Chap 5: Tour of the town
Tôi theo cô gái kia xuống sảnh chính. Khi chúng tôi bước xuống cầu thang, tôi ngạc nhiên khi thấy Hoàng tử Christian đang ở phía dưới. Anh ấy mỉm cười và vẫy tay khi nhìn thấy tôi, tôi cũng vẫy tay đáp lại. Tôi tự hỏi anh làm gì ở đây. Thường thì Giselle và Victoria có những người đàn ông đến tìm họ trong nhiều ngày liền nhưng một hoàng tử đến tìm tôi sao?
Tôi nói. "Chào buổi sáng, thưa điện hạ."
Anh khẽ cúi đầu. "Chào buổi sáng, tiểu thư Ebony." Anh đáp. "Thứ lỗi cho ta vì đã đến quá sớm nhưng ta nghĩ rằng chúng ta nên bắt đầu kế hoạch ngày hôm nay sớm một chút."
Tôi nhướng mày. Anh ấy muốn đưa tôi đi chơi trọn một ngày sao? "Ngài đã có kế hoạch cho ngày hôm nay?"
Anh ấy không đáp mà đưa tay về phía tôi và tôi đặt tay vào khuỷu tay anh ấy. Chúng tôi cùng nhau bước xuống tấm thảm đỏ và đi ra cửa. "Ồ đúng vậy, ta muốn chắc chắn rằng ngày đầu tiên của em ở Pharyss sẽ thật đáng nhớ. Em nên tìm hiểu thành phố trước khi lễ hội bắt đầu; điều đó sẽ khiến chúng trở nên thú vị hơn."
Hai con ngựa đã đợi sẵn trên đường trước khách sạn. Một người gác cửa đang giữ dây cương của chúng để giữ chúng không đi mất. Có vẻ như hôm nay chúng tôi sẽ không đi xe ngựa. Những con ngựa này không phải là những con ngoại lai giống ngày hôm qua. Một con màu đen và con kia màu trắng với những mảng lớn màu nâu. Christian dẫn tôi đến con ngựa trắng. May mắn là tôi đã không mặc một chiếc váy xoè cồng kềnh có thể gây khó khăn cho việc cưỡi ngựa. Anh cũng leo lên con ngựa đen. Tôi đã học cách cưỡi ngựa khi còn nhỏ với Giselle và Victoria nên tôi không trông như là kẻ ngốc cũng như gặp bất kì trở ngại gì,
"Hôm nay chúng ta sẽ những nơi mà các sự kiện sẽ tổ chức." Hoàng tử Christian nói. Giọng nói của anh ấy khiến tôi bật cười và điều đó khiến anh ấy vui vẻ.
Nơi đầu tiên anh ấy chỉ cho tôi là một quảng trường lớn với đài phun nước nàng tiên cá ở trung tâm. Anh ấy nói rằng đây là nơi tổ chức những vũ hội ngoài trời lớn nhất cho người dân trong thành phố. Hôm nay, quảng trường chật ních người qua lại. Từ quảng trường, chúng tôi đến một nhà hát, nơi hàng đêm các nghệ sĩ sẽ biểu diễn trên sân khấu và chiêu đãi khán giả bằng tài năng của họ. Sau đó, chúng tôi đi đến một đồng cỏ rộng lớn mà anh ấy nói sẽ được sử dụng như một sở thú với các sinh vật kỳ lạ. Đối với tôi, thật kỳ lạ khi có một cánh đồng ở giữa một thành phố nhưng Christian nói rằng nó được sử dụng hàng năm như sở thú vào mùa hè. Tiếp theo chúng tôi đến một hình vuông nhỏ có các hàng cột đèn được sắp xếp một cách trật tự ở trung tâm. Hoàng tử giải thích rằng vào những đêm trong lễ kỷ niệm, đèn sẽ được thắp sáng bằng những ngọn đèn ma thuật có thể chuyển màu tạo ra ánh sáng cầu vồng. Ở một khu vực khác những người đàn ông đang dựng các cây nêu, nơi mà lũ trẻ mặc những chiếc áo đầy màu sắc sẽ nhảy múa xung quanh chúng . Ở một quảng trường khác, các gian hàng trò chơi sẽ được dựng lên cho lễ hội hóa trang. Tại một khách sạn khác, tương tự như khách sạn tôi đang ở, sẽ tổ chức những buổi tiệc tùng hoành tráng cho khách quý và các chức sắc đến thăm. Christian nói với tôi rằng nếu tôi có thể tham dự nếu muốn, anh ấy cũng nói rằng tôi cũng có thể sẽ tham dự vũ hội hoàng gia với anh. Anh nói với một cái nháy mắt. Toàn bộ thị trấn sẽ ăn mừng trong nhiều ngày. Sẽ có các sự kiện thể thao, các buổi biểu diễn âm nhạc và các bữa tiệc diễn ra ở khắp mọi nơi. Thậm chí sẽ có bắn pháo hoa hàng đêm từ giờ tới ngày đầu tiên của lễ kỷ niệm. Tôi đã nghe những câu chuyện từ những người đã tham dự lễ kỷ niệm nhưng chưa từng tưởng tượng nó sẽ hoành tráng đến vậy.
Mỗi bữa ăn anh ấy đưa tôi đến một nơi khác nhau. Đối với bữa sáng, chúng tôi ăn từ một người bán hàng trên đường phố. Bữa trưa thì ăn tại một quán cà phê nhỏ ngoài trời gần quảng trường có đài phun nước. Bữa tối, anh ấy đưa tôi đến một nhà hàng vô cùng lãng mạn. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và hoàng tử thật hoàn hảo và tôi rất mong chờ phần còn lại của chuyến đi. Khi chúng tôi quay trở lại Gilded Leopard, tôi thật sự không muốn rời đi vì ở bên Christian rất thú vị. Anh ấy dìu tôi xuống ngựa và tạm biệt bằng một hôn lên rất tế nhị.
"Ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi đóng vai hướng dẫn viên du lịch cho em." Anh nói trong khi vẫn đang nắm tay tôi.
Tôi mỉm cười và siết chặt tay anh. "Ngài là một hướng dẫn viên du lịch tuyệt vời; Tôi quả là một cô gái may mắn."
Chúng tôi nói lời tạm biệt và tôi quay trở lại Phòng Cá Sấu. Tôi đi qua cửa và bước thẳng đến chiếc giường bất đắc dĩ của mình. Tôi chỉ nằm đó và nhìn chằm chằm vào trần nhà một cách hạnh phúc và nhớ lại ngày hôm nay. Niềm vui của tôi chỉ tồn tại trong thời gian ngắn vì ngay khi các chị nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Victoria và Giselle đã chạy ra phòng khách chất vấn tôi.
Cả hai đều khoanh tay và nhìn chằm chằm vào tôi trong khi tôi cười toe toét với họ. "Tại sao em lại cười như vậy hả? "Victoria hỏi.
"Em đã ở đâu cả ngày?" Giselle đồng thời nói. "Em không ở trong phòng khi bọn chị quay về."
Tôi không thể ngừng cười trước mặt các chị. "Em ở trong thị trấn."
"Cả ngày?" Họ nói cùng nhau.
Tôi gật đầu. "Hoàng tử Christian đã dẫn em đi tham quan tất cả những nơi diễn ra lễ hội. Chị có biết có những ngọn đèn đổi màu trong một hình vuông không? Em chắc rằng nó sẽ rất đẹp khi chúng được thắp sáng."
Giselle bật khóc và chạy về phòng. Victoria lườm tôi. "Bây giờ hãy nhìn những gì em làm đi," chị ấy cáu kỉnh. "Elle tội nghiệp đã bị tổn thương bởi những hành động thiếu suy nghĩ của em với hoàng tử. Làm thế nào mà em có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Giselle có đàn ông ngã dưới chân chị ấy ở khắp mọi nơi. Chị ấy không nên buồn chỉ vì một người tình cờ thích em hơn chị ấy." Tôi nói. Tôi có lẽ nên cẩn thận hơn về những gì mình nói, nhưng tôi không thể kìm chế suy nghĩ của mình.
Tôi đã nghĩ rằng Victoria sẽ tát tôi, nhưng chị ấy không làm vậy. Thay vào đó, chị ấy chỉ nghiêng người về phía tôi và nói với một giọng điệu đe doạ. "Giselle yêu hoàng tử và em là một đứa tồi tệ khi cố gắng phá hỏng điều đó. Ngày mai chị muốn em vào thị trấn và mua cho em ấy một món quà để xin lỗi và không bao giờ tán tỉnh hay gặp lại hoàng tử trừ khi có bọn chị ở bên cạnh. Em thật sự rất ích kỷ, Ebony. "
Tôi ngồi dậy nói. "Em sẽ không mua quà cho chị ấy chỉ vì chị ấy không thể trở thành trung tâm của sự chú ý."
"Vậy thì chị sẽ đảm bảo rằng đây sẽ là một chuyến đi rất khó chịu đối với em đấy." Chị ta chế nhạo. "Nếu em không làm như lời chị nói, em sẽ bị giam trong phòng suốt thời gian còn lại. Chị là con cả nên chị có quyền, mẹ đã nói vậy. Giờ thì chị phải đi an ủi em gái mình vì sự tàn nhẫn của em."
Chị ấy quay gót đi vào phòng Giselle, đóng sầm cửa lại và bỏ lại tôi với lời đe dọa vẫn vang vọng trong đầu. Bên tai nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ.
Victoria đánh thức tôi vào buổi sáng và bắt tôi mặc quần áo một cách vội vã. Giselle và Victoria sẽ dành một ngày nữa tại lâu đài. Rõ ràng, công chúa đã nhờ họ để giúp cô lên kế hoạch cho vũ hội trong đám cưới của mình. Trước khi họ rời đi, Victoria đã đẩy tôi ra khỏi cửa với một chiếc ví nhỏ đựng tiền vàng để đi mua quà cho Giselle. Tôi lang thang các cửa hàng gần khách sạn suốt cả buổi. Tôi quyết định chọn một lọ nước hoa nhỏ. Nó không đắt và vẫn hơn là không có gì. Tôi thừa nhận là hơi sợ Victoria sẽ làm gì tồi tệ nếu tôi không tuân theo. Tôi đi bộ trở lại khách sạn khi mặt trời đang lặn. Tôi đi ngang qua một quảng trường khá đông đúc nên tôi không nghĩ nhiều khi một người đàn ông đã vô tình va phải tôi cho đến khi tôi cảm thấy chiếc ví của mình đã không còn trong túi.
"Này," tôi hét lên khi anh ta đã phóng đi. Tôi cố gắng đuổi theo nhưng vô ích, anh ta rất giỏi trong việc điều hướng đám đông. Anh ta còn quay lại cười toe toét với tôi trong khi tôi chỉ có thể trùng mắt. Từ xa tất cả những gì tôi có thể thấy là anh ta cao và gầy với mái tóc vàng và đôi mắt đen. Tôi vừa bị móc túi. Ở Lyscos không có nạn móc túi vì thị trấn quá nhỏ nên mọi người đều biết tất cả những người khác. Tôi đã cố gắng nói với một người lính đang đứng gần đó về điều vừa xảy ra nhưng anh ta từ chối giúp đỡ tôi vì anh ta không thể làm gì được khi tên trộm đã biến mất.
Tôi lê bước về khách sạn.; dù số tiền bị mất không nhiều sau khi mua nước hoa nhưng việc nó bị đánh cắp khiến dạ dày tôi cứ sôi lên. Tại sao tên trộm không lấy chiếc túi kia, chiếc có nước hoa? Tôi sẽ không bận tâm nếu nó bị đánh cắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro