Chương 15: Tôi đều biết
Tôi gọi điện thoại cho Thịnh Mân Âu, không ngại phiền phức lặp lại động tác giống nhau, mãi đến tận khi số lượng gọi điện quá nhiều, khiến cho cuộc gọi không khai thông được, đối diện trước sau không có người nghe.
Ngồi xổm trên hành lang bệnh viện, tôi thống khổ ôm đầu chính mình, đem mặt vùi vào khuỷa tay.
Anh không có tiếp điện thoại của tôi, cho dù đến thời điểm như vậy, anh vẫn không chịu tiếp điện thoại của tôi. Tôi bất quá chỉ muốn nghe một chút giọng nói của anh, chỉ cần anh cho tôi một chút an ủi, tôi liền có thể chống đỡ mọi thứ, mặc dù phía trước tôi đầy rẫy gai nhọn...... Nhưng đối với thỉnh cầu nhỏ bé của tôi anh cũng không nguyện ý thõa mãn tôi.
"Kẻ lừa đảo....." Tôi nhắm mắt, giấu đi chua xót ở đáy mắt.
Duy trì một tư thế thật lâu, thẳng đến khi bên tai truyền tới giọng nữ ôn nhu, tôi mới ngẩng đầu, thấy một y tá trẻ tuổi lo lắng nhìn tôi.
"Lục tiên sinh, anh ổn không?"
Tôi vuốt mặt, từ trên mặt đất đứng lên: "Không có việc gì, xe tới sao?"
Y tá gật đầu: "Nhà tang lễ đã đưa xe tới, đang chờ ở bãi đậu xe, anh có thể đi xuống."
Khi nói chuyện, hộ công từ trong phòng bệnh đẩy cáng giường ra, trên giường hơi hơi phồng lên, bị vải trắng che đậy chặt chẽ.
Thời điểm đẩy tới trước mặt tôi, bởi vì lúc đẩy có hơi xốc nảy, cánh tay trên giường bỗng nhiên rũ xuống hiện ra bàn tay tái nhợt khô gầy.
"Chờ đã......"
Hộ công lập tức ngừng lại, tôi đi lên phía trước, cẩn thẩn cầm lấy bàn tay lạnh băng, không còn có cơ hội nào để nắm lấy bàn tay này nữa, đem bàn tay để lại trên giường thả tấm vải xuống.
Không lâu trước đây còn được đôi bàn tay này nắm chặt, cảm xúc vẫn còn đọng lại, nhưng giờ đây, chủ nhân của bàn tay này sẽ không bao giờ cười nói gọi "A Phong", cũng sẽ không còn càu nhàu tôi trời lạnh phải mặc thêm áo ấm, trời nóng phải uống nhiều nước.
Người chết như đèn tắt. Khi đèn bị hư, thay đèn, tại thế gian này biến mất không lưu lại dấu vết, sẽ không ai đi nhớ một cái đèn và cũng sẽ không dụng tâm lục lại ký ức để nhớ. Người lại không giống thế, không có người, lưu lại chính là vô vạn ký ức, là không quên được thâm tình, là hối hận vô tận, là tiếc nuối khôn kể.
Tới đón mẹ tôi là một chiếc xe màu đen, tôi ngồi trên ghế phó lái đi cùng nhà tang lễ. Khi làm thủ tục, nhân viên công tác hỏi tôi có muốn tổ chức tang lễ không.
Lúc trước mẹ tôi đã dặn, không muốn người khác chê cười, không muốn người khác thấy bà đáng thương, không cần làm tang lễ, chính bản thân bà rõ, sẽ có mấy người không thực lòng mà tới tiễn bà.
"Không làm."
Nhân viên công tác nghe vậy nhanh chóng đóng con dấu đỏ tươi lên biên lai, đưa cho tôi, nói tôi chờ đợi để lĩnh tro cốt.
Ngày hôm nay trời đặc biệt lạnh, nơi lĩnh tro cốt không mở máy sưởi, khí lạnh từ gạch men xông lên, trên ghế tựa như có một tầng băng, quả thực làm người khác đứng ngồi không yên.
Đợi hơn nửa giờ, trên màn hình lớn rốt cuộc xuất hiện tên mẹ tôi.
Tro cốt được đặt trong một cái bình trắng, thời điểm đưa tới tay tôi còn mang theo hơi nóng.
Tôi nâng tro cốt, cùng nhân viên công tác nói cảm ơn, xoay người ra cửa.
Trước nhà tang lễ không có nhiều taxi, rõ ràng có mấy chiếc không có đón khách, nhưng vừa thấy tôi đến trong tay còn mang theo tro cốt liền nhanh chóng sập cửa phóng đi, nhanh đến nỗi tôi còn chưa nhớ kỹ bảng số xe của họ mã đã không thấy tăm hơi.
Tôi chỉ có thể một lần nữa tiến vào nhà tang lễ, tìm nhân viên công tác mượn điện thoại bàn, gọi cho Tam ca, hỏi anh có thể tới đón tôi không.
Tam ca không nói hai lời nhượng tôi chờ, nói chính mình lập tức liền tới.
Tôi ở bên lề đường, một tay ôm tro cốt, một tay kia bật lửa. Đợi đến khi trên đất đầy tàn thuốc, tóc tai bị gió lạnh thổi tung, đầu hơi choáng. Tam ca mới chậm rãi dừng lại chỗ tôi.
Ngồi vào trong xe, không khí ấm áp lập tức vây quanh tôi, tôi thở hắt ra, thoáng chốc có loại cảm giác sống lại rồi.
"A Phong, nhóc không sao chứ?" Tam ca bớt thời gian liếc mắt tôi một cái, "Nhìn sắc mặt rất kém."
Tôi đem tro cốt đặt ở trên đùi, đầu ngón tay vuốt ve mặt ngoài lạnh băng.
"Em không sao." Hơi nóng còn sót lại cuối cùng cũng biến mất.
Quá lạnh.
Tôi đem lưng dựa vào ghế, nhắm mắt lại: "Khi nào đến nghĩa trang anh gọi em nha."
Khi Tam ca lái xe đến nghĩa trang, sắc trời đã tối lại, Tam ca vốn định bồi tôi đi vào bên trong, tôi khước từ.
"Không cần bồi, em cũng lớn mà, có chút chuyện này mà làm không được sao?"
Tam ca nắm lấy cửa xe, biểu tình ít nhiều không thoải mái mấy: "A Phong........"
"Thực sự không cần." Lời Tam ca còn chưa nói xong, tôi lại lần nữa cự tuyệt.
Tam ca thấy thực sự khuyên không nổi tôi, đành thỏa hiệp.
"Vậy nhóc để ý chút."
Một nhân viên công tác mang theo cây thang cùng công cụ, vì tôi mở ra hốc tường kế bên ba tôi, tôi đem tro cốt của mẹ đặt vào bên trong.
Từ đây vợ chồng bọn họ rốt cục có thể đoàn tụ, cùng nhau quở trách đứa con bất hiếu này.
Hướng hốc tường lạy ba lạy, tôi không có dừng lại lâu, cảm ơn nhân viên công tác, một mình hướng bãi đỗ xe đi đến.
Tam ca thấy tôi nhanh chóng trở lại, ngạc nhiên hỏi: "Xong rồi?"
"Xong rồi."
Tam ca khởi động xe, tận lực làm dịu ngữ khí nói:"Đi, Tam ca mời nhóc đi ăn."
Trên người tôi từng đợt rét run, đầu cũng thật đau, như là có chút phát sốt.
Buổi chiều nhảy vào trong hồ nước kia, chưa kịp tắm rửa thay quần áo mẹ tôi liền tỉnh, sau đó vẫn luôn bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Quần áo trên người bị gió thổi, lại bị nhiệt độ cơ thể che, tuy nói không sai biệt lắm, nhưng giày vẫn còn ướt, phảng phất như ngâm đôi chân vào trong nước đá, như thế nào cũng không ấm được.
"Không cần, Tam ca, anh chở em đến cửa hàng bách hóa đường XX đi."
"Bách hóa?" Tam ca kinh ngạc nói, "Nhóc muốn mua gì sao? Có cần anh đi chung không?"
"Em đi tìm người." Dừng một chút, tôi bổ sung một câu, "Tìm ca em."
Tôi dựa vào cửa kính, nhìn xe cộ không ngừng xẹt qua mắt tôi.
Rõ ràng Thịnh Mân Âu gần ngay trước mắt, nhưng tôi chính là khó có thể bắt lấy, mà anh với tôi, bất quá cũng chỉ là người lạ qua đường.
"Mẹ mất rồi, em muốn báo với anh ấy một tiếng."
Tam ca không nói gì nữa, nhanh chóng lái xe chở tôi đến trước cửa hàng bách hóa.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối, khắp nơi đèn đuốc lộng lẫy, nghê hồng(*) lập lòe, sáng bừng cả thành phố.
(*)Nghê hồng: Một thứ đèn màu dùng để trang hoàng của người Trung.
Vẫy tay tạm biệt Tam ca, tay đút túi quần, hướng văn phòng Thịnh Mân Âu mà đi.
Tuy rằng đã là 7 giờ tối, nhưng vẫn có rất nhiều người vừa mới tan tầm, tôi đi thang máy một đường đi lên trên, mỗi lần đến một tầng, bên ngoài có một đám người đen nghìn nghịt đứng chờ thang máy, cảnh tượng kia khá đồ sộ.
Rốt cuộc cũng đến tầng lầu văn phòng Cẩm Thượng, tôi phải phí sức chín trâu hai hổ từ trong đám người chen ra, thiếu chút nữa đem giày chen rớt.
Lần chen này, tôi có cảm giác chính mình sắp hôn mê.
Đèn văn phòng vẫn còn sáng, tôi vừa đến cửa, liền thấy cô nương tiếp tân đeo túi xách từ bên trong đi ra.
"Lục tiên sinh?" Nàng thấy tôi liền kinh ngạc, "Sao anh lại tới đây?"
"Ca tôi đâu?" Mắt liếc bên trong, tựa hồ còn không có ít đèn đang mở, hẳn là còn người bên trong đi.
Nàng nói: "Gần đây chúng tôi có tiếp nhận một vụ án lớn, luật sư Thịnh rất coi trọng, ngày hôm nay cùng đối phương mở video hội nghị, vừa rồi hình như ra ngoài hành lang hút thuốc."
Nàng chỉ cho tôi cái phương hướng.
Tôi hướng nàng gật đầu, xoay người hướng cầu thang đi đến.
Đẩy ra cánh cửa thoát hiểm, ập vào mặt tôi là mùi thuốc lá nồng đậm.
Thịnh Mân Âu dựa ở trên tường, một bên hút thuốc, một bên cúi đầu đùa nghịch điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt anh, khiến đường viền khuôn mặt càng sâu sắc.
Anh nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn qua, có chút sửng sốt, liền động tác trên tay đều trở nên bất động.
"Còn không? Cho em một điếu." Tôi hướng đi tới, hỏi anh muốn một điếu thuốc.
Thịnh Mân Âu hơi dấy lên do dự, lấy ra bao thuốc lá cùng bật lửa ở trong túi đưa cho tôi.
Tôi ngồi lên một bậc thang, thuần thục châm lửa, theo sau ngẩng đầu lên, hướng Thịnh Mân Âu phun ra một ngụm khói.
"Mẹ đã chết."
Khói thuốc lựa lờ quanh tôi, làm tôi khó có thể phân biệt vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe anh dùng giọng điệu bình thản đối tôi nói: "Nén bi thương."
"Tại sao không tiếp điện thoại của em?"
Anh rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, đem nó nhét vào túi quần: "Tôi không có đáp sẽ tiếp điện thoại của cậu."
"Tôi thao...." Vốn dĩ muốn mắng khó nghe hơn, nhưng nghĩ đến mẹ anh cũng là mẹ tôi, mạnh mẽ đem chữ còn lại nuốt vào trong, " Thịnh Mân Âu, anh chán ghét em đến vậy sao? Chén ghét đến nỗi em cầu xin anh tiếp một cuộc điện thoại anh cũng không muốn?"
Thịnh Mân Âu không có đáp lời, lặng im nhìn làn khói.
Anh đây là lười đối phó với kẻ gây sự là tôi, hay là nghĩ tới tôi vừa mất mẹ nên không muốn cùng tôi chấp nhặt?
"Mẹ đã biết tâm tư của em đối với anh." Tôi rũ đầu, chăm chú nhìn gạch men sứ màu vàng ấm, cười khổ nói. "Tâm nguyện duy nhất trước khi bà chết, là muốn tôi không được gặp lại anh. Bà lôi kéo tay tôi, đáp ứng bà nhất định phải kết hôn, không được gặp lại anh..... Bà muốn tôi đáp ứng, bà cầu tôi đáp ứng."
Tôi ảo não nắm tóc: "Tôi nói không nên lời, tôi không lựa chọn được, tôi như thế nào lại không lựa chọn được?"
Mẹ lôi kéo tay tôi, chỉ là muốn tôi gật đầu, bà liền có thể an tâm mà ra đi. Nhưng tôi chỉ có thể ngây ngốc đứng ở nơi đó, không có cách nào làm ra điều gì để bảo đảm.
"Lục Phong....."
Mẹ yếu ớt bắt lấy tay tôi, trong mắt là ảm đạm cùng đau lòng. Bà thở dài một cái, cùng với tiếng rên rỉ nho nhỏ, như là muốn đem nguồn không khí cuối cùng vào trong lòng ngực.
Theo tiếng thở dài này, ngón tay bà chậm rãi buông xuống, không còn nắm lấy tay tôi nữa.
"Mẹ?'' Tôi hoảng hốt kêu bà, bà chỉ là nửa mở mắt, không hề đáp lại tôi.
Run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của bà, phát hiện bà đã không còn hô hấp.
Bởi vì không có cách đạt thành tâm nguyện trước khi chết, mở to mắt, chết không nhắm mắt.
Tôi nắm chặt tay bà, áp lên trán, sức lực trên người dần dần tiêu tán, đầu gối hạ xuống, chậm rãi quỳ trên mặt đất
"Thực xin lỗi......"
Tôi biết tôi không làm tốt, tôi luôn làm không tốt. Tôi hẳn là phải trở thành một người con có hiếu, nhưng tôi không có, tôi không xứng làm con trai của bà.
"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......"
Sinh ra đứa con trai như tôi, bọn họ thật sự xui xẻo, còn không bằng năm đó đem tôi ném đi.
Tôi vẫn luôn quỳ gối trước giường bệnh, nắm tay mẹ tôi, không ngừng nói lời xin lỗi, thẳng đến khi y tá phát hiện ra điểm khác thường, tìm bác sĩ tới, đem tôi từ trên mặt đất kéo dậy.
Thống khổ, hối hận, mờ mịt, còn có điểm không biết làm sao. Trên đời này, không còn có người yêu tôi. Trên đời này, tôi mất đi một người yêu mình.
Rõ ràng chung quanh có y tá, có bác sĩ, nhưng tôi vẫn thấy chính mình như vậy cô độc quá.
Tôi gấp gáp không chờ nổi muốn gọi điện thoại cho Thịnh Mân Âu, muốn xác nhận anh vẫn tồn tại, nhưng anh không có tiếp điện thoại tôi, cũng không có nhắn tin hỏi tôi.
Chỉ sợ một cái dấu chấm câu cũng không có......
Rõ ràng biết được tôi chỉ cần một tia ngọt là có thể thỏa mãn, anh lại bủn xỉn liền một viên đường nhỏ bé cũng không chịu cấp cho.
Tôi biết anh có công tác, anh có sinh hoạt, tôi đối với anh chẳng là cái thá gì, chính là một con chó so với tôi cũng có thể được ưu tiên hơn. Tôi biết, tôi đương nhiên biết.
Trên đời này không còn có yêu người yêu tôi, mà hiếm hoi còn sót lại, duy nhất, tôi yêu anh, nhưng anh lại không yêu tôi.
Anh coi tôi như cỏ rác, tránh tôi như thấy bọ chét.
Chỉ sợ khi tôi chết, anh đều sẽ không vì tôi rơi một giọt nước mắt.
Tôi đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro