Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Gặp người không tốt

Bình thường rất khó thấy mặt Mạc Thu, suốt ngày ôm một chồng sách như hận không thể một giây là có thể đọc xong toàn bộ, không bàn luận đến thành tích, chỉ vì tính cách nặng nề rụt rè, tối tăm ít lời, cả ngày mang theo mắt kính dày như đế rượu, ở trong trường cô đơn lẻ loi, chưa bao giờ cùng người khác kết giao.

Mạc Thù cổ quái không thể hòa hợp được với mọi người, trở thành đối tượng bị mọi người xa lánh dè bỉu.

Vừa bắt đầu chỉ là hướng tích cách của cậu oán giận, lời nói trào phúng, chậm rãi, hành động thăng cấp, càng ngày càng có nhiều người gia nhập chính diện nhục nhã cùng khi dễ cậu. Chỉ cần là nơi cậu đi qua, mọi người đều sẽ né tránh, đồ vật đã được cậu chạm vào, là sẽ bị mọi người đem đi đốt. (L: Linh nghe mà Linh tức á!!)

Cậu trở thành hạt bụi gây ô nhiễm không khí, ở đâu cũng đều không được hoan nghênh, ngay cả chủ nhiệm vì thành tích của cậu mà có ý kiến khá lớn.

Thẳng đến một ngày cậu bị mọi người vây quanh đẩy ngã từ trên lầu lăn xuống cầu thang, bị thương một chân, nhà trường lúc bấy giờ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, tìm chủ nhiệm lớp thương lượng đối sách.

Mà bọn họ bỏ ra cả một buổi trưa thảo luận đưa ra một đối sách rất là đơn giản thô bạo --- --- chờ chân của Mạc Thu hồi phục, tôi Lục Phong, sẽ tiến hành công tác giúp đỡ cậu. Không chỉ muốn tôi giúp đỡ cậu tăng hạng, mà còn muốn tôi kéo cảm xúc của cậu lên, để hai người trở thành đôi bạn cùng tiến, à mà không phải cùng tiến, phải là người đã tiến giúp người chưa tiến.

Không thể không nói, cái chủ ý này thật con mẹ nó tuyệt vời.

Tôi bị cưỡng bách thi hành nhiệm vụ, trở thành người bảo vệ của Mạc Thu, chỗ ngồi cũng được đổi đi trở thành bạn cùng bàn với cậu.

Mặc dù mọi người vẫn cứ không ưa cậu, nhưng vì kiêng kỵ sự tồn tại của tôi, cũng không dẫn tới sự kiện đẫm máu nữa.

Mà sau một thời gian dài làm nhiệm vụ, bởi vì tôi biểu hiện xuất sắc, thành tích Mạc Thu có cải thiện rất lớn, chủ nhiệm lớp kích động vô cùng, lệnh cho tôi tiếp tục đảm đương nhiệm vụ cho đến cuối học kỳ.

Kết quả một học kỳ lại một học kỳ, cứ như vậy, tôi trở thành thầy giáo nhỏ dạy Mạc Thu tới tận hai năm, cuối cùng chủ nhiệm lớp chỉ tặng tôi một câu "Nhiệt tình với bạn học, am hiểu nỗi lòng thầy cô." rồi bỏ đi.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp 2 tôi chưa từng gặp qua Mạc Thu. Tôi vốn dĩ cùng cậu chẳng có bao nhiêu giao tình, cậu tích trữ lời nói như vàng, tôi cũng tự giác hiểu được chúng tôi không cùng một thế giới, từ lúc bắt đầu đã có ý thức bảo trì khoảng cách. Tốt nghiệp xong liền đường ai nấy đi, cũng không hề lưu phương thức liên lạc.

Không nghĩ tới ngày hôm nay gặp lại, hại tôi trở tay không kịp.

"Thật là trùng hợp." Trong mắt Mạc Thu đều là kinh hỉ, có chút hoài niệm, " Chúng ta nhiều năm không gặp, tôi còn tưởng rằng..... Còn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại cậu."

Trừ bỏ đế rượu trở nên mỏng hơn cùng cao hơn, thì cậu không khác lúc trước là bao.

Tôi buồn cười không thôi: "Lời này của cậu rất giống như tôi đã chết rồi đột nhiên sống dậy vậy."

Mạc Thu sửng sốt, vội vàng hoảng loạn xua tay: "Không phải không phải tôi, là tôi nói sai....... Tôi chỉ là không nghĩ tới có ngày sẽ gặp lại cậu."

Cũng không khác nhau nhiều lắm.

Tôi không đùa nữa, hỏi: "Cậu tới đây là để?"

Mạc Thu lúc này mới lấy lại tinh thần, móc điện thoại ra cho tôi xem: "Nga, đúng, tôi đến đây để lấy chân dung."

Thẩm Tiểu Thạch kinh ngạc không thôi: "Chân dung của La Tranh Vân là anh mua?"

Ánh mắt đánh giá của Thẩm Tiểu Thạch quá mức chói lọi, gò má Mạc Thu đỏ lên, nói chuyện lắp bắp: "Không, không phải...... Tôi là...... Tôi là họa sĩ, bởi vì dáng người La Tranh Vân tỉ lệ hoàn hảo, tôi liền.... Liền muốn mua chân dung của anh ta để làm tư liệu tham khảo."

Mạc Thu chính là giấu đầu lòi đuôi, người khác còn chưa hỏi cậu, cậu liền sốt ruột hoảng hốt cái gì cũng tuông ra.

Thẩm Tiểu Thạch giống như bừng tỉnh đại ngộ mà "Nga" một tiếng, nâng điện thoại di động ngồi lên trên sô pha chơi game.

Tôi nhượng Liễu Duyệt đi lấy chân dung, chính mình đưa hóa đơn cho Mạc Thu, kêu cậu ký tên.

"Cảm ơn." Mạc Thu ký xong đưa hóa đơn trả cho tôi.

Tôi cũng cảm ơn Mạc Thu: "Cảm ơn cậu."

Không có khách hàng như Mạc Thu, việc làm ăn của chúng tôi mấy ngày nay sẽ toang a.

Chân dung La Tranh Vân được bao bọc cẩn thận trong hộp giấy cứng, bên ngoài hộp giấy sợ rằng người khác không biết đây là hộp đựng chân dung La Tranh Vân mà in hình của hắn lên.

Bốn phía tối tăm, La Tranh Vân ngồi trên ghế da màu lam đậm, ánh đèn yếu ớt chiếu vào khuôn mặt hắn, đem ngũ quan miêu tả giống như tranh sơn dầu cổ điển, người hắn hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng ống kính, lộ ra sự ưu nhã cùng chút ngạo mạn coi trời bằng vun.

Mạc Thu cẩn thận tiếp nhận, đôi mắt như dính vào bức ảnh chụp của La Tranh Vân. Thẳng đến khi tôi mở miệng nhắc nhở kiểm nghiệm hàng, cậu mới hoàn hồn, đỏ mặt kiểm tra chân dung.

Kiểm tra xong không có vấn đề gì, tôi nhượng Liễu Duyệt lấy cái túi lớn cho Mạc Thu, cậu đứng nơi đó cầm túi, không có ý định rời đi.

Tôi xem cậu một bộ muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện cậu cứ nói."

"Lục Phong, cái kia chúng ta..... Bạn học cũ thực vất vả mới gặp lại, tôi có thể hay không..... Có thể hay không lưu số điện thoại của cậu?" Hai tay Mạc Thu nắm chặt túi xách, lo lắng bất an, "Về sau có cơ hội, chờ cậu rảnh, chúng ta.... Chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm?" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Mạc Thu càng lúc càng nhỏ, không cẩn thận nghe còn lầm tưởng là tiếng muỗi kêu.

"Tôi còn tưởng chuyện gì. Cậu chắc là có WeChat của hiệu cầm đồ đi? Đến lúc đó tôi kêu Thẩm Tiểu Thạch đem số điện thoại của tôi gửi cho cậu." Điện thoại của tôi để trên bàn, mà tôi cũng tin tưởng Mạc Thu hôm nay có mang điện thoại di động theo, bởi vì cậu vừa mới dùng điện thoại thanh toán xong, nhưng tôi cũng giống như Thịnh Mân Âu, dựng lên một bức tường mang tên 'Làm bộ làm tịch'."

Mười năm chôn mình ở trong tù, tôi thực sự không tình nguyện lắm về chuyện gặp gỡ bạn học cũ. Nếu Mạc Thu hỏi tôi học đại học nào, tôi nói học ở trong tù, chắc chắn sẽ đem cậu ta dọa sợ, mà lòng tôi cũng không chịu nổi.

Không ai nguyện ý để lòng tự trọng bị thương tổn.

"Không cần, để tôi quét với cậu."

Nhưng mà Mạc Thu thật giống như không hiểu ngôn ngữ của người trưởng thành, nghe xong lời tôi, liền vui sướng móc điện thoại ra.

Tôi cũng không nghĩ tới, ước chừng nửa phút sau mới phản ứng cầm lấy điện thoại di động trên bàn.

"A, tốt...."

Mạc Thu cảm thấy mỹ mãn mà rời đi, tôi nhìn chằm chằm thông tin xuất hiện trên điện thoại, do dự không biết có nên nhấn vào hay không.

Ngón tay lưỡng lự trên màn hình, thôi, dù sao Mạc Thu cũng là khách hàng của cửa hiệu, trước hết cứ lưu lại đi.

Từ ngày tôi cứu nhân viên của Thịnh Mân Âu, thái độ của anh đối với tôi có điều thay đổi.

Quá khứ chỉ cần tôi dám tới gần anh, anh sẽ giống như sư tử bị chọc giận, gầm nhẹ phát ra cảnh cáo, giương ra tư thế muốn công kích. Nhưng hiện tại tôi luôn luôn lắc lư trước mắt anh, anh cũng chỉ đối với tôi làm như không thấy.(L; Anh tôi thích ngược mợ rồi:)))

Anh tựa hồ dự định mặc kệ tôi, khiến tôi biết khó mà lui, không để ý tôi, cũng lười chú ý đến tôi.

Anh không còn biểu hiện bài xích với tôi, đối với tôi đây là chuyện tốt, nhưng hiện tại anh căn bản coi tôi là không khí, không nghe, không thấy, không đụng chạm, khiến tôi sức đầu mẻ trán suy nghĩ làm cách nào để gây sự chú ý với anh.

"Thực sự xin lỗi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi không nghĩ tới sẽ đem anh ấy kích thích thành như vậy......"

Cửa phòng làm việc của Thịnh Mân Âu khóa chặt cả một buổi trưa rốt cuộc cũng mở, từ bên trong đi ra là một nữ sĩ (*), đỉnh đầu đội mũ Beret, thân mặc một bộ váy màu tím, tay mang một đôi bao tay da.

(*)Nữ sĩ: là nhà văn, nhà thơ nữ.

Tôi dời mắt khỏi tờ báo ngẩng đầu lên, Thịnh Mân Âu quét về phía tôi liếc tôi một cái, lại dường như không có việc gì thu hồi ánh mắt.

"Thực xin lỗi, cứ như vậy kết thúc đi." Nữ sĩ vẻ mặt u sầu, cứ đi vài bước là thở dài một hơi.

"Tôi hiểu, đi thông thả." Thịnh Mân Âu tự mình đem nàng đưa đến cửa, thẳng đến khi không nhìn thấy đối phương, anh mới xoay người.

Tôi không để ý tới tờ báo trên tay, tầm mắt theo hành động của anh mà đặt lên điện thoại.

Anh rõ ràng không có nhìn về phía tôi, lại giống như sớm đã thấy rõ hết thảy, mắt nhìn thẳng, bỏ lại cho tôi một câu, ý bảo tôi đi theo.

Mắt thấy anh muốn vào văn phòng, tôi vội vàng buông tờ báo, từ ghế chờ đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.

Phòng làm việc của Thịnh Mân Âu cực kì đơn giản, không có một vật dư thừa, ngay cả bàn ghế cũng được đơn giản lượt bỏ bớt.

Trên mặt bàn không có bút, không có giấy, trừ bỏ laptop đang đậy lại, cũng chỉ có một phong bao lì xì.

Thịnh Mân Âu vòng đến phía sau bàn làm việc cầm lấy kia phong bao lì xì đưa cho tôi: "Cầm, tiền thuốc men."

Tôi có chút thụ sủng nhược kinh: "Anh cho em?"

Nhận lấy bao lì xì, thật dày a, ít nhất cũng phải là một vạn đi.

"Là vị Tôn nữ sĩ cho cậu, là vợ trước của Lưu tiên sinh." Thịnh Mân Âu mặt không biểu cảm tựa lưng vào ghế, mở laptop ra, "Nàng cảm thấy áy náy, vì vậy muốn gánh tiền thuốc men."

"Gặp người không tốt a." Tôi nắm bao lì xì nhẹ nhàng đánh lòng bàn tay, "Hy vọng lần sau nàng có thể gặp được nam nhân tốt hơn."

"Cậu có thể đi rồi." Thịnh Mân Âu đầu cũng không ngẩng lên ngầm lệnh đuổi khách.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng được màn hình laptop chiếu sáng, không cầm được mà thở dài, trong lòng lại nói một tiếng: "Gặp người không tốt a."

Tôi đến gần bàn làm việc của anh, nghiêng người ngồi lên phía trên, dùng bao lì xì quơ trước màn hình máy tính, hấp dẫn sự chú ý của anh.

"Mẹ không qua được." Tôi thu hồi biểu tình, trầm giọng nói, "Bác sĩ nói mẹ không chịu được bao lâu."

Động tác đánh chữ dừng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.

Tôi liếm liếm môi, trong lòng thấp thỏm: "Nếu, em là nói nếu, Nếu ngày đó đến...... Em có thể gọi điện thoại cho anh không?"

Tôi không cần anh làm bạn, cũng không cần anh tới rồi cùng tôi lo liệu hậu sự, tôi chỉ là muốn...... Tôi chỉ là muốn tại thời khắc bản thân mình yếu đuối nhất, có được một chút dịu dàng của anh.

Thịnh Mân Âu, cười nhạt nói: "Tôi cho rằng cho dù cậu làm bất cứ việc gì đều không cần xin sự đồng ý của tôi."

"Xác thực, nếu như anh không đồng ý em vẫn sẽ làm." Tôi dừng lại mỉm cười, "Nhưng mà em chắc chắn rằng anh sẽ tiếp."

Anh hơi hơi hé miệng, muốn nói gì đó, trên bàn laptop vang lên, tựa hồ có người gọi video cho anh.

"Đi ra ngoài." Anh nhìn sang, trong miệng phát ra mệnh lệnh.

Ai, thật không phải lúc.

Trong lòng tôi buồn bực, mà còn muốn vô lại một cái, một bên đi ra ngoài một bên tay cầm bao lì xì hướng anh hôn gió: "Vậy là anh đồng ý a."

Thịnh Mân Âu mang lên tai nghe Bluetooth, nghe tôi nói như vậy, tựa hồ là hướng về phía tôi liếc mắt, nhưng không biết là ngại với người đầu video kia hay là vì cái gì khác, không có tiếp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro