Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

"Hoàng thượng giá đáo..." tiếng tiểu Lý tử vọng lên từ xa khiến ta đang cắn hạtv dưa cũng phải giật mình ngồi thẳng dậy dặn dò đám cung nữ thu dọn nhanh chóng đống vỏ dưa bừa bộn cùng với mấy bản thoại tình tiết chia ly ướt át.

"Thần... Khụ khụ... Thần thiếp tham kiến hoàng thượng..." Ta vội vội vàng vàng nên hành lễ thành hành đại lễ, hạt dưa chưa kịp nuốt xuôi ở cổ họng khô rát bật ho vài lần.

Mẫn Quân không nhìn ta một lần, phất tay ra lệnh cung nữ và đám nô tài rời đi, trong chốc lát cả phòng chỉ còn hai người, ta và hắn, một người quỳ một người đứng. Trầm ngâm một lát, ta suy nghĩ có nên đứng lên hay không, hay là hắn cho ta miễn lễ rồi nhưng không nghe rõ. Ta thử đứng dậy nhưng giọng hắn lạnh lùng quát lớn:

"Hỗn xược! Ai cho phép ngươl đứng?"

Hờ, vậy thì thôi! Ta quỳ tiếp.

Mẫn Quân tiến tới trước mặt ta, gân xanh giật giật trên trán chứng tỏ hắn đang tức giận: "Nữ nhân vô sỉ, ngươi dám hãm hại Vân chiêu nghi của trẫm?"

Hờ, nếu ta là nữ nhân vô sỉ thì chính ngươi lại là nam nhân tỉ bỉ. Ta nhếch mép cười nhạo, hơn trăm tiểu viện, chiêu nghi, phi tần mới nạp vào cung đều là của hắn, ta còn chưa nhớ rõ mặt mấy nữ nhân sáng sáng tối tối tới thỉnh an ta thì làm sao biết Vân chiêu nghi của hắn là ai?

"Không biết chiêu nghi của hoàng thượng hiện tại sức khoẻ ra sao? Bị trẹo chân? Bị huỷ dung? Bị cạo đầu? Bị chết đuối? Hay...." Ta nhướng mi nhìn hắn cong môi cười "... Hay là mất long thai?" Ta lôi mấy lí do vớ cẩn ở bản thoại ra hỏi hắn.

"Ngươi..." Mẫn Bạch Uyển tức tím mặt, tay hướng tới thẳng mặt ta giáng cái tát. Nực cười! Ta nghiêng mặt né tránh, cái tát ấy vung trong không trung xoẹt qua chót mũi

"Ngươi còn dám phản kháng?" Hắn nắm tóc ta giật mạnh, ta nghiến răng hít một khí lạnh.

"Hoàng thượng... Thần thiếp đâu dám phản kháng. Bây giờ người là vua một nước, thần thiếp đâu cả gan phản kháng người..."

Nam nhân vũ phu!

Hắn buông lỏng lực tay, đôi mắt nheo lại cảnh cáo: "Đây là hoàng cung, bây giờ ngươi không còn là thiên kim tiểu thư Chiêu Ngữ Yên mà là Ngữ Yên hoàng hậu. Bản thân ngươi hãy nhìn cho rõ, đừng nghĩ rằng có đại thừa tướng chống lưng là có thể là trò xấu xa sau lưng trẫm."

Ta cười, "Đa tạ hoàng thượng nhắc nhở, thần thiếp sẽ nhớ kĩ", nhớ kĩ tâm địa đê tiện của ngươi.

Mẫn Quân hừ lạnh, dứt khoát xoay người, bên ngoài vang lên tiếng người hành lễ tiễn hắn rồi lại chìm trong im ắng. Ta chợt cười khẩy ra tiếng, lảo đảo chỉnh chu lại y phục và đầu tóc, Lưu ma ma ở phía ngoài tiến vào, bà quỳ dưới đất không dám ngẩng lên. Ta mỉa mai nói:

"Ai là Vân chiêu nghi... Giết đi..."

Lưu ma ma "Dạ" một tiếng rời đi, ta ngồi trên ghế nén một thở dài, không biết từ bao giờ đối với ta, giết một sinh mạng nhẹ như 1 lời nói thoảng nhưng ta không giết họ thì họ giết ta. Phụ thân ta từng nói: nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Ta luôn thấm thía câu ấy.

Ngày hôm sau, Lưu ma ma ghé vào tai ta nói nhỏ Vân chiêu nghi đã chết. Ta mỉm cười gật đầu, chờ đợi cơn phong ba thịnh nộ của vị hoàng đế nhưng thời gian ấy cuộc sống của ta lại trải qua yên bình. Hắn ta còn không biết Vân chiêu nghi đã chết, hay cũng có thể nói hắn căn bản không biết Vân chiêu nghi là ai...

Hoá ra, đấy chỉ là cái cớ để hắn thị uy với ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: