủ yếu đánh giá chúng có đáng tiền hay không?"
La Tranh Vân buông chén rượu, các viên đá nhỏ cùng thủy tinh va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nhỏ.
"Vậy cậu đánh giá một chút tôi giá trị bao nhiêu tiền?" Thân thể hắn nghiêng về phía trước, hơi thở phả vào tai tôi, ngữ khí ái muội.
Tôi nhìn chằm chằm môi hắn, phảng phất như đã bị đầu độc.
"Vô giá."
Hắn sửng sốt, cười lui ra phía sau, tựa hồ tâm tình rất tốt.
"Cậu đều không hỏi tôi muốn mang cậu đi đâu sao?"
Tôi cũng đối với hắn cười, dựa người vào ghế, không để bụng nói: "Anh là đại minh tinh lớn, chắc chắn sẽ không đem tôi đi bán a."
Khuỷu tay hắn chống ở trên thành ghế, ngón trỏ uốn lượn chống hàm dưới, giọng nói trầm thấp nói: "Cũng không phải không xảy ra."
Hắn đương nhiên sẽ không bán tôi, nhưng cũng không nhất định mang tôi đến địa phương tốt lành gì.
Xe chạy hồi lâu, xuyên qua cánh rừng rậm rạp tiến vào một cánh cửa, xuất hiện ở trước mắt chính là tòa nhà thập phần tráng lệ kiến trúc kiểu Châu Âu.
Không bảng hiệu, có bảo tiêu, trực tiếp chạy xe xuống dưới hầm, màn hình nhỏ biểu hiện số tầng lầu thang máy đang vượt qua, đi lên tầng trệt. Nơi này hẳn là nơi mà Mạc Thu đã kể, hội sở tư nhân.
Bảo tiêu La Tranh Vân không có đi theo lên lầu, trừ bỏ hành lang an an tĩnh tĩnh không thấy bóng người, nơi này kỳ thật giống như một khách sạn rộng lớn.
"Tùy tiện ngồi." La Tranh Vân thành thục dùng thẻ quét mở cửa phòng, trước mắt tôi hiện ra một không gian rộng lớn nhiều chức năng, quầy bar, bóng bàn, thiết bị âm thanh, còn có bồn tắm thật lớn tại cửa sổ sát đất, nói thiệt chứ nơi này chứa tới mười người vẫn còn dư dả chán.
"Dưới lầu có sòng bạc, trên lầu có bể bơi, tối nay nếu cậu cảm thấy hứng thú, chúng ta có lẽ có thể cùng đi chơi một chút." Lúc nói đến "Tối nay", hắn có ý riêng, bỏ đi áo khoác.
Dạ dày tôi một phen ghê tởm, tò mò đánh giá bốn phía, hỏi: "Nơi này cách âm thế nào?"
Hắn nghĩ nghĩ: "Thực tốt, tốt đến nỗi...... Cậu tận tình thét chói tai cũng sẽ không có người nghe được."
Thao, tên siêu cấp biên thái này.
Tôi cách xa hắn ra: "Vậy anh.... Đi tắm rửa đi?"
Cũng vừa lúc tôi bố trí chọn địa phương để điện thoại.
La Tranh Vân nhìn tôi, không di chuyển: "Cậu là lần đầu?"
Tôi nhíu mày, phản xạ có điều kiện mà phủ nhận: "Đương nhiên không phải."
"Vậy là tốt rồi, bằng không tôi phải từ từ tới." Hắn tới gần tôi, cơ hồ trong nháy mắt thân thể dán sát vào người tôi, đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt qua mu bàn tay tôi, liền trượt tay vào trong túi quần.
"Làm cái gì?" Tôi bị dọa thân ra mồ hôi lạnh, một phen đè lại tay hắn. Hắn chậm nắm lấy điện thoại, nhẹ nhàng đem nó rút ra.
"Làm cái gì?" Hắn tựa hồ đối với phản ứng của tôi thực kinh ngạc, nhưng vẫn là nhẫn nại tính tình giải thích nói, "Tôi hy vọng toàn bộ quá trình đều có thể ở trong két sắt, có thể chứ? Mong cậu thông cảm, tôi cũng có băn khoăn của chính mình."
Đến địa phương này, lắc đầu chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tôi ra vẻ do dự, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: "Có thể."
La Tranh Vân ngay trước mặt tôi đem cả hai điện thoại di động bỏ vào tủ sắt, nhưng mật mã lại chặn không cho ta xem.
Quả nhiên là hồ ly ngàn năm, thật là giảo hoạt không biên.
Nhưng mà...... Tôi cũng không kém.(L: dân anh chị a, giỡn mặt hả tên biến thái, hahahahaha....)
La Tranh Vân hướng tôi hôn gió, đi vào phòng tắm rửa mặt. Tôi nghe được bên trong truyền ra tiếng nước, cười lạnh một tiếng, lúc này mới từ bên nội sườn áo khoác móc ra một cái điện thoại di động khác.
Thẩm Tiểu Thạch đi WC không mang điện thoại, tôi cảm giác có khả năng sẽ dùng được tới, liền mang theo.
Tôi tìm một chỗ kín đáo ở góc giường, đưa điện thoại di động đặt vào, mở chế độ quay video.
"Không nghĩ tới tôi cư nhiên có hai cái điện thoại, tên biến thái ơi là tên biến thái."
Tôi cởi ra áo khoác, hoạt động gân cốt, vì kế tiếp chiến đấu kịch liệt làm chuẩn bị.
Tiếng nước dần nhỏ, cứ như vậy hai phút, bên trong một chút âm thanh cũng không có, tôi chậm rãi tới gần, đem lỗ tai dán ở ván cửa nghe ngóng.
"A!" Bên tai vang lên kinh hô, tiếp theo hình như là nhân thể đụng vào gì đó vang trầm.
Tôi nhăn nhăn mày, đem tay đặt đến nắm cửa: "La tiên sinh?"
Bên trong truyền ra liên tiếp rên rỉ.
"Có thể tiến vào đỡ tôi một chút không?" La Tranh Vân ngữ hàm thống khổ, "Tôi giống như...... Bị trẹo chân."
Tôi thầm mắng một tiếng "Phiền toái", toan mở cửa, một phen đẩy cửa đi vào phòng tắm. La Tranh Vân tựa hồ sắp không xong, phòng tắm hơi nước lượn lờ, làm hô hấp có chút hơi nhanh.
Liếc mắt một cái nhìn lại, cũng không thấy thân ảnh hắn.
Trong lòng tôi không lý do nhảy dựng, cảm thấy có chút không đúng. Đang muốn lui ra ngoài, khóe mắt dư quang liếc đến một bóng đen từ phía sau cửa đột nhiên vụt ra, chưa kịp hoàng hồn cổ đã bị người thít chặt, giây tiếp theo bên gáy truyền tới cơn đau, cảm giác như bị vật nhọn đâm lấy.
Trên gương mơ hồ xuất hiện hình ảnh La Tranh Vân hưng phấn khuôn mặt dữ tợn, trong nháy mắt lông tơ trên người tôi dựng ngược, giãy giụa hung hăng dùng một khuỷu tay đánh trúng ngực hắn.
La Tranh Vân kêu lên một tiếng, trên tay rớt xuống một ống chính lớn, lảo đảo thối lui đến ngoài cửa.
Tôi che cổ lại, dưới chân loạng choạng, cùng lúc đó trên người cũng nhanh chóng sinh ra một cổ khô nóng.
Cái này không có nghe Mạc Thu nhắc tới..........
"Tôi đã sớm chú ý tới cậu." La Tranh Vân mở áo tắm ra, trên tóc còn dính vệt nước, hắn vỗ về phần ngực bị tôi đập trúng, thần kinh cười rộ lên, "Đôi mắt của cậu giống như sói, đủ dã."
Tôi nỗ lực chống đỡ lấy ý thức, hỏi: "Anh tiêm vào người tôi cái gì?"
Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón cái khoa tay múa chân một khoảng cách nhỏ: "Một chút đồ vật trợ hứng, nó có thể làm cậu ngoan ngoãn nghe lời."
Tuy rằng vừa rồi tôi giãy giụa đánh gãy kiêm tiêm, nhưng chỉ là một bộ phận dược cũng đã phát huy hiệu lực cường đại, phát tác nhanh chóng, hô hấp của tôi lúc này đã bắt đầu dồn dập.
Trước khi hoàn toàn mất hết ý thức, tôi nhất định phải rời khỏi nơi này!
Tôi đánh đòn phủ đầu, chộp lấy ly thuỷ tinh ở bồn rửa tay hướng hắn ném tới. Hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng lắc mình tránh né, tôi nhân cơ hội giơ chân hướng bụng hắn đá.
Lần này hắn tránh được, nhưng vẫn là bị tôi làm trầy xướt da thịt.
Tôi không thèm để ý đến hắn, loạng choạng chạy ra khỏi phòng tắm. Hắn từ phía sau đuổi theo, thô bạo nắm lấy tóc tôi, đem tôi kéo dài ném tới trên giường.
"Xem ra cậu còn rất khỏe." Trong mắt La Tranh Vân hiện lên tia tức giận, một quyền nện ở bụng tôi.
Tôi khó chịu cuộn tròn lại, ý thức sắp ra đi nhờ vào quyền này kích đau mà thanh tỉnh vài phần.
"Buông tôi ra...... Cứu mạng......" Tôi thả lỏng thân thể, dường như đã từ bỏ chống cự, trong miệng không nhịn được phát ra tiếng suy yếu xin tha.
"Tôi nói rồi, nơi này có thể cho cậu tận tình thét chói tai." La Tranh Vân không dao động, chậm rãi cởi áo tắm, "Tôi thực sự rất thích vẻ mặt kinh hoàng rồi lại không dám tin của mấy người, tự cho rằng mình hiểu biết sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của tôi. Quá thú vị, mấy người khóc trông thực sự quá thú vị. Làm tôi hứng thú bừng bừng."
Hắn xoa cổ tôi, móng tay nhẹ nhàng ma sát, tựa như giây tiếp theo sẽ xuyên qua tầng tầng lớp thịt mà siết lấy.
"Anh sẽ giết tôi sao?" Tôi vô lực mà nghiêng đầu, thanh âm run run.
"Cậu ngoan ngoãn liền sẽ không sao." La Tranh Vân cúi thân xuống, tựa như rắn độc cuốn lấy con mồi, giây kế tiếp liền phải đến lúc nhấm nháp mỹ vị, "Nhưng nếu như tôi hưng phấn, liền đem cậu đùa chết."
Trong phút chốc tôi đình chỉ run rẩy, lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Tôi đem anh đánh chết, hẳn là phòng vệ chính đáng đi?"
Tiếng nói vừa dứt, trên mặt hắn vừa mới hiện lên kinh ngạc, tôi mò tới đầu giường nắm lấy điện thoại hướng La Tranh Vân nện một phát, nhắm ngay huyệt Thái Dương, dùng tất cả sức lực, không nương tay chút nào, đập đến khi hắn chảy máu mất ý thức mới thôi."
"Cút mẹ mày đi thằng chó!"
Đem điện thoại phá thành mảnh nhỏ ném qua một bên, tôi nhảy xuống giường cầm lấy điện thoại di động giấu ở trên tủ TV hướng ra ngoài cửa chạy đi.
Đập được La Tranh Vân hai phát kia đã là sức lực cuối cùng của tôi, kế tiếp mỗi một bước chân, càng đi càng mơ hồ, cả người đều như là đạp lên trên mây mà đi.
Dưới chân thảm trải sàn hút âm thanh, tôi như con ruồi không đầu không đuôi lảo đảo ở hành lang, muốn nhấn điện thoại gọi người, rề rà ấn phím đều là hình ảnh mơ hồ chồng chất lên nhau.
"Có...... Có hay không có người?" Tùy tiện ai cũng được hết, tốt xấu gì tới cứu tôi a.
Chuyển qua chỗ ngoặt, tôi hoài nghi nơi này có phải hay không căn bản không có người thứ ba, bỗng nhiên đầu đụng phải một khối thân thể rắn chắc, điện thoại trên tay rớt xuống thảm, người cũng mất đi cân bằng thiếu chút nữa té ngã.
Tôi theo bản năng bám lấy cánh tay người nọ, chóp mũi ngửi được một cổ mùi hương gỗ mun nhàn nhạt.
Thịnh Mân Âu cũng dùng loại nước hoa này......
Hơi thở quen thuộc trấn an tâm tình tôi, thân thể không ngừng trượt xuống, tôi không chịu nổi khống chế mà mí mắt gục xuống dưới.
"Mang...... Dẫn tôi đi......"
Đối phương ôm lấy eo tôi, đồng thời đỡ lấy tôi, khom lưng nhặt điện thoại di động từ dưới mặt đất lên.
Ý thức cuối cùng, bên tai loáng thoáng tựa hồ nghe đến thanh âm chính mình.
【 Buông tôi ra...... Cứu mạng......】
Bất đồng dĩ vãng, tràn đầy sợ hãi cầu xin.
_____________________
Ayy dooooo!!!! Mấy nay hơi bận nên linh đăng trễ, vote ủng hộ mị nàooooo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro