viên kẹo đầu tiên: sau khi tập luyện
Sau khi tập luyện, Vương Sở Khâm chậm rãi thu dọn đồ đạc, khóe mắt nhìn thấy bóng người lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh mình.
Anh cười: "Cái gì đây? Sao em lén lút thế?"
Tôn Dĩnh Sa đá anh một cước: "Anh mới lén lút! Em đợi anh thu dọn đồ đạc cùng nhau về nhà."
Vương Sở Khâm sửng sốt: "Chúng ta cùng về?"
Anh nhận được một cái nhìn lạnh lùng, "Anh vẫn hỏi lại dù anh biết đáp án!"
Bất chấp những gì họ nói, hai người vẫn tuân theo thói quen quen thuộc sau khi tập luyện là cùng nhau rời khỏi phòng tập.
Sau khi vượt qua đám đông đang ngồi xổm ở trung tâm thể thao vào đêm khuya, Wang Chuqin đón Sun Yingsha ở một góc vắng vẻ.
Cô đang nằm ở ghế sau, giọng điệu có chút tự hào.
"Em cảm thấy rằng một ngày nào đó, sớm hay muộn, em sẽ có thể làm như trong phim, có thể nhảy lên nhảy xuống khi xe đang chạy."
Bạn gái của anh thậm chí còn thích che giấu danh tính của mình, Wang Chuqin bày tỏ sự bất lực.
An ninh trong khu dân cư rất nghiêm ngặt. Dù sao thì cư dân đều là người giàu có hoặc quý tộc.
Nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn trang bị kĩ lưỡng, đi theo anh không xa không gần, ước gì trên người mình viết chữ "không quen".
Khi đến trước cửa nhà, Vương Sở Khâm đưa tay ấn mật khẩu, một đôi tay vòng qua eo anh.
Wang Chuqin gần như tức giận bật cười: "Em đang làm gì vậy? Một phút trước không phải em còn diễn sao?"
Wang Chuqin gần đây đã tăng cơ, trước đây anh ấy đã to hơn Sun Yingsha. Nhưng bây giờ Sun Yingsha ôm anh ấy từ phía sau, dù cô ấy có nghiêng đầu đến đâu cũng không thể nhìn thấy phía trước.
"Umm, nhanh lên ~ Em muốn ngủ."
Vương Sở Khâm vốn định mở khóa, nhưng khi nghe thấy lời này, anh liền trực tiếp khóa tay quanh eo cô, cửa cũng không vội mở ra.
Tôn Dĩnh Sa muốn tự mình đưa tay mở khóa, nhưng tay cô bị anh giữ lại, không cử động được, lại bị anh chặn ở phía trước nên cô không nhìn thấy gì.
Cô rên rỉ, "Tay em đau ~"
Anh vô thức buông tay, Tôn Dĩnh Sa lập tức lùi lại một bước.
Wang Chuqin quay lại, Sun Yingsha cũng đứng im, từ vẻ mặt của anh, cô biết rằng mình sắp chết.
Cô lập tức bước tới ôm lấy anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Vào nhà đi, vào nhà trước đi."
Vương Sở Khâm mất bình tĩnh, đứng thẳng người: "Vào nhà? Chuyện này không thích hợp, tôi và cô không quen nhau, cho nên về nhà cùng nhau? Không ổn lắm đâu."
Không phải chỉ là dỗ dành bạn trai sao? Sun Yingsha rất quen thuộc với công việc này.
"Đương nhiên là thích hợp! Anh là bạn trai của em, người đã gặp bố mẹ em, có danh phận, có nhẫn, và có lễ đính hôn ~"
Một combo nhỏ mượt mà đã khiến Wang Yeye phấn chấn xuất hiện.
Sau bao khó khăn, cuối cùng Tôn Dĩnh Sa cũng có thể chạy đến chiếc giường yêu quý của mình.
Sun Yingsha thích ném mình lên chiếc giường lớn sau khi tắm và vùi mình thơm tho trong chiếc chăn bông mềm mại.
Chiếc chăn bông là bộ bốn món mới của Wang Chuqin. Anh ấy chọn màu xanh đậm, Sun Yingsha không biết tại sao anh lại mua một lúc nhiều bộ màu tối.
A, đúng rồi, Vương Sở Khâm đang ở đâu?
Trong nhà có hai phòng tắm. Thông thường, để đi ngủ sớm, mỗi người tắm một phòng.
Sun Yingsha chạy vào phòng tắm và nhìn xung quanh, nhưng không có ai ở đó.
Vương Sở Khâm đang tập trung rửa đậu trong bếp thì nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ từ phía sau, bỗng ôm chầm lấy anh.
"Này! Em bắt được anh rồi!"
"Bà cố của anh, cẩn thận chút đi."
Wang Chuqin tắt vòi nước, lau tay, đưa cô từ sau ra phía trước, bao bọc cô trong vòng tay.
Tôn Dĩnh Sa bối rối: "Muốn em rửa đậu à?"
"Em rửa? Nhìn anh rửa, em ở sau lưng không thấy được, anh đưa em lên phía trước."
Sun Yingsha không bị thuyết phục: "Sao gần đây em có cảm giác anh to ra vậy? Lúc trước em nghiêng đầu là có thể nhìn thấy phía trước."
Cô đang ở trong vòng tay anh, Vương Sở Khâm
không kìm được cúi đầu hôn lên một bên khuôn mặt tức giận của cô.
"Đứng đây rửa đậu với anh đi, chúng ta có thể uống sữa đậu vào ngày mai."
"Hình như mẹ mang tới thêm một ít dưa chua."
"Ừm, anh sẽ rán thêm trứng cho em."
"Một cái cho anh và một cái cho em~"
Đậu đã rửa sạch và được ngâm vào bát, Vương Sở Khâm lau tay.
"Bây giờ, em có đang nghĩ đến anh không?"
Tôn Dĩnh Sa xoay người ôm lấy eo anh, "Không,
lúc nào em cũng nghĩ đến anh hết."
Vương Sở Khâm thấy cô buồn ngủ, mở mắt không lên, "Nào, đi ngủ thôi."
Anh dùng tay đặt một chút lực lên eo cô. Cô hiểu ý, giơ tay ôm lấy cổ anh thì được anh bế lên, tay anh giữ chặt chân cô.
Xem xét sự khác biệt về kích thước của họ, anh có thể dễ dàng bế cô lên, dù chỉ bằng một tay.
Anh đi thẳng vào phòng ngủ, định đặt cô lên giường nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn ôm chặt anh.
Vương Sở Khâm cẩn thận chuẩn bị thả cô xuống:
"Ngoan, chuẩn bị ngủ đi."
"Ôm..."
"Em ôm anh như thế này không được đâu, ngoan ngoãn buông ra trước đi, anh sẽ ôm em."
Tôn Dĩnh Sa buông ra, Vương Sở Khâm ôm cô vào lòng, "Được rồi, anh đang ôm em nè, ngủ thôi."
"Qin..."
Cô vẫn còn đang lẩm bẩm, Vương Sở Khâm không nghe rõ: "Hả?"
"Qinqin...ngủ ngon..."
Anh cong môi và nói, "Ngủ ngon, Sasha."
*Qinqin sao thấy dễ thương quá à, hong trans qua tiếng Việt nhe mí bà 😝
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro