Chương 17: Người thất bại
Qua năm mới, Tam ca vốn còn muốn nhượng tôi nghỉ ngơi thêm mấy ngày, tôi cự tuyệt, mùng tám đã đi làm trở lại.
Tôi không đi tìm Thịnh Mân Âu, anh đương nhiên sẽ không chủ động tìm tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi chỉ cần nhịn là được, Thịnh Mân Âu là mê dược là thuốc độc, mười năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được thì ba mươi năm, cuối cùng tôi sẽ chết.
Tôi từng bước mà vượt qua, công tác, sinh hoạt, nhàn rỗi liền hẹn bằng hữu cùng nhau đi ra ngoài ăn uống, mệt mỏi về nhà ngã đầu liền ngủ, ngẫu nhiên xem phim, bình bình thản thản mà trải qua nhân sinh.
Tôi cho rằng, cuộc sống sau này của mình cứ như vậy trôi qua. Nào ngờ đâu ba tháng sau vào một đêm khuya, đột nhiên không kịp chủng bị mà bị đánh thức.
Trong lúc tôi nằm mơ, điện thoại di động đặt ở đầu giường mạnh mẽ rung động. Mơ mơ màng màng quơ lấy điện thoại, ảo não xem thông báo, Mạc Thu thế nhưng lại gọi cho tôi hơn mười cuộc, mỗi một cuộc đều để lại hội thoại.
Tôi xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, không rõ tại sao nữa đêm rồi Mạc Thu còn gọi điện cho tôi, trong chốc lát quay lại thời điểm cấp 2, thập phần cảm ơn tôi, không có tôi thì cậu không có cách nào hoàn thành ước mơ trở thành họa sĩ của mình; trong chốc lát lại nói nói được gặp lại tôi cậu thực cao hứng, nếu có thể, thật sự muốn cùng tôi hảo hảo tâm sự, trong đó tôi tua những đoạn nói lời vô nghĩa; cuối cùng tới đoạn hội thoại cuối, hy vọng tôi có thể tham gia lễ tang của cậu, đưa cậu đến đoạn đường cuối cùng.
"Tôi thao, con mẹ gì đây?" Cả người tôi lập tức nhảy dựng lên, đêm khuya nghe đoạn hội thoại này bay hết cả cơn buồn ngủ.
Sau khi ăn tết xong Mạc Thu đi tìm tôi, hẹn tôi tại một quán nước uống cà phê, mới đầu hai người lúng túng hàn huyên một chút, đại khái được một tiếng, tôi thực sự không chịu nổi nữa, liền nói buổi chiều này còn có việc phải đi trước.
Khi đó cùng Mạc Thu nói chuyện phiếm, cậu một chút cũng không biểu hiện sự chán nán, tôi hỏi cậu có kết hôn hay không, cậu đỏ mặt lắc đầu, nói tuy rằng không kết hôn, nhưng đã nghiêm túc kết giao với một người.
Tôi khách khí chúc mừng Mạc Thu, theo lễ tiếc mà nói lần sau gặp mặt có thể dẫn người yêu đi theo.
Lúc đó Mạc Thu nói như thế nào nhỉ?
"Chúng tôi..... Chưa từng thấy mặt nhau." Mạc Thu nắm ly cà phê, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt bàn, cũng không nhìn thẳng tôi.
"Chưa từng thấy mặt?" Tôi nghi hoặc chớp mắt một cái, nhanh chóng hiểu được, "Trên mạng?"
Gương mặt Mạc Thu đỏ rực, ngượng ngùng đáp "Ừm."
Người trên mạng đáng tin không phải là không có, nhưng với tính cách của Mạc Thu, thực sự rất giống với loại người hay bị người trên mạng lừa tình lừa tiền, cuối cùng bị gạt không còn lại gì cả.
Xuất phát từ tình nghĩa bạn học cấp 2, tôi thoáng nhắc nhở Mạc Thu một chút: "Ít nhất cũng phải thấy qua mặt đối phương, đừng ngây ngốc liền đối phương là nữ hay là nam cũng không biết."
Thân thể Mạc Thu cứng đờ, nhanh chóng ngẩn đầu liếc mắt tôi một cái, rồi lại rũ tầm mắt xuống: "Tôi biết hết, diện mạo, họ tên, tuổi tác, công ăn việc làm, tôi đều biết cả." Mạc Thu nhìn ra tôi đối với người trên mạng nghi ngờ, giải thích nói, "Đối phương so với tôi còn nhiều tiền hơn, không phải kẻ lừa đảo."
Vì cái gì kẻ có tiền không thể là lừa đảo, cũng có thể là kẻ lừa tình a.
Nhưng lúc ấy Mạc Thu đang cao hứng, cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa cậu cũng nghe không lọt, hơn nữa còn khiến con người tôi thập phần không có ánh mắt, vì thế tôi im lặng bưng chậu nước lạnh, cuối cùng vẫn là không đem nó giội ra ngoài.
Sau đó chúng tôi tạm biệt nhau, nửa đêm có liên lạc một chút, lại còn là tin nhắn từ biệt.
Tôi nhanh chóng gọi lại cho Mạc Thu, kết quả phát hiện đầu dây bên kia ở trạng thái tắt máy.
Thao, bây giờ đã là nữa đêm rồi a.....
Tôi vội vàng gọi điện cho Thẩm Tiểu Thạch, hắn vẫn luôn luôn là cú đêm, giờ này chắc chắn vẫn còn thức.
"Uy, Phong ca, làm sao vậy?"
"Em có địa chỉ của Mạc Thu không?" Nếu như Mạc Thu thêm hiệu cầm đồ vào WeChat, thì chắc hẳn lúc trước cũng đã mua đồ vật trên Web, nói không chừng còn lưu lại địa chỉ nhà.
"Mạc Thu?" Bên kia truyền đến âm thanh, "Anh chờ chút, để em tìm xem."
Đợi khoảng chừng hai phút, Thẩm Tiểu Thạch nói tìm được rồi, tiếp theo báo địa chỉ cho tôi.
"Em nhắn địa chỉ qua cho anh." Lúc nói chuyện, tôi đã gấp gáp đứng dậy mặc quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất có thể hướng ngoài cửa đi đến. "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Phong ca?" Thẩm Tiểu Thạch lúc này mới nghĩ tới hỏi thăm.
Điện thoại di động rung lên, tôi liếc mắt nhìn qua thấy tin nhắn Thẩm Tiểu Thạch gửi đến, nói: "Mạc Thu giống như muốn tự sát, anh đi nhìn xem, hy vọng không có chuyện gì."
"Con mẹ nó, tự sát?" Thẩm Tiểu Thạch cũng kinh ngạc, "Có cần báo án không?"
Được Thẩm Tiểu Thạch gợi ý, tôi mới nhớ tới còn có một cách nữa là gọi cho cảnh sát.
Đầu mùa xuân thời tiết còn có chút lạnh lẽo, tôi rúc cổ hướng dưới lầu đi, vừa đi vừa nói: "Không cần, trước tiên anh gọi báo cảnh sát, động tác của bọn họ so với anh nhanh hơn, anh không biết có thể bắt được xe hay không đâu."
Treo điện thoại Thẩm Tiểu Thạch, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhấn gọi"110", người nhận điện thoại tỉ mỉ hỏi sự tình cùng địa chỉ của Mạc Thu, nói sẽ mau chóng để cảnh sát tới hiện trường, đồng thời cũng sẽ gọi một xe cứu thương đi qua.
Vận khí của tôi xem như không tồi, mới đi đến ven đường đã thấy có chiếc xe trống, tôi ngồi xuống nói với tài xế chính mình là muốn đi cứu người, làm ông nhanh chóng khởi động xe, tài xế nghe vậy một chân dẫm ga thiếu chút nữa cả người tôi đụng vào kính chắn gió, xe lao nhanh trên đường hướng nhà Mạc Thu chạy tới.
Nếu tính theo ngày thường thì một đường đây ít nhất cũng phải nữa tiếng mới tới, bởi vì tài xế ra sức, cũng bởi vì buổi tối vắng xe, chỉ dùng mười lăm phút ngắn ngủn liền đến.
Tôi xuống xe hướng tiểu khu chạy như điên, cơ hồ không cần tốn sức lực tìm nhà, đèn đường tối tăm, đèn xe cảnh sát lập lòe trong đêm, chính là mục đích của tôi.
Dưới lầu khu chung cư có một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương, tôi đang muốn lên lầu, trong hành lang chật hẹp có hai nhân viên cấp cứu, một trước một sau nâng cáng giường, mặt sau còn có một vị cảnh sát đi theo.
Nhất thời hô hấp của tôi bị đình trệ, hoảng sợ nhìn đến cáng trên giường là vải bố trắng bịt kín thi thể.
Bọn họ đi xuống dưới, tôi chỉ có thể lui xuống, thối lui đến ngoài cửa lớn, cáng giường được đặt xuống, lộ ra khuân mặt tái nhợt của Mạc Thu, tuy rằng so với người chết không khác gì mấy, nhưng ít ra vẫn còn hô hấp, không phải người chết.
Thật tốt quá......
Cả người tôi thả lỏng, đỡ khung cửa thở phào một hơi.
Một người tuổi trẻ cảnh sát hướng tôi đi tới, hỏi tôi có phải hay không nhận thức Mạc Thu.
"Tôi là bằng hữu của Mạc Thu, chính là tôi báo án."
Đối phương chống nạnh, thở dài: "Ở nhà đốt than để thiếu khí mà chết, còn có cắt cổ tay, thoạt nhìn ý muốn chết rất kiên quyết, hảo hảo khuyên nhủ cậu ta. Trẻ tuổi như vậy, chuyện gì không giải quyết được a?"
Tôi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì lớn đến nỗi mà cậu ta không cần mạng sống như vậy.
Thời điểm cảnh sát đột nhập vào nhà Mạc Thu, cửa đã bị khóa từ bên trong nên không còn cách nào khác là phải phá cửa. Bây giờ không thể đóng cửa lại, tôi bên này lại muốn đi theo xe cứu thương đi bệnh viện, nhưng tôi không có thuật phân thân. Phải xem thử Mạc Thu có bị thương nghiêm trọng không, tài sản có bị tổn thất cái gì không, tôi đành phải gọi điện cho Thẩm Tểu Thạch, dò hỏi đối phương đã trễ thế này có thể hay không đến nhà Mạc Thu canh chừng, ngày mai lại tìm người đổi khóa.
"Được, dù sao ở đâu em cũng ngủ được hết." Thẩm Tiểu Thạch không nói hai lời liền đáp ứng.
Đến bệnh viện, liền bạn rộn một phen, nộp phí làm thủ tục làm kiểm tra, chờ xong xuôi hết, trời cũng đã sáng.
Cha mẹ Mạc Thu đã ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ, lúc đó đường ai nấy đi nên cũng không ai quá quản cậu, cậu chỉ có thể ở với ông bà ngoại, hiện giờ hai người kia đều đã mất, bộ nhà cũ đó giờ cũng chỉ còn một mình cậu ở.
Đây là lần thứ hai tôi tiến vào phòng cấp cứu, bởi vì kí ức lần đầu tiên thật sự không mấy tốt đẹp, tôi đối với nơi này có chút mâu thuẫn, nán lại lâu sẽ đổ mồ hôi lạnh cùng buồn nôn.
Dù sao Mạc Thu chưa có đâu hiệu tỉnh lại, tôi đánh tiếng với y tá, đi ra bên ngoài bệnh viện hút thuốc.
Đang hút thuốc, Thẩm Tiểu Thạch bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
"Phong ca, em thấy máy tính của bằng hữu anh chưa đóng, liền muốn giúp, kết quả không cẩn thận nhìn thấy....." Thẩm Tiểu Thạch muốn nói lại thôi.
"Sau đó?"
"Sau đó em liền thấy thứ không nên thấy, cho dù dùng đầu gối nghĩ, cũng có thể nghĩ ra bằng hữu của anh xảy ra chuyện gì."
Thẩm Tiểu Thạch đem việc hắn phát hiện một mạch nói cho tôi nghe, lúc đầu tôi còn không thèm để ý, đến cuối cùng càng nghe càng là kinh hãi, ấn đường gắt gao nhăn lại, không cách nào hạ xuống, dạ dày từng trận cuồn cuộn, phảng phất như ăn cơm thiêu.
"Xác định sao?" Thẩm Tiểu Thạch nói: "Em sợ là em nghĩ nhiều, trong đây có lịch sử nói chuyện một năm gần đây, còn có, ở trong máy tính tìm được cái video..... Anh có muốn xem không?"
"Xem cái đéo a!" Tôi mắng hắn, "Em đóng máy tính lại đi, coi như chính mình chưa từng xem qua."
Lúc này, một y tá đi tới hô: "Cậu là người nhà của Mạc Thu sao? Cậu ấy tỉnh."
Tôi vội vàng cúp điện thoại, trở lại phòng cấp cứu.
Mạc Thu nửa mở mắt, nhìn còn không thế nào thanh tỉnh, không biết còn tưởng cậu không được đem đến cấp cứu kịp thời, trên mặt không đeo mắt kính. Một đôi mắt mê ly hiện ra thủy quang, đôi môi tái nhợt mang theo chút bầm đen.
"Làm gì luẩn quẩn trong lòng a, lúc trước gặp còn thấy cậu rất tốt?" Tôi ngồi xuống mép giường.
Mạc Thu chuyển tròng mắt nhìn tôi, không nói một lời, lặng yên không một tiếng động chảy xuống hai hàng nước mắt.
Tôi đau đầu không thôi: "Cậu đừng như vậy......"
"Lục Phong......" Mạc Thu trong mắt tràn đầy bi thương, khàn khàn hỏi tôi, "Người thất bại, là làm gì cũng không thành công, phải không? Tình thân, bằng hữu, tình ái...... Người thất bại, tại mỗi phương diện này đều sẽ thất bại, đúng không?"
Tôi nhìn cậu, thu hồi hết thảy biểu tình: "Toàn là đánh rắm."
Mạc Thu nhìn trần nhà: "A..... Dạng người như cậu, sẽ không.... Sẽ không hiểu được cái cảm giác này, cảm giác của kẻ thất bại."
"Tôi, tôi là loại người gì? Cậu cảm thấy tôi là loại người nào?" Tôi cười rộ lên, đến lúc này, cũng không còn gì để giấu, "Nửa năm trước, tôi vừa mới từ trong tù ra. Nếu như muốn phân loại người, thì chắc tôi sẽ là thành phần từng ngồi tù."
Mạc Thu cả người chấn động, chuyển động đầu không dám tin tưởng mà nhìn về phía tôi: "Cậu......"
"Năm nhất cấp 3, tôi giết một người, bị phán mười năm." Nếu đã nói ra được mình từng đi tù, thì những cái tiếp theo cũng không khó mở miệng, "Bàn luận thất bại, cậu đọ được với tôi sao? Huống hồ, ở phương diện bằng hữu cậu cũng không tính là thất bại, không phải còn có tôi tới cứu cậu sao?"
Mạc Thu ngơ ngác nhìn tôi một lúc lâu, khô cằn nói: "Cảm ơn." Nói, cậu nhăn lại ngũ quan, khóc càng ngày càng dữ, "Cảm ơn cậu vẫn luôn bảo hộ tôi......"
Tôi vốn tưởng Mạc Thu đã đóng đập nước, không nghĩ tới ngược lại hăng hái đem nước xả ra ngoài, vội đi hỏi y tá xin khăn giấy, ở trên mặt cậu lau tới lau lui.
"Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì? Nói ra, đừng có giấu ở trong lòng, có thể tôi giúp được cậu?"
"Cậu không giúp được tôi." Cái mũi Mạc Thu bị tôi chùi đến đỏ bừng.
Tôi nhẫn nại tính tình, hảo hảo kiểm soát ngôn từ: "Cậu không nói ra thì làm sao biết tôi không giúp được cậu?"
Cậu trầm mặc hồi lâu, không nói một tiếng mà rơi lệ.
Tôi không chịu được nữa muốn cùng Mạc Thu ngả bài, lúc này cậu mới chậm rãi mở miệng: "Tôi bị quay..... Có video không tốt, đối phương uy hiếp tôi, không thỏa mãn yêu cầu hắn, liền đem video của tôi..... Phát tán trên mạng, làm mọi người biết tôi là..... Là loại người dâm đãng."
Trên lông mi cậu dính giọt nước, nước mắt thuận theo thái dương rơi xuống, đem gối đầu màu trắng nhiễm ướt một khối.
"Tôi không phải, tôi thật sự không phải......" Mạc Thu lắc đầu, trong mắt đối với tôi có mong đợi, càng nhiều hơn lại là tuyệt vọng.
_____________
Đăng 2 chap liền trong ngày, coi như là quà cho năm học mới hen:)))
Thật ra Linh rất bất ngờ khi mà tự nhiên vào một ngày đẹp trời nào đó(L: không nhớ rõ nữa) "Phi âu bất hạ" bất chợt được biết đến nhiều hơn bằng việc số view tăng quá cao so với ban đầu lác đác mười mấy lượt đọc, lâu lâu vô thấy tăng lên hai mươi mấy thì ối giồi ôi Linh cũng vui lắm chứ😅😅 Rồi tới giờ quay đi quay lại gần 500. Cơ mà điều Linh muốn ở đây không phải là lượt view mà là sự công nhận😔 (L: công nhận ở đây là công sức Linh bỏ ra nhá!)
Linh vẫn còn nhớ cái cảm giác thấy thông báo bình chọn đầu tiên của "Phi âu bất hạ" nè, ta nói nó duiiii gần chếtttttttttttt
Cho nên là nếu yêu thương "Phi âu bất hạ" hoặc yêu thương chủ nhà cute phô mai que là Linh đây thì hãy vote cho công sức Linh bỏ ra nhan!!!!!!
Yêu cả nhà❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro