Chap 1 : The Announcement
Vào ngày đầu tiên của tháng năm, một tấm giấy da được đóng đinh vào bảng thông báo của thị trấn. Công bố sự kiện được mong chờ nhất Lantine. Rất ít người trong thị trấn nhỏ của tôi có thể nhớ được lần cuối cùng buổi lễ Pharyss được tổ chức. Đã bốn mươi năm kể từ lần cuối cùng buổi lễ được tổ chức. Những người có thể nhớ được kể rằng đó là bữa tiệc xa hoa nhất, các cuộc đấu kiếm, các vũ điệu, nhạc kịch, những buổi biểu diễn và các buổi dạ hội được tổ chức tại kinh thành của nhà vua. Để tham gia buổi lễ người tham dự bắt buộc phải đủ mười chín tuổi, tôi có cơ hội để đến kinh thành. Nó sẽ là một sự kiện mà tôi chắc chắn rằng suốt quãng thời gian còn lại tôi sẽ không bao giờ quên, cuộc phiêu lưu của Ebony Valix ở Pharyss.
Tính tới nay cuộc đời tôi vẫn hết sức bình thường. Trong những câu chuyện thường được kể về những anh hùng và các nữ anh hùng vĩ đại làm những việc táo bạo và có phẩm chất đạo đức xuất sắc, nhưng tôi không phải là một trong số những người đó. Cha ruột của tôi đã mất ngay sau khi tôi được sinh ra, để lại mẹ, anh trai và tôi. Mẹ tôi đã cố gắng xoay sở mọi cách để tìm việc, nhưng tìm được một công việc với mức lương ổn định cho một góa phụ thực không hề dễ dàng. Một người mẹ đơn thân không có chồng bên cạnh trong mắt người đời vẫn để lại nhiều điều đàm tiếu. Những lời đồn đại vẫn tiếp tục lan rộng khiến mẹ tôi không còn khả năng nuôi sống bản thân và những đứa trẻ của bà. Sau đó, bà gặp được Samuel Kingston, một quý tộc giàu có sống bên ngoài làng Lyscos của chúng tôi. Samuel là một người góa vợ của hai cô con gái xinh đẹp. Samuel yêu vẻ đẹp của mẹ tôi và hai người đi đến kết hôn. Mẹ tôi lấy họ của Samuel, nhưng anh trai tôi, Andrew và tôi chọn giữ họ Valix để thể hiện sự tôi trọng với người cha đã khuất của chúng tôi. Ba mẹ con tôi chuyển đến một ngôi nhà mới trong dinh thự của Samuel và có gia đình mới.
Các chị kế của tôi, Giselle và Victoria, khá nổi tiếng ở Lyscos và những vùng khu vực xung quanh vì vẻ đẹp kiều diễm của họ. Tôi không biết đã đếm được bao nhiêu chàng trai đến trang viên tranh tài để giành được trái tim thiếu nữ. Victoria có đôi mắt lấp lánh màu xanh lục và suối tóc đỏ rực trong khi đó thì Giselle lại mang vẻ đẹp cổ điển với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam. Mẹ tôi rất vui mừng khi có hai cô con gái xinh đẹp như vậy. Còn tôi, đơn giản hơn cả hai người họ với mái tóc đen hoang dã và đôi mắt xanh nhạt, tôi như lu mờ trước vẻ đẹp của hai chị. Tôi chưa từng nhận được bất kì lời cầu hôn nào và dáng người khá nam tính của tôi khiến tôi gặp khó khăn khi mặc những bộ trang phục cầu kì. Vì vậy mẹ tôi nghĩ cách để bà ấy và tôi chuyển vào sống với Samuel, Giselle và Victoria. Ban đầu, bà ấy cố gắng làm cho tôi cùng hai người chị trở nên thân thiết. Tuy nhiên, khi chúng tôi càng trưởng thành, rõ ràng là Giselle và Victoria đã trở nên xinh đẹp hơn cả tưởng tượng còn tôi thì không. Mẹ thường bỏ tôi lại trong nhà trong khi đó lại dắt chị em của tôi lên thị trấn và văn phòng nơi Samuel làm việc. Tôi chỉ có thể đi lang thang trong khu rừng nhỏ mọc quanh dinh thự với Andrew, học bắn cung và trèo cây. Hai việc sẽ mang lại nhiều tai tiếng nếu được thực hiện bởi một người phụ nữ, nhưng tôi thích vậy và không ai khác có thể biết được tôi làm gì trong khoảng thời gian tôi đi vào rừng. Andrew mỗi ngày đều cùng tôi dạo chơi cho đến khi anh ấy bước sang tuổi mười tám, còn tôi mười ba. Theo lý, anh phải gia nhập quân đội và trở thành một người lính. Những cuộc tuần tra của anh trải rộng khắp cả vương quốc nên tôi ít có cơ hội gặp được anh. Vì vậy tôi lớn lên, có phần khác biệt so với các thành viên trong gia đình.
Samuel đã nghĩ rằng sẽ có lợi cho Giselle, Victoria và tôi nếu như chúng tôi đến Pharyss mà không có cha mẹ đi cùng, " trở thành ba người phụ nữ xinh đẹp và độc lập", ông nói. Mẹ tôi lập tức bàn bạc với Giselle và Victoria về trang phục họ sẽ mang theo. Bà cho rằng một trong họ chắc chắn sẽ giành được trái tim của một trong những hoàng tử, nếu không thì sẽ là cả hai người họ. Thái tử đã gần hai mươi lăm tuổi và anh ta sẽ là người thừa kế ngai vàng trong thời gian tới. Mẹ tôi tin rằng Victoria sẽ có kết cục tốt đẹp với anh ta vì chị ấy chỉ nhỏ hơn anh ta hai tuổi. Còn Giselle và tôi lại chạc tuổi nhị hoàng tử , anh ta chỉ lớn hơn một tuổi. Mẹ tôi gán ghép Giselle với anh ta và tưởng tượng bà ấy có hai cô con gái đều là người của hoàng thất. Tôi không nghi ngờ gì về vẻ đẹp của Giselle và Victoria, sắc đẹp có thể đánh gục trái tim của bất kỳ người đàn ông nào, nhưng tôi lại thầm nghĩ rằng bàn trang điểm lớn của họ sẽ sớm cuốn gói theo hai cô nàng nếu có ai đó theo đuổi họ trong suốt một thời gian dài. Nhưng may mắn thay, họ không có '' cây si'' nào dành đủ nhiều thời gian cho một trong hai cô nàng cả nên sự kiêu ngạo của họ vẫn chưa có cơ hội bộc phát.
Mặc dù còn tận hai tháng nữa sự kiện mới diễn ra nhưng chúng tôi phải đến được đô thành càng sớm càng tốt. Với số lượng khách được mời để tham dự sự kiện thì kinh đô sẽ đông lên một cách nhanh chóng, mà một khi số lượng trong thị trấn tăng nhanh như vậy người ta sẽ không cho phép ai vào trong thành nữa. Điều đó khiến Giselle, Victoria và tôi có rất ít thời gian để chuẩn bị. Nội trong ngày mai chúng tôi phải đóng gói đầy đủ mọi thứ và sẽ khởi hành vào sáng hôm kia trên chiếc xe ngựa lớn đã được chuẩn bị sẵn để đến Pharyss. Cha mẹ của chúng tôi vẫy tay chào từ biệt chúng tôi ở trước cửa trang viên. Giselle và Victoria nhiệt tình vẫy tay và mi gió từ hai bên cửa sổ của xe ngựa.
Sau khi ngồi ngay ngắn lại trong xe ngựa, họ bắt đầu thì thầm một cách hào hứng về những điều kỳ diệu đang chờ đón họ ở kinh đô của nhà vua. Tôi xin tạm rút lui khỏi cuộc trò chuyện vì tôi không muốn thảo luận về chất lượng của chiếc váy mới hay những gì mà người trong hoàng thất sẽ nghĩ gì khi thấy nó. Chị em tôi thảo luận một cách tỉ mỉ về từng chi tiết của mỗi chiếc áo choàng trước và sau khi mặc nó, và họ có khá nhiều thời gian để thảo luận trong suốt quãng đường. Tôi kinh ngạc về việc họ nói mà không biết mệt mỏi với chủ đề này, họ chỉ dừng bàn luận về những bộ trang phục khi chúng tôi dừng lại ở Glausshire, nơi chúng tôi sẽ cho ngựa và người lái xe nghỉ trong vài giờ.
Ba chúng tôi ra khỏi xe. Bây giờ đã là giữa trưa nên chúng tôi sẽ ăn trưa tại một quán cà phê gần đó. Tuy nhiên, Giselle và Victoria lại đề nghị không ăn trưa mà thay vào đó là đi mua sắm. Glausshire nổi tiếng trong giới thời trang. Họ nắm tay nhau đi hết tòa nhà này đến cửa hàng khác. Chúng tôi hiếm khi ra khỏi Lyscos nên thị trấn Glausshire khá mới mẻ đối với chúng tôi.
" Ồ, nhìn qua đó đi, Tori," Giselle nói. Đó là tên ở nhà của họ do mẹ tôi đặt vì thấy chúng khá đơn giản và đáng yêu. " Có một người đàn ông đang chơi kèn trumpet ngay trên đường."
" Ở đâu?" Victoria hỏi. Giselle chỉ và cả hai đều reo lên sung sướng. " Chị tự hỏi sao anh ta lại chơi kèn ngay trên góc phố thay vì ở trong nhà. Thật kỳ lạ làm sao, em có nghĩ thế không, Elle?"
" Chắc chắn rồi, Tori, em chưa bao giờ thấy nhiều thứ mới mẻ và tuyệt vời thế này. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được một cửa hàng quần áo đẹp hay một thợ đóng giày giỏi. Em rất thích đi mua sắm. Chuyến đi này khiến em kiệt sức nhưng em lại thấy rất thư giãn khi mua được nhiều đồ đẹp thế này."
Victoria gật đầu. " Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy tìm thấy vài chàng trai hộ tống chúng ta quanh thị trấn và giúp chúng ta cầm túi xách. Không khó tìm lắm đâu, những chàng chàng thường rất tốt bụng và dễ tính."
Tôi đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của họ và nhìn quanh. Tất nhiên họ cảm thấy rằng tất cả những chàng trai đều dễ tính, chỉ cần nhìn xung quanh họ là hiểu rồi. Tất cả các chàng trai đều muốn thể hiện sự galant của mình và sẽ làm bất cứ chuyện gì chỉ để được nhìn thấy nụ cười từ một trong hai chị em Giselle và Victoria.
" Chắc chúng ta nên ăn thứ gì đó. Chúng ta chỉ còn một hay hai tiếng nữa để khởi hành." Tôi nói. Tôi thấy khá đói và sẽ là một ý tồi nếu bỏ đi ăn một mình trong một thị trấn xa lạ.
Giselle giật mình như thể cô ấy quên mất sự hiện diện của tôi. Victoria chỉ cười nói . " Em gái ngớ ngẩn, em có biết Elle và chị phải kiểm soát những gì nạp vào cơ thể trong chuyến đi này không?"
Giselle mỉm cười thương hại tôi như thể tôi không có quyền lên tiếng ở đây. " Đúng thế, chúng ta không muốn giống như những con bò cồng kềnh khi đến Pharyss đâu. Hoàng thất sẽ nghĩ gì chứ?"
" Nhưng nếu thấy đói thì em cứ đi ăn. Em cũng đâu cần lo lắng nhiều về việc có một vòng eo nhỏ nhắn đâu chứ?" Victoria nói. Họ thường xuyên nói chuyện như thể chẳng thể nói đủ một câu hoàn chỉnh.
Giselle tiếp tục suy nghĩ của chị gái mình. " Đừng buồn về chuyện đó nhé, em gái yêu quý. Vẫn còn vài chàng trai thích phụ nữ với thân hình đầy đặn mà."
" Em có thể đi ăn, nhưng nhớ là đừng đi xa quá xe ngựa. Chúng ta không muốn lạc mất em đâu." Victoria nói. Rồi cả hai người họ quay đi dọc theo con đường tiếp tục mua sắm.
Tôi đã quen với việc họ chế giễu tôi khi có cơ hội. Họ không hiểu được sự tổn thương mà những câu chỉ trích trắng trợn những khuyết điểm của người khác mang lại. Nhưng vòng eo tôi so với họ không khác là mấy. Sự khác biệt duy nhất là eo của họ bị trói trong những chiếc áo nịt ngực từ lúc mới mười ba tuổi và chúng chèn ép vòng eo khiến cơ thể của họ không còn tự nhiên. Mẹ tôi cũng đã từng ép tôi mặc những chiếc áo nịt ngực nhưng mỗi lần bà làm vậy tôi đều hét lên, tôi thậm chí còn xé rách chiếc áo nịt ngực bằng một con dao mà tôi tìm được trong nhà bếp. Sau đó mẹ tôi cũng phải từ bỏ việc cố gắng làm tôi giống như Victoria và Giselle. Bà ấy lại chuyển sự chú ý sang những người chị em của tôi - những người chịu đựng những thiết bị nghiền xương ấy mà vẫn phải mỉm cười.
Tôi quay lại xe ngựa và không muốn đi quá xa. Tôi mua một cái Sandwich từ một người bán hàng gần đó và trở lại chỗ xe ngựa. Vì trời quá nóng và ngột ngạt nên tôi ngồi trên băng ghế dự bị phía trước của người đánh xe và ngồi ăn ở đó.Mọi người nhìn tôi một cách kì lạ vì những thợ lặn luôn thường là nam và tôi chẳng mảy may chú ý đến họ. Tôi chỉ quan sát họ lướt qua cho đến khi người đánh xe đã cho ngựa ăn và uống xong, anh ta thông báo rằng đã đến giờ khởi hành. Nhưng Giselle và Victoria vẫn chưa trở lại. Tôi mong họ sẽ quay lại sớm. Người đánh xe đề nghị tôi trả lại chỗ cho anh ta và quay lại chỗ của mình trong xe ngựa- nơi nóng hơn rất nhiều ngay cả khi đã mở hết cửa.
Không lâu sau, hai cô nàng quay lại cùng với một người đàn ông mà trên tay anh ta xách đầy túi lớn túi nhỏ. Tôi luôn thấy ngạc nhiên trước sự sẵn sàng giúp đỡ của cánh mày râu đối với họ mà không có bất kì sự đòi hỏi nào. May mắn là họ hiểu chúng tôi cần phải đến kinh đô càng sớm càng tốt và không có thời gian cho những lời từ biệt. Họ lên xe ngồi cùng với tôi, trong suốt hành trình họ nhìn những chàng trai bên ngoài, chỉ ra những khuyết điểm và ưu điểm của anh ta. Với Giselle và Victoria, khuyết điểm lúc nào cũng vượt trội hơn ưu điểm. Thường thì các khuyết điểm là mũi quá khoằm hoặc giọng quá trầm và hung dữ. Danh sách các chàng trai vẫn cứ tiếp tục . Đối với tôi, các chàng trai đều đẹp nhưng những người chị em của tôi sẽ không vui nếu như chưa chỉ ra được những khuyết điểm của người khác.
Ngày thứ hai trong chuyến đi ba ngày cũng giống như ngày đầu tiên. Chúng tôi nghỉ chân lúc giữa trưa, Giselle và Victoria thì đi mua sắm vòng quanh thị trấn. Đến cuối ngày, họ lấp đầy khoang chứa đồ với số vật phẩm mà họ mua được, điều đó khiến việc đi lại càng trở nên khó khăn. Mỗi người trong chúng tôi đều nhận được một khoản tiền lớn để chi trả cho chuyến đi đến Pharyss này nhưng những người chị em của tôi đã chi nhiều tiền nhất có thể.
-------------------------------------------------
Hú hồn :) cuối cùng cũng xong được chap 1 :D vote để tui bớt lười nha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro