Chương 5 (H)
Ngày tiếp theo vị bác sĩ tiếp tục túc trực bên cạnh cả hai. Tay Arthur nắm chặt tay Elijah không chịu rời. Cậu nhóc bé nhỏ ấy vẫn nằm bất động bên cạnh, gương mặt có phần hồng hào hơn.
Đến ngày thứ mười hai, Arthur giật mình tỉnh dậy sau hơn một ngày dài nằm ngủ vì quá mệt mỏi. Việc đầu tiên hắn làm là lấy khẩu súng dưới giường rồi chĩa thẳng tới vị bác sĩ đang đứng bên cạnh đang thay dịch truyền cho Elijah. Với phản ứng của Arthur, ông đã sớm không còn lạ. Vẫn ở đó chậm rãi làm công việc của mình. Mắt Arthur hoa lên, hắn nghiến răng.
"Mẹ kiếp, ông là muốn chết?"
Giọng vị bác sĩ trầm xuống, nhìn xuống Elijah: "Tên nhóc này sẽ chết nếu ngài tiếp tục hành hạ cậu ấy."
Những phát súng điên loạn bắn ra, hầu như chỉ sượt qua tay áo của vị bác sĩ rồi làm vỡ tan đồ đạc trong phòng. Arthur vẫn không kiềm chế được bản thân. Mắt hắn vẫn đỏ ngầu lên, sát ý nồng nặc khắp người. Tiếng súng làm cho Elijah tỉnh giấc, cậu gắng sức lấy một hơi vào khoang ngực để thức tỉnh. Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Arthur, trên tay hắn đang khẩu súng nhắm vào vị bác sĩ.
Hắn đang rất giận dữ vì ông ta dám tự ý làm theo bản thân.
Elijah không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy khắp người ê ẩm. Nhìn qua Arthur, cậu mở miệng nói một chữ rất nhỏ: "Đói..."
Nhìn thấy khuôn mặt của cậu nhóc, thứ đó của Triệu Vương lại nổi lên phản ứng. Hắn nhận ra bản thân vẫn còn khả năng làm tình. Sự tình đến lúc này, vị bác sĩ không tiếc cái mạng nhỏ của ông ta nữa. Tay ông cầm sẵn một ống thuốc an thần và đang có ý định bơm vào túi dịch của Arthur nếu hắn xuất hiện bất kỳ hành động quá khích nào.
Hắn khỏa thân ở trên giường, ánh mắt đã người thú không rõ. Hắn cầm súng chĩa vào đầu ông ta, chỉ cần ông ta động hắn liền bắn chết.
Nhưng rồi những ngón tay của Elijah đưa lên lồng ngực giá lạnh của Arthur. Giọng cậu khô khan nói: "Ngài ơi, tôi đói..."
Ánh mắt của hắn như voi bớt phần con về lại phần người. Tay vẫn cầm súng nhưng ý định đã thay đổi.
"Tôi sẽ không làm thế. Bỏ ống tiêm xuống rồi cút ra ngoài!"
Trước lời nói đó, vị bác sĩ nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn quyết định đặt xuống ống an thần rồi đi ra ngoài. Ông ta vừa ra ngoài, Arthur ngay lập tức hạ súng xuống. Đầu quay qua phía Elijah, mở miệng nói mấy lời: "Nói cho tôi, cậu tên gì?"
Sức lực một chút cũng không có, Elijah run rẩy, mắt phiếm hồng trả lời: "Eli, Elijah Winifred."
Tay Arthur luồn sau gáy, chậm vào nơi tuyến thể của Alpha rồi chậm rãi bế người lên.
"Đã biết! Ely, tôi đưa cậu xuống nhà tìm chút đồ ăn."
Tựa vào lồng ngực của hắn, cậu vẫn không ngừng run rẩy. Giờ đây khóc nấc lên: "Ngài, ngài ơi! Xin ngài đừng làm nữa. Đau, đau lắm..."
Arthur một tay ôm người, một tay giật ống truyền trên tay. Xoay người di chuyển qua phía cửa phòng. Trong đầu không hề từ bỏ ý định đó nên quyết định không trả lời cậu.
"Elijah, cậu muốn ăn gì?"
Elijah không còn sức để trả lời, chỉ mãi khóc nấc lên. Tay truyền dịch của cậu đã bị Arthur tháo ống ra. Sau đó hắn quyết định bế cậu qua tủ đồ, đặt cậu đứng dưới đất rồi kiếm một chiếc áo sơ mi cho cậu. Vì chênh lệch gần ba mươi centimet, chiếc áo Arthur khoác vào cho Elijah dài quá đùi một chút. Phía bên dưới vẫn như cũ, trống không.
Hắn mặc lại đồ rồi tiếp tục bế Elijah ra khỏi phòng. Vì nhiều ngày làm tình và thiếp đi, chân hắn đi có chút không vững, cố gồng hết sức bế Elijah xuống phòng ăn mà không bỏ xuống.
Ngồi trước bàn ăn, hắn đặt Elijah ngồi trên đùi mình và ôm vào người như thể bảo vật. Giọng Arthur ra lệnh: "Đồ ăn đâu hết rồi, đem hết mọi thứ ra cho tôi!"
Người giúp việc chậm trễ một chút cũng không dám.
Arthur cứ khư khư ôm lấy Elijah, giọng trầm thấp bên tai cậu mà nói: "Ely, cậu muốn ăn gì? Tôi đút cho cậu."
Arthur dùng thìa lấy chút đồ ăn đưa đến miệng Elijah, tay hắn đang run lên vì cũng không còn sức. Nhìn vào mắt người đàn ông đáng sợ này, Elijah lại lần nữa bật khóc, cho dù cảm giác rất muốn nôn nhưng vẫn phải nín nhịn mà há miệng ra.
Đồ ăn vừa vào miệng, Elijah theo bản năng trong cơ thể bài xích mãnh liệt với nó, cổ họng dâng trào lên từng đợt buồn nôn, nhưng chỉ có thể nôn ra nước chua. Arthur hoảng hốt liền vứt thìa lấy tay để dưới miệng cậu. Ngay sau đó, hắn liền tức giận đạp một bàn đầy đồ ăn văng tung tóe.
"Mẹ kiếp! Bọn mày làm đồ ăn kiểu gì vậy hả?"
Elijah thấy người đàn ông này nổi nóng, cậu liền sợ hãi mà nhớ đến những ngày vừa qua. Tè khóc nấc liền chuyển qua òa khóc.
"Ngài ơi! Huhu..."
Thấy cậu nhóc khóc tê tâm liệt phế, Arthur liền hoảng hốt quay qua dỗ dành: "Tôi làm cậu sợ sao? Xin lỗi! Xin lỗi! Đừng khóc..."
Đám người hầu nhanh nhẹn thu dọn đống ngỗn ngang vừa rồi, đặt bàn trở về rồi tiếp tục bê đồ ăn ra. Arthur đút cho cậu từng chút, từng chút một. Vì sợ người đàn ông giận dữ cậu nhóc liền cố nuốt từng miếng đồ ăn xuống.
Arthur như một kẻ điên, một tay đút đồ ăn, một tay thò vào áo cậu mơn trớn eo và mông, chút chút lại mò xuống tư huyệt kia.
Đôi mắt Arthur dán chặt lên người Elijah, hắn cứ mãi gục đầu sau tuyến thể của cậu, hôn hôn hít hít như thể một kẻ nghiện.
Elijah sợ hãi, vừa ăn mà nước mắt cứ chảy mãi, thân thể cứ run lẩy bẩy. Cự vật của tên Alpha lại trỗi dậy, hắn cởi quần rồi lấy phần áo sau lưng của cậu để che đi cự vật thô to.
Lần này hắn kề sát tai, rồi nói những lời dâm dục vào tai cậu: "Tôi muốn, tôi muốn! Chỉ muốn thao cậu, thao cậu..."
Người Elijah lại liền trở nên buồn nôn khi Arthur liên tục đưa tay vào áo mơn trớn, sờ soạng.
Hắn lấy một thìa canh cho Elijah uống, nước canh ứa ra theo phía cổ mà chảy xuống. Hắn hất hơn đồ ăn trên bàn, đặt cậu nằm lên rồi dần dần cởi bỏ nút áo, hắn cứ thế theo dòng nước canh mà liếm lên môi cậu. Áo quần chưa mặc được bao lâu lại lần nữa bị cởi xuống. Arthur đưa miệng lên hai núm vú hồng hào bị dày vò mấy ngày nay, rồi cứ thế ngấu nghiến như thể đồ chơi.
Elijah run lên từng đợt, cậu đưa tay gắng đẩy mặt Arthur ra.
"Ngài, ngài ơi! Xin ngài... tha cho tôi."
Arthur nhìn gương mặt pha lẫn chút non nứt và trưởng thành. Hắn như bị mê hoặc, hai tay chuyển qua vân vê núm vú, môi chuyển dời lên hôn hít ở cổ.
"Đừng khóc, đừng khóc! Tôi bây giờ chỉ muốn làm tình, thao cậu đến ngất đi..."
Biểu hiện của Arthur đã chẳng khác kẻ bị tâm thần là bao. Thứ thuốc ở trong cơ thể hắn ngỡ như đã tan biến lại lần nữa phát tác. Hàn khí và dương khí hắn lẫn lộn, thứ thuốc này đang cố lấy đi mạng hắn.
Thứ đó hoặc là không cương được hoặc là cương được rồi làm tình đến khi chết.
Những người giúp việc vội vã dọn đống đổ vỡ rồi nhanh chân chạy ra khỏi nhà. Không ai dám đến gần hắn, vì ai cũng biết Arthur đang giấu một khẩu súng ngay dưới mặt bàn, hắn sẽ giết chết bất kì ai dám đến gần. Một cô gái giúp việc không thể chịu được cảnh này, liều chết bật khóc hét lên.
"Chủ tịch! Ngài điên rồi! Thằng bé sẽ chết mất. Đã mười hai ngày rồi, cầu xin ngài tha cho cậu nhóc."
Arthur lạnh giọng lên tiếng: "Người đâu? Vác cô ta ra ngoài, nhanh lên!"
Đám đàn em của Arthur sau khi áp giải cô gái đi cũng chỉ đứng ở bên ngoài không dám hé nửa lời. Họ chỉ làm đúng nhiệm vụ cũng như tuân lệnh tuyệt đối của Arthur. Nên dù cậu nhóc kia có chết cũng không màng gì đến họ.
Căn nhà hàn khí lạnh lẽo, kéo dài từ trong nhà ra ngoài cổng. Không còn bất kỳ ai dám can thiệp chuyện của Arthur.
Ngay trên bàn ăn, hắn ấn chặt cơ thể cố gắng giãy dụa của Elijah. Không khuếch trương cứ thế trực tiếp dùng toàn lực mà nhét vào.
Ở nơi giao hợp máu lại chảy ra, mặt mày cậu đã tái xanh, cơ thể co quắp lại, miệng cậu liên tục rên rỉ: "A! Ngài ơi, ngài ơi, a! Đau, đau lắm. Ngài làm ơn tha, tha cho tôi...."
Để ngăn cậu tiếp tục cầu xin, Arthur trực tiếp đè lên môi cậu mà hôn. Sau đó từ môi dời dần xuống cổ, cắn lấy yết hầu đang run rẩy khóc xin. Rồi lại từ đó chuyển xuống hai núm vú đã đỏ hồng ban nãy tiếp tục ngấu nghiến giày vò.
Tay hắn giữ hai bên eo của Elijah, hung hăng thúc vào tận sâu bên trong cậu. Ruột gan như bị xé toạc, nhồi nhét vào tận vách ruột non.
Trong vòng hai tuần, hắn lại nổi lên kỳ động dục, hành động càng ngày càng mãnh liệt, hắn để cậu ngồi lên người rồi điên cuồng nhấc eo cậu lên rồi đặt xuống, giày vò cơ thể cậu từ trên xuống dưới.
Bên ngoài cứ trôi qua một, hai phút là tiếng hét thất tha lại vang lên, thể hiện rõ ràng sự đau đớn của người bị hành hạ. Bên trong căn phòng, tay Elijah cào lên cần cổ của Arthur để mong hắn có thể dừng lại hành động tàn độc này.
Trong miệng Arthur nói ra câu như thể bị thôi miên: "Tôi muốn làm tình! Muốn thao cậu! Tôi muốn làm tình! Muốn thao cậu..."
"Mau, mau tỏa pheromone ra. Cậu tỏa nó ra đi..."
Arthur không đợi Elijah thở đã trực tiếp lật người trong khi cự vật còn bên trong. Hắn đè từng hơi thở nặng nề lên tuyến thể còn in dấu răng ấy. Không nói không rằng, hắn trực tiếp cắn phá tuyến thể kia, tuy rằng đối phương là Alpha hắn lại muốn đánh dấu cậu nhóc này. Máu và pheromone của cậu cùng hòa lẫn trong khoang miệng của hắn.
Cùng một lúc, cự vật kia ở gốc liền phình lên, hắn là muốn thắt nút cậu, trói buộc cậu bên người hắn dẫu cho người này là ai, giới tính gì.
Hắn đè chặt cơ thể đang giãy dụa của cậu, hưởng thụ từng tiếng khóc nấc, rên rỉ đau đớn của cậu. Cậu dùng sức lực của mình cố gắng quơ quào lấy cái bát còn sót lại, đập hết sức vào đầu Arthur.
Điều này không những không ảnh hưởng đến hắn, còn khiến hắn điên cuồng hơn. Miệng gặm cắn tuyến thể càng sâu hơn, cơ thể hắn vừa dùng sức vừa nhả ra pheromone của bản thân nhằm áp chế cậu hoàn toàn, tránh cậu nhúc nhích.
Hắn trong trạng thái thắt nút liên tiếp đâm vào rút ra tận sâu trong cơ thể Elijah. Tiếng bàn di chuyển, âm thanh hét lên của cậu nhóc cùng lượng pheromone như thủy triều của hắn làm mấy tên đàn em bên ngoài không thôi kinh hãi.
Từng ngụm máu chảy ra nơi tuyến thể cứ thế bị hắn nuốt vào trong cơ thể. Tròng mắt của Arthur dần trở về màu vốn có. Ngay khi hắn nhả răng ra khỏi tuyến thể của cậu, cậu đã ngất lịm đi, cả cơ thể trần truồng không một mảnh vãi che thân ngã gục xuống sàn nhà.
Arthur bừng tỉnh sau cơn động dục vì loại thuốc chết tiệt kia khống chế. Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với người đang nằm nhếch nhác dưới chân hắn.
Hốc mắt khô khốc, chân hắn run lẫy bẫy rồi ngã xuống sàn. Trong cổ họng trào lên từng đợt máu màu đỏ thẫm đang dần bị nhuốm đen khiến hắn phải phun ra ngoài.
Arthur cố rít mấy hơi không khí để lưu thông khí. Máu trào ra từ trong người hắn. Những giọt máu bị kết tinh lại thành mấy viên ngọc theo máu đen trong người hắn mà trào ra. Arthur gào lên đầy thống khổ như thể vừa bị ai đó đâm hàng ngàn hàng vạn vết dao vào tim gan của hắn.
Loại thuốc kia ngày qua ngày mà phát triển mạnh mẽ trong cơ thể của Arthur Croix, hôm nay đã chính thức được Elijah Winifred hòa tan và loại bỏ.
Sau khi Arthur uống lấy máu nơi tuyến thể của Elijah, hắn cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể của cậu bé như thể có thể chữa bách bệnh. Giờ đây, Arthur đã đào thải ra hết những thứ khiến hắn khổ sở trong gần ba năm qua.
Arthur nhìn đám máu loang lỗ đen đỏ trước mắt, cùng mấy viên ngọc đỏ thẫm kia. Trong tiềm thức hắn như được khai sáng rồi dần hiểu tại sao bệnh của hắn không có cách nào chữa trị một cách bình thường.
Nửa mạng sống trước đây hắn mất đi, hôm nay đã quay trở lại. Tay hắn chống trên sàn cố gắng vói qua bên phía cậu nhóc đang nằm kia, Arthur dùng hết sức còn sót lại ôm thật chặt Elijah trong lòng. Giọng hắn truyền đi: "Cứu người! Mau..."
Rồi cũng theo cậu ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro