Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Ngươi là ai vậy ?

Xét thấy Giai Kỳ xử lý xong sự tình hỗn loạn, cuối cùng Tiểu ngôn và Lí nam đã trở lại. Tuy rằng cho dù như thế nào thì ta vẫn cảm thấy bạo quân nhà chúng ta rất có năng lực, nhưng cũng chẳng biết rốt cuộc tài năng của nàng từ đâu mà ra. Bởi vì nếu bằng năng lực của nàng mà đi quản lý chuyện lặt vặt của một công ty, rất có khả năng kết quả nàng sẽ dùng một cây đuốc đốt sạch đống văn kiện rắc rối, lý do sẽ là đống văn kiện này khiến cho lòng người phiền.

Ta cảm thấy công ty của nàng không chừng chính vì như vậy mà sụp đổ, xong rồi lại hứa cho ta nhà và xe, tuy vẫn không có. Bất quá không có cũng tốt, dù sao đã có nàng, ta tiếp tục làm tiểu bạch kiểm là tốt rồi.

He, ý kiến rất hay, ta rất có tiền đồ. (VC: sống bám vợ mà kêu có tiền đồ.)

Cuối cùng cũng lựa chọn được địa điểm, ở làng khu nghỉ mát mùa hè của Lí nam. Lúc ta đang định hỏi bác sĩ thì làm sao có nhiều tiền như vậy để mở khu du lịch, thì Tiểu ngôn cùng Giai Kỳ bắt đầu tranh luận là đến tột cùng là tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống hay là kiểu dáng Tây Âu.

"Kiểu dáng truyền thống thoạt nhìn rất quê mùa, ai muốn mặc chứ!"

"Hừ, ngươi chẳng hiểu thế nào gọi là Di sản văn hóa phi vật thể cả!"

"Tuy ta không biết cái gì gọi là Di sản văn hóa phi vật thể! Nhưng ta biết nếu ngươi dám tiếp tục làm loạn ta liền đem tài sản ngươi sở hữu biến thành di sản!" (VC: ý chị là muốn giết TN tỷ, từ đó tài sản của chị ấy sẽ thành di chúc.)

Tiểu ngôn lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ta, cầm lấy quyển sách, sau đó bỗng nhiên ném nó đi, ôm ta bắt đầu khóc nức nở.

"......."

"Nàng ăn hiếp ta! Vợ của ngươi ăn hiếp ta!" Nàng rưng rưng lên án.

Lắc đầu: Không biết.

"Kỳ!" Tiểu ngôn đứng dậy nhìn nàng, ngón tay chỉ ta, "Nàng nói ngươi không phải là vợ của nàng."

Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng:"Ai thèm."

"......" Ta thực vô tội.......

Hôn lễ đương nhiên vẫn là kiểu dáng Tây Âu.

Ta vốn còn muốn tìm bà nội trở về, hình như cũng phải thông báo cho Dạ Kiêu quốc biết một tiếng, nhưng cuối cùng bởi vì không biết họ ở đâu nên phải đành lòng bỏ qua.

Khách mời đều là do Tiểu ngôn và Lí nam mời, tất cả đều là nữ nhân. Cư nhiên được Giai Kỳ đồng ý, nhiều nữ nhân như vậy.....

Lỗ tai đau xót:"Ánh mắt liếc chỗ nào đấy?"

"......" Xua tay, "Không có, ta đang tìm ngươi."

"Ta vẫn ở bên cạnh ngươi nãy giờ, cần ngươi đi tìm sao!" Giai Kỳ phẫn nộ quát, "Ngươi quả nhiên chính là tên háo sắc!"

"......" Chỉ suy nghĩ ở trong lòng thôi mà.........

A?

"Ngươi luôn ở bên người ta sao?" Sao mình không có phát hiện ta?

Giai Kỳ sững sốt một chút, quay mặt đi:"Ai biết ngươi có hay không gặp một người liền yêu một người, không giám sát được sao?"

Her......

Ôm:"Ta sẽ không phản bội ngươi đâu." Azz, "Đời này chỉ yêu một mình ngươi." Gật đầu, "Chỉ yêu mình ngươi thôi."

"Hứ," Nàng hơi tránh ra một chút,"Nói một lần là được rồi, còn nói đến hai lần."

"Trời ơi!" Bên kia có một người thở dài, ra vẻ rất là đau lòng muốn chết, "Ngươi nói như vậy, còn vị trí của ta ở chỗ nào..."

"....." Ta không biết ngươi, Lí nam ngươi cút sang một bên đi.

"Trước mặt công chúng ôm ấp còn ra thể thống gì nữa." Tiểu ngôn túm ta, "Nữ nữ trao nhận không thân."

Các mỹ nhân bốn phía bưng chén rượu buồn cười nhìn ta, bộ dáng rất thích thú.

Hừ! Ta ôm lão bà của ta, có gì không được?

"Nhìn biểu tình của ngươi kìa!" Lí nam nhéo hai bên mặt của ta, "Còn quyệt miêng!"

Các mỹ nhân che miệng cười trộm.

"Phế sài công....." Có nhân che miệng cười lên tiếng, "Phế sài công, nữ vương thụ......Ha ha ha......."

Sắc mặt Giai Kỳ lặp tức xanh tím, hung tợn nhìn ta liếc mắt một cái, một phen đẩy ta ra, rời khỏi.

"......" Đừng đi mà........Rơi lệ......

"Đúng rồi," Lí nam đột nhiên hỏi một câu, "Tiểu Hiên ở đâu?"

"Tiểu Hiên?" Sửng sốt một chút, nhìn Tiểu ngôn, "Không phải ngươi ôm sao?"

Tiểu ngôn buông tay:"Có người nói Tiểu Hiên dễ thương, ôm đi nhìn rồi."

Khóc:"Nàng có cánh a, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

Bình thường đều là giấu ở trong quần áo. Nhưng là nếu người kia sờ lưng của nàng......

"Đáng yêu quá!" Bỗng nhiên bên kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi, "Cánh !"

........

Thời điểm chạy tới Tiểu Hiên đã bị người khác cởi quần áo, thân mình xích lõa ngồi ở trên bàn cơm, cúi đầu uống chén rượu. Đôi cánh nhỏ màu đen ở phía sau thỉnh thoảng phịch vài cái, sau đó nàng ngẩng đầu, đối với chung quanh cười, lộ ra răng nanh vừa mới lớn.

Lại một trận kinh hô.

Ta quay người đi qua nhéo Tiểu ngôn, khóc:"Hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Oa, đàn sắc nữ này." Tiểu ngôn không thèm nhìn ta, "Sau khi nàng đầy tháng ta cũng chưa từng được cởi quần áo của nàng ra xem."

"......" Ngươi mới là sắc nữ thì có......

Tiếp tục lên án:"Hiện tại phải làm gì?"

Có khi nào Tiểu Hiên sẽ bị nhốt vào bên trong lồng sắt không? Hu hu hu, đều là lỗi của ngươi!

Tiểu Hiên nhìn bốn phía xung quanh, thấy được ta, sau đó vươn tay, muốn ôm ta một cái.

Tiểu Hiên! Rơi lệ! Cha không có bảo vệ tốt ngươi!

Đẩy ra đám người, chen đi vào ôm lấy Tiểu Hiên.

"Là con của ngươi hả?" Có một vị mỹ nhân hỏi.

Gật đầu:"Của ta cùng Giai Kỳ"

Bốn phía sững sốt một chút:"Con ruột của các ngươi?"

Chẳng lẽ là con nuôi!

Trừng ngươi.

"Đúng là có điểm giống." Có người bắt đầu bình luận, "Ánh mắt giống ngươi, cái khác đều giống cô dâu."

Một đám người bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó khó hiểu nói:"Chẳng lẽ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến nhường này rồi sao?"

"......"

Trên vai bỗng nhiên xuất hiện một đạo móng vuốt.

Còn tưởng là Lí nam, cho nên quay đầu lại trừng nàng.

Kết quả lại không phải.

Một tỷ tỷ tóc dài xinh đẹp, nước mắt lưng tròng nhìn ta.

..........

Mỹ nhân tỷ tỷ không nói lời nào, ôm ta thật chặt.

..........

"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!" Nàng ôm cổ ta, "Hàm Hàm, ta tìm con thật khổ a."

"......" Tỷ tỷ, ngươi là ai vậy.........

"Hàm Hàm của ta...." Nàng nức nở hướng ta khóc lóc, kể khổ, "Phụ hoàng bởi vì làm thất lạc con nên bị mẫu hậu của con bỏ rơi......."

"......" Phụ, phụ hoàng? Mẫu hậu?

"Con đi theo ta đi tìm mẫu hậu nói cho rõ ràng, bằng không nàng sẽ lấy người khác......."

"......" Ngươi ngươi ngươi trước hãy buông ra.......

"CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐÓ!" Gầm lên giận dữ.

Khóc: Ta chỉ biết........Giai Kỳ từng nói điều đầu tiên chính là đừng bao giờ để cho nàng nhìn thấy tình huống nàng không muốn thấy, dù là vô tình cũng không được.

"A, con dâu." Vị mỹ nhân tự xưng là phụ hoàng của ta buông lỏng tay ra, nhìn Giai Kỳ, "Bộ dáng của con dâu thật giống mẫu thân của Hàm Hàm nha."

Giai Kỳ sững sốt một chút, "Ngươi nói cái gì?"

"Hửm?" Vị phụ hoàng này cũng sửng sốt một chút, "Làm sao vậy?"

Giai Kỳ giận tím mặt:"Ngươi dám nói trông ta giống lão thái bà!"

"....."

Phụ hoàng đại nhân nhìn ta liếc mắt một cái, trao đổi một chút tin tức.

Nàng: Nữ nhân này thật khủng bố.

Ta: Ngươi còn chưa có gặp qua thời điểm nàng khủng bố đâu.

Nàng: Chẳng lẽ bằng trình độ của mẫu hậu con.

Hả?

"Hai người các ngươi rốt cuộc muốn ôm tới khi nào đây?"

Phụ hoàng đại nhân cùng ta đều bị hoảng sợ, nhanh chống ôm lấy nhau, sợ hãi nhìn Giai Kỳ: Ngươi muốn làm gì?

Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng ta, sau đó cười lạnh một tiếng:"Muốn ta đem hôn lễ này biến thành lễ tang không? Vừa đúng lúc đều là màu trắng, thay đổi cũng rất thuận lợi."

"......."

Phụ hoàng đại nhân nhìn ta: Nàng thật khủng khiếp! Làm sao con dám cưới nàng làm vợ vậy?

Khóc: Không còn cách nào, vì con thích mà.

Phụ hoàng đại nhân tiếp tục khóc: Chúng ta thật giống nhau, Hàm Hàm con cùng ta quá giống, chúng ta đều rất đáng thương.

Vì thế hai người cùng ôm nhau khóc rống lưu nước mắt.

"Các ngươi rốt cuộc có chịu buông tay hay không!!!!"

"......."

Buông........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro