Chương 11: Một tia ngọt
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt luật sư Ngô đông cứng, biểu tình trở nên vô cùng xấu hổ. Hắn đâu ngờ, tùy tiên nói một câu, liền có thể phun đến trước mặt chính chủ.
"Xin lỗi xin lỗi!" Hắn cuống quít xin lỗi, hướng tôi đưa tay ra, "Tôi là luật sư ở Cẩm Thượng, tên Ngô Y, ngài là...... Là bằng hữu của luật sư Thịnh sao?"
Tôi duỗi tay cùng hắn bắt tay: "Tôi là đệ đệ của anh ấy."
Ngô Y sửng sốt, toàn bộ kinh ngạc hiện hữu trên mặt, hắn chậm chạp một lát sau mới thu hồi tay.
"Nga, là..... Vậy ngài, ngài trước tiên ở phòng khách chờ, luật sư Thịnh rất nhanh sẽ trở lại."
Hắn nhất thời khó có thể nghĩ thông suốt, vì cái gì đệ đệ lại tặng hoa hồng đỏ đại biểu tình yêu tặng cho ca ca vào ngày khai trương văn phòng, còn có, tại sao hai người là anh em mà không cùng chung họ.
Tôi cảm ơn Ngô Y, mang theo hoa đi vào phòng khách, ngồi không bao lâu, cô nương ở quầy tiếp khách tiến vào đưa nước.
"Ngài trước tiên uống tách trà, khi nào luật sư Thịnh trở về tôi gọi ngài."
Phòng khách có một cửa sổ thật lớn làm bằng kính, lấy ánh sáng cùng tầm nhìn đều tương đối khá.
Trên tường treo các bức tranh màu đỏ thẫm, tổng cộng ba bức, mỗi một bức đều là một đoàn màu đỏ hãm trong bóng tối. Bức thứ nhất tương đối hợp quy tắc màu đỏ viên điểm, bức thứ hai bắt đầu vặn vẹo lớn lên, bức thứ ba thì lại giống như cà chua nổ tung thành nhiều mảnh.(L: ta nói ổng tả mà tui tưởng tượng chẳng ra cái gì???)
Tôi hỏi nàng có biết đây là cái gì không, nàng mê mang quay đầu nhìn mấy bức tranh, hướng tôi lắc lắc đầu.
"Đây là khách nhân đưa, có lẽ luật sư Thịnh biết được."
Nàng rời khỏi phòng khách, tôi nhàn rỗi nhàm chán, cẩn thận quan sát bức tranh một lúc lâu, nỗ lực lĩnh hội ý đồ của tác giả, đến cuối cùng đều là thất bại.
Xem ra tôi trời sinh không có tế bào nghệ thuật, càng nhìn càng giống cả kí cà chua trát lên.
"Tiên sinh...... Anh không cần như vậy......"
Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng huyên náo, tựa hồ ở quầy tiếp tân đang nổi lên tranh chấp.
Tôi đứng dậy muốn đi ra ngoài hóng chuyện, tay vừa mới đặt lên nắm cửa, bên ngoài liền vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng tiếng thét chói tai.
Tôi vội vàng mở cửa lao ra, tại cửa ra vào có một nam nhân trung niên quần áo lôi thôi. Bên chân gã tán loạn rơi đầy mảnh vỡ thủy tinh màu nâu, tay phải cầm nửa bình rượu vỡ vụn, trên người dày đặc mùi rượu.
"Tại sao mấy người tiếp nhận lời ủy thác của ả!" Gã kích động rống giận, "Tôi đã hai bàn tay trắng, các người còn muốn giúp đỡ cướp nàng khỏi tôi! Có phải hay không mấy người muốn bức tôi chết? Tôi chết thì các người cũng đừng mong được sống!"
Ngô Y nỗ lực khống chế cảm xúc đối phương, trên trán chảy ra mồ hôi: "Lưu tiên sinh, ngài đừng như vậy, có chuyện từ từ nói. Cô Tôn muốn ly hôn, đây là tự do của nàng, không phải chúng tôi nhận, thì cũng sẽ là người khác. . . . "
"Đánh rắm!" Lưu tiên sinh giận tím mặt, "Lúc trước kết hôn, nàng gạt tôi ký thỏa thuận, chính là chờ ngày này! Nhiều năm như vậy, trên sự nghiệp tôi giúp nàng không ít cũng nhiều. Hiện tại nói ly hôn liền ly hôn, một ngàn vạn cũng không cho tôi, còn muốn cướp tất cả, tại sao nàng có thể đối sử với tôi như vậy?"
Bình rượu trên tay run rẩy, tiểu cô nương hoảng sợ lặng lẽ lui về sau hai bước, cầm lấy điện thoại chuẩn bị nhấn số gọi điện.
"Đem điện thoại bỏ xuống!" Lưu tiên sinh thấy được động tác của nàng, lớn tiếng quát lên vọt tới quầy.
Nàng thét một tiếng chói tai, theo phản xạ ném điện thoại ra xa ngồi xổm xuống đất ôm đầu.
Tôi thấy gã không chịu dừng lại, tâm cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên dùng tay bảo vệ diện mạo cô nương. Chỉ trong nháy mắt, bình rượu sắc bén cắt qua ống tay áo, đâm vào da thịt, máu tươi theo vệt cắt chảy ra ngoài rơi xuống gạch men sứ màu trắng, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một câu --- --- tội phạm ra tù thấy nhân viên gặp chuyện bất bình hăng hái ra tay làm việc nghĩa, này cũng coi như là tin nóng hổi cho bài báo ngày mai đi.
"A...... Tôi...... Tôi......" Lưu tiên sinh bị rượu điều khiển làm xằng làm bậy, lúc này thấy máu thật, gã ngược lại tỉnh rượu hơn phân nửa, "Tôi không phải cố ý!"
Gã run rẩy, kinh hoảng nhìn máu chảy xuống sàn, một mảnh máu tươi nổi bật trên gạch men sứ màu trắng.
Thao......
Tôi thầm mắng một tiếng, đau đến giật mình. Áo khoác màu xám từ chỗ bị cắt nhanh chóng trào ra máu tươi nhiễm hồng, như tới mùa xuân mà khoe sắc hoa.
"Mau...... Mau kêu xe cứu thương!" Ngô Y sắc mặt tái nhợt, "Lưu tiên sinh, anh hiện tại đã vi phạm pháp luật, anh ngay lập tức buông hung khí xuống!"
"Tôi không phải cố ý! Tôi không phải cố ý!" Lưu tiên sinh như bị kích thích la lên, ngoại trừ câu này ra không còn câu nào khác.
Tôi xem gã lúng túng la làng trong lòng bực bội, suy tư làm sao để tước vũ khí của gã, bất chợt sau lưng gã xuất hiện một đôi tay, khớp xương hữu lực, mu bàn tay rộng lớn, dùng tốc độ ánh sáng chế trụ bàn tay đang cầm vũ khí, tay còn lại bóp chặt yết hầu gã.
Lưu tiên sinh chỉ kịp phát ra một tiếng rên thảm thiết, nữa cái bình rượu từ trong tay rơi xuống, người cũng bị đè lên trên mặt đất.
Thịnh Mân Âu không biết đến đây từ lúc nào, vừa ra tay liền dũng mãnh phi thường hơn người. Anh không màng tiếng la của Lưu tiên sinh, dùng đầu gối trụ vững trên sống lưng đối phương, theo sau bắt lấy tóc gã, cưỡng bách gã ngẩng đầu lên.
"Lưu tiên sinh, hiện tại anh sẽ bị khởi tố cố ý đả thương người khác." Ngữ khí anh mềm nhẹ.
Lưu tiên sinh đã sớm bị dọa đến nước mắt và nước mũi giàn giụa, nhịn không được mà thút thít: "Đừng...... Thực xin lỗi...... Tôi không phải......"
Gã lặp đi lặp lại mấy chữ "Tôi không phải cố ý", Thịnh Mân Âu cũng lười nghe, thậm chí gã còn chưa kịp nói xong liền bị anh nắm đầu đập một phát xuống sàn nhà.
Ở đây tất cả mọi người có thể nghe được tiếng đầu Lưu tiên sinh cùng mặt đất thân mật tiếp xúc sinh ra tiếng vang nặng nề, nhất thời bốn phía an tĩnh, Lưu tiên sinh triệt để ngất đi.
"Lục tiên sinh, ngài thế nào? Ngài chảy thật nhiều máu a!" Tiểu cô nương lật đật đi nhặt điện thoại, "Tôi. . . Tôi gọi xe cứu thương!"
Ta một phen đè nàng lại: "Đây chỉ là vết thương nhỏ không cần gọi xe cứu thương, tôi tự bôi thuốc là tốt rồi."
Xốc tay áo lên liếc nhìn, thật ra miệng vết thương không lớn, nhưng chính là có điểm sâu, hơn nữa không biết có hay không có vụn thủy tinh lưu lại, chính mình nói bôi thuốc là nói dối, lát nữa nhất định phải tranh thủ đi tới bệnh viện kiểm tra.
"Như vậy sao được?" Đôi mắt nàng đỏ ửng, vội la lên, "Vạn nhất thương tổn đến mạch máu, ảnh hưởng đến khả năng hoạt động tay thì phải làm sao? Nó còn không ngừng chảy máu, nhất định là cắt trúng mạch máu! Tôi lập tức gọi xe cứu thương, ngài chờ một chút."
Tôi có điểm đau đầu:" Thật sự không cần. . . . ."
"Ngô Y, đi lấy hòm thuốc." Thịnh Mân Âu cởi cà vạt xuống, lưu loát đem hai tay Lưu tiên sinh bắt chéo sau lưng cột chặt, sau khi xác nhận đối phương vô pháp tránh thoát, lúc này anh mới từ trên mặt đất đứng lên.
Âu phục anh không tránh khỏi nhăn nheo, sợi tóc buông xuống dưới, che đậy mắt phía bên phải. Có lẽ động tay động chân làm anh có chút nóng, hoặc là thân mang âu phục làm anh khó chịu, anh vừa đứng lên liền giải khai cúc áo sơ mi trước ngực. Lộ ra khuôn ngực săn chắc cùng xương quai xanh, tôi nhìn chằm chằm nơi đó một lúc lâu, chẳng hề che giấu ánh mắt nóng bỏng của bản thân.
Ngô Y nhanh chóng đem hòm thuốc tới, Thịnh Mân Âu nhận lấy hướng phòng khách cất bước đi đến. Đẩy cửa ra sau, anh quay đầu nhìn về phía tôi, thấy tôi còn đứng ngây ngốc một chỗ, không kiên nhẫn nhíu mày.
"Muốn tôi ẵm cậu đi sao?"
Tôi ngẩn người, phản ứng đây là anh muốn xử lí vết thương cho tôi, thụ sủng nhược kinh hoàng hồn.
"Không cần không cần." Tôi ấn mạch máu, bước chân nhẹ nhàng đi về phía anh.
Tôi ngồi vào ghế, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Thịnh Mân Âu từ hòm thuốc lấy ra các loại băng vải, thuốc sát trùng, băng gạc cùng với bao tay ý tế.
Anh thuần thục mang lên bao tay, nửa quỳ ở trước mặt tôi, dùng cái nhíp kẹp lấy băng gạc, bắt đầu rửa sạch máu chung quanh miệng vết thương.
Phòng khách có một cái thảm hình tròn màu trắng, lúc này cũng bị máu của tôi làm bẩn, tôi ngại ngùng nói: "Xin lỗi, làm dơ thảm của anh."
Anh rũ mắt, tựa hồ chuyên chú vì tôi xử lý miệng vết thương, không tiếp lời tôi.
Tôi từ trên bàn lấy bó hoa đưa tới trước mặt anh.
"Tặng cho anh, chúc mừng anh khai trương."
Anh vẫn không hề phản ứng.
Tôi vô vị thu hồi hoa hồng, đem nó để ở khóe môi: "Anh làm nghề này có chút nguy hiểm đến tính mạng, nếu không anh suy xét mướn em làm bảo tiêu đi? Em rất dễ, một cái hôn liền có thể thu mua."
Khả năng vừa mới trải qua một phen nguy cơ làm adrenalin tăng vọt không ít, vốn dĩ chỉ là lá gan lớn, hiện tại quả thực không có gì lo sợ.
Tôi duỗi chân nhẹ nhàng cọ xát vị trí giữa hai chân anh, ý đồ khiêu chiến cực hạn của anh.
"A......" Cơ hồ là giây tiếp theo, cánh tay liền truyền đến đau đớn như bị xé rách, cái nhíp kẹp băng gạc, gắt gao ấn ở miệng vết thương.
Tôi đau đớn la lên, biểu tình cũng thay đổi, vội vàng thu chân.
Anh nhấc mắt lên, khóe miệng hơi hơi ép xuống, dứt khoát cự tuyệt: "Không cần."
Tôi dùng tình dục quấy rối, còn anh thì chơi bạo lực.
Rất tốt, rất công bằng.
"Em sai rồi em sai rồi." Tôi dùng hoa hồng vỗ vỗ mu bàn tay anh, cầu anh hạ thủ lưu tình, "Em xin lỗi."
Anh đẩy hoa hồng ra, động tác lưu loát tung ra vải băng thôi tôi băng bó đơn giản.
"Ba bức tranh trên tường có ý nghĩa gì?" Tôi không hề tức giận, chuyển lực chú ý sang nơi khác.
Anh ngừng động tác, quay đầu nhìn ba bức tranh sau lưng.
Tôi cho rằng anh sẽ không trả lời, tựa như tôi đã từng hỏi qua anh rất nhiều vấn đề, chung quy chỉ có bản thân mình tự hỏi tự trả lời. Nhưng không nghĩ tới anh thế nhưng mở miệng.
"Gã là một sâu rượu, đã từng có tiền đồ vô lượng ở hội họa."
Mỗi bước chân của gã đều run cầm cập, nói chuyện mồm miệng cũng không rõ, hiển nhiên say rượu thành tính, thế nhưng vẫn là họa sĩ, trách không được người kia vẫn luôn nói mình vẽ vân vân vân. . . . . . .
"Nhưng gã không nắm lấy cơ hội. Nghe theo dục vọng nơi đáy lòng, phóng túng chính mình, trầm mê trong men rượu, hư ảo cùng vui sướng." Thịnh Mân Âu đứng lên, cởi bao tay nhiễm đầy máu, đem nó ném vào sọt rác, "Đây là tác phẩm tại thời kỳ đỉnh cao, là vợ trước của gã tặng cho tôi, tên là《 Sinh mệnh 》."
Tôi một lần nữa nhìn về phía ba bức tranh, biết được nguồn gốc của chúng, bỗng nhiên có loại cảm giác bừng tỉnh. Ra đời, trưởng thành, tử vong —— sinh mệnh nhất định phải đi qua ba bước này.
Thịnh Mân Âu đồng dạng nhìn về phía ba bức tranh: "Hồng là sinh mệnh chính, hắc là khúc cuối cùng. Ngàn vạn năm qua, sinh mệnh vẫn luôn vì nhân loại mà thăm dò, nhưng thủy chung không có cách nào triệt để giải đáp câu đố thế kỷ. Có một đoạn thời gian tôi đã từng nghĩ, vì cái gì mà ra đời? Nếu là vì trải qua tốt đẹp, kia chỉ có thống khổ nhân sinh, có hay không không có chút ý nghĩa nào?"
Đôi môi tôi ngập ngừng, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chuyển động cành hoa trong tay, tận lực đáp đến tích cực.
"Chín phần khổ, tổng cũng sẽ có một tia ngọt đi."
"Một tia ngọt." Anh trào phúng, "Nhận hết thống khổ, chỉ vì một tia ngọt kia? Tôi không thể lý giải."
Anh không lý giải là vì anh thiếu tình thương. Anh không thể nào tưởng tượng được, chỉ vì một tia ngọt kia, một người có thể ở trong thống khổ bước đi được bao lâu.
Thịnh Mân Âu xoay người nhìn tôi: "Tôi càng không lý giải chính là. . . . . Cậu như thế nào có thể giống một con gián đánh mãi không chết, lần lượt mà dây dưa tôi, không hề mệt mỏi, không biết sống chết. Cậu bây giờ, cùng Tề Dương năm đó khác gì nhau?"
Anh thế nhưng lại đặt tôi cùng cái tên biến thái Tề Dương so sánh. . . . . Lời anh nói như một giọt axit, nhỏ ở trong lòng tôi, nháy mắt chua xót buồn khổ tan chảy thành một vũng. Mà càng đáng buồn chính là, tôi không thể tìm được lí do gì để biện minh hoặc phản bác cho chính mình.
Ta đích xác cùng Tề Dương không có gì khác nhau.
Hắn chính là gương mặt khác của tôi.
Tôi giật giật môi, miễn cưỡng làm gương mặt tươi cười: "Có khác nhau a, em gọi anh là ca."
Anh bình tĩnh nhìn tôi: "Tôi không phải đồ chơi của các người, cũng không phải cậu thắng Tề Dương, tôi liền thuộc về cậu."
Có thể là ngày hôm nay tôi hăng hái làm việc nghĩa nên anh có một chút hảo cảm, khiến anh tĩnh tâm cùng tôi hảo hảo câu thông.
Có thể tâm bình khí hòa cùng anh nói chuyện với nhau tôi thật cao hứng, nhưng nội dung này khiến tôi buồn bực không thôi.
"Em chưa bao giờ coi anh là đồ chơi."
Ai sẽ vì một món đồ chơi mà bỏ đi mười năm thanh xuân của chính mình? Không nạm vàng không nạm bạc, miệng quá thối.
"Có phải hay không mặc kệ tôi đối xử với cậu như thế nào, cậu đều không từ bỏ?"
Ngô Y ở bên ngoài gõ cửa, nói cảnh sát tới rồi, nhưng Thịnh Mân Âu không có để ý đến hắn, vẫn là thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, chờ tôi trả lời.
Tôi không biết anh vì cái gì lại hỏi như vậy, nhưng tôi không nghĩ lừa anh.
Tôi đem hoa hồng một lần nữa đưa cho anh: "Nói không chừng có một ngày em sẽ từ bỏ, nhưng trước mắt thì không."
Anh rũ mắt nhìn đóa hoa hồng, duỗi tay tiếp nhận.
Hô hấp của tôi như bị đông cứng, chỉ thấy anh không chút nào quý trọng ném vào thùng rác, tiếp theo hướng ngoài cửa đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro