Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Đi như thế nào, đều là chết

Thời điểm cách giao thừa hai ngày, mẹ tôi lâm vào hôn mê, bác sĩ nói có khả năng bà sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Bởi vì không biết thời khắc cuối cùng khi nào tiến đến, tôi chỉ có thể một mực ở bệnh viện canh giữ, trừ bỏ ngẫu nhiên ở trong phòng quá lâu ra ngoài hít thở không khí, còn lại toàn bộ thời gian tôi đều ở bên cạnh mẹ một tấc cũng không rời.

Liền vài ngày không chịu nổi áp lực, tôi đã học hút thuốc. Thói quen tốt cần mỗi ngày kiên trì, thói quen xấu một giây là có thể tới trình độ lão luyện, khiến tôi hoài nghi chính mình có phải hay không có tài lẻ.

Sau khi học được tôi mới phát hiện, nguyên lai mùi thuốc lá không phải cái nào cũng đắng chát. Màn khói trắng bao lấy tầm nhìn của tôi, thở ra miệng mũi, giống như một loại rượu mạnh xâm nhập vào cơ thể quanh quẩn toàn thân, khiến tôi thả lỏng người, trầm luân vào trong đó.

Chỉ khi thở ra làn khói, tôi mới có thể phóng túng chính mình, không nghĩ tới quá khứ hay tương lai, che đậy sinh lão bệnh tử.

"Cậu xem tớ, có thể bắn ra xa không!"

"Tớ cũng có thể, cậu xem nè....."

Tôi đứng ở hoa viên dưới tán cây liễu nuốt mây nhả khói, cách đó không xa có hai nam hài bảy tám tuổi ở hồ nước chơi bắn súng nước, xem ai bắn xa hơn. Chung quanh không ít người tản bộ, nhưng nhìn ai cũng không giống người nhà của bọn nhóc.

Là bài tập của trường học không đủ cho bọn nhóc bơi hay sao, mà suốt ngày rãnh rỗi mùa đông lạnh còn ở bên ngoài chơi nước?

Tôi phun ra một ngụm sương trắng, nhìn lá sen khô nổi trên mặt nước, bỗng nhiên nhớ tới chính mình kỳ thực cũng có một quãng thời gian như vậy.

Đó là năm tôi vừa mới lên tiểu học, trường học tổ chức chơi xuân, lùa hết học sinh lên xe buýt mà chở đến công viên giải trí, xuống xe liền bắt đầu tự do hoạt động.

Sau khi lớp hô giải tán, tôi cùng với mấy bạn học kết bạn đồng hành, tổ chức mấy hạng mục chơi đùa, cảm thấy không đã ghiền, liền muốn đi chơi thuyền.

Trước khi giải tán chủ nhiệm lớp luôn luôn nói không được lại gần bên hồ, sợ chúng tôi xảy ra chuyện, không biết làm sao đè xuống tâm tình kích động chơi thuyền, cuối cùng chúng tôi vẫn là nắm tay nhau chạy đi chơi thuyền.

Bốn người cùng ngồi lên một thiên nga nhỏ chèo thuyền, không thuần thục, vụng về chống đẩy đi về phía trước, thỉnh thoảng còn ở tại chỗ đảo quanh. Tôi cảm thấy vô vị, buông xuống mái chèo, ánh mắt quét đến trên bờ, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ trước mắt đi qua.

"Ca ca!" Tôi bất chấp ở trên thuyền, kích động đứng lên.

Xa xa Thịnh Mân Âu cùng bạn học và mấy người sinh viên năm cuối nghe được tiếng kêu to, không hẹn mà phóng tầm mắt về phía tôi.

Khi đó tôi cùng Thịnh Mân Âu học chung một trường tiểu học, khi tôi vừa mới vào lớp 1, anh vừa lúc đã học lớp 5, nhưng chúng tôi không học chung một dãy lầu, trừ bỏ về nhà cùng nhau, thì rất ít khi xuất hiện cạnh nhau.

Thịnh Mân Âu nhìn tôi không nhúc nhích, cũng không làm ra bất kì động tác gì đáp lại, mới vừa rồi còn cùng bạn học chuyện trò vui vẻ, trong chốc lát biểu tình trên mặt phai nhạt rất nhiều. Anh luôn là như vậy, đón nhận ánh nhìn tha thiết của tôi, nghe tiếng gọi nhiệt tình của tôi, lại trước sau như một như người xa lạ đứng xem. Lạnh nhạt, xa cách, còn có chút đề phòng.

Thuyền bé hơi hơi lay động, ba nam hài còn lại kinh hô lên, sôi nổi làm tôi ngồi xuống.

Tôi chỉ tay lên bờ: "Chúng ta chèo thuyền qua đó? Tôi muốn đi tìm ca ca!"

Tôi chỉ huy bọn họ, nỗ lực hướng bờ vạch chèo tới, sợ Thịnh Mân Âu mất kiên nhẫn bỏ đi, còn không ngừng huy động hai tay, kêu anh chờ tôi, nói chính mình lập tức liền qua.

Hồ nước có rất nhiều hoa cùng lá sen trôi dạt trên nước, chúng tôi toàn lực dạt lá sen ra mà chèo, chỉ còn một chút nữa là có thể cập bờ. Không biết có phải hay không lời nói của tôi có tác Thịnh Mân Âu thật đúng là không rời đi, chỉ là cũng không có tiến thêm một bước động tác. Tôi ném xuống mái chèo đứng lên, hướng anh vươn tay.

"Ca, em đi cùng anh, anh kéo em với."

Thịnh Mân Âu nhìn chằm chằm tay tôi đưa ra, nửa ngày không động tĩnh, tôi có chút sốt ruột, sợ anh không muốn, hướng thiên nga nhỏ bên cạnh leo lên.

Liền ở trong nháy mắt, thân thuyền nghiêng qua một bên, tôi mất đi cân bằng, người ngã quỵ về phía trước, vào đầu mùa xuân nước trong hồ còn lạnh hơn chữ lạnh.

Tôi ở trong nước vùng vẫy, màu xanh lục lá sen vây quanh tôi, tôi một phen nắm lấy những cành lá, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng của chính mình.

Bốn phía vang lên tiếng hoảng sợ cùng tiếng kêu cứu, nước hồ lạnh băng tràn vào mũi miệng, khiến tôi ho khan, di chuyển tầm Thịnh Mân Âu chỉ là đứng ở trên bờ rũ mắt nhìn tôi, phảng phất như người ngã xuống nước không phải là đệ đệ anh, mà chỉ là chú ếch xanh ồn ào. Anh biết nó sẽ không có việc gì, anh cũng sẽ vì thế mà cảm thấy lo lắng.

Thực nhanh có người qua đường nhảy xuống nước cứu tôi, kỳ thật hồ nước kia cũng không sâu lắm, cùng lắm chỉ cỡ hai mét, dưới đáy còn có thân sen mọc đỡ lấy. Nhưng lúc ấy đối với tôi cho dù chỉ có 1 đến 2 mét đều không khác tai họa ngập đầu là mấy.

Sau khi cứu lên bờ, cả người tôi run run nằm liệt ngồi dưới đất, căn bản không có sức lực đứng lên.

Bên tai đều là thanh âm ong ong, một đám người vây quanh ở bên tôi, người lớn xung quanh quở trách hành vi nghịch dại của chúng tôi, ba đứa bạn trăm miệng một lời hỏi tôi có sao không.

Tôi mờ mịt nhìn chung quanh, ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh Thịnh Mân Âu.

Bỗng nhiên trên lưng truyền tới ấm ấp, một cái áo khoác được đặt lên đầu vai tôi, nhìn thấy vạt áo quen thuộc, tôi bỗng chốc quay đầu lại, vừa lúc cùng Thịnh Mân Âu giương mắt đối diện nhau.

Trong phút chốc cảm xúc căng chặt chợt mất khống chế, tôi vô pháp nhẫn nại, nhào vào lòng ngực anh, ôm eo anh gào khóc lên.

"Ca.... Làm em sợ muốn chết....." Tôi không ngừng gọi tên anh, kể ra sợ hãi của chính mình.

Thân thể anh cứng đờ một lúc lâu, thẳng đến khi áo thun đơn bạc hoàn toàn bị tôi làm ướt nhẹp, mới chậm rãi vươn bàn tay ấn ở sống lưng tôi.

"Không có việc gì."

Có lần tôi hoài nghi chính mình mới sinh ra lúc ấy có phải hay không ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Thịnh Mân Âu, cho nên cả ngày mới ríu rít đi sau anh, bằng không thật sự khó có thể giải thích tại sao từ nhỏ đến lớn tôi đối với anh không muốn xa rời.

Hồi ức kết thúc, hai tiểu tử vẫn còn đứng cạnh hồ nước chơi bắn súng.

Tôi hút xong một điếu thuốc tính toán trở về, xoay người đi chưa được ba bước chân, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng có vật rơi xuống nước, kèm theo đó là tiếng kêu sợ hãi của tiểu hài tử.

Tôi phải nói cái gì đây? Chính là bài tập về nhà quá ít nên sinh nông nổi.

Nhắm mắt, tôi nhanh chóng xoay người hướng bên cạnh hồ chạy tới, ban đầu đứng ở bên cạnh hồ là hai tiểu hài tử lúc này chỉ còn một cái.

Không ít người giống tôi nghe động tĩnh hướng bên này đuổi tới, còn có người ở nơi xa thấy toàn bộ quá trình phát sinh sự việc.

"Có một đứa nhỏ ngã xuống, chân đứng không vững, trượt......"

"Mau mau mau, cứu người!"

Mặc dù đã sắp vào xuân nhưng trong hồ nước vẫn còn băng chưa tan hết, chỉ một lát nữa thôi là chìm tới đáy, tiểu tử còn lại hoảng sợ quỳ bên cạnh hồ khóc òa lên.

Tôi một khắc cũng không dám dừng lại, chỉ kịp thời đem điện thoại ném trên cỏ, cả người liền nhảy vào trong nước.

Dòng nước lạnh băng xuyên thấu qua lớp vải xuyên thấu vào tận xương, cuốn lấy tay chân của tôi, bao vây toàn thân, cóng đến nỗi hai hàm răng của tôi run cầm cập.

Tôi một phen kéo lấy cổ áo của đứa nhỏ, túm lấy nó bơi vào bờ. Nó không ngừng giãy giụa, giống như một con mèo hoang. May mắn thay nơi nó ngã xuống chỉ sâu khoảng một mét, bằng không lấy sự giãy giụa kịch liệt của nó đã chìm xuống dưới đáy từ lâu.

Trên bờ mọi người sôi nổi, đỡ lấy đứa nhỏ, rồi mới tới kéo tôi lên.

Nhân viên bệnh viện nghe tin, gấp gáp chạy đến, đem hai cái chăn lớn trùm lên người tôi và đứa nhỏ.

Thực mau, có một đôi nam nữ vội vàng chạy tới, trên người mang đồng phục của nhân viên vệ sinh.

"Các con sao lại khiến người khác không bớt lo...... Hù chết mẹ a!"

"Đã dặn không được nghịch nước, xảy ra chuyện rồi đi?"

Người qua đường bắt đầu miêu tả màn mạo hiểm vừa rồi, chỉ vào tôi nói nếu không có vị này hảo tâm, con của bọn họ cũng không biết sẽ ra sao. Đôi vợ chồng nghĩ nghĩ mà xấu hổ, khom lưng nói lời cảm ơn.

Tôi xua xua tay: "Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì." Bọc chăn đơn, tôi lạnh đến phát run, "Tôi từ nhỏ đã thích giúp đỡ mọi người."

Nhân viên bệnh viện thấy tôi sắp bị đông lạnh đến nơi, vội đỡ tôi vào phòng, mở lò sưởi, chuẩn bị nước nóng, sau đó tìm cho tôi một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, miễn cho không bị cảm lạnh.

Đi đến nửa đường, phía trước chuyền đến tiếng chân vội vã chạy tới, tôi định hình lại, là hộ lý vẫn luôn chăm sóc cho mẹ tôi.

Tim tôi thình thịch nhảy dựng, sinh ra dự cảm không tốt.

Qủa nhiên, hộ lý thở phì phò chạy tới chỗ tôi, vừa chạy vừa kêu: "Lục tiên sinh, Lâm phu nhân tỉnh, cậu..... Cậu mau trở về." Nàng đỡ dầu gối, đứt quãng nói, "Người thanh tỉnh, còn có thể nói chuyện, vẫn luôn kêu tên cậu."

Tôi ngẩn ra, lúc sau đột nhiên phản ứng lại thâm ý trong lời nói đây đối phương.

Linh hồn sắp thoát ly thân thể, sẽ bộc phát ra năng lượng cuối cùng, đó là sinh mệnh ánh chiều tà. Mà nhiều người thích gọi là —— hồi quang phản chiếu.

Bước chân lảo đảo đi về phía trước vài bước, cuối cùng bật chạy lên, gió thổi vù vù bên tai, gò má hai bên như bị dao cắt mơ hồ đau nhói.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng bệnh, trên đường ngại chăn vướng chân, đơn giản cuốn lên rồi ném sang một bên. Phổi bị trướng đau đến mức muốn nổ tung, trong cổ họng tràn đầy mùi máu tươi nồng đậm, thật vất vả chạy tới cửa phòng bệnh, tôi ngay lập tức dừng chân lại, không có tùy tiện tiến vào.

Bộ dáng hiện tại của tôi, thật sự có chút chật vật.

Điều chỉnh lại hô hấp, tôi đem tay áo ướt đẫm xắn lên, nhìn đến cánh tay bị thương phải băn bó, mới chợt nhớ đến bản thân mình bị thương chưa khỏi, qua mấy ngày nữa mới có thể cắt chỉ.

Tôi buông vạt áo xuống, sửa lại tóc tai, điều chỉnh trạng thái, đi vào bên trong.

Hộ lý lót gối đầu, mẹ tôi híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghe thấy động tĩnh nhìn sang bên này.

"Đã về rồi?" Bà giống như không có phát hiện tình trạng của tôi, bà vươn tay ra, "Tới, để mẹ xem kĩ con."

Trên người tôi không ngừng nhỏ nước, cứ như vậy một đường để lại dấu vết đến trước giường bệnh của bà.

Phòng bệnh mở ra máy sưởi, nhiệt độ cơ thể tăng trở lại, nhưng lòng tôi không cách nào tăng lên chỉ có thể giảm xuống, đáy lòng lạnh băng.

"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Tôi cầm tay bà, phát hiện cái tay kia thế nhưng so với tay tôi lạnh lẽo vô cùng, trong lòng càng thêm thống khổ.

"Rất tốt, còn có thể có chút tinh thần. Tay con như thế nào lại lạnh như vậy?" Hai tay bà bao lấy tay tôi, ý đồ vì tôi sưởi ấm.

Khi còn bé, đôi tay này từng nắm lấy tay tôi, ôm lấy tôi, đút tôi ăn cơm, thay tôi mặc quần áo, làm tất cả những chuyện mà một người mẹ nên làm, giờ đây đôi tay này lại gầy gò thấy rõ.

"Con mới đi dạo ở bên ngoài về."

"Trời lạnh, bên ngoài có cái gì tốt đâu mà đi." Bà oán trách xoa xoa bàn tay tôi, chưa xong bên môi nở nụ cười khổ, "A Phong, có thể mẹ sẽ nuốt lời. Cũng may là hai ngày nữa mới tất niên, không đụng đến đêm giao thừa, bằng không về sau con ăn tết sẽ không ngon."

"Mẹ....." Cổ họng tôi khô khốc, mùi máu tanh còn động lại ở cuốn họng chưa tan đi.

"Không thể nhìn thấy con thành gia lập nghiệp, là điều tiếc nuối nhất của mẹ. Lục Phong, con đáp ứng mẹ, nhất định phải kết hôn." Bà như sợ tôi không nghe thấy, lặp lại một lần, "Nhất định phải kết hôn."

Hầu kết lăn lộn, tôi cười gượng nói: "Tìm được người thích hợp, con sẽ."

Nói là nói như thế, tôi biết rõ, đời này sợ là không tìm thấy.

Nghe được câu tả lời của tôi, mẹ tôi không hề dự liệu trước mà ngữ khí kịch liệt lên: "Không! Con phải đáp ứng mẹ, con thề..... Nhất định con phải kết hôn." Bà nắm chặt tay tôi, sức lực lớn đến nỗi không giống như một người bệnh đang hấp hối, "Lục Phong, đây là tâm nguyện cuối cùng của mẹ."

"...... Mẹ?"

Tôi không rõ vì sao bà cố chấp với hôn nhân của tôi như vậy, còn đem nó trở thành tâm nguyện cuối cùng trước khi lâm chung, quả thực tựa như..... Quả thực tựa như biết tôi sẽ không kết hôn.

Nhưng tại sao bà biết?

Ý nghĩ này thực sự kinh khủng, trong phút chốc máu trông người tôi như đông lại, mà lời tiếp theo của bà, làm tôi triệt để suy sụp.

"Con đáp ứng mẹ, nhất định phải kết hôn....." Bà lặp đi lặp lại lời nói, hai mắt mở to đến khủng bố, "Rốt cuộc...... Không bao giờ gặp lại Thịnh Mân Âu!"

Thịnh Mân Âu ba chữ này quả thực khiến tôi tan vỡ.

Bà quả nhiên đã biết.

Không có cách nào nói ra, tôi là đồng tính luyến ái, đã vậy còn mang tâm tư đối với anh của mình, sớm đã bị bà phát hiện.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy chính mình đứng ở một hố sâu không thấy đáy, bên dưới là một vũng bùn bao lấy thân tôi, mỗi một lần tôi hô hấp, vũng bùn trí mạng kia liền muốn tràn vào cơ thể tôi. Chúng nó bò lên trên ngực tôi, bao phủ cổ tôi, che miệng mũi tôi lại, thong thả mà bóp chết tôi.

Tôi tuyệt vọng rít gào, muốn chạy trốn, lại bị bùn đen chói chặt tay chân, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thân thể mình từng chút từng chút bị nuốt chửng, hòa tan.

Tôi thử mở miệng, lại phát hiện chính mình chỉ có thể phát ra âm tiết mơ hồ, như có một bức tường chặn lại ở cổ họng, dây thanh quản như bị mất, làm tôi không thể nói chuyện.

Tôi như bị kẹt lại một nơi hoang vắng cách rất xa thành phố, xung quanh tôi đều là vục sâu, trước sau đều sụp đổ.

Đi như thế nào, đều là chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro