Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Chọn trêu chọc...

Cuối cùng thì tiểu Hiên vẫn không được chơi tàu lượn siêu tốc, nguyên nhân là quản lý viên nói tuổi của tiểu Hiên quá nhỏ, không đồng ý cho bé ngồi vào trong. Do đó, dưới cơn nóng giận, Giai Kỳ đã xử lý sạch toàn bộ bảo an của công viên, sau đó ôm tiểu Hiên về nhà.

..........

Về phần đạo diễn tỷ tỷ cùng với Tiểu ngôn đang ôm đầu vẻ mặt vô tội, coi như không thấy.

"Giai Kỳ, album ảnh của ta......" Tiểu Ngôn cực kì cẩn thận kêu rên, "Nó rất quý giá nha!"

Giai Kỳ quay đầu lại, điềm đạm cười: "Mạng quan trọng hay mấy tấm hình quan trọng hử?"

"........."

Vì thế Tiểu Ngôn vịn tường rút ra: "Quyển album trân quý này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!"

Giai Kỳ cầm album rời đi, cũng không hề quay đầu lại.

Hazz, các ngươi nén bi thương đi.

Ngày thứ hai......

"Hưởng tuần trăng mật?" Giai Kỳ nhíu mày, "Các người lại muốn làm gì nữa?"

"Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?" Mắt đạo diễn lóe sao, "Chi phí cho các ngươi hưởng tuần trăng mật không thành vấn đề đi? Chúng ta đi theo nhân tiện chụp một vài tấm hình là được."

"Cùng nàng?" Giai Kỳ nhìn ta một cái, sau đó rất không vui, "Ai nói là ta muốn đi hưởng tuần trăng mật với nàng?"

"........."

Rốt cuộc vẫn đi.

"A, Giai Kỳ, nơi đây trồng nhiều cỏ quá." Ah, ta thích ban công này.

Giai Kỳ đứng bên cạnh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía xa đạo diễn đang chạy nhanh khắp nơi, tùy tiện ừ một tiếng.

"........."

"Ta đi tắm." Nàng thản nhiên nhìn ta một cái, "Nhớ kỹ kéo rèm cửa sổ lại."

Rèm cửa sổ?

Giai Kỳ tắm rửa xong đi ra, nằm nghiêng ở trên giường, bưng một ly rượu đỏ, thản nhiên nhíu mày với ta: "Đến đây."

"........."

Khiều nhẹ chiếc lá non nớt kia, cho nên chiếc lá kia hơi hơi rung động, rồi nhẹ nhàng khép lại.

Nhẹ nhàng đùa bỡn mỗi một chỗ, mỗi chỗ đều có phản ứng khác nhau.

Chiếc lá nho nhỏ nọ hơi cuốn cong rung rung, giống như đang thẹn thùng thật đáng yêu.

Hơi thở Giai Kỳ có chút không yên, cả khuôn mặt đỏ bừng quát lên: "Rốt cuộc ngươi có tới hay không!"

"........."

Nhưng mà ta thích trêu chọc thêm một chút........

Trước không nên đi vào.

Giai Kỳ giận tím mặt: "Nếu ngươi còn tiếp tục trêu chọc cây Hàm Tu Thảo* kia nữa thì ta sẽ đạp ngươi từ trên ban công xuống dưới đấy!" (* cây xấu hổ hoặc cây trinh nữ.)

"........."

Nằm úp sấp trên giường: "Nhưng ta rất thích cây Hàm Tu Thảo này." A, chơi thật thích.

Đầu ngón tay ngoắc ngoắc: chơi thật tốt.

Giai Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn ta, kéo váy đứng lên.

Ủa?

"Hết thuốc chữa." Nàng cả giận nói, "Một kẻ ngốc!"

"........." Hm? Níu váy của nàng, "Ngươi đi đâu vậy?"

"Ta đi xem tiểu Hiên! tiểu Hiên còn thông minh hơn ngươi nhiều!"

"........." A?

............

Ta lại làm gì sai sao?

A, thời tiết thật tốt.

Ta tiếp tục trêu chọc Hàm Tu Thảo.

Buổi chiều đi biển, Giai Kỳ leo lên tàu đẩy các nhiếp ảnh gia xuống nước, sau đó tự mình điều khiển mang theo tiểu Hiên ra biển.

............

Ác ha ha ha ha, nhìn xem dáng người kia đi! Azz, vì sao lại quấn khăn quàng cổ? Nếu như không có thì tốt hơn.

Gật.

Ah, Nhưng mà không thể cho các ngươi nhìn!

Cho nên mặc như vậy cũng tốt lắm.!

A a a, ta thích ăn cá!

"Giai Kỳ câu cá đi câu cá đi!"

"Câu cá?" Giai Kỳ nhíu mày một cái, sau đó chợt hiểu ra, "Được thôi."

".........." Giai, Giai Kỳ........

"Không phải ngươi muốn câu cá sao? Ta thích cá mập hơn." Giai Kỳ thản nhiên nhìn ta một cái, "Bộ dạng trắng nõn trắng nà như vậy chắc hẳn cá mập rất thích nhỉ?"

".........."

Nhưng ngươi cũng không cần lấy ta làm mồi câu a......

A! Có một con! Đang bơi tới, bơi tới đây!

"Giai Kỳ....." Cứu mạng..........Ngươi đừng như vậy, không cần............

Giai Kỳ cau mày nhìn con cá mập kia, sau một lúc lâu mới từ từ đứng ở bên cạnh ta trên boong tàu.

" ? "

Cá mập bơi lại đây.

Càng ngày càng gần.

Mắt thấy cá mập đã đến trước mặt, Giai Kỳ bỗng nhiên giơ chân lên, hung hăng đạp lên đầu con cá mập, sau đó gầm lên một tiếng: "Dây điện lòi ra rồi kìa, đồ ngu!"

".........."

Tiểu Ngôn được rất nhiều nhiếp ảnh gia kéo lên trên boong tàu cấp cứu, Giai Kỳ tức giận, tự mình lái chiếc thuyền nhỏ* trên tàu, đi ra biển. (* Chiếc thuyền cứu sinh thường được trang bị trên những chiếc tàu du lịch phòng ngừa sự cố ấy .)

Bỏ rơi ta.

A, còn có Hiên!

Ôm tiểu Hiên cọ cọ.

Được rồi, con cứ tiếp tục ngủ đi.

A..............

Thuyền của Giai Kỳ càng ngày càng xa, dần dần trở thành một chấm nhỏ.

A..............

Mở ra điện thoại di động.

Bên cạnh vang lên giọng nói rất tò mò của đạo diễn: "Ngươi gọi điện thoại cho ai? Bồ nhí?"

Giai Kỳ có lệnh, lúc nàng không có ở đây, cứ mỗi phút là phải lấy di động ra nhìn hình.

Ở trên biển, thuyền đến thuyền đi, khung cảnh rất nhộn nhịp.

Trên vai chợt có tay của ai đó, rất nhẹ nhưng vẫn làm ta giật cả mình. Tay run lên, điện thoại di động phút chốc rơi xuống nước.

Xoay người liền nhảy xuống.

............

Quên mất, mình không biết bơi...........

Có bàn tay lôi ta đặt lên thang lầu, người trên boong tàu đỡ lấy ta, kéo ta lên.

Điện thoại di động..........

"Không biết bơi còn nhảy xuống nước làm gì!" Hình như có chút tức giận.

Khóc: "Nhưng đó là của Giai Kỳ cho ta, bên trong còn có hình chụp của chúng ta, Giai Kỳ nói, lúc nàng không có ở đây mỗi một phút phải nhìn một lần."

Người trước mắt sững sờ một chút, cúi đầu nằm úp trên ngực ta: "Ngươi là đứa ngốc."

".........."

"Mới đến hả?" Đạo diễn đại nhân nhổ nước miếng, "Ta cũng đã dựng xong chương trình cho các ngươi rồi, chờ bắt đầu diễn."

"Không," Lý Nam cười khẽ ở bên tai ta, "Ta tự có sự sắp đặt của mình."

".........." Điện thoại di động của ta...........

Bên hông lại lần nữa có song cuồng đánh tới, sau đó boong tàu mạnh mẽ nhoáng lên một cái, có một bóng dáng chợt xuất hiện.

Lý Nam linh hoạt nhảy tới một bên, vì thế bóng người kia toàn bộ nện vào trên người của ta.

"Rất tốt rất tốt! Góc độ này rất đẹp!" Ở bên kia, đạo diễn đại nhân rất hưng phấn, "Lý Nam, ngươi gần thêm chút nữa, tay của phế Sài ngươi muốn kéo bao lâu cũng được, S nữ vương, ngươi tiếp tục nằm trên người Phế Sài đi! A, động tác này thật khiến cho người ta mơ mộng!"

".........." Giai Kỳ chỗ ngươi ngồi có vấn đề............

.............

Ngươi đừng nhìn ta như vậy, vừa rồi ta không có chú ý đến nàng là ai!
..............

Hu hu hu hu Ngươi xem, ngươi lại không tin ta.............

Oán niệm rơi lệ!

"Ống kính chủ yếu nhằm vào trên người S nữ vương cùng Lý Nam – xuất hiện như người thứ ba! Yes! Biểu tình của S nữ vương rất tốt!"

Sau đó gào lên: "Quả nhiên chỉ có thời điểm này mới có thể làm cho thân thể của nữ vương cảm thụ sâu sắc tình yêu đối với Phế Sài! S ngươi, yêu ngươi, ngoại trừ ta, ai cũng không được phép S ngươi!" (Cái quái gì đây....)

Sau đó sói tru.

Một đám nhiếp ảnh gia cũng sói tru theo.

".........."

"Ngươi nói đi, ta mới đi bao lâu hả!" Giai Kỳ cả giận nói, "Nói, lúc không có mặt ta, ngươi có mỗi phút nhìn hình một lần, ngươi có nhìn sao!"

Gật, khóc: Cũng bởi vì nhìn nên mới gây ra cái cảnh huyên náo này.........

"Điện thoại di động của ngươi đâu!"

Khóc: "Rơi xuống nước.....Vừa rồi ta mới nhảy xuống tìm......"

Giai Kỳ có chút ngây ngẩn cả người, sau đó cau mày: "Ngươi biết bơi sao?"

Lắc đầu, rơi lệ: Nếu biết thì ta đã không cho Lý Nam chạm vào ta! Thật sự sẽ không!

"Ngươi......" Nàng tức giận vung tay lên, hình như muốn đánh ta một bạt tai.

Nhưng là không có.

"Còn có cái gì có thể quan trọng hơn ngươi nữa chứ!" Nàng tức giận níu quần áo của ta, ra sức mà lắc, "Ngươi, đứa ngốc này, con chim đần độn, không có não !"

".........." A..........ngất.......

Bất quá ta đúng là chim................

............

"Oa oa oa oa......." Bên kia đạo diễn tiếp tục la hét, "Hãy lắng nghe những lời này đi! Tràn đầy tình yêu a! Có ghi lại lại chưa?"

".........."

"Cái này gọi là ngược luyến*!" Tiếp tục gào khóc, "Chao ôi, Lý Nam, sao ngươi còn chưa đi?" ( từ này bên Trung Quốc = SM, ko biết có đúng hay không nhưng tra br>
A?

Lý Nam khoát tay nhìn ta, vẻ mặt thản nhiên, rất lâu mới từ từ xoay người.

"Công ty có việc, ta đi về trước." Nàng thản nhiên nói, "Ngươi cứ tiếp tục chụp các nàng đi."

Giai Kỳ vẫn như trước nắm chặt cổ tay của ta không chịu buông, chẳng qua là ánh mắt lại nhìn hướng Lý Nam rời đi, sau đó mới hơi buông lỏng ra.

Ơ?

Lại chợt siết chặc: "Ngươi là của ta!" Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, "Chỉ có thể là của ta!"

"Khụ khụ khụ khụ!" Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy........Ô ô ô ta là của ngươi, nhất định là của ngươi, ngươi không cần phải khiến cho ta tắt thở........

"Chỉ có thể là của ta." Thanh âm của Giai Kỳ có hơi phát chát, "Ai cũng không thể cho."

............

"Ta không chịu nổi nữa!" Đạo diễn đại nhân gào khóc một tiếng, "S nữ vương! Ta yêu ngươi! Làm sao ngươi có thể ngược luyến lợi hại như vậy!"

Một loạt luồng chớp đèn chợt hiện.

............

Thần a, xin tha thứ, ta là vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro