Chương 17
Ở bệnh viện một ngày, vốn còn chưa khỏi nhưng Hứa Giai Kỳ vô tình gặp Lí Nam ở cửa phòng bệnh của ta. Vì thế dù ta khỏi hay chưa, nàng vẫn túm ta ra viện.
"Hứa Giai Kỳ....." Ta cẩn thận trưng cầu ý kiến, "Ta còn chưa có khỏi hẳn, đi ra ngoài e là sẽ bị nặng hơn....."
"Hay là vì nơi này thuận tiện để gặp Lí Nam?" Nàng bác bỏ không chút lưu tình "Ngươi có chết cũng phải chết trong nhà của ta."
"......." Tuyệt đối là nàng đang ghen! Chắc chắn là vậy! Nhưng sao ta không cảm thấy hạnh phúc mà lại thấy thống khổ?
..........
Cũng may cuối cùng cũng không có gãy xương lần nữa, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, trên cơ bản liền khỏi hẳn. Hứa Giai Kỳvẫn như trước phụ trách nấu ăn, và độ lớn của bụng nàng cũng vẫn như trước làm cho người ta khó tin.
Đợi hơn nửa tháng sau, bụng của nàng đã giống như phụ nữ mang thai chín tháng. Cuối cùng nàng cũng phải bất đắc dĩ nằm ở nhà, để cho ta hầu hạ, chăm sóc.
Do đó, hiện tại nàng thật sự đã trở thành một vị nữ vương.
Người lớn nói trẻ con được nuông chiều từ bé như đưa cơm đến miệng, quần áo mặc đến trên người, hiện giờHứa Giai Kỳ cũng giống như một đứa nhỏ bị làm hư, mỗi ngày ngồi ở trên sô fa xem tivi, ngẫu hứng thì đi tản bộ trên cỏ, mỏi chân thì ta giúp nàng mát xa, nếu có đau vai thì ta xoa bóp cho nàng. Còn lúc buồn bực thì ta cho nàng cắn mấy miếng, sau đó chạy nhanh đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng ngừa chó dại.
Đương nhiên chuyện này Hứa Giai Kỳ không hề hay biết, bằng không ta sẽ chết thật thảm....
"Ta muốn nghe âm thanh của con......" Chắc bây giờ đã có thể phát ra âm thanh.......
Hứa Giai Kỳ ngồi trên sô fa chậm rãi uống nước trái cây, xem tivi, sau đó mặt không chút thay đổi bác bỏ: "Mơ đi!"
"Nhưng mà...."
"Ngươi không được phép chạm vào ta dù chỉ một ngón tay" Nàng quay đầu nhìn ta liếc mắt, âm trầm nói, "Mỗi lần nhớ tới buổi tối hôm đó.............Ta liền hận không thể giết ngươi...."
"......" Vậy ngươi còn sai ta bóp chân, đắm vai.....Hơn nữa tối hôm đó, ta hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì.....
Nhưng sao có thể chịu thiệt như vậy chứ.
"Hứa Giai Kỳ....." Ta muốn nghe.....
"Không được!"
"Hứa Giai Kỳ...."
"Tránh sang một bên"
"Hứa Giai Kỳ...."
"Ngươi muốn chết hả?" Nàng cắn răng trừng ta, "Ngươi có biết khiến cho phụ nữ mang thai nổi giận là không tốt cho đứa nhỏ?"
"........" Đã biết..........
Oán niệm........
Tiểu yêu tinh, ta rất nhớ ngươi! Ngươi phải biết rằng thật ra ta rất nhớ ngươi, nhưng mẹ ngươi không cho ta chạm vào ngươi.....
Rút cục thì nàng vẫn không cho ta chạm vào tiểu yêu tinh.
Tuy nói việc ăn uống của Hứa Giai Kỳ là do ta chiếu cố, nhưng mọi người phải biết rằng, ta là một ô sin ngu ngốc. Trạng thái ngu ngốc này vĩnh viễn không thể thay đổi được, cho dù ta có cố gắng rèn luyện cỡ nào thì ta vẫn dùng hơn 10 tấn nước để rửa vài cái bát và luộc trứng gà. Còn với việc giặt quần áo thì Hứa Giai Kỳrất lo lắng nên đều là nàng tự làm lấy. Nàng từng nói nếu ta giặt hỏng một bộ quần áo của nàng thì sẽ đem ta bán để trừ nợ.
Cũng may không có đem ta bán đi.
Ngày hôm sau, Tiểu Ngôn từ nước ngoài trở về
Nàng vừa về liến theo Lí Nam đến nhà của chúng ta.
"Nghe nói người mang thai tiểu yêu tinh, sao lại lớn như vậy?" Nàng chạy đi qua vuốt bụng Hứa Giai Kỳ, "Ta muốn nghe âm thanh của nó một chút."
"......." Ta đây còn chưa được nghe, Hứa Giai Kỳ đừng đáp ứng nàng.
Ai ngờ Hứa Giai Kỳ lại nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó gật đầu.
"........" Khi dễ ta! Vì cái gì chỉ khi dễ một mình ta!
Bên kia đang cao hứng phấn chấn nghe nhịp tim của tiểu yêu tinh, còn ta thì đứng bên cạnh oán niệm rơi lệ.....
"Sao vậy?" Lí Nam ôm tay đứng bên cạnh ta, "Hứa Giai Kỳ không cho ngươi đụng?"
Gật đầu.
"Ra là vậy...." nàng có chút đăm chiêu, gật đầu, sau đó từ trên người lấy ra một chiếc cà vạt, "Này, trả cho ngươi."
Ta không biết vì sao mà nhận lấy, nhìn rõ mới thấy đó chính là chiếc cà vạt mà ngày hôm đó nàng đã mượn ta.
"..........." Hiện tại đưa cho ta......
Ta nhanh chóng nghiêng đầu nhìnHứa Giai Kỳ.
Chỉ thấy nàng nhìn ta, cười rất âm trầm khủng bố, mơ hồ hiện ra một đôi răng nanh lợi hại.
"........."Rơi lệ! Lí Nam ngươi chính là đang hãm hại ta! Ngươi khiến ta tận lực cúc cung tận tụy hầu hạ rồi sau đó chết!
"Chính là tùy tiện mua ở tạp hóa, không ngờ bác sĩ Lí còn đặc biệt đưa lại đây." Hứa Giai Kỳ cười đến kỳ quái, "Ta còn định chuẩn bị cho ngươi giữ lại làm kỷ niệm đấy."
"Sao vậy được......" Lí Nam cười, ôm vai ta, "Việc này ghi nhớ trong lòng là được, không cần câu nệ hình thức làm gì."
Ta nhanh chóng tránh ra, hướng Hứa Giai Kỳxua tay: "Ngươi đừng nghe nàng nói lung tung....."
Hứa Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, quay mặt đi không hề để ý đến ta.
Ta ngược lại đem toàn bộ oán hận tập trung ở Lí Nam trên người, không nháy mắt nhìn nàng, nước mắt ở hốc mắt rơi ra.
"Khụ!" Nàng làm bộ dường như không có việc gì, tiêu sái đi qua, "Ta hôm nay tới là để tiến hành kiểm tra thời gian thai nhi, chuyện này cứ tạm thời gạt qua một bên...."
"Giao cho Tiểu Ngôn là được rồi." Hứa Giai Kỳ không chút do dự cự tuyệt, "Ngươi đi cùng Ngô Triết Hàm của ngươi đi."
"......." Cái gì mà 'Ngô Triết Hàm của ngươi' .....Ta rõ ràng là của ngươi....
Vì thế, bên kia Tiểu ngôn giúp Giang Ánh Nguyệt đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể, ta ở bên này bị Lí Nam ép ngồi trên sô fa, đã vậy còn bị nàng hung hăng ôm cánh tay, muốn thoát cũng thoát không ra.
"Ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ta đi." Lí Nam cười, nắm mặt của ta cùng nàng đối diện, "Ta sẽ hại ngươi sao?"
"........" Rõ ràng ngươi đang hại ta.......
Nàng cười nâng cằm của ta: "Cười một cái nào?"
"......" No.
"Cười một cái thôi......."
No no no.
Lí Nam cười cười, đem ta đè lên ghế sô fa, phủ thân mình đến mặt của ta.
"Các ngươi đang làm cái gì!"
Ta hướng tới bên kia xua tay, trong miệng khò khè không ra âm thanh hoàn chỉnh: "Ô ô ô......."
"Cư nhiên còn dám làm trước mặt của ta!" Hứa Giai Kỳ cả giận nói, "Ngươi......"
"Ngươi hiểu lầm, " Lí Nam cười xoay người sang chỗ khác hướng Hứa Giai Kỳ giải thích, "Sự tình không phải như ngươi tưởng tượng đâu."
"......." Nếu ngươi đem cái tay kia đặt ở trên lưng ta bỏ ra, ta liền cảm thấy ngươi kỳ thật là một người tốt......
"Còn là do ta suy diễn lung tung?" Hứa Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng.
"......." Thật sự tất cả đều là do ngươi tự mình tưởng tượng.......ta căn bản là bị ăn hiếp, hãm hại.......Xong rồi còn bị ngươi vu oan......
"Bình tĩnh, bình tĩnh...." Tiểu Ngôn ở bên kia đứng đắn khuyên can, "Giận dữ đối với thai nhi không tốt."
Gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."
Hứa Giai Kỳ trừng mắt nhìn ta, liếc một cái, quay đầu đi chỗ khác.
"......."
"Ghen tị a......" Lí Nam nhỏ giọng nói ở bên tai ta, "Ta đã nói không gì tốt hơn phép khích tướng mà."
"......." Không cần để gần như vậy.....
"Các ngươi lại đang làm cái gì?"
"......." Ta đã nói không nên để gần như vậy........
So với bị người như vậy hãm hại, ta cảm thấy yên lặng là tốt nhất. Tuy cuộc sống của chúng ta hình như cho tới bây giờ vốn chưa có yên bình....
" Xem ra con đường của ngươi còn rất xa, " Lí Nam lại cười, ôm cổ ta, cắn lỗ tai của ta, "Muốn cho nàng thích ngươi đến khi nàng có thể nhượng bộ ngươi thì ngươi mới là công đức viên mãn......"
"........" Ngươi cứ như vậy thì ta rất nhanh sẽ đi gặp phật tổ công đức viên mãn..........
"Tiểu ngôn, đuổi đôi gian phu dâm phụ kia ra ngoài!"
"........" Ta chỉ biết........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro