Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Kế hoạch đẩy ngã của Giai Kỳ chưa thực hiện được....

Nguyên nhân là tiểu Hiên bỗng nhiên khóc lên, túm lấy Giai Kỳ đòi nàng ôm.

Tiểu Hiên của ta sao có thể đáng yêu như vậy! Con quả là đứa con ngoan của mẹ!

Tiểu Hiên vẫn khóc suốt, Giai Kỳ dỗ thế nào cũng không được. Cuối cùng chợt nhớ tới: "Con bé mãn hai tháng rồi phải không?"

Lý Nam khẽ cười một tiếng: "Con gái của ngươi sao lại hỏi ta?"

Giai Kỳ nhất thời chán nản.

Tiểu Hiên càng không ngừng khóc, Giai Kỳ càng ngày càng hoảng hốt, cuối cùng bắt đầu luống cuống tay chân.

"Này! Ngươi là bác sĩ, ngươi mau lại đây nhìn xem!" Nàng quát Lý Nam.

Lý Nam nhíu mày, đi qua.

Nàng tiếp nhận tiểu Hiên trong tay Giai Kỳ, sau đó nhíu mi: "Không có cánh."

Giai Kỳ gật đầu.

Sau đó quay đầu nhìn ta.

Tiểu Hiên.......Ngươi đừng khóc a.......Đừng khóc..........

"Ngươi khóc cái gì!" Giai Kỳ mắng, "Ngươi là mẹ của con bé, đừng cứ mãi làm bộ dạng đứa nhỏ không chịu lớn! Mấy đứa con nít ở nhà trẻ kế bên còn chính chắn hơn ngươi!"

"................."

"Đủ rồi......" Trong mắt Giai Kỳ nổi lên sương mù, "Cái gì cũng không giúp được, chỉ biết thêm phiền..."

"................."

Hai người đối mặt.

Hồi lâu.

"A." Lý Nam đẩy nàng, "Tốt rồi."

Tiểu Hiên đã ngừng khóc, ngậm ngón tay cái đang ngủ.

Hiện tại cả hai người đều nhìn ta.

Giai Kỳ quay đầu đi, ôm tiểu Hiên lên lầu.

Lý Nam cười nhìn ta: "Không ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn nữa sao?"

Lau một bãi nước mắt, xoay người đi mở cửa.

"Nè!" Lý Nam một phen giữ chặt lấy tay ta, "Ngươi cũng có thể tức giận sao?"

Ô ô ô........

"Ngươi biết rõ tính tình của nàng mà, tuy miệng nói đả thương người nhưng nàng không có ác ý." Lý Nam cười nhéo mặt của ta, "Có vậy thôi cũng tức giận, keo kiệt."

Bĩu môi.

"A! Thật đáng yêu!" Lý Nam nhào qua đây cọ xát khắp nơi, "Sau này ta nhất định phải sinh một đứa nhỏ dễ thương giống như ngươi, đến đây đến đây, thừa dịp Giai Kỳ không có ở.........."

"................." Cứu mạng...........

"Ngươi đừng chạy........."

"................." Không chạy mới lạ!

"He, bắt được ngươi rồi!"

"................."

Có vật gì đó sắt nhọn bay qua đỉnh đầu Lý Nam, lưu loát cắm trên tường đối diện, không ngừng rung động.

....................

Một con dao ăn. = =

"Đôi cẩu nữ nữ các người cút ra ngoài cho ta!" Giai Kỳ đứng trên lầu rống, "Nếu không đi ra ngoài, con dao tiếp theo sẽ bay qua đầu của mỗi người!"

Lý Nam sửng sốt một chút, tay vẫn còn ôm eo của ta, không có buông ra.

Con dao tiếp theo bay qua đây.

"Phốc!" Máu tươi phun ra.

Người ký lạ kia ngẩng đầu liếc nhìn Giai Kỳ một cái, không hề nhìn cây dao cắm trên ngực, rất là bình tĩnh hỏi Giai Kỳ một câu: "Xin hỏi từ nơi này đến phố Vương Phủ Tỉnh [1] phải đi như thế nào?"

Giai Kỳ ngây người một chút: "Ra cửa quẹo trái, ước chừng 50 mét có một trạm xe bus, cũng có thể kêu taxi."

"Cám ơn." Nàng xoay người liếc nhìn chúng ta một cái, sau đó nhìn nhìn cây dao trong ngực, rút xuống, quay đầu lại đi tới, "Ngươi có muốn lấy lại dao không?"

Giai Kỳ lắc đầu.

Vì thế người kia xoay người lướt qua bên người chúng ta rồi đi ra ngoài.

Lý Nam vẫn như trước ôm ta ngẩn người.

Mọi người đều ngẩn người.

Người kia đi tới cửa, lại quay đầu: "Các ngươi có ai biết Ngô Triết Hàm không?"

Vẻ mặt Giai Kỳ không thay đổi, thản nhiên gật đầu: "Có biết. Ngươi là gì của nàng?"

"Ta gọi là Ngô Cửu," Người kia rất là bình tĩnh trở lại, "Ta là tỷ tỷ của Ngô Triết Hàm"

Toàn bộ căn phòng trong chốc lát bỗng trở nên phi thường im lặng.

Giai Kỳ chậm rãi xuống dưới lầu, cau mày trừng mắt liếc chúng ta một cái, hỏi Ngô Cửu: "Ngươi tìm nàng có chuyện gì không?"

Sắc mặt Ngô Cửu không thay đổi: "Mẫu hậu nói lão bà của ta ở trong tay nàng."

"..................." Chắc chắn là ngươi nghe lầm......

"Thật không?" Lý Nam cười nói, "Lão bà ngươi tên gì?"

Ngô Cửu nhìn nàng một cái: "Lý Nam."

"...................."

.....................

...................................

.................................................

Ngô Cửu nói: tên Ngô Cửu này là do phụ hoàng đặt, đứa nhỏ nhiều lắm đặt tên không hết, cho nên gọi là Ngô Cửu.

Ngô Cửu nói: Lý Nam là người yêu tam thế của nàng, duyên định kiếp này.

Ngô Cửu nói:................

Giai Kỳ ôm ta ngồi ở một bên, chờ xem Lý Nam nổi bão.

....................

Nhưng vì là Giai Kỳ ôm ta.............Cho nên tất cả đều không cần nhìn~

A, bất quá vì sao muốn ôm ta?

Nhìn nàng.

"Nhìn ta làm gì? Xem diễn đi!" Giai Kỳ cau mày, "Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao?"

".................." Ta chỉ thấy kỳ quái, rõ ràng vừa rồi ngươi còn tức giận như vậy........

"Có chuyện như vậy............." Giai Kỳ cười rất kỳ quái, "Lý Nam ở bên ấy*, cư nhiên không nhìn ra...." (Lạc: câu này theo mình hiểu có lẽ là Lý Nam ở bên phe của mẹ Ngô Triết Hàm nhưng lại ko biết chuyện này.='))

".................." Hoàn toàn......không rõ.............

Giai Kỳ gõ đầu của ta nắm đi qua: "Xem diễn."

"..................."

Lý Nam cười nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Ngô Cửu: "Tam thế tình duyên?"

Ngô Cửu thản nhiên gật đầu.

Lý Nam tiếp tục cười: "Tam thế (ba kiếp) là như thế nào?"

Ngô Cửu rất là bình tĩnh: "Kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba."

Lý Nam tiếp tục cười: "Vì cái gì nhất định là ta?"

Ngô Cửu dừng một chút: "Ngươi chính là lão bà của ta?"

Huyệt thái dương của Lý Nam bắt đầu nổi gân xanh.

Giai Kỳ nhướng mày: "Cẩn thận một chút, Lý Nam sắp nổi bão."

".................." Hai người các ngươi...........Quả thật là.......đáng sợ.......

"Lão bà." Ngô Cửu rất là đứng đắn kêu Lý Nam một tiếng, "Chúng ta sống chung đi."

"...................."

Lý Nam nhảy dựng lên đá một phát xoay tròn.

Ngô Cửu cũng không có trốn mà là nhẹ nhàng bắt được mắt cá chân của nàng: "Lão bà, chẳng lẽ muốn dùng nơi này làm giường?"

"..................." Người này.....

Thật là lợi hại!

Lý Nam cười nhìn nàng: "Giường sao có thế nào tốt bằng sô pha."

"Ta vẫn cảm thấy giường tốt hơn." Ngô Cửu còn thành thật đưa ra ý kiến.

"Sàn nhà thì sao?" Lý Nam tiếp tục cười.

"Lão bà ngươi có khuynh hướng SM."

"Ta còn chưa nói đến cái bàn."

"Thật ra ta khá là vừa ý cái cửa sổ kia."

"Tư thế đó cũng tốt."

"Ngươi cũng hiểu được?"

........................

"...................." Hai người kia đang nói gì vậy.............

Giai Kỳ che lỗ tai của ta, nổi giận nói: "Các ngươi nói đủ chưa."

Hai người quay đầu lại, cười với chúng ta.

......................

Cùng nhau lộ ra răng nanh.

Rùng mình.

........................

"Hai con sói." Giai Kỳ ôm lỗ tai của ta [= = nhưng mà nghe thấy hết rồi], liếc trắng các nàng một cái, "Cút sang một bên đi, không cho nhiễm bẩn nàng."

A? không hiểu.

"Không có." Cả hai rất là ăn ý, vẻ mặt ngây thơ, "Chúng ta vừa mới nói gì vậy?"

Sau đó Ngô Cửu cười, chỉ chỉ phía dưới váy của Lý Nam: "Tiểu khố khố." (quần lót)

"................." Đề tài................

Lý Nam cầm lấy cái ly trên bàn ném đi qua.

[1]: Phố Vương Phủ Tỉnh còn gọi là con phố không ngủ, là khu phố mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro