Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40-44

Chương 40: Thi Vân ghen ghét ( hai)

Editor: Amy

"Đây là sự thật!"

Sau đó, Lăng Hi liền đem mọi chuyện vừa rồi nói cho Lăng Nghị.

Nghe xong, sắc mặt Lăng Nghị trở nên khó coi: " Cố Nhược Vân, mạng của nàng ta thật lớn, nếu nàng không chết, lòng ta rất lo lắng! Chỉ sợ là Cố lão đầu sơ suất để nữ nhân kia rời khỏi Cố gia, đúng là tổn thất của Cố gia! Đáng tiếc, nữ tử như vậy lại không sinh ra ở Lăng gia, còn kết thù cùng Lăng gia ta, một khi đã như vậy, ta chỉ có thể diệt trừ nàng."

Đừng nhìn thực lực Cố Nhược Vân hiện giờ không cao, nhưng hắn có cảm giác, một ngày nào đó, nàng sẽ lớn mạnh đến nỗi khiến người khác không theo kịp.

Nếu nàng là nữ nhi Lăng gia, hắn tất nhiên sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, đáng tiếc...

Nghĩ tới đây, Lăng Nghị có chút tiếc hận lắc đầu: "Hi nhi, nếu nàng không cùng chúng ta kết thù, ta thật ra hy vọng cháu cưới nàng, có lẽ ban đầu ta cũng cho rằng nàng là phế vật, nhưng lần trước ở trong Thiên Linh trận ta có thể cảm nhận được, nàng không phải là phế vật giống như chúng ta nghĩ, cho dù chúng ta nghĩ muốn nàng trở lại sợ cũng không có khả năng, bởi vậy cũng chỉ có một cách là nàng phải chết."

"Nhưng mà, gia gia! Chúng ta nên làm gì? " Lăng Hi ngẩn người hỏi.

Trong lúc Lăng Nghị biện pháp đối phó Cố Nhược Vân, một âm thanh truyền vào từ ngoài cửa: " Gia chủ đại nhân, Đại tiểu thư Luyện Khí Tông đến cầu kiến. "

"Đại tiểu thư Luyện Khí Tông?"

Lăng Nghị kinh ngạc há miệng một cái, vô sự bất đăng tam bảo điện *, lúc này không biết Đại tiểu thư Luyện Khí Tông tới tìm hắn là vì chuyện gì.

Nói thật, nếu người bình thường nghe nói người Luyện Khí Tông tới thăm mình, tất nhiên sẽ vui mừng vạn phần, giống như loại người Cố lão gia tử vậy. Nhưng Lăng Nghị không phải, hắn biết rõ năng lực của mình, đường đường Đại tiểu thư Luyện Khí Tông đến thăm hắn, nếu không có gì phân phó tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng hắn không nhớ nỗi hắn có chỗ nào tốt mà Luyện Khí Tông lợi dụng.

"Mau mời vào."

Ổn định lại tinh thần, Lăng Nghị vội vàng nói.

Vừa dứt lời, một bạch y lướt nhẹ bước vào, tóc đen như thác nước, đẹp đến nỗi khiến người hít thở không thông.

"Lăng lão gia chủ, Thị Vân không mời mà tới, mong gia chủ chớ trách móc."

Trên mặt Thi Vân mang theo ý cười nhẹ nhàng, giống như làn gió khiến cả người thoải mái, cho dù nàng thân là Đại tiểu thư Luyện Khí Tông, nhưng trên người lại không hề ngạo mạn kiêu căng, làm cho người khác không tự chủ muốn thân cận.

"Thi Vân tiểu thư nói lời này thật là oan cho lão phu." Lăng Nghị vội vàng đi tới tiếp đón, "Chỉ là không biết Thi Vân tiểu thư hôm nay đến đây có chỉ thị gì?"

"Chỉ thị thì không dám, nhưng mà ta nghe nói Tiểu thiếu gia Lăng gia có ước chiến, có đúng vậy không?" Thi Vân nhẹ nhàng cười, đôi mắt đẹp quét về Lăng Hi ở một bên.

Một cái liếc mắt này thiếu chút nữa Lăng Hi bị câu rớt hồn, lẳng lặng nhìn chằm chằm thân thể Thi Vân.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Thi Vân trong lòng một trận chán ghét, trên mặt lại không biểu lộ gì, mềm nhẹ cười nói: "Chỗ ta có một loại công pháp, thực lực Lăng Hi trong nháy mắt tăng lên tới cảnh giới Võ giả, đến lúc đó ta hy vọng hắn có thể đánh bại Cố Nhược Vân."

Mọi người đều biết, tụ khí chẳng qua là người mới học bước thử vào nghề Võ giả, nên cũng không phải võ giả chân chính, chỉ có khi đột phá tụ khí cấp tám, đạt tới Võ giả cấp thấp, mới có thể xem như chân chính bước vào.

Lúc này, sau khi nghe Thi Vân nói, tâm Lăng Hi chợt căng thẳng, ánh mắt ban đầu nhìn Thi Vân từ kinh diễm biến thành kinh hỉ.
Nếu hắn có thể đột phá Võ giả cấp một, tuyệt đối có thể đánh cho tiện nhân Cố Nhược Vân kia quỳ xuống đất kêu gia gia!

________________________________

Chương 41: Thi Vân ghen ghét ( ba)

Editor: Amy

"Thi Vân tiểu thư, ta có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?" Lăng Nghị cũng không kích động như Lăng Hi, hắn nhíu mày, nói.

"Nói đi."

"Thứ nhất, công pháp kia liệu có để lại di chứng không? Thứ hai, vì sao ngài muốn giúp chúng ta đối phó Cố Nhược Vân, dụng ý Luyện Khí Tông các ngài là gì? Hơn nữa cho dù phải đối phó với nàng, tại sao Luyện Khí Tông không tự mình động thủ, lại dùng đến chúng ta?"

Thi Vân cười cười, cũng không bởi vì Lăng Nghị nói thẳng mà tức giận: " Ta có thể cam đoan, công pháp ta cho các ngươi tuyệt đối sẽ không có di chứng gì! Còn có vì sao muốn các ngươi đối phó nàng, cho dù hôm nay ngươi không đi hoàng cung cũng đã biết nàng đã làm Luyện Khí Tông ta khó chịu, cho nên muốn giáo huấn nàng một chút thôi, mà vấn đề cuối cùng...."

Nàng ta dừng một chút, tiếp tục nói: " Chuyện này chỉ có thế lực cường đại trên đại lục mới có tư cách biết. Nếu ngươi đã hỏi ta có thể nói cho ngươi biết. Không biết Lăng gia chủ có nghe nói qua tam đại chế tài chưa?"

"Tam đại chế tài sao?" Lăng Nghị nghi hoặc nhìn Thi Vân, " Tam Đại Chế Tài này xác thực ta chưa từng nghe qua."

"Tam Đại Chế Tài là từ ba thế lực tạo thành, trong đó Tiên Địa và Cửu U là hai thế lực đối lập, Linh Tông trung lập, ba thế lực này vì vang danh đệ nhất trên đại lục, nên đưa ra quy định, trong đó có một quy định là môn phái đứng trên bảng xếp hạng trên đại lục không được tuỳ ý ra tay với người thường! Bằng không sẽ bị Tam đại thế lực đuổi giết!"

Đương nhiên, đây là một trong số nguyên nhân.

Còn có một nguyên nhân nữa là, huynh trưởng Cố Nhược Vân, năm đó là thiên tài nổi tiếng trên Thanh Long Quốc, đã bị cao thủ Linh Tông mang đi.

Chuyện này chỉ có những người bọn họ mới biết được, cho dù Cố lão tướng quân cũng không biết rõ ràng, nếu không cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đối đãi như thế với Cố Nhược Vân.

Lúc này, bọn họ chỉ có thể ngầm ra tay đối phó với Cố Nhược Vân. Mà Lăng gia hiển nhiên ra mặt thay bọn họ làm bia đỡ đạn. Cho dù đến lúc đó Cố Sanh Tiêu trở về, cũng chỉ hỏi trách Lăng gia, tuyệt không liên luỵ đến Luyện Khí Tông bọn họ.

"Lăng gia chủ, lời ta nên nói cũng đã nói, không biết ý các hạ như thế nào? Nhớ kỹ, Cố Nhược Vân không thể chết được! Ta muốn các ngươi dưới con mắt thiên hạ, đem nàng phế đi, sau đó giao cho Luyện Khí Tông chúng ta, mặt khác những chuyện này ta không hy vọng bất luận kẻ nào biết, các ngươi chắc đã rõ?"

Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên thân ảnh nam nhân tóc bạch kim áo hồng, không khỏi gắt gao nắm chặt tay.

"Tốt." Lăng Nghị trầm mặc nửa ngày, mới gật đầu đáp ứng nói, " Chuyện Thi Vân tiểu thư giao phó, ta không dám từ chối."

Thi Vân ngăn chặn nội tâm ghen ghét cùng phẫn nộ, mỉm cười đứng lên: " Hoàn thành việc này, ta sẽ cho Lăng Hi một danh ngạch tiến vào Luyện Khí Tông, hy vọng các ngươi đừng để ta thất vọng."

Nói lời này xong, nàng xoay người đi ra ngoài cửa, tươi cười tức khắc biến mất, thay vào đó là một mảng lạnh lẽo.

Cố Nhược Vân ngươi không xứng với nam nhân kia! Chờ tới một ngày kia, ta sẽ khiến ngươi mất hết tôn nghiêm trước mặt hắn, để hắn nhìn ngươi bị người khác nghiền áp khinh nhục, ta lại đem ngươi về Luyện Khí Tông lấy đi tinh thần lực của ngươi!

Rốt cuộc giữa ngươi và hắn chênh lệch quá lớn, không có khả năng bên nhau! Mà cả đời này, người có thể cùng nam tử như vậy kề vai chiến đấu, chỉ có ta Đại tiểu thư thiên tài Luyện Khí Tông Thi Vân! Còn ngươi không thể nào!

Ngay sau khi Thi Vân rời khỏi, tâm tình Lăng Nghị rất nhanh bình tĩnh, âm thanh lạnh lùng truyền xuống, nói: "Người đâu, tìm hiểu Cố Nhược Vân cho ta."

_______________________________

Chương 42: Thiên Bắc Dạ ghen ( một)

Editor: Amy

Lúc này, trong Bách Thảo Đường, chỉ còn một vài người đi lại, Cố Nhược Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dư lão ngồi ở chính đường nhắm mắt dưỡng thần, tựa như cảm nhận được nàng đến, Dư lão hơi hơi mở Đôi mắt, khẽ cười nói: " Cô nương đã đến rồi?"

"Ừ, ta đã tới."

Vì lo lắng những người khác trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân chỉ gật đầu ý bảo, cũng không nói gì thêm.

"Đi thôi, chúng ta vào bên trong nói chuyện, hơn nữa, có một người muốn gặp cô nương."

"Được."

Từ lần trước sau khi rời khỏi Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân không có thời gian quay lại chỗ này, bây giờ tới đây, ngoài tìm nơi nương nhờ, quan trọng vẫn có một ít mệnh lệnh muốn truyền đạt.

Mà điều này là bước đầu tiên nàng quật khởi.

___________

Bên trong ưu nhã, gió nhẹ từ từ lướt qua, tuyết trắng trong gió thiển dương.

Cố Nhược Vân vừa bước vào, liền thấy một nam tử mặc áo cẩm y phồn hoa tôn quý đứng đưa lưng, khí tức nghiêm nghị, chỉ là bóng dáng nhưng lại mang đến một loại áp bức, có thể thấy được thực lực nam tử này rất thâm hậu.

"Thiếu chủ, người ngài muốn đã mang đến."

Thiếu chủ?

Cố Nhược Vân nhướng mày, chẳng lẽ nam nhân này là thế lực sau lưng của Bách Thảo Đường?

Nói thật, người Thanh Long Quốc chỉ biết thực lực phía sau Bách Thảo Đường rất cường đại, phàm là người đắc tội Bách Thảo Đường đến ngày thứ hai đều biến mất, nhưng không ai biết chủ tử sau lưng Bách Thảo Đường là ai, chuyện này đối với bọn họ cũng coi như là một điều mù mịt vậy.

Cho nên, trong nháy mắt nam nhân xoay người, đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên một trận kinh diễm. Tác phong nhẹ nhàng, ôn tồn, hai chữ này để hình dung nam nhân, nụ cười tựa như gió nhẹ lướt qua mặt, cực kì thoải mái.

Hơn nữa không biết vì sao, khiến Cố Nhược Vân có một loại cảm giác muốn thân cận...

"Ngươi là Cố Nhược Vân? Nữ nhi Cố Thiên? Không tồi, thật sự có khí khái năm đó của Cố Thiên, những người nhục mạ ngươi là phế vật đúng là mắt chó bị mù."

Ở trên người thiếu nữ trước mặt, nam nhân thấy được bóng dáng của Cố Thiên, trong lòng đối với nàng sinh ra vài phần hảo cảm.

Cố Nhược Vân giật mình: "Ngươi biết phụ thân?"

"Đúng vậy, ta cùng với phụ thân ngươi xem như là bạn cũ, đáng tiếc trời ghen tỵ nhân tài, đây chính là tổn thất vĩnh viễn của Đại lục, cũng may tên kia vẫn đủ lợi hại, sinh ra một nhi tử bị Linh Tông thu làm đệ tử, hiện giờ ngươi cũng kiệt xuất như vậy, nếu hắn có thể thấy không biết sẽ vui mừng như thế nào."

Nam nhân cảm thán.

Chẳng qua, nghe được hắn nói, trong lòng Cố Nhược Vân thoáng động, Cố lão gia đầu trước sau không nói huynh trưởng đi nơi nào, hiện tại nàng rốt cuộc đã biết hắn ở nơi nào. Linh Tông? Không biết Linh Tông kia rốt cuộc là thế lực như thế nào...

"Ngươi là chủ nhân Bách Thảo Đường?"

Nàng hơi ngước mặt,  nhìn nam nhân trước mặt.

Nam nhân cười khẽ hai tiếng: "Đúng, ta là chủ nhân Bách Thảo Đường này, ta tên là Đông Phương Thiếu Trạch, ta và cha mẹ cháu là người quen cũ, nếu không ngại cháu có thể xưng hô ta một tiếng cữu cữu, đối với sự tình cha mẹ cháu ta có biết một chút, chỉ là hiện tại không phải lúc nói chuyện này."

Đến đây, Cố Nhược Vân cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Bách Thảo Đường có thể dễ dàng đổi chủ.

Lúc ấy nàng chẳng qua muốn thử một chút, cũng không ôm hy vọng lắm,  ai ngờ lại thuận lợi như thế, hoá ra là do nam nhân sau lưng này. Buồn cười là nàng còn cho rằng vận khí của nàng tốt đến như vậy.

Cố Nhược Vân tự giễu cười cười: " Đông Phương thiếu chủ, ban đầu ta cho rằng có được Bách Thảo Đường là bằng thực lực của ta, xem ra cũng không hẳn là thế."

________________________________

Chương 43: Thiên Bắc Dạ ghen ( hai)

Editor: Amy

" Đây là điều thứ nhất, thứ hai đó là nha đầu cháu thực sự rất có bản lĩnh, " Nam nhân cười xoa đầu Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa sủng nịnh nói, " Thật không biết thời gian cháu ở Cố Gia như thế nào, tiểu nha đầu mười lăm tuổi đang yên lành lại trưởng thành như vậy,  hơn nữa còn rất lãnh đạm, cái này thật khiến cữu cữu ta thương tâm, tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của cha mẹ cháu." Đông Phương Thiếu Trạch bất đắc dĩ thở dài, nhưng bên môi lại ngập tràn ý cười.

Dư lão ở bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, trong lòng có chút chua xót, hắn biết rõ Thiếu chủ rất mong muốn gặp Cố Nhược Vân, nhưng lại không muốn đem nàng liên luỵ đến Đông Phương gia tộc dầu sôi lửa bỏng, vì vậy mà không thể gặp nhau. Cho dù nhìn thấy cũng không cách nào nhận nhau...

"Ừm! Vị này chính là?"

Bỗng nhiên, Đông Phương Thiếu Trạch cảm giác được phía sau Cố Nhược Vân truyền đến một khí thế tàn nhẫn, liền quay đầu nhìn về phía nam nhân tóc bạch kim đứng sau lưng nàng, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đỏ của nam nhân, trái tim hắn run rẩy, rốt cuộc là đã giết qua bao nhiêu người mới có đôi mắt vô tình thị huyết như vậy? Đặc biệt là trên người hắn tản mát ra lửa giận, bao vấy lấy thân thể Đông Phương Thiếu Trạch thật chặt.

"À, Ngươi nói hắn?" Cố Nhược Vân nhìn Thiên Bắc Dạ, " Là ta nhặt được ở bên ngoài."

Nhặt được?

Đông Phương Thiếu Trạch giật giật khoé miệng, nàng cho rằng người này chó hay mèo? Có thể tuỳ tiện nhặt được ở trên đường được sao? Hơn nữa vừa rồi, Đông Phương Thiếu Trạch đã cảm nhận được cái gọi là trở mặt cực nhanh.

Nam nhân vốn đang bất mãn nhìn hắn, nháy mắt Cố Nhược Vân quay đầu, lập tức liền thay đổi thành một bộ dạng uỷ khuất, thần sắc kia nếu không biết còn tưởng rằng có người khi dễ hắn....

"Đông Phương Thiếu chủ, ngài hẳn không ngại an bài cho chúng ta hai phòng chứ?"

Cố Nhược Vân nói làm Đông Phương Thiếu Trạch phục hồi tinh thần, hắn lắc đầu, cười nói: " Về sau cháu là chủ tử Bách Thảo Đường, nơi này là địa bàn của cháu, muốn phòng nào thì cháu có thể tự chọn, lần này trở lại Thanh Long Quốc là vì nghe nói hôm nay cháu ra khỏi Thiên Linh Trận, lại qua hai ngày nữa ta phải đi rồi, bất quá ta sẽ để Dư lão lưu lại giúp ngươi."

"Được!" Cố Nhược Vân gật đầu, "Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."

Thiên Bắc Dạ xoay người lại nhìn Đông Phương Thiếu Trạch một lần nữa, sau đó mới đi theo Cố Nhược Vân rời khỏi nội đường.

Khoảnh khắc họ biến mất, sắc mặt Đông Phương Thiếu Trạch trầm xuống.

"Dư lão, ngươi đi tra một chút thân phận của nam nhân kia cho ta!"

"Thiếu chủ?" Đáy mắt Dư lão xuất hiện một tia kinh ngạc, "Nam Nhân kia có vấn đề gì sao? Ta không cảm giác được một chút linh lực dao động nào ở trên người hắn."

Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: "Ta có một loại dự cảm, thực lực nam nhân kia rất mạnh, thậm chí ngay cả phụ thân cũng không hẳn là đối thủ của hắn!"

"Cái gì?"

Dư lão kinh ngạc đôi mắt trừng lớn, ngay cả gia chủ cũng không phải là đối thủ của hắn? Phải biết rằng, gia chủ đã là cấp bậc Võ Vương, nếu gia chủ không đánh lại hắn, vậy hắn cường đại cỡ nào?

"Ta muốn biết, nam nhân này xuất hiện trước mặt Vân nhi rốt cuộc là vì cái gì! Ta tuyệt đối không cho phép có người thương tổn cốt nhục tỷ tỷ, bất luận là người nam nhân này hay Cố gia!"

Cố Nhược Vân sống sờ sờ bị Cố lão gia tử đánh chết, chuyện này hắn không phải không biết, đáng tiếc là hắn đã tới chậm, nếu không hắn đã không khiến cốt nhục tỷ tỷ thiếu chút nữa biến mất.

"Ta không nghĩ giúp Vân nhi trưởng thành, ta chỉ muốn nhìn thực lực chân chính của nó, nhưng không đại biểu ta có thể chịu đựng hành vi của người khác! Đặc biệt là chuyện phát sinh ở trong hoàng cung hôm nay! Cố gia... Tạm thời không thể trừ, nhưng có thể tìm một vài phiền toái nho nhỏ, Dư lão, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn đi Cố gia một chuyến!"

_________________________________

Chương 44: Thiên Bắc Dạ ghen ( ba)

Editor: Amy

Trong sân vườn, bầu không khí cực kì trầm lặng, dung mạo tuyệt thế của Thiên Bắc Dạ hiện lên vẻ uỷ khuất, bộ dáng kia giống như tiểu thụ vừa mới bị tổn thương tinh thần.

"Tiểu Vân, vừa rồi, hắn sờ đầu ngươi, ta có thể sờ hay không? "

Cố Nhược Vân ngẩn người: " Ngươi có bị phát sốt không?"

Thiên Bắc Dạ rất uỷ khuất: "Vì sao hắn có thể sờ mà ta lại không?"

"Tiểu Dạ, nếu ngươi còn nháo ta sẽ tức giận đấy." Sắc mặt Cố Nhược Vân cố ý trầm xuống, có chút hung dữ nói, " Nếu ngươi lựa chọn đi theo ta, vậy ngươi phải nghe lời ta, hiểu chưa?"

Nghe được lời này, Thiên Bắc Dạ rõ ràng xuất hiện một tia khẩn trương, thật cẩn thận nói: "Ta không náo loạn, ta sẽ ngoan ngoãn, Tiểu Vân ngươi không cần phải giận ta, không cần đuổi ta đi được không?"

Nhìn đến bộ dáng cẩn thận của nam nhân này, Cố Nhược Vân mềm lòng: "Được, ta không tức giận, chúng ta đi thôi."

"Tiểu Vân ngươi thật tốt."

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười đó dù hai chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không thể hình dung được, tựa như bốn phía xung quanh đều nở rộ đoá hỏa diễm, phong hoa tuyệt đại.

Ánh mắt Cố Nhược Vân hoảng hốt một chút, nàng chưa từng nghĩ tới, một người nam nhân khi cười rộ lên có thể đẹp như vậy, đẹp đến nỗi khiến người không thở nổi, tựa như sắc thái đẹp nhất thiên địa, hơn nữa bất luận kẻ nào ở bên cạnh hắn chỉ có thể làm nền.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không mở miệng nói chuyện... Chỉ cần hắn mở miệng lập tức đập tan ảo tưởng của mọi người.

"Tiểu Vân, ta không ngủ một mình được, ta sợ bóng tối, ta ngủ cùng với ngươi được không?"

"...."

"Tiểu Vân, thân thể của ngươi tại sao không giống ta? Phía trước ngực có cái gì lồi lên vậy? Ta có thể sờ không?"

"..........."

Nếu không phải Cố Nhược Vân cảm thương vì biết nam nhân bị mất trí nhớ, nàng khẳng định sẽ hoài nghi người này giả ngu chiếm tiện nghi của nàng!

Nơi nào có vấn đề chứ? Rõ ràng là đùa giỡn nàng!

Cố Nhược Vân hít sâu một hơi, mới ngăn xúc động muốn đem hắn quăng ra ngoài!

___________

Bên trong đại đường Cố gia.

Cố lão gia tử đem mọi thứ có thể đập ở trên bàn ném xuống mặt đất, sắc mặt âm trầm có thể chảy nước. Thời điểm này cho dù Cố Phán Phán nhận hết sủng ái cũng chỉ đứng một bên, không dám nói câu gì.

"Cố Nhược Vân! Tốt! Rất tốt!"

Cố lão gia tử cười lạnh: "Lại đại nghịch bất đạo như thế! Quả nhiên cha mẹ chết sớm, không có người dạy, nếu không Cố gia chúng ta sao có một cái nghiệt chủng không có chí tiến thủ như vậy? Sớm biết như thế, lúc trước ta không nên cho phép Thiên nhi cưới nữ nhân không rõ lai lịch kia! Nếu không cũng sẽ không sinh ra một tạp chủng!"

Năm đó, con hắn Cố Thiên là đệ nhất thiên tài đại lục, kinh thải tuyệt diễm, thế nhân khiếp sợ, tuổi nhỏ đã trở thành Võ Vương, là toàn bộ hy vọng của hắn, nếu không phải hắn đã chết, Cố gia sao có thể lưu lạc đến nước này? Nếu không phải hắn đã chết, có lẽ Cố gia sớm đã vượt ra khỏi Thanh Long Quốc,  nổi danh cùng Luyện Khí Tông kia.

"Thật sự là sau lưng mỗi nam nhân kiệt xuất nhất định có một nữ nhân tốt mà người của nàng không liên luỵ đến hắn! Nếu Thiên nhi không phải cưới nữ nhân không lai lịch đó, hắn cuối cùng cũng không lưu lạc đến kết cục như thế, còn là chết không toàn thây!"

Dễ nhận thấy, khi đang nói lời này, Cố lão gia không vì nhi tử chết mà bi thương, chỉ là đáng tiếc cho Cố gia khi thiếu một thiên tài như vậy.

Bất quá, từ đầu đến cuối, lão gia tử không hề biết thân phận chân chính mẫu thân của Cố Nhược Vân, năm đó mẫu thân nàng dấu diếm thân phận gả cho Cố Thiên bởi vì Đông Phương thế gia đã sớm điều tra rõ chi tiết Cố gia cùng phẩm tính Lão gia tử, nếu Đông Phương Ngọc vẫn khăng khăng muốn cưới, tất nhiên là đoạn tuyệt quan hệ!


P/s: Hãy vote và cmt thật nhiều để tạo động lực edit  tiếp nha các nàng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro