Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tiểu Yêu Tinh Bể Bụng

Khi ta trở lại nhà Hứa Giai Kỳ, nàng đang đứng trước cửa sổ nhìn màn hình di động. Vừa thấy ta tiến vào thì "ba" một tiếng tắt đi.

"Nữa giờ, không trễ cũng không sớm." Nàng chộp lấy tay ta, "Lí Nam nói cho ngươi?"

"......." Nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu.

"Thực nghe lời," Nàng cười lạnh một tiếng, "Sao ta chưa từng thấy ngươi nghe lời ta giống như vậy?"

"......" Có lầm hay không? Ta mà chưa từng nghe lời ngươi sao......

"Tuy rằng có đúng giờ, nhưng ngược lại tâm tình ta không hề tốt." Nàng liếc ta, "Tại sao ngươi bỏ đi?"

Nhớ tới ta lại muốn tức giận!

Ta quay mặt đi, không trả lời nàng.

"Ta kêu ngươi nói!"

Hừ!

Nàng thở dài một hơi: "Bởi vì ta muốn bỏ yêu quái?"

Yêu tinh!

"Ngu ngốc....." Nàng ôm cái trán, "Nếu ta thật sự làm phẩu thuật, hiện tại vẫn còn có thể đứng trước mặt ngươi sao "

A?

"Trong khoảng thời gian này, ta sẽ chú ý đến việc ăn uống." Nàng xoay người sang chỗ khác, "Lí Nam nói chỉ cần chú ý dinh dưỡng một chút, hằn sẽ không có vấn đề gì.....Bất quá, nếu như đến khi đó nó còn gây sự, ta thật sự sẽ đến bệnh viện....."

"Hứa Giai Kỳ....." Ngươi thật là tốt! Ta bị ngươi làm cho cảm động muốn khóc!

"Không cần kéo áo của ta!" Nàng hung hăng kéo tay áo "Không được để nước mũi dính vào áo ta!!!"

"Ô ô ô......" Thì ra bạo quân nhà ta là người tốt! Sao trước kia ta không phát hiện ra!"

"Trời ạ....." Thanh âm Hứa Giai Kỳ vô cùng buồn bực vang lên "Tại sao ta lại gặp được một người như ngươi....?

"......." Sữa đúng: Một yêu tinh như ngươi.

"Phải đi tắm cái đã" Nàng túm tay áo mình, đoạt nó từ trong tay ta, "Nhớ kĩ chuyện ngày mai đó."

"Ừ!" Gật đầu, "Hứa Giai Kỳ ngươi đói bụng chưa?" Lí Nam nói phải chú ý đến dinh dưỡng.

Nàng dừng một chút: "Đi siêu thị mua trứng gà và sữa về cho ta."

Tiếp tục gật đầu: "Vâng!"

Khi ta từ siêu thị trở về, Hứa Giai Kỳ đang ngồi trước cái bàn uống sữa. Nhưng mà tư thế kia.....

Hoàn toàn không còn tao nhã như trước kia, so với ta còn chật vật hơn.

"......." Có cần khủng bố như thế không?

"Nhìn cái giề?" Nàng lau một chút khóe miệng, "Mua đồ về chưa?"

Gật đầu.

Nàng nhìn túi đồ trong tay ta: "Đem đi luộc hết cho ta, nếu không đủ thì đi thêm một chuyến."

"......." Ta nhìn năm mươi quả trứng gà trong tay, nghĩ thử ta có nghe nhầm không? Lẽ nào lại là ảo giác trong truyền thuyết?

"Có nghe không hả? Ngươi còn chưa đi?"

"Vâng......"

Trời ơi! Hứa Giai Kỳ có phải bị yêu quái nhập vào rồi hay không? Giống như một loại yêu quái trư chẳng hạn, cũng chính là đồng loại với ta......

Ta ngồi bên cạnh nàng, kinh hồn khiếp đảm nhìn nàng uống hết hơn mười hộp sữa trên bàn, sau đó nàng đứng thẳng dậy nhìn ta.

"Nhìn ta làm gì?" Nàng trừng mắt liếc ta một cái, "Cũng không phải là ta ăn, là yêu quái trong bụng ăn!"

Đã nói là yêu tinh.......Ta chỉ vào bụng nàng: "Nó ăn được nhiều như vậy sao?" Không có làm bụng nhỏ nứt vỡ chứ?"

"Không có bể bụng được đâu." Nàng liếc ta một cái, chuẩn bị mở hộp sữa tiếp theo.

Tiểu yêu tinh nhà ta quả nhiên thật mạnh mẽ.....Bất quá ăn nhiều như vậy, tiểu yêu tinh thật sự sẽ không bể bụng mà chết? Ta đối với vấn đề này thực nghi ngờ.

Hứa Giai Kỳ uống sữa xong, đẩy cái bàn đầy hộp sữa ra, dựa vào ghế sô fa, sau đó lấy khăn tay xoa xoa miệng.

Toàn bộ quá trình ta vẫn nhìn nàng không nhúc nhích.

"Lại nhìn cái gì?"

"Cái kia....." Ta vươn tay lau khóe miệng của nàng, "Sữa còn chưa có lau khô."

"Ta thích." Nàng liếc ta, bắt chéo chân, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện cái eo thon nhỏ của Hứa Giai Kỳ hiện giờ bắt đầu lớn một chút, thoạt nhìn bụng cũng hở ra nhiều.

..........

Mới có một tháng......Bộ dạng nàng thật nhanh.......Nhưng là.....Cũng quá nhanh đi.....Cứ như vậy thì Hứa Giai Kỳcó chịu được không?

Đợi cho trứng gà đã chín, ta chuẩn bị kêu nàng ngồi dậy ăn, kết quả là thân thể của nàng đã mềm nhũn nằm xuống sô fa.

.........

Đang ngủ.....

Nhìn nàng thật mệt mõi.....

Ta đem chân của nàng để lên sô fa, rồi vào trong phòng tìm cái chăn, đắp lên người nàng.

Ngô, ta thật sự rất biết chăm sóc ha ha ha

"Phong....." Nàng ở trong mộng thì thào, "Phong....."

Cửa sổ đã được đóng, không có gió a.

Ta xê dịch chăn, nằm trên sô fa đối diện, nhìn nàng ngủ.

Buổi sáng hôm sau.

Sáng sớm thức dậy.....Hứa Giai Kỳ lại đang ăn......

...........

"Đi rửa mặt nhanh đi" Nàng ăn quả trứng gà cuối cùng, "Chúng ta lập tức ra sân bay."

"Cơm của ta đâu?"

Sắc mặtHứa Giai Kỳ không thay đổi chỉ vào bụng mình: "Nó đem phần của ngươi ăn sạch rồi."

"......." Rõ ràng là ngươi ăn......Được rồi, tiểu yêu tinh ăn thì là tiểu yêu tinh ăn.........

"Chờ một chút," Nàng nhìn ta "Trên giường ta có một bộ quần áo, lát nữa ngươi lấy đi thay đi!"

Thay quần áo xong, ra khỏi phòng. Hứa Giai Kỳ cũng đã thay quần áo xong, không phải là trang phục bó sát người đầy mê hoặc mà là trang phục rộng thùng thình, nhàn nhã.

Cũng phải, hiện tại eo của nàng.......

Nàng ngẩn đầu nhìn ta trong chốc lát, sau đó phát biểu đánh giá: "Quả nhiên không thích hợp với ngươi."

"Cà vạt đâu?"

Ta vươn tay đem cà vạt hướng nàng lắc lắc: "Đây này, nhưng ta sẽ không đeo."

"Xuống đây!"

Ta ngoan ngoãn đi đến trước mặt nàng. Hứa Giai Kỳ lấy cà vạt trong tay ta, cẩn thận đeo cho ta, sau đó hung hăng túm lấy.

"A a a a....." Nghẹt thở quá!

"Miễn cưỡng chấp nhận," Nàng buông lỏng tay ra, "Người xấu mặc cái gì củng xấu."

"Khụ khụ khụ....." Chạy nhanh thở hổn hển mấy hơi. Thiếu chút nữa không thông mà chết.

Lắc cổ một chút, Hứa Giai Kỳ liền túm lấy ta, bắt taxi, chạy đến sân bay.

Từ nhà đến sân bay mất khoảng hơn một giờ xe, trên đường Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào ta, cau mày, rồi lại nhìn chằm chằm.

"......." Có cái gì thì ngươi cứ nói ra đi, nói ta xấu, làm lãng phí một bộ đồ đẹp, cái gì cũng được, ta đều nhận hết.....

Đến nửa đường, bỗng nhiên nàng lại gần ta, vươn tay cởi bỏ nút áo sơ mi thứ nhất, sau đó tùng tùng cà vạt.

Kế tiếp nàng thở dài một hơi: "Cũng chẳng khác mấy."

Rồi lập tức xoay người qua, không bao giờ liếc nhìn ta nữa.

............

Cứ như vậy cho đến sân bay. Xuống xe, nàng liền ôm lấy tay của ta, ánh mắt nhìn về phía trước: "Ngày hôm qua ta nói gì với ngươi, ngươi còn nhớ không?"

"Cái gì?" Nói gì cơ?

Ta nghe được tiếng thở dài.

"Lát nửa ta nói gì ngươi cũng chỉ được gật đầu hoặc là cười, biết chưa?"

Gật đầu.

"Đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro