Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thân cộng

Trong thời gian ở chiến chu của Viêt cộng Thích Đôn Hậu đã giữ những chức vụ như sau:

   «  Phó chủ tịch Ủy ban Trung ương liên minh các Lực lượng dân tộc, dân chủ và hòa bình Việt Nam; tháng 6-1969, Thích Đôn Hậu được cử làm Ủy viên Hội đồng Cố vấn Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng Hòa miền Nam Việt Nam, đã được Việt công cử đi dự nhiều «  Hội nghị quốc tế ».
    Đến trước và sau ngày 30-4-1975, tại Đà Nẵng, Phật giáo Ấn Quang đã thành lập:
  « Lực lượng Hòa hợp- Hòa giải Phật giáo thị bộ Đà Nẵng, Lực lượng An Ninh Phật giáo, cả hai đều được đặt tại chùa Pháp Lâm, ở số 500, đường Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng.
    Suốt trong thời gian này, tại Đà Nẵng, Thích Đôn Hậu như một ông vua Lý ( Xin quý độc giả hãy đọc lại bài: 30-4-1975: Máu Và Nước Mắt, để biết rõ hơn về những hành vi của Thích Đôn Hậu.
   Năm 1976, Thích Đôn Hậu đắc cử « đại biểu Quốc hội khóa VI và là Ủy viên Đoàn, Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, và là Phó pháp chủ Hội đồng chứng minh kiêm giám luật Giáo hội Phật giáo Việt Nam cộng sản ».

  Thích Đôn Hậu đã được cộng sản Hà Nội ban thưởng, trao gắn những thứ như sau:

  « Huân Chương Hồ Chí Minh,  Huân Chương Độc Lập,  Huy Chương Vì Sự Nghiệp Đại Đoàn Kết Toàn Dân ».
    Ngày 23-4-1992 (21-3-âm lịch) vào lúc 19 giờ 55 phút, Thích Đôn Hậu đã chết tại chùa Thiên Mụ, Huế, sống và làm giặc tổng cộng tất cả là 88 năm.

    Sau khi Thích Đôn Hậu chết, Phật giáo Ấn Quang đã phù phép ra hai « tăng thống », vì thực sự Thích Đôn Hậu không hề làm « tăng thống » một giây phút nào cả, mà chỉ làm « Phó pháp chủ kiêm Giám luật Giáo hội Phật giáo Việt Nam cộng sản » cho đến hơi thở cuối cùng.

     Phật giáo Ấn Quang đổi mới hay mới đổi?

     Như  đã nói, với quá nhiều những thứ « Lực lượng » mà Phật giáo Ấn Quang, tức «  GHPGVNTN » mà Ấn Quang đã từng thành lập để gây nên những tang thương, máu lệ trên khắp nẽo đường của đất nước, đặc biệt là tại miền Trung. Và bây giờ, Phật giáo Ấn Quang lại đẻ thêm ra cái gọi là «Lực lượng cư sĩ chấn hưng Phật giáo ». Thực ra cái « Lực lượng » này nó chỉ là biến thể từ những cái: « Lực lượng Phật giáo cứu quốc: Cuộc thảm sát Thanh Bồ- Đức Lợi, 24-8-1964; cho đến những thứ  « Lực lượng » để đem bàn thờ Phật xuống đường vào mùa hè 1966, cho đến những màn chém giết hàng ngàn người vô tội trong cuộc thảm sát Tết Mậu Thân, 1968,  xin quý vị hãy đọc lại bài: Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm Cuộc Thảm Sát Mậu Thân: 1968-2008, và  những ngày trước khi thành phố Đà Nẵng rơi vào tay của cộng sản Hà Nội.

    Và chắc mọi người cũng đã nghe được những cái mồm của cái «  LLCSCHPG » khi một tên nào đó đã cướp lời của ông Chính Khí Việt, rồi nói thao thao bất tuyệt, nhằm để không cho ông Chính Khí Việt nói hết được ý kiến của ông. Với cảnh này, nó đã làm sống lại trong tôi những hình ảnh của các vị đã bị Phật giáo Ấn Quang bắn chết tại Đà Nẵng như: Ông Hồ Hân, ông Phạm Lý, ông Nguyễn Phận và đặc biệt là ông Bùi Ngọc Cang đã bị «  Lực lượng An ninh Phật giáo » bắn chết ngay giữa nhà trước mặt vợ con của ông. Xin quý độc giả hãy đọc lại bài: 30-4-1975: Máu Và Nước Mắt, để biết rõ hơn về những hành vi dã man và tàn ác của Phật giáo Ấn Quang.


   Những người yêu nước chân chính không cần phải « đối thoại » với lũ tham tàn bạo ngược.

  Tại sao tôi lại có thể dùng những từ ngữ như thế để chỉ Phật giáo Ấn Quang? Xin thưa: Bởi tôi đã chứng kiến quá nhiều những hành vi tàn bạo của Phật giáo Ấn Quang, từ khi còn bé. Vì thế, bây giờ tôi đã là một người già, đã trãi qua hơn nữa thế kỷ, đã đi qua một cuộc đời, tôi đã chiêm nghiệm, đã thấy, đã biết, nên không thể dùng từ ngữ nào khác hơn để nêu cho đích danh đối với lũ Giặc Án Quang.

     Tôi còn nhớ, trước đây, trong một lần anh chị Giáo sư Đặng Văn Nhâm đã đến thăm gia đình chúng tôi, khi anh Đặng Văn Nhâm ngõ lời như sau:
   «  Tôi chưa bao giờ mời ai viết chung với tôi, nhưng bây giờ tôi mời cô viết chung với tôi trong cuốn sách Giặc Thầy Chùa, vì tôi ở trong Nam, không biết nhiều về những gì đã xãy ra ngoài Trung, còn cô, đã sống tại đó, vậy cô có đồng ý hay không? »

     Và tôi đã đồng ý, do đó,  trong cuốn « Giặc Thầy Chùa số 2,  Anh chị Đặng Văn Nhâm đã trích lại những bài viết của tôi trên Văn Nghệ Tiền Phong. Đến cuốn Giặc Thầy Chùa số 3, thì tôi đã viết loạt bài Tăng Phỉ Miền Trung, mà anh Đặng Văn Nhâm đã in trong cuốn sách này. Ngoài ra, tôi vì tình nghĩa  với một người chị rất thương tôi đó là chị Trần Mộng Chi, tức chị Đặng Văn Nhâm chị cũng là người đồng hương với tôi trên vùng đất « Ngũ Phụng Tề Phi ». Như thế mà bọn chúng lại buông những lời lẽ mất dạy giữa anh chị em tôi, thật đúng  Là Loài Chó Sói Cắn Hoài Phải Gió.

    Tôi cũng đã và sẽ gom hết, và giữ lại tất cả những lời của bọn chúng đã dựng đứng mọi chuyện về tôi; để sau này, tôi sẽ viết về bọn chúng với những điều mà chưa ai biết...

    Với những điều mà tôi đã kể ở trên, nên tôi muốn đề nghị với các vị là những người của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa, không nên vào các diễn đàn của cái gọi là «LLCSCHPG », vì cứ nhìn vào cách hành xử của chúng  đối với ông Chính Khí Việt thì chúng ta đã rõ. Một lần nữa tôi xin lập lại rằng:

   Cái gọi là Lực lượng cư sĩ chấn hưng Phật giáo, nó chỉ là biến thể của những thứ « Lực lượng » từng gieo máu lửa và từng giết hàng vạn đồng bào  vô tội trong suốt cả chiều dài của cuộc chiến Quốc- Cộng tại Việt Nam,  như từ « Lực lượng Phật giáo cứu quốc, Lực lượng Phật giáo tranh thủ cách mạng, Lực lượng Phật giáo quyết tử, Lực lượng sinh viên- học sinh quyết tử, Lực lượng thanh niên Phật giáo quyết tử, Lực lượng Hòa hợp- Hòa giải Phật giáo trước những ngày 30-4-1975, và còn nhiều ' thứ «  Lực lượng » khác, để bây giờ chúng kết hợp những thứ «  Lực lượng » ấy thành một,  là « Lực lượng cư sĩ chấn hưng Phật giáo ».

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro