Chương 4: Sai lầm và lời nguyền
Cánh tay của Falkir chảy máu không ngừng, mỗi giọt rơi xuống đất như một lời nhắc nhở lạnh lùng về sai lầm của anh. Fyra cố cầm máu bằng những dải vải xé từ áo choàng của mình, nhưng rõ ràng, điều đó chỉ là tạm thời.
“Fyrodis, cô có thể chữa trị cho anh ta không?” Fyra hỏi, giọng khẩn thiết.
Fyrodis đứng lặng nhìn Falkir. Cô không tỏ ra thương hại, nhưng ánh mắt có chút khó xử. “Không được,” cô trả lời, giọng thẳng thắn đến đáng sợ.
“Cái gì?!” Fyra gần như hét lên. “Anh ta sẽ chết nếu không được chữa trị!”
“Ngươi nghĩ ta là một pháp sư toàn năng sao?” Fyrodis nhíu mày. “Chữa trị không phải sở trường của ta. Ta có thể kiểm soát linh hồn, nhưng việc vá lành những cơ thể tan nát thế này lại là chuyện khác.”
Calen bàng hoàng. “Nhưng cô đã cứu ngôi làng. Cô có sức mạnh phi thường. Làm sao lại không thể cứu Falkir?”
Fyrodis quay đầu đi, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo của cô. “Mỗi pháp sư đều có giới hạn của mình. Ta không thể chữa lành những vết thương mà ta không hiểu rõ. Nếu các ngươi muốn cứu hắn, chúng ta phải đến một nơi khác.
Trời bắt đầu sáng khi nhóm của Fyrodis rời khỏi khu rừng. Falkir ngồi trên một chiếc cáng tạm bợ được làm từ cành cây và dây thừng. Anh nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Fyra hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Tới một ngôi làng gần đây để bổ sung vật tư và tìm một pháp sư có thể chữa trị,” Fyrodis đáp mà không quay lại.
“Cô không lo rằng ngôi làng đó cũng bị Dị Điểm phá hủy sao?” Calen hỏi.
“Đó là rủi ro chúng ta phải chấp nhận,” Fyrodis nói, bước chân không dừng lại.
Fyra không hài lòng với câu trả lời, nhưng cô không tranh cãi nữa. Thay vào đó, cô lặng lẽ nhìn Fyrodis, như muốn tìm kiếm điều gì đó ẩn giấu trong ánh mắt của cô pháp sư bí ẩn này.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, họ dừng lại bên một dòng suối để nghỉ ngơi. Falkir vẫn bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.
Fyra ngồi cạnh Fyrodis, ánh mắt đầy nghi hoặc. “Tại sao cô luôn mệt mỏi sau mỗi lần giải thoát linh hồn? Tôi tưởng cô mạnh lắm.”
Fyrodis nhìn cô, một thoáng do dự hiện lên trong đôi mắt. Nhưng rồi cô thở dài, quyết định không che giấu nữa.
“Ta đang bị một lời nguyền,” cô nói, giọng trầm lặng.
“Lời nguyền?” Fyra nhíu mày.
“Phải.” Fyrodis chạm vào cây trượng của mình, như thể cảm nhận được sức nặng của nó. “Lời nguyền này giới hạn sức mạnh của ta. Mỗi khi ta giải thoát một linh hồn, ta mất đi một phần sức mạnh và sự sống của mình. Đó là cái giá ta phải tạm thời trả.”
Calen, đang ngồi gần đó, ngẩng đầu lên. “Ai đã nguyền rủa cô?”
Fyrodis im lặng một lúc lâu trước khi trả lời. “Một kẻ mà ta từng tin tưởng… nhưng đó là chuyện của quá khứ. Giờ đây, ta phải tìm cách hóa giải lời nguyền này, nếu không, sẽ có một ngày ta không thể tiếp tục hành trình của mình nữa.”
“Cô có biết cách hóa giải nó không?” Fyra hỏi.
Fyrodis gật đầu. “Có một người. Yuuto pháp sư sống lâu và mạnh nhất trên đại lục Zikoles. Nếu có ai đó có thể giúp ta, thì đó chính là ông ta.”
“Yuuto?” Calen lặp lại, đôi mắt đầy ngạc nhiên. “Ông ấy không phải chỉ là một huyền thoại sao?”
“Huyền thoại luôn bắt nguồn từ sự thật,” Fyrodis đáp, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Ta phải tìm ông ta, dù có phải băng qua cả Zikoles.”
Trời tối đen khi nhóm của Fyrodis tiến gần đến ngôi làng. Từ xa, ánh sáng của những chiếc đèn lồng nhỏ le lói trong bóng tối, mang lại cảm giác bình yên hiếm hoi sau một ngày dài.
“Chúng ta gần tới rồi,” Fyra nói, như thể tự an ủi mình.
Fyrodis dẫn đầu, bước vào ngôi làng. Không khí ở đây khác xa những nơi họ từng đi qua – không có cảm giác chết chóc hay nguy hiểm rình rập. Những người dân làng nhìn họ với ánh mắt tò mò nhưng không sợ hãi.
“Chúng ta cần tìm một pháp sư chữa trị,” Fyrodis nói, ánh mắt quét qua các căn nhà. “Hy vọng ở đây có người đủ khả năng cứu hắn.”
“Và nếu không có thì sao?” Fyra hỏi, giọng lo lắng.
Fyrodis dừng lại, nhìn cô. “Nếu không có, chúng ta sẽ đi tiếp. Không có lựa chọn nào khác.”
Khi cả nhóm tìm được một pháp sư trong làng và nhờ chữa trị cho Falkir, Fyrodis đứng ngoài cửa, lặng lẽ quan sát bầu trời đêm. Gió thổi qua, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ của những linh hồn.
Fyra bước tới, đứng cạnh cô. “Cô thực sự nghĩ mình có thể gặp được Yuuto sao? Nghe đồn ông ta sống ẩn dật, chẳng ai biết ông ta ở đâu.”
“Ta sẽ tìm được ông ấy,” Fyrodis đáp, giọng đầy kiên định. “Vì nếu không, ta sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền này. Và nếu ta gục ngã, không ai trong các ngươi có thể sống sót trên đại lục này.”
Fyra im lặng, nhìn vào đôi mắt đầy u tối nhưng quyết tâm của Fyrodis. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng người phụ nữ này không chỉ mạnh mẽ cô ấy còn mang trong mình một gánh nặng mà không ai có thể hiểu hết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro