
Chương 54
Thời điểm Ngụy Trạch còn đang chăm chú nắn mì, tư thái của hắn hoàn toàn khác biệt với ngày thường.
Không có dáng vẻ kiêu ngạo, không lạnh lùng, ngón tay thon dài, mày đẹp, lông mi rủ xuống.
Hắn đột nhiên giương mắt hỏi ta nước trong nồi có sôi chưa, khiến ta hoảng loạn.
Mì (mặt) nhìn cũng ngon lắm.
-------------------
Một buổi sáng nào đó.
Trong khi ta đang tập thể dục buổi sáng, Xương Vương ra ngoài thưởng ngoạn phong cảnh.
Ta đang thực hiện các bài tập xoay người, và sau đó là các động tác đá chân.
Nghĩ đến việc hôm trước hắn nhìn thấy Tần Tư Tư đeo mặt nạ múa ở chốn đông người, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm. Nhất thời muốn đùa hắn một chút.
"Ngụy Trạch."
Ta theo trí nhớ tùy ý thực hiện một vài động tác đơn giản, so với những bài tập thể dục mỗi ngày thì uyển chuyển hơn đôi phần.
Sau đó ta hỏi hắn: "Điệu nhảy của ta thế nào?"
"Có một phong cách độc đáo khác người." Ngụy Trạch bĩu môi.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, tiếp tục khoe khoang.
"Điệu múa này ở quê hương của ta rất phổ biến, bất luận già trẻ gái trai đều có thể tham gia."
"Nó còn có một cái tên - điệu nhảy quảng trường,"
Ngụy Trạch cười: "Nhất định rất thú vị."
Ta hỏi hắn: "Người có tin rằng một ngày nào đó trong tương lai, trong một triều đại nào đó, sẽ không còn hoàng quyền, không còn kẻ hầu người hạ, sẽ không có một gia tộc trị vì cả một quốc gia. Mọi người thân phận bình đẳng, nữ tử cũng có quyền phát ngôn như nam nhân, không cho phép năm thê bảy thiếp. Tất cả mọi người đều sống chung trong một xã hội hòa thuận và yên bình."
"Đó là một trạng thái rất đáng hy vọng" Hắn nói.
Ta ngược lại có chút kinh ngạc: "Người không cảm thấy chán ghét sao?"
"Ta không chán ghét."
Ngụy Trạch rất ôn hoà: "Thế nhưng nó cách biệt rất lớn với thực tại."
"Ta tin rằng bản chất con người vốn dĩ xấu xa, đạo đức luân lý không thể nào trói buộc bọn họ. Nếu như không có quyền lực mạnh mẽ ràng buộc bọn họ, để cho bách tính toàn quyền quyết định chắc chắn sẽ dẫn đến ph.ả.n l.o.ạ.n."
"Giống như một đám b.ạ.o dân nổi loạn dưới ngọn cờ chính nghĩa, chỉ để tranh giành ngôi vị chí cao. Cho dù bây giờ phụ hoàng có nhường ngôi, cũng sẽ có người thay phụ hoàng ngồi trên ngôi vị kia."
Cho nên những chuyện như vậy không có cách nào giải quyết trong một sớm một chiều.
Nếu hắn không tranh, sẽ có người khác tranh. Chỉ có làm sụp đổ toàn bộ chế độ phong kiến, đó mới là kết thúc tốt nhất cho những người đang sống ở thời đại này.
Nếu không có sự đảm bảo của một hệ thống chính trị vững mạnh, thì không có cách nào để các ý tưởng tiên tiến nở rộ ở đây trong một quá trình kéo dài hàng nghìn năm.
Nhưng chí ít ta đã biết Ngụy Trạch nghĩ như thế nào.
Gió từ biển thổi đến, mọi người lại bắt đầu lười biếng. Ta thật sự rất thích nơi này, cũng rất tham lam những tháng ngày nhàn rỗi trong số kiếp trôi nổi của ta.
"Đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Trạch hỏi ta.
"Nếu như được c.h.ế.t già ở nơi này cũng không tồi."
Ngụy Trạch nhìn về phía biển khơi: "Có lẽ mẫu phi của ta ngày trước cũng đã từng như vậy."
"Nếu không có mẫu phi và Đào Tây, ta cũng rất muốn lưu lại chốn này." Hắn hùa theo ta.
Ta nhìn ra mặt biển ngoài xa, chống cằm cười ngốc nghếch.
Sau đó nhìn về phía người đang mang khuôn mặt ngờ vực mà nói: "Ta mấy ngày này giống như đang nuôi một nhi tử vậy."
"Hầu hạ người nào đó thay thuốc, bồi ăn, gội đầu, đi đây đi đó... Rõ ràng Điền đại ca đã làm cho người cái nạng rồi, thế nhưng người vẫn cứ khăng khăng sai sử ta, coi ta như kẻ đáng bị b/ắ/t n/ạ/t..."
Ngụy Trạch vẫy tay với ta, "Lại đây."
Ta đứng dậy: "Để làm gì, người lại muốn đi đâu..."
Hắn một phen kéo ta vào trong lòng, vươn tay vò rối tóc ta.
"A, đã bảo là không được vò tóc rồi mà."
Sức lực không nặng, nhưng ta không thể nào vùng ra, mặc cho hắn vò rối cả tóc nửa ngày.
Một loạt hành động diễn ra trôi chảy, như thể... Sớm đã có mưu tính trước.
Hắn buông ta ra, nét mặt khôi phục vẻ đứng đắn, nhưng cái vẻ khoái trá sau khi thành công không hề thay đổi. Hắn cười rạng rỡ nói với ta. "Như thế này mới được xem là b.ắ.t n.ạ.t."
Ta mang theo đầu tóc rối bù xù căm phẫn trở về chỗ ngồi.
Nếu như phải đánh giá lại con người Ngụy Trạch lần nữa, ngoại trừ sự lạnh nhạt hờ hững, ta nhất định phải thêm vào giảo hoạt và đ.ộ.c á.c.
Chỉ là... Ta cắn đầu ngón tay, "Vốn tưởng rằng hắn sẽ sớm khỏi bệnh, vậy mà..."
Thật ra, ta bây giờ có rời đi chắc cũng không sao.
Cái miệng của ta đúng là miệng quạ.
Đêm đó, Xương Vương lên cơn sốt cao.
Có thể là viêm nhiễm dẫn đến sốt cao. Chúng ta đều là lưu dân nếu không dám thỉnh lang y, ta bèn thức suốt đêm trông hắn.
Thay nước, lấy rượu lau ngực cho ra bớt mồ hôi. Đêm xuống, ta vì quá mệt mỏi mà gục đầu xuống cạnh giường ngủ thiếp đi.
"Tiết Châu..."
Nghe thấy tiếng gọi khàn khàn của Ngụy Trạch, ta mới phát hiện ra cánh tay mình vì kê đầu cả đêm mà đã tê cứng.
Ngụy Trạch nhìn ta, hình như nét mặt có nét dịu dàng ở đôi lông mày và đôi mắt. Hắn vươn tay chạm vào tóc ta.
Ta nghĩ hắn là bệnh nhân, nên mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn cũng chỉ vuốt nhẹ tóc ta.
Một đêm trước ngày tự do.
Chủ yếu là do người làm bản đồ và văn thư giả đã dẫn cả gia đình hắn li tán đến nơi khác.
Ta cũng ngại vòng vo với đám người Thanh nương bọn họ, định bụng lưu lại vài ngày, chăm chỉ giúp nàng trông coi việc nhà sau đó hẵng mở lời.
Phu phụ Thanh nương vừa mới đánh bắt được rất nhiều hải sản, ta giúp bọn họ thu dọn.
"Là một viên ngọc trai nhỏ!"
Ta nhặt lên cho cả bọn cùng xem, nâng niu nó như một báu vật.
Phu thê Thanh nương cười này: "Hạt châu này quá nhỏ, hình dáng cũng không được đẹp, không đáng giá bao nhiêu đâu."
"Nhưng nó dễ thương mà."
Ta nhìn viên ngọc trai nhỏ, trong lòng bất chợt cảm thấy vui sướng.
Lúc không có Thanh nương ở đây, ta sẽ kéo Ngụy Trạch tán gẫu.
Nếu như không có ai để nói chuyện, ta nghĩ mình sẽ ch.ế.t ngạt mất.
Thân thể Ngụy Trạch dần dần hồi phục, nhưng chân tay đi đứng không được thuận tiện.
Ta sẽ dìu hắn đi đây đi đó, tìm một nơi có phong cảnh tốt. Sau đó ngồi ngắm biển ngắm mây thật lâu rồi lững thững đi bộ về.
Một ngày nọ, hắn nói muốn đi ra biển, ta trăm cay nghìn đắng dìu hắn ra đến tận nơi. Sau đó cũng chính ta là kẻ reo hò nhảy nhót, chạy tới chạy lui, thoả thích đạp nước.
Ta dường như đang rất vui vẻ, giải phóng một con người khác trong mình.
Sau khi đùa giỡn đến chán chê, ta ngồi xuống bên cạnh Ngụy Trạch nghe hắn nói: "Tiết Châu, hãy kể cho ta nghe một câu chuyện đi."
"Kể chuyện à..." Ta suy nghĩ một lát: "Một câu chuyện về biển cả. Ta sẽ kể cho người nghe "Nàng tiên cá", người nhất định chưa từng nghe qua."
Kể chuyện là sở trường của ta.
Khi ta còn nhỏ, thường hay bị cha mẹ phớt lờ. Họ chỉ cần ném cho ta một đống truyện tranh cổ tích, ta sẽ đặc biệt nghe lời.
"Ngày xửa ngày xưa có một Nàng tiên cá nhỏ... đó là... và rồi... cuối cùng hóa thành bọt biển."
Ta nói liên miên lải nhải với hắn thật lâu, nói đến khi chính mình cũng cảm thấy có phần khó chịu. Trong hàng ngàn câu chuyện cổ tích mà ai cũng hạnh phúc, ta chỉ yêu Nàng tiên cá chân thực và cô đơn.
"Ngươi không thích nhân vật chính của câu chuyện này, đúng không?" Ngụy Trạch hỏi ta.
Ta suy nghĩ: "Khi ta còn nhỏ, ta cho rằng nàng tiên cá thực ngu ngốc. Làm sao một người có thể từ bỏ sức khỏe, giọng nói, tình cảm và thậm chí cả m.ạ.ng s.ố.ng của mình vì một thứ tình yêu hão huyền?"
"Bởi vì ngươi chưa từng gặp qua."
Ngụy Trạch nhìn ta: "Cho nên ngươi không muốn tin."
Vì chưa từng gặp được tình yêu đích thực nên ta buộc mình phải tin rằng trên đời không tồn tại người nào hoàn hảo xứng đáng với tình yêu ta mong đợi.
"Nhưng ngươi sẽ không bao giờ là nàng tiên cá được." Hắn nói.
Hắn bảo ta đưa tay ra. sau đó đặt vào lòng bàn tay một đôi hoa tai bằng ngọc trai.
Có hai viên ngọc trai rất nhỏ, hình dáng không đẹp nhưng ta thấy rất dễ thương.
"Tặng cho ta?"
Hắn gật đầu.
"Vì sao?"
Ta nhìn đôi hoa tai mà lại nghĩ đến đôi mà Xương Vương đã tặng cho Tiết Bảo Châu trước đây.
"Nó khác nhau."
Khi ta định thần lại, ta nhận ra rằng Xương Vương đang nhìn vào mắt mình. Lời nói ra có hơi lắp bắp.
"Cái gì?"
"Nó... hay là... ta?"
"Cả hai."
Ngụy Trạch giữ chặt tay ta.
Ta cảm thấy có gì đó không ổn nên đột ngột rút tay ra, đứng dậy lùi lại mấy bước. "Này không thể..."
"Tiết Châu."
Ngụy Trạch chậm rãi đứng lên, hắn mỉm cười nói: "Hôm nay là sinh thần hai mươi mốt tuổi của ta. Trước hai mươi mốt tuổi, ta tưởng rằng toàn bộ giá trị của cuộc đời ta là trèo lên ngôi vị hoàng đế, bảo vệ những người thân yêu của mình."
"Ở tuổi hai mươi ta gặp được một tiểu cô nương rất thú vị, ta không biết nàng muốn làm cái gì, cũng như nàng không bao giờ biết được ta thực sự trông ra làm sao."
"Ta không chỉ tán thưởng sự thông tuệ của nàng, còn kỳ vọng nàng biểu hiện ngày một xuất sắc, thậm chí ta cũng không biết từ lúc nào đã đổi ý, bắt đầu hối hận vì đã không biết bao nhiêu lần đẩy nàng vào chỗ ch.ế.t..."
"Có lẽ ta của trước đây đã sai rồi, Tiết Châu."
"Có lẽ ta cũng chưa từng gặp được ái tình, không biết nên phân biệt ra sao, ứng phó thế nào."
Hắn từng bước từng bước đi tới, ta không biết khi nào mới dừng lại. Chỉ biết đến cuối cùng là ta phải đỡ lấy hắn, vì hắn dường như đã rút hết sức lực của mình.
Mà ta cũng bị cố định tại chỗ.
"Nhưng ta biết với ta, nàng đã trở thành độc nhất."
"Nàng có bằng lòng trở thành người của ta?"
Đôi mắt hắn trong veo nhìn về phía ta, mong đợi câu trả lời của ta. Ta dường như bị chính đôi mắt ấy làm cho lóa mắt.
"Thế nhưng..." Ta cố gắng chống cự, nhưng ta không thể...
Ta lùi từng bước về phía sau, vừa hay bị trật chân suýt ngã, lại được hắn nhanh nhẹn đỡ lấy, giữ chặt eo ta.
Dường như mỗi lần ta gặp được ng.u.y hi.ể.m, người đầu tiên xuất hiện bảo vệ ta luôn là hắn.
Khi thì ngã xuống hồ, khi thì bị mèo cào, khi thì sát thủ tr.u.y s.á.t trên đường, khi thì ngất đi ở Thanh Hạc tự...
Dùng một nụ hôn để đối phó với tình huống khó xử thế này thì có hơi sến súa.
Nhưng cũng rất lãng mạn.
Phút chốc lòng ta đột nhiên dịu lại.
Sống trong sợ hãi chẳng vui vẻ gì, tại sao không thể thả lỏng bản thân một lúc? Tiết Châu, lẽ ra ngươi nên lắng nghe tiếng lòng của mình từ lâu.
Từng con sóng biển thi nhau vỗ vào bờ, bầu trời thế mà lại bắt đầu đổ mưa rả rích.
Cơn mưa đến bất chợt, rất nhanh đã trở nên nặng hạt. Vừa hay cũng che đậy được nhịp tim đang đập loạn xạ của ta.
Mưa lớn ở phương Bắc luôn mang hương vị của số phận.
Xương Vương ôm tay là có thể ôm lấy ta, hắn cúi đầu hôn lên trán ta.
"Thanh Châu được cứu rồi."
Tâm hồn ta cũng nhờ có trận mưa này mà được gột rửa sạch sẽ.
Từ xấu hổ ngượng ngùng đến vui vẻ quấy lấy Ngụy Trạch không tha, thời gian còn chưa đến một tháng.
Bọn ta cùng nhau ngắm nhìn tất cả những phong cảnh mỹ lệ gần đây, ôm nhau ngắm hoàng hôn và tự nghĩ: Có phải hay không đây chính là thời khắc vĩnh viễn sánh cùng thiên địa?
Cùng nhau tay nắm tay vẽ thư họa, vẽ gấu trúc, lá trúc. Đôi lúc ta nghịch ngợm lấy mực chấm vào chóp mũi của hắn, hắn cũng không giận, chỉ điểm nhẹ đầu mũi của ta. Sau đó cả hai ghì mặt nhau ra vẽ lấy vẽ để, bất giác mặt mũi ai nấy đều thành một chú mèo con.
Đôi lúc buồn chán, ta sẽ nằm trên giường đan ngón tay, làm hình chim bồ câu hoặc con công trước ngọn nến, nghe hắn kể chuyện thuở nhỏ, bất tri bất giác ôm eo hắn, gối lên cánh tay hắn ngủ lúc nào không hay.
...
Nhưng ta ốm rồi.
Là lúc bọn ta dầm mưa trở về. Ta còn lo lắng vết thương ở chân hắn sẽ trở nên nghiêm trọng. Tuyệt đối không nghĩ tới, ta khi ấy chỉ ho khan vài tiếng, rồi một mạch ốm đến bất tỉnh nhân sự.
Vốn dĩ không có chuyện gì, chỉ hơi khàn giọng một xíu. Có vậy mà khiến cho Ngụy Trạch hỏi đi hỏi lại mấy lần, lo nghĩ do ta bị hắn b.ắ.t n.ạ.t mà sinh bệnh.
Về sau lại bệnh nặng tới mức đau đầu, Ngụy Trạch mỗi ngày đều phải xoa bóp hai bên thái dương của ta mới đỡ hơn đôi chút.
Sau đó, ta cùng hắn ngồi trên giường ngắm trăng. Hắn nói người ta hơi nóng, ta còn nghĩ do bị tâm lý ảnh hưởng.
Ai ngờ bệnh một hơi không dậy nổi mất rồi.
-------------------
#camsathoanien
#phatchauhuyen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro