Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Trăm nhân ắt có quả báo

Lưu tiên sinh bị cảnh sát mang đi, Thịnh Mân Âu là chủ của văn phòng phụ trách đi theo, tôi cùng Ngô Y đi đến bệnh viện khâu miệng vết thương.

May mắn là bị thương ở cánh tay, trời lạnh người khác cũng khó có thể phát hiện, bằng không để mẹ tôi nhìn thấy vết thương, lại không biết suy diễn đến cỡ nào.

"Hôm nay may mắn có Lục tiên sinh, bằng không không biết mọi chuyện sẽ ra sao." Ngô Y đưa tôi về nhà, trên đường cùng tôi nói chuyện phiếm, "Thầy trở về cũng thực đúng lúc, thực sự là trong cái rủi vẫn có cái may."

Tôi ngồi ở ghế sau, thử cử động tay, dây cột tuy rằng có chút chặt nhưng không trở ngại đến hoạt động

"Cậu gọi ảnh là thầy, cậu là học sinh ảnh sao?"

"Không phải không phải, cái gọi là thầy để dạy học và giáo dục đều không phải. Tôi trước kia ở Mỹ Đằng là trợ lý của ảnh, ảnh dạy tôi rất nhiều, là một đại tiền bối, xuất phát từ tôn kính nên tôi gọi là thầy. Hai tháng trước tôi biết được thầy quyết định rời khỏi Mỹ Đằng, liền chủ động đưa ra đề nghị cùng đi với thầy, vốn sợ rằng thầy không chịu, ngờ đâu chỉ hỏi một câu thầy liền đáp ứng." Ngô Y cười nói, "Thực sự cảm ơn tín nhiệm của thầy a."

Thông qua kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt người trẻ tuổi, mặt mày không hề mù mịt, một bộ nhiệt huyết dâng trào không dễ dàng bị điều gì đánh bại, cùng Thịnh Mân Âu tính cách hoàn toàn bất đồng.

Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng cơ bắp toàn thân, thở ra một hơi dài.

"Anh ấy nhất định...... Thực sự coi trọng cậu."

Trên đường có chút kẹt xe, cơn buồn ngủ kéo tới, tôi mơ màng ngủ quên, đến khi tỉnh lại, đã tới tiểu khu.

Cảm ơn Ngô Y, tôi xuống xe lên lầu, dù biết rằng Thịnh Mân Âu sẽ không hồi âm, nhưng tôi vẫn nhắn tin báo với anh đã an toàn về đến nhà.

Bới vì trước mắt tình trạng thân thể mẹ tôi thật sự không mấy khả quan, sợ là không kéo dài được bao lâu, Tam ca biết được, trực tiếp cho tôi nghỉ đông, không cần phiền tôi ngày ngày đều tới hiệu cầm đồ.

Buổi sáng mẹ tôi dậy sớm, đại khái 6 giờ đã tỉnh, lúc sau đến 10 giờ sẽ mệt rã rời, 4 giờ chiều là khoảng thời gian bà thanh tỉnh nhất trong ngày. Hiện nay giấc ngủ của bà càng ngày càng dài, tuy bà nói mùa đông làm giấc ngủ sâu hơn ngày thường, nhưng tôi biết, nếu như có một ngày nào đó bà cứ như vậy ngủ đi, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Thông thường tôi sẽ bắt chuyến xe sớm nhất tới chỗ mẹ, bồi bà trò chuyện, hoặc là kể chuyện cho bà nghe, sau đó chờ bà ngủ say tôi mới rời đi.

"Hôm nay con đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy hai hài tử chơi với nhau, mẹ nói có phải hay không bọn nhóc quá ít bài tập nên hoảng rồi, thế nào cũng phải giả bệnh? Chung quanh cũng không có ba mẹ chông coi, không biết hài tử nhà ai."

Tôi cẩn thận lột quả quýt cho mẹ, đem từng sợi trắng bỏ đi, tiếp theo bẻ xuống một mảnh đưa tới miệng bà. Bà lắc lắc đầu, buồn cười mà nhìn tôi, dùng âm thanh yếu ớt nói: "Con đứa nhỏ này, khi còn nhỏ rõ ràng cái gì cũng ăn, tại sao càng lớn càng để ý tiểu tiết a."

Tôi đem miếng quýt bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: "Tại sao gọi là để ý tiểu tiết, cái này gọi là tinh tế."

Bà cười ra tiếng: "Còn tinh tế......"

Kỳ thật từ nhỏ tôi đã thô ráp hơn người, chỉ là Thịnh Mân Âu tương đối chú ý, vì làm anh vui lòng, tôi cũng là bị ép làm tốt, trở nên chú ý hơn.

Tôi nhớ rõ vào cái năm tất niên, trời cũng như bây giờ rất lạnh, chúng tôi một nhà ba người đi chúc tết họ hàng, Thịnh Mân Âu đại khái mười hai tuổi, tôi bất quá cũng chỉ là bảy tám tuổi mà thôi.

Người lớn trong nhà vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm, tôi cùng Thịnh Mân Âu ngồi trên sô pha xem TV. Hộp sắt chất đầy các loại kẹo chocolate, mâm đựng quả chứa đầy táo cùng quýt.

Dì tôi thập phần nhiệt tình, sợ chúng tôi câu nệ, cứ hướng chúng tôi nhét vào tay mỗi đứa một quả quýt, nói thực ngọt, nhượng chúng tôi mau ăn.

Tạm thời không nói đến trong lòng Thịnh Mân Âu lúc ấy rốt cuộc đem sự tồn tại của người khác thu nhỏ đến bao nhiêu, nhưng ít nhất đối với bề trên, anh ngoan ngoãn, thông minh lại hiểu chuyện, ngay cả mẹ tôi cũng không mò ra được lỗi của anh. Cảm ơn dì tôi xong, anh vẫn trước sau như một nắm quả quýt trong tay.

Vừa vào nhà tôi đã thèm mấy quả quýt một hồi, chỉ là ngượng ngùng không dám duỗi tay, có người đưa đến trước mặt, không gì tốt hơn a.

Như lời của dì tôi, quả quýt thực ngọt, tôi nhanh chóng ăn xong cả quả, lại quay qua nhìn Thịnh Mân Âu, phát hiện anh vẫn còn nắm quả quýt trong tay chưa chịu động.

"Ca ca, anh không ăn sao?" Nhớ lại vị chua chua ngọt ngọt, khoang miệng ngây lập tức phân bố ra đại lượng nước bọt, khiến tôi không tự giác được nuốt nuốt nước miếng.

Anh nhìn tôi, lại nhìn quả quýt trong tay, vững vàng hỏi tôi: "Muốn ăn quả của tôi sao?"

Khi đó tôi còn nhỏ, một chút cũng không cảm nhận được lời này có vấn đề gì, thậm chí không cảm thấy biểu tình trên mặt anh có gì đáng sợ.

Mẹ tôi thật vất vả mới có được tôi, luôn luôn phá lệ mà sủng nịnh, khiến cho tính cách của tôi lúc bé có điểm kiêu căng. Nếu ba tôi mua đồ chơi hoặc đồ ăn vặt cho tôi cùng Thịnh Mân Âu, tôi chơi của mình chán rồi, ăn xong phần của chính mình rồi, sẽ khóc nháo suy nghĩ muốn động tới phần của Thịnh Mân Âu. Mà chỉ cần tôi mỏi miệng, mẹ tôi sẽ vô điều kiện thoã mãn tôi, cướp hết mọi thứ từ tay Thịnh Mân Âu cho tôi.

Thịnh Mân Âu sẽ không sinh khí, sẽ không thương tâm, chỉ biết chủ động đem đồ vật đưa đến trước mặt tôi, nói chính mình kỳ thật cũng hoàn toàn không thích.

Ba tôi vì việc này mà không ít lần cãi tranh cãi với mẹ, mẹ tôi cảm thấy ba tôi quản việc không đâu, đối tốt với con của người khác hơn con của mình, ba tôi cảm thấy bà ngang ngược vô lý, vô cớ gây rối. Mà tôi lại đắm chìm vào việc chính mình là tiểu bảo bối được thương yêu nhất trong nhà, dựa vào bóc lột Thịnh Mân Âu mà đạt được thoã mãn, một chút cũng không cảm thấy mình là đồ ngốc.

Trăm nhân ắt có quả báo, hôm nay Thịnh Mân Âu đối với tôi sinh ra ác cảm, một phần cũng vì năm đó tôi tạo nghiệp.

"Mới không có, trên bàn còn có rất nhiều quả, em không cần của anh." Khi đó tôi tuy rằng rất ngay ngô không hiểu được sắc mặt anh, nhưng ít nhiều cũng cảm giác được anh không vui, lời nói theo bản năng liền ân cần, "Ca ca, quýt thực ngọt, có phải anh không muốn lột? Em giúp anh lột được không?"

Anh nhìn tôi một lúc lâu, đem quả quýt ấm ấp đưa cho tôi.

Tôi vui vẻ tiếp nhận, nhanh chóng lột đi lớp vở bên ngoài đưa cho anh, anh không nhận, bắt bẻ mà nhìn sợi chỉ trắng dính trên quả quýt.

"Tôi không ăn sợi trắng đó."

Tôi sửng sốt, "Nga" một tiếng, cúi đầu tỉ mỉ lột đi sợi trắng bám dính trên quả quýt, ướt chừng lột được mười phút, thẳng đến khi một sợi trắng cũng đều không lưu lại, lúc này mới đưa lại cho anh. (L: lo cho chồng từ lúc nhỏ luôn mấy bà ạ🤧)

Anh cầm quả quýt nhìn qua nhìn lại, giống như thưởng thức một kiện hàng mỹ nghệ, trên dưới đánh giá nó.

Tôi lòng tràn đầy chờ mong anh khen ngợi, không chớp nhìn anh chằm chằm.

Anh giương mắt liếc tôi một cái, đột nhiên ngón tay buông lỏng, quả quýt màu da cam, được tôi lột đến trơn bóng từ trên tay anh đáp xuống sàn nhà.

"A....." Tôi nhìn quả quýt kia một đường rớt xuống mặt đất, ở trên nền xi măng lăn hai vòng, nhiễm một thân bụi đất.

"Ngượng ngùng, tay cầm không chắc." Thịnh Mân Âu nói ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại không có nửa điểm ngượng ngùng.

Anh khom lưng nhặt quả quýt thân mang bụi bặm, tuỳ tay ném thẳng vào thùng rác, vô luận là đối với nó hay là đối với tâm ý của tôi, đều không hề lưu luyến.

Tôi xẹp xẹp miệng, lại từ trên mâm cầm lấy một quả quýt khác: "Không sao cả, em...... Em lột một quả khác cho anh đi?

Anh rút khăn giấy lau tay, lực chú ý từ trên người tôi dời sang TV, thẳng thắng cự tuyệt.

"Không cần, tôi không muốn ăn nữa."

Khi đó tôi cảm thấy không có chuyện gì đáng buồn hơn chuyện bị người khác cự tuyệt, nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt. Một quãng thời gian dài tôi cho rằng cái loại cảm giác vô cùng mất mát này là do ủy khuất, hiện tại quay đầu lại suy nghĩ, kia có thể là bởi vì tôi cảm nhận được ác ý của anh đối với tôi.

"Ồ? Phong ca anh tới rồi?" Thẩm Tiểu Thạch nghe thấy tiếng cửa mở, từ quầy ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là tôi, có vẻ hơi kinh ngạc.

"Nhàn rỗi không có việc gì liền tới đây." Từ viện hộ lý đi ra tôi không có chỗ đi, so với việc ở nhà phát ngốc, không bằng lại đây nhìn xem.

"Vậy anh vào đây ngồi đi, em nhường chỗ." Thẩm Tiểu Thạch đứng dậy duỗi lưng, lộ ra eo thon săn chắc, cùng chiếc áo thun màu trắng với bảy chữ cực lớn "Toàn bộ nhân viên là kẻ ác."

Máy sưởi trong tiệm hoạt động hết công suất, tiểu tử máu nóng tương đối sợ lạnh, Thẩm Tiểu Thạch thường xuyên khoác thêm cái áo lông vũ, bên trong vỏn vẹn một cái áo thun, tới tiệm liền cởi bỏ áo khoác chỉ chừa lại áo thun mỏng manh.

"Mấy ngày nay thế nào?"

"Không biết có phải hay không mọi người đều về quê ăn tết, mấy ngày nay có chút quạnh quẽ." Thẩm Tiểu Thạch mở cửa sắt, cùng tôi trao đổi, "Ngày hôm qua có người đưa tới một bộ chân dung La Tranh Vân có ký tên giới hạn, là món ngon nhất hai ngày qua."

"La Tranh Vân?"

Liễu Duyệt đang cấm đầu vào phim hàn cẩu huyết nghe thấy: "Phong ca, ngay cả La Tranh Vân mà anh cũng không biết a? Hai năm qua đóng phim truyền hình, mặt đẹp, kỹ thuật diễn lại càng đẹp mắt, xuất đạo 5 năm đã cầm hai cái ảnh đế. Bộ chân dung của La Tranh Vân chỉ tung ra một vạn bộ, phiên bản giới hạn, lại có thêm chữ ký nữa, mới vừa tung lên mạng xã hội  là cháy hàng ngay." Nàng khoa chân múa tay, "Hai vạn."

Thời điểm La Tranh Vân xuất đạo tôi còn ở trong tù mặc áo kẻ sọc trắng đen, không biết cũng là chuyện bình thường.

Tôi cởi áo khoác quăng đến lưng ghế, hỏi: "Trông như thế nào? Để anh đánh giá một chút."

Liễu Duyệt nghe vậy nhanh chóng mở công cụ tìm kiếm, gõ ba chữ "La Tranh Vân", thực mau, trang web hiện lên ảnh chụp của nam nhân.

Lớn lên rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ ăn ảnh. Bất đồng với các minh tinh khác, hắn không cười, khí chất có chút u buồn, lại bởi vì quá mức tuấn mỹ, giữa hai hàng lông mày mang theo vài phần tà ác...... Trông giống nhân vật phản diện sẽ được mọi người yêu thích.

"A." Tôi thu hồi ánh mắt, bình luận, "Không đẹp bằng ca anh."

Liễu Duyệt không quá tín nhiệm xem xét liếc mắt tôi một cái, đề nghị nói: "Phong ca, khi nào em mới có thể trông thấy vị thần bí ẩn, ca ca của anh? Em muốn được mở mang tầm mắt, nhìn soái ca chân chính."

Tôi vung bàn tay lên: "Có cơ hội, có cơ hội."

Khi nói chuyện, cửa kính từ bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh áo đen tiến vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn sang, vừa vặn cùng người kia bốn mắt nhìn nhau.

Hắn dừng lại trước cửa, trên mặt đeo kính cận, làm người khác nhất thời khó có thể phân được biểu tình của hắn.

"Lục...... Lục Phong?"

Đối phương làn da trắng nõn, tóc mái có chút che đôi mắt, trên cổ lại mang khăn quàng cổ, nếu không phải tôi nghe được thanh âm thuộc về nam nhân, tôi còn nhận lầm người này là nữ nhân.

Tôi híp híp mắt, ký ức trống rỗng, không nhận ra người đối diện: "Ngài là?"

Người nọ đi về phía tôi hai bước, làm tôi hoàn toàn thấy rõ ngũ quan.

Kính mắt mặc dù dày, nhưng không che đậy được đôi mắt đen lánh trong suốt, lông mi cũng rất dày, diện mạo có thể nói là thanh tú. Nhìn chằm chằm nửa ngày, tôi thực mau đem người trước mặt cùng một người ở trong ký ức đặt cạnh nhau.

Âm thanh kẹt ở ngực, hơn nửa ngày mới khàn khàn phun ra một cái tên: "....... Mạc Thu?"

Khi tôi học cấp 2, tuy rằng hay bướng bỉnh gây sự, nhưng bởi vì thành tích tốt lớn lên đẹp trai, cho nên từ bạn học hay đến thầy cô ai ai cũng yêu thích tôi, trên lớp tôi chính là vị vua nhỏ a, vung tay một cái là có thể gọi đến cả một đám người.

Tôi vĩnh viễn lấp lánh, vĩnh viễn có được lời khen ngợi, gặp ai cũng là bằng hữu. Mà có người được hoang nghênh, ắt sẽ có người không được hoang nghênh, này tựa như một quy luật của cuộc sống.

Nếu nói tôi là nam nhân được mọi người trong trường say đắm, thì Mạc Thu kia, chính là người vừa thấy thoáng qua liền hận chính mình sao không có thuật tàn hình tránh đi nam nhân này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro