Chương 16: Cảm ơn bọn họ không rời không bỏ tôi
Khói đã bóc cháy đến phần cuối, nhẹ nhàng run tay, tàn thuốc rơi xuống, dính lấy mu bàn tay, sinh ra cảm giác ẩn ẩn đau.
"Cậu nên nghe lời dì."
Phía trên chiếu xuống bóng tối, tôi ngẩn đầu, nhìn Thịnh Mân Âu đứng trước mặt tôi.
Anh chặn lại nguồn ánh sáng duy nhất, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mí mắt hạ xuống liếc tôi một cái, trầm mặt.
Tôi "Ha" mà cười rộ lên: "Phải, tôi nên nghe lời mẹ."
Không hề có điềm báo trước, tôi nhảy dựng lên, đột nhiên hướng anh nhào tới, giống như dã thú, nắm đấm hướng anh mạnh mẽ vung xuống.
Nấm đấm chuẩn xác đánh trúng gò má anh, mặt Thịnh Mân Âu nghiêng qua một bên. Tôi thở gấp, lần thứ hai tung quyền, lần này anh chặn đứng nấm đấm tôi, sạch sẽ lưu loát đấm một quyền vào bụng tôi.
Cơ hồ trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng giống như bị đấm nát, tôi chịu đựng đau nhức, không hề từ bỏ công kích.
Hai người lao vào nhau đánh tới tấp, lôi kéo quần áo lẫn nhau, ở trên mặt đất dơ bẩn lăn mấy vòng, đã hoàn toàn bất chấp cái gì gọi là thể diện.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên khiến cho đầu óc tôi mơ màng, thật vất vả tụ tập một ít khí lực nhanh chóng xói mòn.
Thịnh Mân Âu tìm đúng cơ hội, đem tôi ấn ngã xuống đất.
Anh trế trụ bả vai tôi, cả người đè ở trên người tôi: "Cậu điên đủ chưa?" Âu phục nhăn loạn bất kham, khóe môi dính vết máu, tóc mái rũ xuống che khuất lông mi, anh chật vật lại tức giận gầm lên: "Tôi đã sớm cảnh cáo cậu không nên tới gần tôi, chính cậu bị coi thường, trách ai? Lục Phong, thế giới này không nhất định vây quanh cậu, cậu không phải là trung tâm vũ trụ, muốn cái gì thì có cái đó, cậu lớn rồi lại còn nằm mơ?"
Tôi nằm ở trên mặt đất lạnh băng, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, thân thể mệt, tâm càng mệt hơn.
Tích lũy của mười năm qua, tôi cho rằng tôi có thể chống đỡ được lâu hơn, nhưng đột nhiên tuyết lở xuống không kịp phòng ngừa, khiến tôi không có cách nào kiên trì.
"Thịnh Mân Âu, tôi hỏi anh một vấn đề." Tôi lẳng lặng mở miệng, nhìn chăm chú vào mắt anh, muốn đem hết tâm tình của anh thu vào mắt, "Mười năm trước, anh là cố ý giựt dây...... Làm tôi đi tìm Tề Dương sao?"
Mười năm qua vấn đề này như dây leo bám vào đầu tôi, khiến tôi không cách nào không suy nghĩ tới, nhưng tôi vẫn luôn né tránh, tránh hỏi câu này. Thế nhưng ngày hôm nay, tôi bức thiết muốn biết đáp án. Có lẽ trong tiềm thức tôi cũng rõ ràng, đã biết đáp án, tôi có thể triệt để tuyệt vọng rồi.
Thịnh Mân Âu nghe tôi nói xong, khởi điểm dường như còn không phản ứng lại, hơi hơi nhăn nhăn mày.
Tôi thấy anh không đáp, cắn răng lại hỏi một lần: "Có phải hay không anh cố ý?"
Anh nhìn chăm chú tôi một hồi, ngồi dậy buông bả vai tôi ra.
"Tôi cố ý?" Anh dùng ngữ điệu thông thả lặp lại lời tôi nói, đột nhiên giây tiếp theo cúi người dùng sức bóp chặt cổ tôi, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm mà đáng sợ, "Đúng, tôi cố ý."
Bàn tay bóp chặt yết hầu, áp bức khí quản, ngăn không khí lưu thông, tôi cầm lấy cái tay như gọng kìm kia, lại không cách nào lay động.
Anh siết chặt cổ tôi, đôi môi dán ở bên tai tôi, nhẹ nhàng nói: "Hết thảy đều là tôi cố ý. Cậu vốn dĩ cũng nên chết, đáng tiếc Tề Dương vô dụng, hy sinh cả mạng mình những cũng chỉ làm cậu ngồi tù mười năm."
Cả người tôi không thể khống chế được mà run rẩy, bởi vì thiếu khí dưỡng, cũng bởi vì lời anh nói.
Có lẽ như vậy chết đi cũng tốt......
Trong đầu đột nhiên sinh ra ý niệm tiêu cực, tôi dần dần đình chỉ giãy giụa, tùy ý để ý thức bị bóng tối cuốn lấy.
"Như thế nào, muốn chết?" Thịnh Mân Âu mang theo ngữ khí khinh miệt cười, lực đạo trên cổ tôi hơi lỏng ra, "Muốn chết thì ra chỗ khác chết, đừng có làm ô uế chỗ tôi."
Trong nháy mắt không khí ùa vào phổi, tôi sặc sụa ho, theo bản năng từng ngụm từng ngụm hô hấp lên, khóe mắt tràn ra nước mắt.
Thịnh Mân Âu giống như người không có việc gì đứng lên, sửa vạt áo nghiêng lệch, vỗ vỗ quần áo dính bẩn, đem chính mình sửa sang lại cho hoàn hảo.
Tôi che lại yết hầu muốn đứng dậy, lại bởi vì không có sức lực, chỉ có thể nằm dài ở trên mặt đất ho đến tan nát cõi lòng.
Trong tiếng ho khan, giày da đạp trên mặt đất sinh ra tiếng bước chân vững vàng hướng lối thoát hiểm mà đi.
"Lục Phong, cậu không chỉ có tiện, còn uất ức."
Lối thoát hiểm mở ra, hô hấp dần dần bình phục, bốn phía khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Tôi nhìn chằm chằm khe gạch trước mắt, chậm rãi cúi đầu.
"Lục Phong, mày quá tiện......." Tiếng nói mất tiếng, tôi nằm sấp ở nơi đó, nắm tay không chỗ phát tiết mà đấm vào mặt đất. Chỉ có thông qua phương thức tự ngược như vậy, mới có thể làm chính mình bình tĩnh trở lại, không đi lý trí.
Không biết qua bao lâu, có thể là mười phút, cũng có thể là nửa giờ. Tôi từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, mu bàn tay khớp xương đã bầm tím một mảnh, chỉ là buông xuống bên người cũng có thể cảm giác được bàn tay run rẩy.
Tôi không có đi thang máy, giống như cái xác không hồn từ cầu thang thoát hiểm đi xuống dưới lầu, lại ở ven đường bắt taxi trở về nhà.
Trở về nhà, quần áo đều không kịp thay, tôi liền ngã xuống giường.
Cả người không chỗ nào là không đau, nếu cứ như vậy chết ở trên giường, chết ở trong cái nhà này, cũng coi như có kết thúc tốt đẹp đi.
Mí mắt không chịu được cứ liên tục sụp xuống, suy nghĩ không cách nào tập trung, tôi nhắm mắt lại, tuỳ ý chính mình rơi vào bóng tối.
Một giấc ngủ này tôi không tài nào ngủ ngon, trong chốc lát trước mắt là bộ dáng thảm hại của ba tôi khi chết, trong chốc lát lại mơ thấy con mèo trên giường Thịnh Mân Âu.
Hai đoạn ký ức giao chồng lên nhau, làm thế giới trong mơ đều tràn ngập màu máu.
Ba tôi tan tầm về nhà trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy mẹ tôi đợi ba rất lâu nhưng ông không trở lại, chuẩn bị ra cửa đi tìm, đúng lúc đang mặc áo khoác, bệnh viện đột nhiên gọi tới.
Mẹ tôi kinh hoảng thất thố mang chúng tôi đuổi đến bệnh viện, bác sĩ nói ba tôi không thể cứu được, muốn chúng tôi cùng ông gặp mặt lần cuối.
Phòng cấp cứu là nơi mà cả đời tôi không bao giờ quên được cái hình ảnh khủng bố, ba tôi nằm ở trên cáng giường, trên người cấm đủ các loại ống dây, một cái khăn trải giường màu trắng che chắn cho ông từ trên cổ xuống dưới.
Toàn bộ bụng dưới của ông, dường như đã nát hết, máu tươi chậm rãi thắm ướt khăn trải giường, hướng phía bên ngoài không ngừng khuếch tán, không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, phía dưới cán giường nhanh chóng xuất hiện một bãi chất lỏng màu đỏ.
Nhìn thấy thảm trạng như thế, mẹ tôi rốt cuộc không nhịn được, kêu tên ba tôi gào khóc lên, cầu xin ông đừng buông tay, cầu xin ông đừng rời bỏ chúng tôi.
Ba tôi so với mẹ thanh tỉnh hơn, biết tình huống chính mình như thế nào, không nói lời vô nghĩa, dùng chút sức lực cuối cùng để lại di ngôn, nửa điểm cũng không lãng phí.
Đầu tiên ba tôi căn dặn mẹ tôi hảo hảo đem chúng tôi nuôi lớn, muốn chúng tôi phải học đại học, đặc biệt là Thịnh Mân Âu, nhất định phải cho anh lên cấp ba thi đại học. Khi mẹ tôi đồng ý chịu đáp ứng, ông mới nhìn về phía tôi, muốn tôi hảo hảo nghe lời mẹ, về sau không thể lại nghịch ngợm.
Tôi lần đầu tiên đối mặt với tử vong, còn có chút không rõ tình huống, trong lòng là sợ hãi là khó chịu, chỉ có thể học theo mẹ tôi, cầu xin ông đừng chết, đừng bỏ mặc chúng tôi.
Nhưng mà đây cũng không phải là điều ông muốn là có thể làm được, ông lưu luyến đảo mắt qua nhìn khuôn mặt tôi và mẹ, tầm mắt cuối cùng rơi xuống trên người Thịnh Mân Âu.
Thịnh Mân Âu cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào màu đỏ dưới chân, từ đầu đến cuối không hề tồn tại giống như tượng gỗ đứng ở một bên, không có hoảng loạn, cũng không có rơi lệ.
Anh tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của ba, ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Ba."
Anh mặc đồng phục của trường học, đứng ở bên cạnh ba tôi, một bên là sắp chết, một bên là vừa vặn thanh xuân, tựa như thượng đế an bài, chân thật nhất và cũng tàn nhẫn nhất.
"Không cần sợ hãi......" Giọng nói của ba tôi càng ngày càng nhỏ, sắc mặt theo mắt thường cũng có thể thấy ông sắp không xong nhưng vẫn nỗ lực hướng Thịnh Mân Âu mỉm cười, "Ba ba tin tưởng con, con sẽ trở thành....... Rất tốt..... Người rất tốt......."
Vì để nghe rõ lời nói lúc sau của ông, Thịnh Mân Âu không thể không dẫm vào vũng máu kia, cúi người để tai sát vào môi ông.
Tôi có thể nhìn thấy cử động miệng của ba, nhưng lại vô pháp hiểu được rốt cuộc ông đang nói cái gì.
Một lát sau, Thịnh Mân Âu ngồi dậy, hoảng hốt nhìn ông, cuối cùng gật đầu: "Được."
Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của từ "Được" là gì. Chỉ là khi ba tôi nghe anh đáo ứng, mang theo ý cười nhắm mắt lại, trong chốc lát, máy móc phát ra tiếng kêu chói tai, máy theo dõi phập phồng theo đường cong nay đã thẳng băng.
Mẹ tôi tuôn ra một tiếng thét sắc nhọn khóc lên, đẩy ra Thịnh Mân Âu, bổ nhào vào trên người ba tôi.
Tôi luống cuống mà đứng ở nơi đó, bác sĩ y tá tới đi tới, đoàn người vội vã chạy vào đem tôi đẩy ra ngoài.
Bên tai tràn ngập tiếng khóc, trong mắt đều là tơ máu.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, mắt quét bốn phía, lúc này mới phát hiện không thấy bóng dáng Thịnh Mân Âu. Chỉ có trên mặt đất lưu lại một chuỗi bước chân dính máu, hướng ngoài cửa kéo dài mà đi.
Tôi theo dấu chân tìm được anh, liền tại cửa, ngồi dựa vào vách tường.
Anh đem mặt vùi vào khuỷu tay, hai bàn tay nắm chặt, móng tay bấm chặt vào cánh tay, lưu lại dấu ấn hình bán nguyện đỏ sẫm.
Tôi ngồi xổm bên người anh, bất an mà chạm chạm thân thể anh: "...... Ca?"
Cả người anh chấn động, từ khuỷu tay ngẩng đầu lên, đáy mắt thực hồng, lại không có nước mắt.
"Ba đã chết......" Tôi đem mặt chôn ở đầu vai anh, nức nở nói, "Chúng ta về sau không còn có ba."
Anh mặc tôi khóc lóc, sau một lúc lâu mới trả lời: "Tôi biết."
Từ ngày ba tôi xảy ra chuyện cho đến khi làm lễ tang, Thịnh Mân Âu từ đầu đến cuối không có rơi một giọt nước mắt, trong lúc vô tình tôi nghe mẹ tôi cùng bằng hữu oán giận, nói Thịnh Mân Âu máu lạnh, ba tôi đối với anh tốt như vậy, nhưng khi ba tôi chết cả cảm giác đau xót anh cũng chẳng có.
Ban đầu tôi không chấp nhận được cách nói của bà, chỉ cảm thấy Thịnh Mân Âu nhất định là trốn vào một góc nào đó trộm khóc, anh nhất định không phải dạng người máu lạnh.
Sau đó..... Tôi mới biết anh căn bản không có thứ gọi là nước mắt, không có, vậy thì anh lấy cách nào bày ra?
Chắc là số tôi hiện tại chưa chết được, ở trên giường nằm hai ngày hai đêm, không ăn không uống thế nhưng cũng không chết. Chỉ là trên người không ra được mồ hôi, đi hai bước chân liền nhuyễn.
Vốn dĩ muốn cho chính mình ăn một bữa cơm ra hồn, kết quả phát hiện cửa hàng bán cháo trước nhà đều đã đóng cửa, tôi hậu tri hậu giác mới nhớ tới, hôm nay là giao thừa.
Từ thùng gạo lấy ra chút gạo còn sót lại, nấu cho chính mình một nồi cháo loãng, có còn hơn không có cơm ăn, ăn xong rồi lại muốn nằm trên giường.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh "Cốc cốc", giọng nói vừa vội vừa nặng, giống như gõ cửa đòi nợ.
Tôi từ phòng ngủ bước chân đi đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, liền thấy ngay một trái một phải là Tam ca và Thẩm Tiểu Thạch.
Thấy tôi thật lâu không phản ứng, Tam ca nâng cằm nhìn Thẩm Tiểu Thạch, ý bảo hắn tiếp tục phá cửa.
Tôi sợ cửa bị hai người họ phá hư, nhanh chóng mở khóa.
"Có chuyện gì sao?"
Tam ca cùng Thẩm Tiểu Thạch thấy tôi rốt cuộc cũng chịu mở cửa, trên mặt không khỏi vui vẻ, từ hai bên chen vào nhà.
"Anh gọi điện thoại cho nhóc đều là tắt máy, còn tưởng rằng nhóc xảy ra chuyện gì." Tam ca đem túi lớn túi nhỏ bỏ trên bàn, nhìn đến nồi cháo trắng của tôi, nhíu mày nói, "Đừng có nói với anh là nhóc vừa ăn cái đó a? Tới tới tới, Tam ca mua đồ ăn ngon cho nhóc, sủi cảo tôm xíu mại đại hoành thánh, tới đây ngồi ăn."
Thẩm Tiểu Thạch cũng đem đồ đặt trên bàn, tôi đảo mắt nhìn qua liền thấy không ít rau dưa, thịt viên, nguyên liệu linh tinh để nấu ăn.
"Phong ca, buổi tối chúng ta ăn lẩu a!" Thẩm Tiểu Thạch như trẻ con đem đồ ăn thích nhất giơ lên cười tít mắt.
Kỳ thực tôi không có khẩu vị gì, nhưng vẫn là ngồi xuống ăn sủi cảo tôm: "Hôm nay giao thừa, hai người không trở về nhà sao?"
Tam ca vung bàn tay lên: "Ba mẹ anh lúc nào chả thấy, anh cũng lười về, năm nay muốn cùng nhóc trải qua đêm giao thừa."
Thẩm Tiểu Thạch cũng nói: "Đúng đó, năm nay cùng anh trải qua đêm giao thừa."
Tôi biết bọn họ không phải là không có địa phương ăn tết, chỉ là không yên lòng tôi, cho nên mới khăng khăng muốn cùng tôi trải qua giao thừa."
Xem ra, nhân sinh của tôi cũng không quá thất bại.
Đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, tôi gật gật đầu nói: "Được, vậy hai người nấu lẩu đi, em đi ngủ một lát."
Mơ màng vào phòng ngủ, lần này tôi không còn mớ thấy ác mộng.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trong phòng tràn đầy mùi thơm của đồ ăn, còn có tiếng TV truyền đến đưa tin về tiệc tối Tết Âm Lịch, Tam ca cùng Thẩm Tiểu Thạch đem cái bàn dọn đến phòng khách, mang lẩu lên, coi như đã chuẩn bị xong.
Chuông cửa vang lên, Thẩm Tiểu Thạch chạy tới mở cửa, Dịch Đại Tráng xách theo hai túi bia xuất hiện ở ngoài cửa.
Nhìn mọi người bận rộn lần lượt đem đồ ăn lên, ý niệm tiêu cực bản thân mình tại sao chưa chết lại lóe lên, thật nực cười.
Chết cái gì mà chết, chẳng lẽ giống như lời Thịnh Mân Âu nói sao? Sống thôi cũng đã đủ uất ức, chẳng lẽ còn muốn ôm cả đống uất ức mà chết sao?
Không, tuyệt đối không được.
Cho dù răng của lão tử chẳng còn lại cái nào, thân thể mục nát, không đi nổi nữa, phải bò phải lết, cũng tuyệt đối sống dài và dai hơn Thịnh Mân Âu.
Khi ăn cơm Tam ca nhìn thấy vết thương trên tay tôi, hỏi tôi sao lại bị thương.
"Không cẩn thận bị ngã." Tôi đem tay còn lại gấp đồ ăn vào bát.
Tam ca nhìn tôi trong chốc lát, trong mắt còn có nghi ngờ, nhưng lại không hỏi nhiều.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo bông, bùm bùm thật náo nhiệt.
Quay quần bên nồi lẩu, tiếng TV đưa tin tức cuối năm, còn có tiếng người, tại đây hỗn loạn ở bên nhau mà ầm ĩ, tôi giơ lon bia lên, cụng ly với ba người.
Chúc bọn họ năm mới vui vẻ, cảm ơn bọn họ không rời bỏ tôi.
______________
Yo yo yo hé lu bà con👋🏻👋🏻👋🏻
Anh Phong chúc mấy người kia năm mới vui vẻ thì Linh xin được chúc mọi người nhập học vui vẻ nhá!!!!
Hồi 1/9 mới lên nhận lớp mọi người ạ😢 sáng mai phải lết xác lên trên trường lao động😔 khổ ghê á!
Nói là cuối tuần đăng cơ mà khổ nổi Linh mới chuyển chỗ ở, tạm thời chưa lắp wifi nên không đăng được, giờ về nhà là đăng liền luôn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro