Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Tiểu yêu tinh!

(A! tiểu yêu tinh cuối cùng cũng được sinh ra >.<)

Sau khi Lí Nam và Tiểu Ngôn đi về, Hứa Giai Kỳ bắt đầu hoàn toàn không chịu nhìn ta. Tuy rằng vẫn áp bức ta như trước nhưng một câu cũng không nói với ta.

Tiếp theo, ta chỉ có thể tiếp tục năng nỉ nàng. (VC: câu này ta chém! T^T)

"Hứa Giai Kỳ....."

Ở bên kia, người nằm nghiêng ở trên ghế sô pha, chậm rãi mở mắt, nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lại nhắm mắt.

Trông giống như hình ảnh một con mèo ngủ gật.

Vì thế ta không hề quấn quít lấy nàng, ngược lại bắt đầu thưởng thức bộ dáng nàng ngủ.

.............

Xem trăm lần cũng không thấy chán. her her her.....

Con mèo quý tộc chợt mở mắt, lười biếng nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lật người, đưa lưng về phía ta, tiếp tục ngủ.

"......." Vẫn không thèm để ý tới ta.......

Không để ý thì thôi, ta tự chơi một mình vậy.

Tự chơi một mình. tự chơi một mình..........

Kỳ thật sau khi Lí Nam và Tiểu Ngôn đi về, ta không có bị đánh cũng không bị mắng, tựa hồ đã có sự tiến bộ, nhưng trên thực tế, ta tình nguyện bị nàng đánh, bị nàng mắng. Ít nhất nhờ vậy mà cơn giận của nàng sẽ lập tức tiêu tan đi, không giống hiện tại, mắc nghẹn, làm cho tinh thần của ta cũng chịu ngược đãi theo.

Ý nguyện chưa thành, ta từ trong phòng đi ra, ngồi đối diện Hứa Giai Kỳ, nghĩ nghĩ, quyết định đi hiểm chiêu.

Sau đó ta rón ra rón rén tiêu sái đi qua, cúi người xuống.

Ta muốn nghe âm thanh của tiểu yêu tinh nhà ta.!

Tay của Hứa Giai Kỳ trước sau như một chống đỡ được mặt của ta, sau đó quay đầu hung tợn trừng ta, nhưng cũng không có nói chuyện.

Ta bắt lấy cái tay kia, chỉ chỉ bụng của nàng:"Ta muốn nghe âm thanh của tiểu yêu tinh."

Bình thường trước tình huống này, Hứa Giai Kỳ cơ bản đã dùng khủy tay đem ta đánh bay, nhưng hiện tại thân thể của nàng đã không thể làm ra động tác như vậy, nên đành phải tiếp tục trừng mắt ta, nhìn ta đem đầu áp đến trên bụng nàng, nghe thanh âm của tiểu yêu tinh.

"Tránh ra." Rốt cục nàng đã mở miệng, lạnh như băng, "Không muốn chết trong lời nói liền tránh ra cho ta."

Mặc kệ, ta quyết định thừa dịp thời điểm móng vuốt của lão hổ bị cắt đi nên xa xỉ một lần, hưởng thụ sờ mông lão hổ....

..........

Có phải ta đã hiểu sai hay không?

Cách một tầng da thịt mềm mại, bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, giống như đánh vào cái trống nhỏ, một tiếng thanh.

"Thùng thùng đông, ta nghe được!" Ta ngẩng đầu nói cho Hứa Giai Kỳ, nhưng nàng chỉ cau mày, vi quyệt miệng, nghiêm mặt không có nhìn ta.

"Nghe được thì thôi, ồn ào cái gì!"

"Ta lần đầu tiên nghe được đó....." Tiểu yêu tinh của ta, đương nhiên hưng phấn.

Nàng đẩy đầu của ta ra, lắc người, đổi thành nằm ngửa: "Vậy ngươi chỉ cần nghe một lần là đủ, về sau không cho đến làm phiền ta nữa!"

"Được!" Ta nhanh chóng chạy qua.

Bên tai vẫn còn âm thanh, tay của ta nhẹ nhàng vuốt bụng của nàng, cảm giác được động tác của tiểu yêu tinh, sau đó chậm rãi vuốt phẳng.

Bất quá, dần dần, hình như còn có âm thanh gì đó.

"Chẳng lẽ là song bào thai?" Ta ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Kỳ, "Ta hình như nghe được hai tiếng tim đập."

Hứa Giai Kỳ lập tức mở mắt: "Làm sao ta biết được, không chừng ngươi nghe được nhịp tim của chính mình."

"Thật không?" Ta đứng thẳng dậy nghe ngóng, "Hình như không có a." (VC: ~>.
"Ngươi lo nhiều như vậy làm gì!" Nàng lại lật người một cái, đưa lưng về phía ta, "Ngươi nghe đủ rồi chứ, bây giờ ta muốn ngủ."

Ta nhanh chóng xông đến: "Không đủ!"

"Ngươi có phiền hay không!" Nàng quay đầu trừng ta, khuôn mặt trắng nõn trong suốt ngày thường có chút hơi nhiễm hồng.

"........." mặt đều giận đến đỏ rầu a.........Ta coi như chấm hết.......... (VC: phế sài ơi phế sài, pó tay với bạn lun! rõ ràng zị mà.....^^!)

Ta ngoan ngoãn thối lui đến một bên, cúi đầu: "Ta sẽ không làm phiền ngươi, chúc ngủ ngon."

Nàng thấy thế mới quay đầu qua kia.

Một lúc lầu.

"Ngu ngốc! Ngu ngốc ngu ngốc!"

"Ai?" mắng ta sao? Vì cái gì lại mắng ta?

"Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!"

".........."

Được rồi, ngu ngốc thì ngu ngốc vậy, dù sao ta cũng bị ngươi mắng quen rồi.

Ta vẫn như trước nhìn thân thể nàng hơi phập phồng, nghĩ rằng chắc nàng thật sự bị tức đến hỏng rồi, về sau ta muốn chậm rãi sống sót qua khỏi thời gian này.

Hazz.

Gần đây lưng của ta luôn luôn ngứa, không biết sao lại ngứa thế này. Bởi vì ngứa trên chỗ xương bả vai, nên ta gãi không đến. Đành phải giống như động vật, hướng tới vách tường cọ lên cọ xuống.

"Ngươi đang làm cái quái gì đó?" Hứa Giai Kỳ cau mày nhìn ta.

"Ngứa." Ta chỉ vào lưng của mình, "Ta gãi không tới."

Hứa Giai Kỳ hơi hơi thở dài, vỗ vỗ ghế sô pha: "Lại đây ngồi"

Ta ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.

Nàng đem ta ấn ngã xuống sô pha, sau đó kéo áo ta lên.

"........." Ta còn chưa có nhìn lén ngươi mà ngươi cứ như vậy xem ta.......Ăn ngon mệt.

"Đây là cái gì?" Tay nàng lạnh lẽo ở trên xương bả vai của ta di chuyển, "Màu đen, muốn theo trên lưng của ngươi dài ra."

".........." Lời của nàng một câu ta cũng không có nghe rõ, chỉ biết là xúc cảm lạnh lẽo kia thật thoải mái.......

Nàng bỗng nhiên rút về rảnh tay, đột ngột. Ngay sau đó, bên tai ta truyền đến tiếng khớp hàm cắn chặt.

Ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nàng ôm bụng lui đến trên sô pha, cau mày, mồ hôi lạnh theo trên trán từ rừ toát ra.

"Lấy điện thoại của ta gọi cho Lí Nam......" Hơi thở của nàng dồn dập nói cho ta, "Mau!"

"Không gọi 120 sao?" Hẳn là nhanh hơn đi......

"Ngươi điên rồi hả?" Âm thanh của nàng đã muốn bắt đầu phát run, "Ta cũng không biết sẽ sinh ra cái gì, nếu đến bệnh viện, về sau chúng ta sẽ không được bình yên....."

"......." Ta chạy nhanh cầm lấy di động đặt trên bàn, bắt tay vào tìm số điện thoại của Lí nam.

Rất nhanh Lí nam đã chạy đến, đồng hành còn có Tiểu Ngôn.

"Sao ngươi cũng đến đây?" Ta nhìn Tiểu Ngôn.

"Chẳng lẽ để Lí nam một mình đến đây sao?" Tiểu Ngôn trừng mắt nhìn ta, liếc một cái: "Đem Kỳ tra tấn thành bộ dạng này, món nợ này sau này ta sẽ tính với ngươi."

"........"

"Đừng ở đó đấu võ mồm nữa," Lí nam mở một cửa phòng, "Mau dìu nàng vào trong"

Thế này Tiểu Ngôn mới đi qua giúp đỡ Hứa Giai Kỳ.

Ta nghĩ cũng nên đi qua hỗ trợ, lại bị Lí nam chặn ở ngoài cửa.

"Có ngươi chỉ thêm phiền." nàng nói không lưu tình chút nào, "Ở bên ngoài chờ là được."

"Nhưng....."

Lí Nam không để ý đến ta nữa, "cạch" một tiếng đóng cửa phòng.

Hứa Giai Kỳ.............

Một trận đau đớn không biết từ đâu truyền lại, ta ôm vai ngã xuống.

Đây là loại thống khổ mà ta chưa bao giờ gặp qua.

Có cái gì đó sẽ từ nơi đó chui ra? Là cái gì?

Hứa Giai Kỳ rên rỉ đứt quãng truyền ra, kích thích màng tai của ta.

Nhưng đau đớn trên lưng vẫn không hề giảm.

"Trời ạ, đây là cái gì!" Trong phòng truyền ra tiếng kinh hô của Tiểu ngôn, "Đây là.......đây là......"

"Đừng hoảng hốt, trước hết hãy đem đứa nhỏ lấy ra đã." Là Lí Nam.

Quả nhiên là yêu quái sao?

Lưng đau quá, đau quá.........

"Oa......." Một tiếng khóc to rõ của trẻ con vang lên, đem ý thức mơ hồ của ta kêu trở về.

"Phế Sài ngươi mau vào xem......" Tiểu Ngôn chạy vội đi ra. Sau đó giống như nhìn thấy gì đó: "Trời! lại gì nữa đây?"

Cố gắng đứng lên, nhưng một đạo đau đớn hơn nữa theo sau lưng truyền đến.

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Là ta sinh con chứ không phải ngươi sinh!" Thanh âm Hứa Giai Kỳ nổi giận đùng đùng từ bên trong truyền ra, "Ngươi la cái gì?"

"Không phải không phải a, các ngươi mau ra đây nhìn nè." Tiểu ngôn hướng bên trong gọi.

Quá lớn đau đớn hao hết tâm lực của ta, còn không kịp chờ các nàng đi ra, trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống.

"Thật kỳ lạ....." Mơ hồ nghe được âm thanh của Tiểu Ngôn, "Cánh của các nàng từ đâu mà ra?"

"Sao ta biết," Hứa Giai Kỳ   tức giận, sau đó không hờn giận nói: "Nàng quá xấu."

"Con nít mới sinh đều như vậy, qua vài ngày thì sẽ đẹp lên." Giọng Lí Nam tựa hồ mang theo ý cười, "Ta cảm thấy đôi cánh nhỏ của nàng rất đáng yêu."

"Đúng vậy!" Tiểu Ngôn cũng đi theo phụ họa, "Ta rất thích đôi cánh này, hay là ta cùng Phế Sài sinh thêm một đứa cũng tốt lắm."

"Ngươi dám!"

"Ai nha, cho ta mượn nàng một dùng một chút thôi, dù sao ta chỉ muốn có một đứa con có cánh, cũng không phải muốn nàng."

"Không được!"

"........." Đang nói ta à?

Cố gắng từ từ mở to đôi mắt.

Hứa Giai Kỳ nằm ở trên giường ôm tã lót, Lí nam cùng Tiểu Ngôn vây quanh nàng, cùng nhau đùa với tiểu hài tử.

A? là tiểu yêu tinh của ta?

"Ta cũng phải nhìn, ta cũng phải nhìn!" Ta nhanh chóng nhấc tay lên, ý bảo, "Ta cũng phải nhìn tiểu yêu tinh!"

"Cuối cùng cũng tĩnh?" Lí Nam quay đầu, "Ngươi tự mình lại đây xem."

"Vừa rồi ta nghe được từ cánh," Ta cao hứng phấn chấn chạy tới, "Tiểu yêu tinh nhà chúng ta có phải hay không có cánh?"

Hứa Giai Kỳ trừng mắt nhìn ta, liếc một cái: "Xấu muốn chết!"

"........." Đây là lời mà người làm mẹ nên nói sao......

Ta xem một chút, sau đó -

"Thật sự quá xấu a....."

"Hai ngươi thật đúng là trời sinh một đôi." Tiểu Ngôn thở dài, "Đã nói sau này sẽ đẹp rồi....."

"Thật chứ?"

Lí nam cười gật gật đầu: "Đương nhiên."

Vậy thì yên tâm.

"Ta thấy không cần thiết," Hứa Giai Kỳ liếc ta, "Ngươi cũng không nhìn thử là cái gì gien."

".........." Kia không phải còn có gien của ngươi sao.......Tổng hợp lại tổng hợp lại hẳn là phải rất đẹp mới đúng........

"A?" Ta bỗng nhiên nhớ đến, "Vì sao nàng có cánh nhưng ta lại không có?" Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Hứa Giai Kỳ: Sẽ không phải là do ngươi cùng yêu tinh khác sinh đi.......

Tiểu Ngôn nghiêng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn Lí Nam: "Chúng ta đoán xem hiện tại trong đầu nàng đang suy nghĩ gì đi."

"Còn đoán?" Hứa Giai Kỳ liếc ta một cái, "Khẳng định là nàng đang cảm thấy ta 'Hồng hạnh ra trướng' (ngoại tình), cùng người khác sinh."

Lí Nam gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

".........." Khóc,....

Bỗng nhiên Tiểu Ngôn vươn tay nắm cái gì đó ơ phía sau ta, lắc đầu thơ dài: "Ngươi nhìn đi, đây là cái gì"

Ta xoay người qua.

A? Cánh? Cánh màu đen?

"Tuy không biết sao lại như vậy, nhưng thực rõ ràng tiểu yêu tinh này này chính là con của ngươi." Lí Nam nhéo cánh của ta, "Ta thấy để biết đáp án này thì phải tìm đến bà nội, người đã nhận nuôi ngươi ?"

Hứa Giai Kỳ giơ lên tiểu yêu tinh nhìn trong chốc lát, cau mày: "Nàng sẽ mãi mang theo đôi cánh này sao?"

"Bây giờ còn không thể xác định." Lí Nam nhìn ta, liếc mắt một cái, "Ngươi nói cho ta biết địa chỉ của bà nội ngươi đi, hiện tại chúng ta sẽ đi tìm nàng để hỏi rõ."

"Vì cái gì không mang ta theo cùng đi?" Bộ dáng giống như muốn đem ta ném đi.

"Ngươi?" Hứa Giai Kỳ tức giận hừ một tiếng, "Sau lưng có một đôi cánh lớn như vậy, ngươi muốn giả trang thiên nga đen hay là quỷ Satan?"

"........"

"Một mình ta đi là đủ," Lí Nam dặn dò Tiểu Ngôn, "Hai người các nàng hiện tại một người vừa sinh con xong, hoàn toàn không thể ra ngoài, một người thì trên lưng có đôi cánh căn bản không dám ra cửa, cũng chỉ có thể làm phiền ngươi chiếu cố một chút."

"Cứ yên tâm," Tiểu Ngôn hướng về ta trừng mắt, "Ta sẽ hảo hảo chiếu cố các nàng."

Mồ hôi lạnh: Sao lại cảm thấy nàng thực không có lòng tốt đâu?

Giai Kỳ tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ phải đồng ý.

Đợi cho Lí Nam đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại ta, Hứa Giai Kỳ cùng với Tiểu Ngôn. Ba người cứ như vậy mà bắt đầu nổi lên cuộc sống ở chung kì quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro