Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 11 - Chương 557

Chương 557: Tận dụng thời cơ.

"Đừng hoảng!" Kỳ thực trong lòng Kiếm Nam Du cũng siêu buồn bực không khác gì, nhưng vẫn phải biểu hiện ra ngoài mình bình tĩnh. Gã biết gã là trung tâm đoàn đội này, phải giữ lý trí sau cùng, nếu ngay cả gã cũng hoảng loạn rồi, vậy thì cả đội sụp đổ chỉ là chuyện trong nháy mắt.

"Có Thiên Lý Nhất Túy ở đây, phải tìm Ngân Nguyệt tăng giá trước mới được." Kiếm Nam Du nói, gã cố gắng dẫn đường mọi người suy nghĩ theo góc độ làm ăn bình thường, coi Thiên Lý Nhất Túy thành một loại rắc rối cần tăng bảng giá, mà không phải ngưỡng cửa không thể vượt qua.

"Tăng thêm bao nhiêu? Hai chục ngàn ư?" Lời nói của Hỏa Nhiên Y lộ rõ gã e ngại cực độ với Cố Phi. Khắp thế giới Song Song tới nay chưa bao giờ xuất hiện giao dịch trên hai chục ngàn kim đâu.

Kiếm Nam Du liếc mắt gã một cái, lại nhìn sang những người khác, phát hiện lời mình nói hình như không thể giảm bớt nỗi sợ hãi của mọi người, vì vậy tiếp tục nói: "Mục tiêu của chúng ta không phải là Thiên Lý Nhất Túy, tuy bây giờ hắn đang ở chỗ này, nhưng sớm muộn cũng sẽ rời đi, tôi không tin hắn sẽ đi theo Mang Mang Mãng Mãng suốt 24 tiếng đồng hồ. Cho nên không cần thiết nghĩ đến hắn đáng sợ cỡ nào, chúng ta chỉ cần giữ bình tĩnh kiên nhẫn giống mọi khi, hắn không rời đi, thì chúng ta kiên quyết không ra tay là được. Chúng ta đã trải qua tình huống giống vậy nhiều lần rồi mà, có gì mà sợ? Chẳng qua lần này cần né Thiên Lý Nhất Túy mà thôi."

Mấy người họ nghe Kiếm Nam Du nói xong, dần dần bình tĩnh lại. Xác thật là vậy, mục tiêu nhiệm vụ lúc trước chính là Thiên Lý Nhất Túy, hai bên buộc phải đánh nhau, cho nên mới xui xẻo thế kia. Mà bây giờ Thiên Lý Nhất Túy chỉ là một chướng ngại bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ mà thôi. Tuy có thể coi hắn thành chướng ngại không thể nào loại bỏ, nhưng chướng ngại tương tự trong kiếp sống đánh cướp của bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp phải. Lấy thành Bạch Thạch làm ví dụ, đám Kiếm Nam Du từng đánh cướp hội phó của một công hội. Ngay từ đầu tìm được gã ta, người nọ đang đánh quái ở khu luyện cấp, lúc ấy nguyên một vùng khu luyện cấp đều là người của hội đó, khoảng trên trăm thành viên. Nhóm bảy người của Kiếm Nam Du đương nhiên không có sức địch lại, loại tình huống này hoàn toàn tương tự với hiện tại có Thiên Lý Nhất Túy ở bên.

Cuối cùng chính là chờ, so kiên nhẫn, chờ đến khi tên hội phó kia rời khỏi khu luyện cấp, bên người không có nhiều đồng bạn cùng hội nữa.

Mà bấy giờ, cũng tương tự là chờ mà thôi, tới lúc Thiên Lý Nhất Túy rời xa Mang Mang Mãng Mãng, cơ hội ra tay của bọn họ liền tới nha.

"Đại Nam nói rất đúng." Giao Thủy dẫn đầu tán thành, "Hiện giờ cứ giữ khoảng cách này theo dõi bọn họ là được, giống bao vụ khác thôi."

"Mọi người bắt tay làm việc đi!" Kiếm Nam Du vẫy tay, mọi người chia binh. Việc theo dõi, đám Kiếm Nam Du tự nhiên có phương pháp riêng của mình, họ đã rất ít dùng cách Tiềm Hành đi theo kề kề, bọn họ dùng biện pháp theo dõi tiếp sức trong phạm vi lớn.

Ví như đoàn người bên Mang Mang Mãng Mãng hiện nay, chỉ đi dạo trên phố, tốc độ di chuyển là thấp nhất. Mặc dù tốc độ của mục sư chậm nhất, cũng có thể dễ dàng vượt qua họ. Nhóm Kiếm Nam Du áp dụng phương pháp là phán đoán hướng đối phương đang đi tới, sau đó đi đường vòng đến trước, chờ ở đầu phố, cứ thế nối tiếp thay nhau theo dõi, có thể luôn giữ khoảng cách xa, sẽ không khiến mục tiêu nghi ngờ.

"Có Thiên Lý Nhất Túy biết mặt chúng ta, mọi người phải cẩn thận hơn." Kiếm Nam Du vừa dặn dò mọi người, vừa đi gửi tin nhắn cho Ngân Nguyệt: "Về Mang Mang Mãng Mãng, giá phải thêm một ngàn."

"Sao vậy?" Ngân Nguyệt kinh ngạc.

"Thiên Lý Nhất Túy ở thành Bạch Thạch, đã thế còn đang bên cạnh cô ấy." Kiếm Nam Du nói.

"Làm sao có thể!" Ngân Nguyệt nói.

"Sự thật là thế, anh không tin, thì có thể tự sang đây nhìn xem." Kiếm Nam Du nói.

"Sao tôi không tin lời anh được." Ngân Nguyệt vẫn khéo đưa đẩy lươn lẹo như cũ, "Tôi chỉ quá kinh ngạc, ban nãy người kia vẫn đang ở thành Lâm Ấm cơ mà."

"Hai thành kế nhau, hắn sang đây tôi cũng không thấy lạ, Thiên Lý Nhất Túy rất thân với Mang Mang Mãng Mãng hả?" Kiếm Nam Du hỏi.

"Tôi không biết..." Lúc Ngân Nguyệt nói ra ba từ này, trong lòng có cảm xúc gì chỉ có mình gã biết. Mặc dù gã vô tình bỏ rơi Mang Mang Mãng Mãng trước, nhưng khi biết được Mang Mang Mãng Mãng một mình đuổi theo gã tới thành Vân Đoan, lòng Ngân Nguyệt không có cảm động cũng có chút đắc ý. Gã coi mình có sức hút mạnh mẽ, cho rằng bất cứ lúc nào mình quay đầu trở lại, đều sẽ thấy cô gái ấy cố chấp đi sau mình.

Kết quả, khi gã ra vẻ quay người lại, thấy được một ngón giữa dựng thẳng.

Khi đó gã mới biết được cô nàng này đã sớm cách xa gã rồi, sức hút không tưởng mà gã vẫn luôn tự cho rằng, chỉ là ảo tưởng một phía từ mình thôi.

Mang Mang Mãng Mãng có bạn bè mới, thậm chí bao gồm kẻ thù chính năm xưa là Thiên Lý Nhất Túy. Mà trong lúc này, Ngân Nguyệt đang đóng đô ở Doanh trại Kỵ Sĩ thành Bạch Thạch, đếm xem bên ngoài có thêm bao nhiêu người chuẩn bị hùa nhau chém chết mình. (Đoạn này tác giả dùng "luân x", nhưng Akiko sửa).

"1000 kim thêm giá này cần trả trước một nửa làm tiền đặt cọc nha!" Kiếm Nam Du lại gửi tin nhắn qua.

"À..." Ngân Nguyệt thẫn thờ trả lời.

Thiên Lý Nhất Túy rõ ràng đang ở thành Lâm Ấm, tại sao bỗng chạy đến thành Bạch Thạch chứ? Tự nhiên chỉ có một lý do: đi qua giúp đỡ.

Nghĩ đến Mang Mang Mãng Mãng có người giúp mạnh mẽ đến vậy, trong lòng Ngân Nguyệt rầu rĩ biết bao, không cam lòng, lại ghen ghét...

"Có chuyện này..." Ngân Nguyệt gửi tin nhắn cho Diệp Tiểu Ngũ, "Tên bán pháp trượng kia lại đổi lời, nói muốn 4000 kim."

"Vì sao?" Diệp Tiểu Ngũ hỏi.

"Trả giá cao ấy mà, còn có thể vì sao, không thì chúng ta từ bỏ nó?" Ngân Nguyệt lấy lui làm tiến, gã đã nhìn ra Diệp Tiểu Ngũ không hề thiếu tiền, tốn 3000 mua đồ, thêm 1000 chắc cậu ta cũng không keo kiệt.

"Đừng lo, 4000 thì 4000 đi!" Quả nhiên, Diệp Tiểu Ngũ trả lời đúng như dự đoán của Ngân Nguyệt.

"OK." Ngân Nguyệt đáp lời, chạy đến hòm thư gửi tiền đặt cọc thêm 500 cho Kiếm Nam Du. Gã không muốn để Diệp Tiểu Ngũ biết là loại mua bán theo kiểu này, cho nên tự ứng tiền đặt cọc, sau đó quay vòng tiền từ tay Diệp Tiểu Ngũ sau. Coi như Diệp Tiểu Ngũ không chịu đưa tiền cho gã, thì cùng lắm nhờ nhóm Kiếm Nam Du chuyển ngược trả lại tiền cho mình, phía Kiếm Nam Du vẫn đáng tin.

"Còn nữa..." Ngân Nguyệt vừa chạy vừa tiếp tục gửi tin nhắn cho Diệp Tiểu Ngũ: "Tôi nhận được tin, Thiên Lý Nhất Túy đã chạy tới thành Bạch Thạch rồi."

"Tôi biết." Diệp Tiểu Ngũ nói.

"Hắn đang lẻ loi mình nha... Cậu thấy, đây có phải là một cơ hội không?" Ngân Nguyệt cực kỳ ác độc, bên kia vừa lúc có nhóm Kiếm Nam Du đánh cướp, vì vậy gã muốn thừa cơ lừa dối Diệp Tiểu Ngũ bên này sang đấy dính dáng vào, mượn đao giết người.

"Bây giờ vẫn chưa phải cơ hội tốt, chúng ta khó trực tiếp đấu lại Thiên Lý Nhất Túy, cho dù chỉ có một mình hắn." Diệp Tiểu Ngũ nói.

"Người bên ta không nhiều, nhưng tôi nghe nói bên kia hắn xảy ra tranh cãi với người ta, cứ thế, chúng ta có thêm trợ giúp." Ngân Nguyệt nói.

"Ồ? Là ai thế?" Diệp Tiểu Ngũ vội hỏi thăm.

"Cụ thể tôi cũng không rõ lắm..." Ngân Nguyệt không dám nói ra tên nhóm Kiếm Nam Du, gã đã lờ mờ nhìn ra mạch suy nghĩ và hành động của Diệp Tiểu Ngũ rồi, biết ai có thù với Thiên Lý Nhất Túy, sẽ liên lạc, rồi lôi kéo. Nếu mình nói tên Kiếm Nam Du ra bây giờ, cậu ta chạy đi liên hệ, lỡ may hai bên nói chuyện rồi, chuyện mình lừa tiền cậu ta đi thuê người đánh cướp sẽ bại lộ, cũng vi phạm lời hứa không thể bán tin tức của nhóm Kiếm Nam Du trong lúc hợp tác. Mình bán đứng cả hai phía, sao Ngân Nguyệt chịu làm chuyện này.

"Vậy à... Vừa dịp Lão Đoạn vẫn còn ở bên kia, để tôi kêu anh ấy tìm hiểu xem." Diệp Tiểu Ngũ nói.

"Tận dụng thời cơ nhé! Biết đâu họ chỉ còn thiếu một phần lực lượng bên chúng ta là có thể giết Thiên Lý Nhất Túy, nay nếu bỏ lỡ, ngược lại bị Thiên Lý Nhất Túy chém rớt cấp, đến lúc đó muốn kéo họ về bên mình cũng sẽ giảm bớt tác dụng. Tụ tập một đống người không tới cấp 40, thế này thật..." Ngân Nguyệt ra sức lừa gạt, nhưng lời này vừa đúng đâm trúng chỗ đau của Diệp Tiểu Ngũ luôn.

Dốc hết tâm sức để mưu đồ làm Cố Phi trở về 'sự công bằng', khó lắm mới tụ tập được vài người, đều không thể chính diện đối đầu với đoàn đội của đối phương, không nói đến Cố Phi, chỉ đối mặt mấy người bên Kiếm Quỷ, cũng đã bị chém nghiêng ngả lảo đảo rồi. Bình Quả Thố đã không còn ở cấp 40, Đoạn Thủy Tiễn giúp người ta mở đường chút, mới may mắn bảo vệ một cấp. Lời của Ngân Nguyệt không phải là không có lý, tụ tập một nhóm người không ai cấp 40, thì đấu với người ta kiểu gì hả?

Chuyện xảy ra ban chiều cũng khiến Diệp Tiểu Ngũ sầu não cực kỳ. Gã cùng Bất Tiếu cầm quyển trục 'Ấn Ký Không Cách Nào Chạy Trốn' lặng lẽ tìm đến những người kia, kết quả chẳng những không thấy đối phương đi riêng, mà còn thấy bọn họ mai phục. Hiển nhiên đã phát hiện cái kỹ năng Ấn Ký này tồn tại. Diệp Tiểu Ngũ vốn còn coi kỹ năng Ấn Ký này thành lá bài chủ chốt, cho rằng sẽ là vũ khí sắc bén xuyên suốt kế hoạch, không nghĩ tới chỉ dùng có hai ba lần như thế, đối phương đã hiểu rõ và đề phòng rồi, làm gã phát hiện đối phương khó đối phó hơn trong tưởng tượng của mình.

"Chúng ta đều đi qua đấy xem, vừa tìm hiểu tình huống vừa xử sự theo hoàn cảnh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao." Ngân Nguyệt tiếp tục xúi giục.

"Anh nói có lý." Diệp Tiểu Ngũ cuối cùng đã tán thành.

"Để tôi gọi Bất Tiếu." Ngân Nguyệt cuống quít nhắn cho Bất Tiếu: "Người anh em, Thiên Lý Nhất Túy chỉ có một mình ở thành Bạch Thạch rồi, cơ hội báo thù đã tới."

"Có một mình? Chỉ mấy người chúng ta á?" Bất Tiếu kinh ngạc.

"Không phải, còn nữa! Nói chung anh mau tới đây đi!" Ngân Nguyệt nói.

Mặc dù Bất Tiếu không quá tin tưởng Ngân Nguyệt, nhưng ít nhất cũng biết tên này không phải là kẻ sẽ tự nhảy vào hố lửa, nhìn gã tự tin như vậy, 80% là thật có cơ hội, nên vội chạy qua.

Ba người chạm mặt, Ngân Nguyệt nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải còn có Bình Quả Thố sao?"

"Cậu ta không đi." Diệp Tiểu Ngũ thở dài.

"Vì sao?" Ngân Nguyệt hỏi.

"Cậu ta thích solo." Diệp Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nói.

"Móa, thời đại nào rồi, còn chơi solo." Ngân Nguyệt vô cùng khinh thường, gã thích nhất lấy nhiều hiếp ít.

"Truyền tống đi." Diệp Tiểu Ngũ cầm quyển trục truyền tống ra. Ngân Nguyệt không còn nói mấy câu hỏi nghi ngờ lần trước nữa, người này có tiền lại có thủ đoạn, có được một quyển trục truyền tống thì lạ lẫm gì chứ?

Hóa thành luồng sáng trắng, nháy mắt đã truyền tống đến nơi. Ngân Nguyệt đổi trang bị trên người nhanh vèo vèo, cũng che mặt, gã chưa quên thành Bạch Thạch bên này có một đống người muốn xử mình đâu!

"Lão Đoạn tới chưa?" Ngân Nguyệt chưa từng gặp Đoạn Thủy Tiễn, nhưng gọi tên đối phương thân thiết biết bao, không hề coi mình là người xa lạ.

"Tôi báo cho anh ấy rồi." Diệp Tiểu Ngũ nói, "Bây giờ Thiên Lý Nhất Túy đang ở đâu?"

"Để tôi đi hỏi thăm." Ngân Nguyệt đáp.

------------------

ps: Cầu donate~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro