Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Untitled Part 17


Bởi chỉ lý trí là nổi giận, còn trái tim mãi giữ những nhịp yêu thương...

DLTĐ-Chương 21~23 09/11/2011


Chương 21


Đại khái là làm búp bê quá lâu, giờ phút này, Tử Đồng nhãn tình hoạt bát tuyệt không bị ảnh hưởng, trước rời giường xác định Mộ Dung Viêm Hạo ở bên cạnh mình, sau dó một mình bò qua lồng ngực rắn chắc bên cạnh, không biết muốn chạy đến chỗ nào.

Đừng nói Mộ Dung Viêm Hạo vốn là người có lòng cảnh giác cực cao, hơn nữa một người bình thường đang ngủ, bị Tử Đồng bò qua người như vậy, mà có thể không tỉnh lại thật sự rất ít.

Nhãn tiệp song mâu thật dài mở ra, liền nhìn thấy nửa thân thể bảo bối leo ở bên cạnh giường, chỉ cần bò qua một chút nữa là sẽ rớt xuống gầm giường, thoáng chốc cơn buồn ngủ còn lại đều bị hù dọa chạy mất, lập tức nhanh tay lẹ mắt đem người cấp kéo về trên giường.

"Tử Đồng muốn làm cái gì?" Sáng sớm đã nhìn thấy hình ảnh kích thích như vậy, đối với thân thể thật sự là không tốt lắm.

Cảm giác mình bị bắt trở về, lại nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Viêm Hạo, Tử Đồng lập tức vỗ vỗ bàn tay ở ngang hông.

"Meo meo! Có meo meo!" Y vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng kêu, không rõ ràng lắm đây là tiếng gì, lập tức nghĩ bò xuống giường tìm rõ ràng.

Mộ Dung Viêm Hạo thở dài, nhớ tới trong trang viện Mộ Dung không có mèo, không trách được y tò mò. "Đó là mèo, chờ một chút Hạo bắt cho ngươi, có được hay không?"

Tử Đồng nghiêng đầu. "Meo meo?"

"Không phải là meo meo, là mèo." Bộ dáng này thật sự là khả ái tới cực điểm, Mộ Dung Viêm Hạo không nhịn được cười ra tiếng.

"Mèo?"

"Đúng, mèo." Ôm y xuống giường xuyên hài mang tất, công lực thâm hậu nên hắn có thể nghe thấy đã có phó nhân hướng nơi này tới .

"Mèo." Tử Đồng gật gật đầu, bộ dạng thật sự ngốc làm cho Mộ Dung Viêm Hạo lại cười ra tiếng. "Hạo bắt mèo cho Tử Đồng."

"Mèo cùng ngựa, sợ." Y muốn nói là mèo có thể hay không cùng ngựa giống nhau làm cho y cảm thấy sợ.

Mộ Dung Viêm Hạo hiểu ý tứ của y. "Bánh Bao không đáng sợ."

"Bánh Bao?"

"Là tên con mèo." Bởi vì nó béo đô đô, cho nên phó nhân trong biệt viện đều gọi nó là bánh bao, tuổi đã rất lớn rồi.

"Tử Đồng sờ Bánh Bao." Sau khi để cho Mộ Dung Viêm Hạo mang hài xong, y lại muốn trượt xuống giường, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi!" Mộ Dung Viêm Hạo vừa xỏ xong giày của mình, vừa bắt được Tử Đồng không cho y tùy tiện chạy loạn, cho phó nhân đem đầy đủ chậu đồng và nước đưa vào bên trong phòng, mà Đinh Duệ cùng Tử Nhan liền ở phía sau hắn.

"Công tử ngủ có ngon không?" Tử Nhan thuần thục từ trong tủ quần áo lấy ra y phục giúp Tử Đồng thay, xem xet sắc mặt của y, nghĩ nhiều chuyện để nói với y.

"Hảo, Tử Đồng muốn meo meo, Hạo bắt meo meo." Sau khi mặc xong quần áo, y ngoan ngoãn cho Tử Nhan đỡ y trước gương ngồi xuống, đợi nàng thay y chải vuốt một đầu tóc dài đen mượt như tơ tằm.

Y theo lễ chế, nam tử đến tuổi nhất định phải làm lễ đội mũ, bất đồng mũ cho thấy thân phận bất đồng; nhưng bởi vì Tử Đồng trước kia không ra khỏi cửa, cho nên vẫn không có thói quen mang mũ; mà bây giờ phải giúp y đội mũ, quá không bao lâu y sẽ lộng rơi xuống, cho nên dứt khoát liền không đội.

Dù sao Mộ Dung Viêm Hạo luôn luôn đối với loại lễ chế này không có hảo cảm cũng chán ghét đội mũ, vì vậy cũng không nói cái gì; chính hắn thì trừ phi đi xa nhà, ở nhà lúc nào cũng chỉ buộc tóc lại mà thôi.

"Bánh bao a!" Đinh Duệ dĩ nhiên hiểu được mèo trong miệng hắn là chỉ gì. "Bánh bao căn bản không cần xách tới, trong tay ai có bánh bao, Bánh Bao tự nhiên sẽ đi qua." Đây chính là nguyên do vì sao có tên Bánh Bao.

"Đúng rồi thiếu gia, nghe Lôi Cương nói, đám người ngày hôm qua chúng ta gặp gỡ , hình như là hàng xóm mới của Ly Trần biệt viện chúng ta ni!"

Mộ Dung Viêm Họa khôi phục bộ dáng lạnh lùng bình thường. "Dám trêu người của ta, quản khỉ gió hắn là ai."

"Nói thì nói như thế không sai! Vấn đề là người ta đã đã tìm tới cửa." Người nhà này thật đúng là kỳ quái, bọn họ ngày hôm qua đánh người, làm sao không có lập tức tới đòi công đạo, hết lần này tới lần khác chọn lúc sáng sớm mà đến.

Mộ Dung Viêm Hạo hừ lạnh, xoay người lại lôi Tử Đồng mới vừa được Tử Nhan mặc quần áo liền hướng bên ngoài đi. "Chúng ta đi tìm Bánh Bao. Tử Nhan, phân phó đồ ăn sáng đưa đến hậu viên." Hắn vừa nhìn về phía Đinh Duệ. "Đem sổ sách đều lấy tới đi!" Có những lời này là đủ rồi, Đinh Duệ ngay lập tức đem người Hách Liên gia vứt sau đầu, hưng phấn mà đi vào thư phòng đem chồng sổ sách chất đống đã lâu ôm về hậu viên trong đình.

Tử Đồng để cho Mộ Dung Viêm Hạo nắm tay, từng bước từng bước cẩn thận đi tới, một cái tay hướng phía trước thăm dò, một tay liều mạng nắm bàn tay to, cực sợ đau đớn lúc ngã xuống.

Nhìn bộ dáng sợ hãi, đi không có mấy bước, Mộ Dung Viêm Hạo dứt khoát trực tiếp đem người cấp ôm ngang lên, khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ lập tức thay vẻ mặt thỏa mãn, phó nhân một bên thấy vậy không khỏi mỉm cười, rất thích công tử trên tâm trí vẫn là hài tử.

* * *

Đổi qua một quyển sách, đúng lúc Lôi Cương mang người đi tới bên ngoài vườn, Mộ Dung Viêm Hạo đầu ở quyển sách cũng không ngẩng, khom người đem Tử Đồng đang ngồi cùng Bánh Bao chơi ôm vào trong ngực.

Chương 22

Lôi Cương dừng ở bên ngoài không dám đi gần về phía trước.

"Ta có nói mời bọn họ tới sao?"

"Không có, thiếu gia." Lôi Cương rất nhanh trả lời, nhìn thấy Tử Đồng đang không an phận đối Bánh Bao nhu nhu niết niết, làm Bánh Bao liều mạng giãy dụa, quỷ kêu, lại làm cho Tử Đồng cảm thấy hảo ngoạn hơn.

Hai tay của y trực tiếp sờ lên cái bụng rất tròn của Bánh Bao, tại trên da lông vuốt phẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn áp vào trong da lông của bánh bao để hấp thu ấm áp. Này bộ dáng thiên chân động lòng người, làm cho người không dời được tầm mắt.

May mà Mộ dung Viêm Hạo giống như trước bị một màn động lòng người này hấp dẫn lấy, không có chú ý tới thủ hạ cương nghị cất phát đang bị Tử Đồng mê đảo thần hồn, nếu không Lôi Cương có thể trở thành một bữa ăn ngon.

"Nếu không có, ngươi dẫn bọn hắn tới nơi này làm gì?" Sờ sờ gương mặt Tử Đồng, Mộ Dung Viêm Hạo một chút cũng không đồng tình Bánh Bao đang bị chà đạp, trong mắt hắn, hận không thể được Tử Đồng đối với mình làm như vậy.

"Bọn họ nói muốn đốt Ly Trần biệt viện." Lôi Cương báo cáo theo thực tế, trên căn bản hắn còn rất bội phục người Hách Liên gia này, cư nhiên đợi hai canh giờ chỉ để nói muốn đốt biệt viện, thật đúng là có phong độ!

Mộ Dung Viêm Hạo cười lạnh, đem câu nói vừa rồi kia làm như chê cười đối đãi.

"Quên đi , cho bọn họ tới ! Đinh Duệ, đưa Tử Đồng trở về, đợi lát nữa ở Lưu Phong Thủy Tạ dùng cơm trưa." Không có tính toán để cho những người không liên quan gì thấy được dung nhan của Tử Đồng, làm cho người Ly Trần biệt hiện biết Mộ Dung Viêm Hạo hắn đã có thể chịu được cực hạn.

Đinh Duệ nhìn quyển sách đang sao chép một cái, đang định gác lại trước mang Tử Đồng đi đến Lưu Phong Thủy Tạ, Lôi Cương đã hảo tâm đi tới, từ bên cạnh Mộ Dung Viêm Hạo ôm ngang Tử Đồng lên, động tác trong lúc đó không quên che đi ánh mắt của người Hách Liên gia.

"Ngươi giúp thiếu gia chiếu cố đi! Ta tới là tốt rồi."

Đinh Duệ nhìn Mộ Dung Viêm Hạo một cái, sau khi xác định hắn không có phản đối, mới tiếp tục sao chép sổ sách mới vừa viết được một nửa.

Tử Đồng ôm Bánh Bao, trong mũi vừa ngửi thấy mùi vị vừa xa lạ vừa quen thuộc, con ngươi thâm tử sắc không nhìn thấy liều mạng chuyển động, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu. "Lôi. . . . . . Lôi. . . . . ." Niệm thật lâu, y vẫn không nhớ nổi tên đầy đủ của Lôi Cương.

Lôi Cương vẻ mặt luôn luôn ít có lộ ra mỉm cười, có chút kinh ngạc sức nặng nhẹ nhàng trên hai tay. Khấu trừ đi sức nặng của bánh bao, Tử Đồng công tử cùng hài tử mười hai, ba tuổi không sai biệt lắm, thân thể nhỏ xinh như thế còn tản ra một cỗ mùi vị vô cùngdễ chịu, giống như là huân hương trên người nữ tử, hết lần này tới lần khác còn có nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, là trời sinh sao?

"Lôi Cương."

Được hắn nhắc nhở, Tử Đồng thực dùng sức gật đầu, làm cho người nhìn không khỏi lo lắng kia cổ thon dài tinh tế sẽ như vậy bị bẻ gãy.

"Tử Đồng nhớ được Lôi Cương. Đi đâu? Hạo đâu?"

Lôi Cương phát hiện lời của Tử Đồng công tử cũng không có trong tưởng tượng của hắn khó hiểu, cho nên hướng Mộ Dung Viêm Hạo điểm đầu sau, ôm người vừa giải thích, vừa hướng Lưu Phong Thủy Tạ đi tới.

* * *

"Các ngươi tính toán ở nơi đó đứng bao lâu." Mộ Dung Viêm Hạo lúc nói chuyện cũng không dừng lại công việc, mặc dù không có trừng mắt nhìn mấy người cầu kiến, nhưng khí thế lạnh lùng này cũng đủ để hù chết một đám hài tử ba tuổi.

Lại qua một hồi lâu, rốt cục có người lấy hết dũng khí tiến về phía trước một bước." Nói vậy ngài chính là Mộ Dung đương gia, ta là tổng quản của Hách Liên gia Quan Tường Phong, hôm nay tới quấy rầy là vì chuyện của tiểu thư nhà ta mà đến."

Mộ Dung Viêm Hạo để bút xuống, như có tâm nhưng vô ý hướng Quan Tường Phong nhìn một cái. ."Là tới nói xin lỗi? Hay là tới đòi nợ?" Quan Tường Phong? Hắn tựa hồ nghe qua cái tên này.

Đinh Duệ sát ngôn quan sắc*, sơ lược đoán ra ý nghĩ của chủ tử. "Quan Tường Phong là bắc phương nhất đại danh kiếm khách, cùng chúng ta nam phương lạc song hiến tịnh xưng 'Nam Lạc Bắc Quan'."

*Sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.

Ở trong mắt người bình thường coi như là nhân vật tương đối nguy hiểm, bất quá ở trong mắt Mộ Dung gia thâm tàng bất lộ, nhiều lắm coi như là tài năng có thể nhập vào mắt mà thôi, lấy Đinh Duệ nho nhỏ liền có thể đuổi.

Nghe thấy danh hiệu của mình bị nhắc tới, Quan Tường Phong không khỏi hơi hơi có vẻ đắc ý. Nhìn Đinh Duệ một cái, xác định chưa từng nhìn thấy qua nhân vật số một như vậy, nhìn lại quần áo trên người hắn, bất quá là trang phục của tiểu tư, là nhân vật không có địa vị gì.

Đinh Duệ rất rõ ràng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng tại chủ tử còn chưa mở miệng phân phó trước hắn sẽ không động thủ dạy dỗ.

"Hôm qua đích xác là tiểu thư nhà ta quá mức tùy hứng, nhưng Mộ Dung đương gia tựa hồ không cần thiết bị thương nặng Hách Liên gia ——"

"Vậy ngươi chính là tới đòi nợ đúng không?" Mộ Dung Viêm Hạo không có tính toàn làm cho hắn nói nhiều, thẳng cắt đứt hắn nói phần cuối.

Thấy Mộ Dung Viêm Hạo bề ngoài nhã nhặn, một bộ dáng văn nhược thư sinh, cho dù khí thế bức người, nghĩ đến cũng sẽ không có chỗ nào mạnh. Mọi ngươi hôm qua bị hắn đánh bại vẻn vẹn là người mới trên giang hồ, xưng không hơn cao thủ, có thể đánh bại bọn họ cũng không đại biểu cường thế. Huống chi Mộ Dung gia từ trước đến giờ lấy nghiệp buôn bán thủ đoạn nổi tiếng, chưa từng nghe nói võ công của bọn hắn đến trình độ kinh người.

Trong đầu một chút tâm định, Quan Tường Phong lộ ra tự tin mỉm cười, triểu khai chiết phiến trên tay, cho người phía sau một ám hiệu.

Chương 23

"Đúng vậy, mặc dù nhà Mộ Dung gia danh lừng lẫy, nhưng là chúng ta Hách Liên gia cũng không làm người khinh thường. . . . . ." Lời nói còn chưa lưu tiếng, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Mộ Dung Viêm Hạo lại bắt đầu lật xem sách trên bàn đá, đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này làm cho người ta một loại cảm giác sợ hãi bí hiểm.

Lần này Mộ Dung Viêm Hạo đều lười nói với hắn, con mắt bằng động tác nhanh nhất kiểm duyệt sổ sách, xác định từng chỗ cũng không bỏ sót hoặc thiếu sót.

Đinh Duệ thở dài một hơi, biết được lúc này nên đổi lại hắn ra tay, thiếu gia đối với loại đối thủ nhìn không thuận mắt này, trừ phi chọc giận hắn, nếu không từ trước đến giờ đều làm như đồ bỏ đi ven đường , xem coi như xong.

"Thiếu gia nhà ta ý là, nếu như ngươi không muốn nói xin lỗi, vậy thì nhanh trở về một chút, nếu như muốn báo thù, tốt nhất xem xét cân lượng của mình sau lại xuất thủ."

"Ngươi đây là ý gì!" Quan Tường Phong bởi vì trong giọng nói miệt thị của hắn mà tâm hỏa giương cai, nếu không phải tu dưỡng tốt ... sớm một kiếm giết chết Đinh Duệ trước mắt cười đến hết sức thật thà.

"Chính là ý ngươi nghĩ đó." Cũng đã đến thời gian dùng bữa, hắn thật sự là không muốn động thủ phá hủy khẩu vị của mình, bởi vì Mộ Dung gia đối với đối thủ dám vào địa bàn khiêu khích, thường thường chỉ có một đạo quy củ giết người diệt khẩu này. Đây cũng chính là tại sao Mộ Dung gia hưng thịnh hơn bốn mươi năm, là nguyên nhân không người biết được bọn họ võ công cao siêu.

"Muốn chết!" Thông thường đều là tiểu lâu không biết sống chết này lao ra thay chủ tử từ chối khéo, lần này dĩ nhiên không ngoại lệ.

Phía sau Quan Tường Phong năm, sáu vị đại hán ùa lên, trong tay triển khai chiết phiến lay động, còn không kịp lộ ra tươi cười đắc ý, liền nhìn thấy Đinh Duệ một chân giẫm tại chỗ tiến lên, chưởng vươn ra từ phải trái chuyển nửa vòng, nhẹ nhu chụp vào trên bộ ngực một đại hán.

Không có ngờ tới một chưởng rất nhẹ lại có uy lực lớn như vậy, bọn họ chỉ có thể mở lớn lỗ tai nghe thấy thanh âm xương vỡ làm người lạnh cả xương sống, trơ mắt nhìn thân thể to con của đồng bọn, như con diều bị cắt dây bay vứt ra, đụng vào tường đá bên sân, phun ra một miệng lớn máu tươi.

Mọi chuyện bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt, không có ai cho người lồng ngực bị lõm xuống còn cơ hội sống thở dốc, cả vườn yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình.

Quan Tường Phong miễn cưỡng coi như là trấn định, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Đinh Duệ, cho là khả năng hắn là thực khách Mộ Dung gia mời tới, bởi vì một phó nhân nho nhỏ không thể nào có công lực tinh thâm như vậy. "Xin hỏi các hạ là nhân sĩ phương nào?"

Sách sách! Hắn một phó nhân nho nhỏ lúc nào thăng cấp làm "Các hạ" rồi? Làm sao chính hắn lại không biết? Như thế này nhớ kỹ hỏi chủ tử có phải hay không vụng trộm thay hắn tăng lương thăng chức.

"Ha hả! Nhanh lên một chút ra tay đi! Ta một phó nhân nho nhỏ chưa từng đem có thói quen nói chuyện với người chết." Nghĩ đến một chút những người này cũng sẽ là một đám trong phần mộ kia, trái tim nho nhỏ dễ dàng chấn kinh sẽ bị dù dọa đến nhảy lên. Hắn Đinh Duệ không sợ trời sợ đất, chỉ sợ chủ tử cùng ác quỷ.

"Khá lắm tiểu nhi khéo nói!" Quan Tường Phong ném chiết phiến trong tay đi, đồng thời một đạo ngân quang lóe ra, sắc bén lãng mang bắn về phía cổ Đinh Duệ.

Định Duệ cười hì hì một tiếng, hơi mạo hiểm tráng thoát một kiếm này, đồng thời dưới chân sử lên du tung bộ pháp cùng địch nhân triền đấu.

Một bên Mộ Dung Viêm Hạo thật giống như đợi ở trong một không gian khác, nhanh chóng có trật tự làm công việc nhất nhất hoàn thành, trong đầu phân tâm lưỡng dụng, nghĩ tới bộ dáng bướng bỉnh mới vừa rồi của Tử Đồng.

Đình viên xinh đẹp trang nhã đao kiếm quang ảnh, chẳng những Mộ Dung Viêm Hạo không có tính toán xuất thủ, ngay cả phó nhân không xa đó cũng chỉ cách một khoảng xem cuộc chiến.

Cho dù trên người Đinh Duệ đã thấy huyết quang, nhưng vẫn không có một người trên mặt mang theo kinh hoàng.

Tiếng va chạm của đao kiếm từ từ biến mất, Định Duệ thở hồng hộc ngã ngồi trên cầu thang ở đình đài, lúc này Mộ Dung Viêm Hạo vừa lúc cũng đem sổ sách trên mặt bàn toàn bộ xem xong.

"Thụt hậu rồi." Đối Đinh Duệ cố gắng, hắn chỉ cấp hai lời bình như vậy.

Đinh Duệ ủ rũ ừ một tiếng. Thiếu gia nói không sai, hắn quá lâu không có kinh nghiệm thực chiến, ở phương diện tiến lui khi giết địch đích xác là lui bước. Sở dĩ võ học chính là phòng thân cùng công kích, chiêu thức luyện được lại nhiệt, công lực như thế nào gia tăng, một khi lên chiến trường, những thứ này bất quá là trợ lực thôi, là tối trọng yếu vẫn là kỹ xảo sống sót.

"Ta sai rồi! Thiếu gia." Đây không phải là thiếu gia lần đầu tiên trách cứ hắn, nhưng là làm hắn khó chịu nhất một lần. Hắn không biết đã có thời gian bao nhiêu năm không có bị trách móc qua, bởi vì hắn mỗi ngày nhắc nhở mình phải tiến bộ không ngừng, nhưng bây giờ hắn mất lòng tin đối với mình.

Mộ Dung Viêm Hạo đứng dậy, đi qua chiến địa huyết tinh trải rộng.

Những việc này hắn từ nhỏ chứng kiến đến lớn, cũng không có cảm giác gì. Tổ huấn Mộ dung gia cũng chỉ có những lời "Người thắng làm vua" này. Thật ra thì Mộ Dung gia bọn họ huynh đệ cũng không chỉ có như vậy, hiện tại còn dư lại cũng là có thể tại dưới Mộ Dung Hàn nghiêm khắc lãnh khốc huấn luyện mà sống sót! Cho nên bọn họ đối với kẻ bại tâm đồng tình sớm bị ma diệt hầu như không còn.

Share~

Tagged:

Điều hướng bài viết2 thoughts on "DLTĐ-Chương 21~23" 09/11/2011 lúc 18:51

[...] ♥ Chương20 ♥ Chương21 ~ Chương 23 [...]

Like

000 10/11/2011 lúc 12:13

Banh bao co phuc ma khong biet huong! Con co nguoi ghen ni...

Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ('ڡ'ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●'з')♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫
Bản edit của được chia sẻ với các điều khoản có trong .VÀI ĐIỀU CẦN LƯU Ý

1. Nội dung trong blog chủ yếu đề cập đến BL (Boy Love), mọi người cân nhắc trước khi xem.

2. Xin đừng phát tán truyện đi nơi khác bằng các hình thức repost và share word!

3. Bản edit dựa trên QT, có gì sai sót xin cứ góp ý thẳng thắn nhưng đừng nói lời cay đắng, cảm ơn...

ẢO VŨNẤMNANA


Thành viên thường trực

Thắc mắc liên hệ email: [email protected]

MIKANGÀY NHẢ HÀNG =3=Tháng Mười Một 2011MTWTFSS 19 BÀI VIẾT MỚISỐ HỦ ĐANG ONLINE +_+THEO DÕI BLOG QUA EMAIL

Click to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

PHẢN HỒI GẦN ĐÂY on on on on on on on on on on | .

Bởi chỉ lý trí là nổi giận, còn trái tim mãi giữ những nhịp yêu thương...

DLTĐ-Chương 24 11/11/2011

Chương 24

Mộ Dung Viêm Hạo nhớ tới Tử Đồng, y cũng là vật hy sinh dưới tay phụ thân lãnh khốc, nghĩ đến khi đó y bất động không cười, không nói không động, từ đó lại đối với phụ thân hận ý càng sâu thêm một tầng, đối với vật mình muốn bảo hộ càng thêm khắc sâu. Sở dĩ không khích lệ Đinh Duệ, cũng là bởi vì hắn là người bên cạnh Mộ Dung Viêm Hạo chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, càng không ngừng tăng cường, trừ mình ra cùng người mình nghĩ bảo vệ, không ai có thể thương tổn chính mình. Cứ như vậy, chẳng những nắm giữ được vận mệnh của mình, cũng giảm đi lo lắng cho người mình yêu.


Đinh Duệ rất rõ ràng điểm này, đó cũng là bằng hắn một loại thân thủ không thua kém ai, nhưng cam nguyện thần phục Mộ Dung Viêm Hạo là chủ tử. Thiếu gia chẳng những dạy hắn võ công cùng hết thảy kỹ xảo kiếm sống, trả lại cho hắn thân tình mà hắn cái cô nhi này chưa từng có. Ở trong lòng hắn, hắn có thể vì chủ tử chết, vì chủ tử sống.

* * *

Tử Đồng tay ba một tiếng, đập lên trán Đinh Duệ đang ở bên cạnh hầu hạ hai người ăn cơm, dọa mọi người giật mình thật lớn. Kỳ quái hành động bạo lực như thế làm sao có thể xuất hiện trên người Tử Đồng?

"Định Duệ, là lạ, Tử Đồng không thích." Bắt đầu từ khoảng khắc Đinh Duệ đến gần bên cạnh y, Tử Đồng nhạy cảm liền phát giác ra hắn sa sút. Y không biết đây là cái dạng cảm giác gì, cũng không biết làm sao hỏi, cho nên thật trực tiếp làm ra hành động kinh người như thế.

Đinh Duệ vuốt cái trán, một đôi mắt to mãnh liệt nháy mắt, mặc dù không đau, nhưng là động tác của Tử Đồng làm cho hắn không biết vì sao, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, tay kia thì còn cầm bầu rượu thì đem thả đổ.

Chỉ có Mộ Dung Viêm Hạo một người hiểu ý tứ của Tử Đồng, kinh ngạc cảm giác y so với người bình thường nhạy cảm, trong lòng đối với y phân thương tiếc cũng là sâu hơn.

Sẽ có cảm giác như vậy, là bởi vì trải qua thời gian bị vây trong trạng thái yên tĩnh bồi dưỡng mà thành, hay là bản năng trời sinh của y, mà bị phụ thân đè nén ở trong một trò chơi cô độc?

Nếu như là cái thứ hai. . . . . .

Kéo qua tay Tử Đồng, hắn tỉ mỉ cảm giác được một ít lực lượng liên quan tồn tại.

Tử Đồng bị bàn tay to của hắn kéo về lực chú ý, một tay khác sờ hướng gương mặt của hắn.

"Hạo cũng quái lạ, không thoải mái sao? Hạo không thoải mái sao?" Học tự mình lúc sinh bệnh, Tử Nhan cũng sẽ đưa tay dò hướng y cái trán trơn bóng cảm nhận nhiệt độ, lòng bàn tay mảnh khảnh của y chậm rãi theo hình dáng khuôn mặt đi lên phía trên, tới cái trán Mộ Dung Viêm Hạo.

Song động tác này vẻn vẹn dừng ở bản năng bắt chước, nguyên nhân tại sao muốn chạm tới cái trán y cũng không hiểu được, cho nên không cách nào từ đó nhận được đáp án làm y hoảng hốt.

"Hạo có phải là không thoải mái hay không? Tử Đồng không biết, Tử Đồng không biết. . . . . ." Giống như tâm tính hài tử chưa từng học xong giấu diếm tâm tình, nước mắt gấp gáp rất nhanh trượt xuống hai má trắng noãn, thủy châu từng giọt tích lạc một ít thì lưu lại dấu vết trên gương mặt xinh đẹp, phảng phất như dây thủy tinh bị chặt đứt vô số viên lăn xuống, bộ dáng rất là xinh đẹp động lòng người, mang theo tinh oánh trong suốt thuần nhiên.

Mộ Dung Viêm Hạo lập tức hôn tới nước mắt trên gương mặt y, đau lòng ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng an ủi. "Không có chuyện gì, Hạo không có không thoải mái, Hạo hiện tại rất tốt, Tử Đồng đừng khóc, đừng khổ sở."

Quay đầu, tức giận thấy không rõ cảnh vật trước mắt, y đem thân thể tiến sát trong ngực Mộ Dung Viêm Hạo. "Hạo không thoải mái cùng Tử Đồng nói, Tử Đồng giúp Hạo." Làm sao giúp y không hiểu được, càng không tốn tâm tư suy nghĩ, trong đầu đơn thuần chỉ xác định nếu như Mộ Dung Viêm Hạo thật không thoải mái, y nhất định sẽ dùng tất cả năng lực của y đi hỗ trợ, bằng không tim của y cũng sẽ rất không thoải mái, rất đau, cảm giác rất đau.

Mộ Dung Viêm Hạo vui mừng nói: "Hạo nhất định cùng Tử Đồng , hiện tại Hạo rất tốt, nếu như Tử Đồng nhanh một chút đem ngọ thiện ăn hết, Hạo sẽ tốt hơn."

Tử Đồng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, lđể hắn từng ngụm đem thức ăn đút vào trong bụng y, ăn vào một nửa mới nhớ tới tại sao y ăn hết Hạo sẽ rất tốt? Song cái vấn đề này còn không có tìm được đáp án, y lại nghĩ tới mới vừa rồi cảm giác được Đinh Duệ hơi thở bất đồng.

"Đinh Duệ đâu? Đinh Duệ có phải không thoải mái?"

Có không thoải mái cũng đều bị bộ dáng y thuần mỹ, ngây thơ cấp mang đi, Đinh Duệ lập tức khống chế không được giống như đứa ngốc cười toe toét.

"Rất tốt, Đinh Duệ rất tốt, đa tạ công tử quan tâm." Coi như không có nghe thấy được trận đố kỵ không có đạo lý của chủ tử, trong lòng vì Tử Đồng đối hắn quan tâm vui vẻ cực kỳ, cảm thấy trong lòng một khối đất đai có rất nhiều, rất nhiều hoa, sau đó ở công tử thuần nhiên nở nụ cười, một đóa tiếp một đóa nở rộ, hạnh phúc cực kỳ.

Cảm giác được hơi thở không tốt biến mất, Tử Đồng rất vui vẻ, để Mộ Dung Viêm Hạo đút cho y mỗi một dạng thức ăn đều ăn vào trong bụng, không có kiêng ăn. Bởi vì lúc trước Mộ Dung Hàn đều chỉ uy y ăn một chút hoa hoa thảo thảo mang theo mùi thơm, cho nên vừa bắt đầu y còn không dám ăn thức ăn mặn.

Song Mộ Dung Viêm Hạo hết sức chú ý tình huống thân thể của y, tự nhiên không cho phép y tiếp tục kiêng ăn , cho nên hắn muốn đầu bếp từng chút từng chút, gia tăng thức ăn mặn trong thức ăn cẩn thận không để cho Tử Đồng phát giác. Hiện tại trừ thịt dê cùng cá tôm mùi so sánh nặng, ngoài những loại hải sản, vật gì khác Tử Đồng đều dám ăn, chẳn qua là sức ăn tương đối nhỏ mà thôi.

Sau đó tựa hồ lại nghĩ tới cái chuyện trọng yếu gì, Tử Đồng cái miệng nhỏ nhắn a một tiếng. "Đinh Duệ nên rửa thủy thủy, thối thối, trên người thối thối, không thích."

Nghe vậy, Đinh Duệ ngửi mùi vị trên người mình. Là lúc vừa mới đánh nhau lưu lại mùi mồ hôi bẩn sao?

Đầu hãy còn nghĩ tới, Tử Đồng trước tiên đã nói ra đáp án. "Máu, Đinh Duệ có mùi thịt." Y thật chán ghét, thật chán ghét mùi vị này, mỗi lần nghe thấy được loại mùi vị này, trên người nhất định có chỗ đau đau.

Nguyên lai là mùi máu tươi vừa rồi a! Mũi công tử thật đúng là nhạy cảm, nhận được chủ tử ném tới ánh mắt, Đinh Duệ rất nhanh lui xuống đi đem một thân mùi máu tươi tẩy đi.

"Tử Đồng không thích mùi vị này sao?"

Y không chút do dự lập tức gật đầu. "Mùi vị, rất đau, không thích, bụng không có thoải mái, muốn ói."

Nói xong, tất cả mọi người đưa lời nói vừa rồi ghi ở trong lòng, sẽ nhớ được lần sau hành động, tuyệt không bị lây dính mùi máu. Phương thức giết người không thấy máu, có nhiều vô cùng.

Không khí thoáng cái đông lạnh, Tử Đồng không nhìn thấy gì nhăn đôi mi thanh tú lại, theo bản năng kéo cổ áo. "Các ngươi là lạ, Tử Đồng không thích." Y bò ra trong ngực Mộ Dung Viêm Hạo, tìm theo tiếng bánh bao mới vừa rồi còn đang theo y chơi đùa.

Mộ Dung Viêm Hạo dĩ nhiên không thể nào để một mình y chạy loạn khắp nơi như vậy, rất nhanh đem người ôm trở về trong ngực. "Muốn đi nơi nào?"

"Tìm bánh bao, các ngươi là lạ ." Cho là hắn không nghe thấy y vừa mới nói, y lại lập lại một lần.

"Là lạ ? Lạ chỗ nào?" Mộ Dung Viêm Hạo nhịn xuống nghe thấy trên người mình mùi vị xúc động, nhớ được mới vừa rồi hắn cách chiến trường tương đối xa, hẳn là không có dính vào mùi máu tươi mới đúng.

"Lạnh lạnh, như muốn Tử Đồng làm búp bê, không thích." Mộ Dung Hàn hơi thở quỷ mị, đột nhiên quen thuộc từ trong đầu trống rỗng của Tử Đồng hiện lên, làm thân thể y cũng run rẩy theo.

Phát giác y sợ hãi, Mộ Dung Viêm Hạo đau lòng ôm chặt y, nhớ tới quá khứ y sở gặp hành hạ không phải của mình.

"Hạo muốn Tử Đồng làm búp bê sao?" Mộ Dung Hàn cho y cỗ bất an cùng sợ hãi, như không khí trong nước không ngừng nổi lên mặt nước, một cái tiếp một cái.

"Không, Hạo không muốn Tử Đồng làm búp bê." Tử Đồng cắn môi. "Nhưng là Hạo lạnh lạnh . . . . . ." Cùng trong trí nhớ cái cỗ hơi thở kia giống nhau.

"Tử Đồng đừng sợ, Hạo không cần Tử Đồng làm búp bê, lạnh lạnh không phải bởi vì Tử Đồng." Sau này ngàn vạn lần nhớ đến đừng ở bên người bảo bối hiển lộ tính cách tàn ác. Kế tục từ phụ thân tàn ác, không những Tử Đồng không thích,hắn lại tự thân ác, hắn làm sao lại quên mất mà tùy ý mà làm cho nó tiếp tục như vậy?

Tử Đồng đại khái hiểu rõ ý tứ của hắn, bất an rất nhanh từ nội tâm tiêu trừ. "Hạo không làm lạnh lanh, làm ấm áp, cùng mặt trời giống nhau ấm ấm."

"Biết rồi, Hạo sẽ vì Tử Đồng ấm ấm." Hắn cùng Tử Đồng tính hài tử nói.

Vì Tử Đồng, vì mình, hắn phải làm chút thay đổi, nhưng tại bắt đầu thay đổi phía trước, hết thảy chướng ngại ven đường đều phải thanh trừ, cái gì cũng không lưu lại.

Share~

Tagged:

Điều hướng bài viết7 thoughts on "DLTĐ-Chương 24" 11/11/2011 lúc 09:23

[...] ♥ Chương20 ♥ Chương21 ~ Chương 23 ♥ Chương24 ♥ [...]

Like

15/11/2011 lúc 21:55

ta mặc dù chưa đọc được chương nào nhưng ta yêu chết cái hình kia của nàng....
Ối dời ơi, sao nó đáng yêu khủng khiếp thế....aaaaaaaaaaaaaaaaaa....................
Ta yêu nàng ( bật mý : nhà ta cũng có 2 con mèo yêu cực là yêu, và dự định sắp tới rước thêm con chó con về cho đủ bộ :)) )
Ta là linh :)) nay sài cái khác thui...( là đưa mặt day chuyên com ko dấu đó :)) )

Like

16/11/2011 lúc 07:17

hì hì, hoan nghênh nàng ^^~

Like

baekren 23/04/2012 lúc 23:32

ta mún bắt cóc pé Đồng zề nuôi wá az!

Like

12/05/2012 lúc 10:55

wa cách nói chuyện của tiểu đồng thật siêu dễ thương a
wa mún có 1 pé như tiểu đồng về nuôi wa'
thak nàng

Like

20/06/2012 lúc 15:48

nhìn xem!!! ai cũng mún bắt em nó về nuôi hết a ╮(╯_╰)╭, định cạnh tranh với sắc lang a, mà bé thụ trong mí truyện của bạn , đứa nào cũng làm người ta mún lăn qua lăn lại hết á, đáng yêu vô cùng, hảo mún cắn~~~~~o(>﹏<)o

Like

25/04/2015 lúc 11:55

Dễ thương quá ạ, Hạo sẽ vì Đồng mà ấm ấm

Like

( ̄^ ̄) | ლ(¯ロ¯ლ) | (≖ ‿ ≖) | (๑✧◡✧๑) | (๑>◡<๑) | (つ﹏<)・゚。| (¬‿¬) | (눈_눈) | ( ≧ ε ≦ ) | | (* ̄▽ ̄)b| (╥﹏╥) | Σ( ° △ °|||) | ╭ (╰_╯)╮ | ლ('ڡ'ლ) | (●'◡'●)ノ♥| 凸(艹皿艹 ) | ╭(╯ε╰)╮| (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ~(‾▿‾~) | (¯―¯٥) | ◕‿◕ | (▰˘◡˘▰) | (●'з')♥ | ╮(╯▽╰)╭ | (๑¯△¯๑) | (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤ | ℒℴѵℯ❤| (◡‿◡✿) | ᎢℋᎪɳᏦ ᎩӫᏌ ✿♪♫
Bản edit của được chia sẻ với các điều khoản có trong .VÀI ĐIỀU CẦN LƯU Ý

1. Nội dung trong blog chủ yếu đề cập đến BL (Boy Love), mọi người cân nhắc trước khi xem.

2. Xin đừng phát tán truyện đi nơi khác bằng các hình thức repost và share word!

3. Bản edit dựa trên QT, có gì sai sót xin cứ góp ý thẳng thắn nhưng đừng nói lời cay đắng, cảm ơn...

ẢO VŨNẤMNANA


Thành viên thường trực

Thắc mắc liên hệ email: [email protected]

MIKANGÀY NHẢ HÀNG =3=Tháng Mười Một 2011MTWTFSS 19 BÀI VIẾT MỚISỐ HỦ ĐANG ONLINE +_+THEO DÕI BLOG QUA EMAIL

Click to follow this blog and receive notifications of new posts by email.

PHẢN HỒI GẦN ĐÂY on on on on on on on on on on | .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: